Chương 111-Chương 115
Chương 111: Sau này đừng đi xem mặt nữa
Nguyễn Lưu Tranh về đến nhà đã bị Bùi Tố Phân bắt lấy, liên tục hỏi rốt cuộc sao rồi.
Nguyễn Lưu Tranh bị truy hỏi không trốn tránh nổi, chỉ có thể buông xuống một câu, "Mẹ, mẹ hỏi con thì có ích lợi gì, quan trọng là người ta để ý con chứ!"
"Con gái mẹ giỏi như vậy! Ai dám không để ý?" Bùi Tố Phân hài lòng nói.
Đang nói thì điện thoại trong nhà vang lên, Bùi Tố Phân hí ha hí hửng đi nghe, sau đó vui vẻ nói với Nguyễn Lưu Tranh, "Là dì con, xem ra có hy vọng! Bảo con nghe điện thoại đó! Mau lên!"
Nguyễn Lưu Tranh đi tới, "A lo, dì ạ."
"Tranh nhi, sao rồi? Con cảm thấy thế nào?" Dì nhỏ ở đầu kia không che giấu nổi sự hưng phấn.
"Dì...con cũng không biết." Lần đầu tiên cô làm chuyện xem mắt này, thực sự không thể nói rõ tốt xấu, chỉ là người này không làm cho người ta ghét thôi.
"Ai ya, đừng ngại, không biết là tốt, dì biết! Tranh nhi, cậu ta cũng nói tốt đó! Vừa ý không nhịn được!"
Nguyễn Lưu Tranh mỉm cười, nếu đã đều cảm thấy được vậy thì thử xem sao.
"Đúng rồi, Lưu Tranh à, có một việc dì phải nhắc con, con nhất định đừng để lộ khuyết điểm. Con nhất định phải nhớ rõ, đừng nói là con đã ly hôn, sáng nay dì quên nói với con, mà lo mãi không thôi, may là con thông minh, sau này cũng nhớ đừng nói."
"Dì, dì không nói cho anh ấy?" Nguyễn Lưu Tranh kinh ngạc.
"Không, dì chỉ nói là con chuyên tâm học hành, trì hoãn chuyện yêu đương kết hôn, sinh viên y các con quả thực đều khổ như vậy mà!"
"Dì, chuyện này làm sao giấu giếm được?" Lúc kết hôn không phải sẽ lộ sao?
"Ôi chao, để tình cảm vững chắc trước đã, đến lúc đó tự nhiên dễ xử lý, hơn nữa lúc kết hôn động não một chút, nói không chừng cậu ta sẽ không phát hiện."
Nguyễn Lưu Tranh cảm thán không thôi, "Dì à, như vậy không được."
"Được! Dì đã làm mối bao nhiêu rồi! Dì nói được là được! Nghe lời đi, đừng nói lung tung!"
Lúc đặt điện thoại xuống tâm trạng Nguyễn Lưu Tranh có chút nặng nề.
"Dì con nói thế nào?" Bùi Tố Phân hỏi.
"Mẹ, dì không nói với người ta chuyện con đã ly hôn."
"Cái này.... Vậy..." Bùi Tố Phân nhất thời không biết làm sao.
Lúc này Nguyễn Kiến Chung nói, "Làm người không thể không đạo đức như vậy, chớ nên lừa gạt người ta, bằng lòng thì bằng lòng, không bằng lòng thì bỏ qua, cho dù có thể lừa được chốc lát cũng không gạt được cả đời, sau này mới biết càng không tốt với Lưu Tranh."
"Vâng bố, con cũng nghĩ như vậy, con biết nên làm gì, con lên lầu tắm giặt đã ạ." Cô mệt mỏi về phòng mình.
Thậm chí còn chưa tắm rửa đã nằm xuống, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Cát Thanh, nói rõ chuyện mình đã từng ly hôn.
Bên kia cả buổi tối cũng không có hồi âm.
Trong dự liệu...
Đây coi như là lần xem mắt đầu tiên đã thất bại rồi?
Lúc cô đào điện thoại ra còn tiện tay móc ra một chiếc hộp, Phật bài Ninh Tưởng tặng cô, cầm trong tay nhớ tới khuôn mặt cười đáng yêu của Ninh Tưởng, cô không khỏi mỉm cười.
Lễ Giáng sinh cứ kết thúc như vậy, cô nằm trên giường bất giác chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau dì nhỏ lại gọi điện thoại tới nói chuyện này hỏng rồi, bên nhà trai trách bà không nên giấu diếm, làm mặt mũi bà mất sạch, vì vậy trút tất cả tức giận lên Lưu Tranh, dạy dỗ cô một trận.
Nguyễn Lưu Tranh cũng chỉ im lặng nghe, tùy dì nhỏ phát tiết xong, cuối cùng dì nhỏ thề một câu không bao giờ quan tâm chuyện của cô nữa làm lời kết, rồi kết thúc cuộc gọi.
Tối qua vốn Bùi Tố Phân còn có chút chần chừ, hôm nay có người chê con gái bà, bà cũng vô cùng tức giận, khịt mũi coi thường loại giảng viên đại học này, trở về an ủi Nguyễn Lưu Tranh đàn ông tốt trên đời này còn rất nhiều, cái loại này có cầu xin bà cũng không gả con gái cho.
Nguyễn Lưu Tranh hiểu lòng mẹ, ôm mẹ một cái sau đó đi làm.
Buổi trưa hiếm thấy có thời gian, cô ôm bát đến nhà ăn ăn chút cơm nóng, vốn dĩ ngồi cùng bác sĩ Trình nhưng sau đó Ninh Chí Khiêm tới, anh cũng lấy cơm qua đây ngồi đối diện họ.
Bác sĩ Trình thấy thế liền biết điều ôm bát đi, còn hỏi Ninh Chí Khiêm một câu, "Tôi đã đủ làm anh em chưa?"
Ninh Chí Khiêm không thèm để ý đến anh ấy.
"Chạy nhanh vậy? Bảo cậu nhanh chân mang cho tôi phần cơm liền chạy." Anh nói.
"...." Cô không nói, trong lòng thầm nghĩ, anh sai em chạy vặt còn chưa sai đủ hả?
"Sao thế? Tâm trạng không tốt à?" Anh hỏi thử.
"Không có!" Nhìn dáng vẻ cô giống tâm trạng không tốt sao?
"Tôi cho rằng em trách tôi." Anh bỗng nhiên nói.
Cô mở to hai mắt nhìn anh, "Sao em lại trách anh?"
Anh liếc cô một cái, trầm mặc một lúc, "Không phải em xem mắt thất bại sao?"
"...." Thần kỳ, sao anh biết? Ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, "Không phải anh có 'thiên lý nhãn' đấy chứ?"
Anh nhướng mày, "Tôi không có thiên lý nhãn, tôi chỉ có trái tim nhanh nhạy."
"..." Cô bĩu môi, "Thất bại thì sao? Bản cô nương không thèm lấy chồng!"
"Vậy ai em cũng có thể đi xem mặt?"
"...." Nói gì vậy chứ! Cô nhíu mày, "Cái gì gọi là ai cũng có thể xem mặt?
"Vậy em nói xem, hôm qua em gặp người đó là cái người gì." Anh thoạt nhìn vô cùng thờ ơ.
"Giảng viên đại học, hệ sinh vật, 33 tuổi, gia cảnh bậc trung, con một, nhà có bố mẹ, có nhà có xe, tính khí tốt, tiền lương... trước mắt cao hơn em." Cô nói cho anh một lèo những điều gì nhỏ nói và hôm qua tìm hiểu được.
"Quả nhiên là xem mắt hại chết người, sau này đừng đi xem mắt nữa!" Anh trầm mặt nói.
"Thầy Ninh, anh còn quản cả chuyện em đi xem mắt?" Cô nhìn anh chằm chằm.
Trên mặt anh thoáng vẻ không tự nhiên, một nháy mắt quá ngắn, hiện ra rồi biến mất, cô gần như nghi ngờ mình nhìn nhầm.
Sau đó anh ho nhẹ một tiếng, "Tôi rất nghi ngờ năng lực nhìn người của em. Nghe này, tôi chỉ nói chuyện cùng anh ta mấy câu tôi đã có thể nói cho em biết trong mắt tôi anh ta là kiểu người gì."
"Kiểu người gì?" Mặc dù cô và Cát Thanh đã không tiếp tục nữa, nhưng nhắc đến năng lực nhìn người của mình nên cô vẫn có hứng thú muốn nghe, Cát Thanh cô thấy và anh thấy không giống nhau sao?
"Thứ nhất, anh ta nói anh ta du học nước ngoài về rồi nhận chức ở trường đại học, mặc dù người khác đều cho rằng làm giáo viên không có tiền đồ, nhưng anh ta lại thích ổn định. Lưu Tranh, một người thực sự thích ổn định, chắc chắn sẽ không cố ý khoe khoang mình thích ổn định, hơn nữa tôi còn chưa hỏi gì anh ta đã tự nói, điều này chỉ có thể chứng tỏ nội tâm anh ta mơ tưởng xa vời không muốn làm giáo viên, nhưng bây giờ sở dĩ đang làm, không ngoài mấy nguyên nhân, nói như rồng leo làm như mèo mửa, không làm được những việc khác; người nhà áp bức hoặc sức mạnh bên ngoài khác không thể không theo; suy hơn tính thiệt không dám ném bỏ chén cơm ổn định này lại không cam lòng tầm thường. Mà ba loại này bất kể là loại nào đều chứng minh anh ta không phải một người đàn ông quyết đoán."
"..." Nguyễn Lưu Tranh lẩm bẩm, "Thầy Ninh, đàn ông nói xấu người khác sau lưng cũng không phải người đàn ông chân chính!"
"Lưu Tranh." Anh biến thành dáng vẻ tận tình khuyên bảo, "Đây không phải tôi nói xấu người khác, tôi là thầy em, tôi đang dạy em kỹ thuật, không chỉ vẻn vẹn là kỹ thuật lâm sàng, mà còn kỹ năng cuộc sống, dạy em nhìn người như thế nào! Tránh để em bị mắc lừa! Bây giờ nghe đến điều thứ hai, anh ta là một người đàn ông tham hư vinh! Tùy tiện khoe khoang với một người lạ chức vụ của anh ta, sự tranh đua ở trường, loại người này rất xem trọng danh lợi, đương nhiên sẽ coi nhẹ tình cảm, Lưu Tranh, tìm đàn ông, phải tìm một người có thể đặt người thân trong lòng! Bất kể chuyện gì phải lấy người bên cạnh làm trọng!"
Cô suy nghĩ một lát, nhìn anh chằm chằm, "Đừng nói với em anh là người như vậy! Em biết anh là chồng tốt con rể tốt nhị thập tứ hiếu(*)! Được rồi chứ? Vậy thì thế nào?"
(*) Nhị thập tứ hiếu: là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn.
"..." Ninh Chí Khiêm sững sờ một chút, "Được, chúng ta nói đến điều thứ ba, anh ta còn là một người cực kỳ không tự tin! Ban đầu ở trước mặt tôi gọi em là bác sĩ Nguyễn, sau đó lại gọi Lưu Tranh, xem mắt ngày đầu tiên đã nói em là bạn gái anh ta! Điều này chỉ chứng minh, nội tâm anh ta rất không tự tin, đàn ông không tự tin sau khi kết hôn chỉ biết càm ràm với người nhà, oán trời trách đất, sẽ không có cảm giác hạnh phúc."
Kỳ thực anh muốn nói, Cát Thanh không tự tin trước mặt anh, nhưng nghĩ lại câu này vẫn bị anh nuốt xuống.
Nguyễn Lưu Tranh nghe lời anh nói xong thì ném thìa vào trong bát, "Vậy thì sao? Có quá đáng như anh không? Anh không phải vừa gặp đã hôn sao? Gặp mặt lại liền muốn kết hôn?"
Anh nhìn cô, hoàn toàn cạn lời...
Nguyễn Lưu Tranh cũng không biết vì sao nghe lời anh nói lại muốn phản bác như vậy, nhất thời kích động nói ra, nói xong lại hối hận, nhặt thìa lên tiếp tục ăn cơm, "Coi như em chưa nói."
Ninh Chí Khiêm còn có điều thứ tư thứ năm, sau đó còn tóm lại xem mắt của cô tất nhiên thất bại, nhưng bị cô trách móc như vậy nên cũng ngừng lại ở đây, "Cho nên, em vẫn trách tôi?"
"Trách anh cái gì?" Kích động qua đi sau đó yên tĩnh lại, ngữ khí cũng hòa nhã hơn.
"Là vì tôi mới xem mắt thất bại?"
Lúc anh nói lời này Nguyễn Lưu Tranh ngẩng đầu nhìn anh một cái, nhưng cũng không thể nhìn ra anh có gì khác biệt, lắc lắc đầu, "Sao lại trách anh? Là chuyện hai người chúng ta, em cũng có phần. Hơn nữa thất bại thì thất bại, chẳng qua là gặp một lần thôi, em cũng không khó chịu."
Bây giờ tình cảm có thể khiến cô khó chịu, chỉ sợ cũng không có, khó khăn như thế cũng đã chịu đựng rồi...
"Lưu Tranh, bây giờ em rất muốn bước vào một cuộc tình sao?"
Cô lại lắc đầu, "Không muốn, không phải mẹ em ép thì em cũng sẽ không đi, bây giờ chỉ muốn làm tốt công việc, nâng cao kỹ thuật, em không có nhiều thời gian để lại lãng phí như vậy! Hơn nữa tình cảm dù sao cũng khiến người ta đau lòng hoặc làm người ta mê muội, dù gì cũng sẽ phân tâm, vậy thì không thể chú tâm học tập nữa."
Hết chương 111.
Chương 112: Em là tốt nhất, không ai xứng với em
Cô cho rằng chuyện xem mắt cứ trôi qua như vậy, ai ngờ buổi chiều lúc tan ca Cát Thanh lại xuất hiện, vẫn ăn mặc thẳng thớm, dừng xe ở bãi đỗ xe của khu nội trú, thấy cô đi ra lập tức chào đón.
"Bác sĩ Nguyễn!" Anh ta chặn đường cô.
"Chào thầy Cát." Cô có chút bất ngờ, sáng nay không phải dì nhỏ đã nói hết tất cả rồi sao?
Cát Thanh có hơi mất tự nhiên, ánh mắt lại luôn dán lên mặt cô, cuối cùng cố sức hạ quyết tâm nói, "Bác sĩ Nguyễn, hôm nay tôi đã suy nghĩ cả một ngày, tôi cảm thấy tôi vẫn có thể không so đo quá khứ của cô."
Nguyễn Lưu Tranh nghe vậy trong lòng càng không thoải mái, quá khứ của cô làm sao? Cô giết người? Phóng hỏa? Thông dâm? Nhưng một người biết tiết chế như cô không lập tức làm anh ta mất mặt, chỉ nhàn nhạt nói, "Thầy Cát không cần miễn cưỡng, trời cao đất rộng nơi nào không có cỏ thơm, thầy Cát nhất định có thể tìm được tri âm xứng với thầy."
Nói xong liền muốn đi, âm thầm nghĩ đến mấy lời Ninh Chí Khiêm nói trưa nay, bây giờ cô vô cùng tin điều anh nói. Cô chỉ có thể vui mừng vì Cát Thanh không coi trọng mình.
Nhưng Cát Thanh lại dịch qua một bước chặn cô lại, "Bác sĩ Nguyễn, không phải tôi miễn cưỡng, chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện đi."
Tình tính Nguyễn Lưu Tranh khá hiền dịu, cô khoanh tay trước ngực, "Thầy Cát có gì thì nói ở đây đi, lát nữa tôi còn có việc." Thực sự không cần thiết phải nói thêm gì nữa, cô không cần lúc người khác tiếp nhận cô còn phải suy nghĩ và do dự.
Cát Thanh đứng trước mặt cô xoắn xuýt một hồi, có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể nói, "Bác sĩ Nguyễn, không phải tôi chê cô, cô thực sự rất tốt, thông minh xinh đẹp lại đáng yêu, nếu không tôi cũng sẽ đã nhìn trúng cô từ lần gặp đầu tiên, chỉ có điều... Aish, quá khứ chúng ta không nói nữa, nếu như cô có thể làm được hai việc thì tôi cảm thấy chúng ta vẫn còn có thể tiếp tục tìm hiểu, thứ nhất, rời khỏi Bắc Nhã đổi một bệnh viện khác học bồi dưỡng, đừng tiếp tục ở cùng một chỗ với chồng trước của cô; thứ hai, con trai trước của cô có thể thường xuyên đi thăm, cũng có thể gửi tiền sinh hoạt phí, nhưng không thể để nó tham dự vào cuộc sống của chúng ta."
Nguyễn Lưu Tranh quả thực bị sét đánh ngang tai, nhìn anh ta nửa ngày không phản ứng được gì.
Cát Thanh nhìn cô đứng đó, tiếp tục nói, "Tôi biết Bắc Nhã tốt, nhưng cô thử nghĩ mà xem, cô và chồng trước cả ngày ở cùng nhau, cũng không tốt cho thanh danh của cô đúng chứ? Cô là con gái, danh tiếng của con gái rất quan trọng, tôi vì tốt cho cô thôi. Phải biết rằng mặc dù tôi đi du học nhưng tư tưởng của tôi vẫn rất truyền thống, đại đa số đàn ông nước ta đều rất truyền thống, trước giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ lấy một người phụ nữ đã ly hôn, nhưng bản thân cô đặc biệt xuất sắc, tôi mới quyết định thử tìm hiểu cô."
Nguyễn Lưu Tranh đang bị sét đánh ngốc sau đó lại bị những lời này đập cho tỉnh lại, hoàn toàn không muốn tò mò vì sao anh ta biết Ninh Chí Khiêm là chồng cũ của cô, bực bội nói, "Tôi cảm thấy trừ điều thứ nhất và điều thứ hai của anh ra, còn có điều thứ ba tôi có thể làm được."
Cát Thanh cho rằng cô đồng ý rồi, vẻ mặt thả lỏng, "Cái gì? Cô nói đi."
"Thầy Cát, vẫn là xin anh ghét bỏ tôi đi." Mặt Nguyễn Lưu Tranh cứng ngắc, lần thứ hai muốn đi.
Cuối cùng Cát Thanh đã hiểu cô đang tức giận, vội vàng giơ tay ra muốn kéo cô về nghe anh ta nói rõ ràng, vừa nắm được cánh tay cô liền nghe thấy một tiếng quát truyền đến, "Lưu Tranh!"
Tiếp theo đó cánh tay anh ta đau nhói, bị người ta vặn lại, chợt cảm thấy lo lắng cổ tay hình như bị gãy rồi.
Anh ta không nhịn được kêu to một tiếng, nhìn kỹ, người đến là Ninh Chí Khiêm, chồng trước của Nguyễn Lưu Tranh, bây giờ còn gọi là thầy.
"Anh làm gì vậy?" Anh ta đau đớn chất vấn.
Đầu mày Ninh Chí Khiêm nhíu chặt, đôi mắt híp lại, đồng tử đen nhánh sắc bén như lưỡi dao, giống con dao giải phẫu muốn cắt đôi người ta ra.
Anh ta không muốn chịu thua nhưng cánh tay trong tay người đó không nhúc nhích được, hơn nữa đau đến nỗi mặt anh ta đỏ bừng, mồ hôi cũng tuôn ra, không tiếp tục gắng gượng nổi nữa, thở gấp nói, "Buông tay, buông tay!"
Nguyễn Lưu Tranh cũng choáng váng, nhìn tay Ninh Chí Khiêm vặn chặt cổ tay Cát Thanh, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi hết lên, đoán là ngày mai cổ tay Cát Thanh sẽ xuất hiện một vết bầm tím giống như bị quỷ nắm...
"Đừng! Đừng động tay! Thả anh ta ra! Thả anh ta ra!" Cô khổ sở kéo cánh tay Ninh Chí Khiêm ra can ngăn, cảm thấy người này nghiện đánh nhau mất rồi, gần đây cực kỳ bạo lực...
Gương mặt Ninh Chí Khiêm đầy khinh bỉ cùng ánh mắt kiêu ngạo híp lại nhìn Cát Thanh, đây là một Ninh Chí Khiêm mà Nguyễn Lưu Tranh chưa từng thấy, ngược lại có hơi giống mấy cậu ấm con nhà giàu giọng điệu vênh vênh váo váo, cô bắt đầu tin Ninh Chí Khiêm đã từng lăn lộn trong "thập lục thiếu" cũng không phải người tốt rồi...
Nhưng bây giờ không phải thời điểm bàn luận anh có phải người tốt không, cô chỉ muốn dàn xếp ổn thỏa.
"Thầy Ninh, thả anh ta đi được không? Thả ra!" Cô chỉ thiếu nước van xin anh, thực sự sợ anh không khống chế được lực mà phế luôn tay người ta! Cổ tay Cát Thanh gãy còn có thể nối, nhưng anh nhất định sẽ gặp chuyện!
Dưới ánh mắt khuẩn khiết nhìn chăm chú của cô, rốt cuộc anh cũng thả tay, còn lên mặt dạy người ném xuống một câu, "Sau này đừng xuất hiện trước mặt Lưu Tranh lần nữa!"
Cổ tay Cát Thanh đã được giải thoát, chỉ thấy trên đó có một vòng đỏ bừng, mơ hồ hiện lên màu xanh tím, trong bụng nén giận không thôi, có ý muốn nói cứng mấy câu, nhưng vừa nhìn khí thế của Ninh Chí Khiêm lại không cứng rắn nổi nữa, hận khí ngút trời nói một câu, "Nếu vợ cũ chồng cũ các người còn thông đồng với nhau, thì cần gì phải đi xem mắt lừa người chứ?"
Ninh Chí Khiêm trừng mắt, nắm tay lại giơ lên, Cát Thanh sợ đến nỗi nhấc chân chạy mất.
"Có tiền đồ!" Ninh Chí Khiêm khinh bỉ nhìn Cát Thanh bay vào xe.
Nguyễn Lưu Tranh cúi đầu không dám nói gì, định lặng lẽ trốn đi, vừa mới bước được một bước, nghe thấy tiếng quát nhẹ phía sau, "Đứng lại!"
Bước chân cô dừng lại, không đi nữa.
"Xe em đâu?" Anh đi đến trước mặt cô hỏi.
"Đụng xe rồi..."
Anh trầm mặc nửa ngày, cô đang cúi đầu nên không biết anh có biểu cảm gì, một lúc lâu sau mới nghe anh nói một câu, "Chẳng trách mấy ngày em không lái xe. Sau này vẫn nên để xe ở nhà đi, đừng lái nữa!"
"..." Cô có thể coi mấy lời này là lo lắng cho cô không? Cô lẩm bẩm một câu, "Không cần lo lắng, thật ra em lái xe rất ổn..."
"Tôi không lo lắng cho em! Với kỹ thuật lái xe của em, tôi lo lắng cho người khác!" Anh đi nhanh về phía trước.
"..." Cái gì mà kỹ thuật lái xe của cô? Lần này rõ ràng là người ta đụng vào cô!
"Còn không đi theo? Đứng đó làm gì?" Anh quay đầu hỏi một câu.
Cô yên lặng đi theo, mãi đến khi lên xe anh rồi cô mới phản ứng lại, vì sao lúc này cô giống như con dâu nhỏ bị ức hiếp vậy? Thái độ của anh càng ngày càng tệ! Ban đầu mấy lần đưa cô về còn nói năng rất lịch sự, em ở đây đợi, tôi đi lái xe qua, hôm nay lại trực tiếp hét vào mặt cô, cô cũng không đắc tội với anh...
"Lúc nào xe sửa xong?" Anh hỏi cô.
"Không biết, chỉ nói sửa xong sẽ gọi điện thoại cho em."
"Tốt nhất đừng sửa."
"..." Cô muốn cãi lại, cuối cùng vẫn nhịn xuống, nghẹn rất nhiều tức giận, lúc trước nghẹn cục tức của Cát Thanh, bây giờ là anh.
"Ngày mai tôi đến đón em, trước khi sửa xong tôi sẽ đưa đón em."
Nghe ngữ khí cứng rắn như đá của anh, cô cảm thấy không hề có chút đạo lý nào, anh đang tức giận gì chứ? Cho nên dứt khoát không lên tiếng. Không thèm để ý!
"Nói chuyện đi chứ?" Anh không nghe được tiếng trả lời, truy hỏi tiếp.
Vẫn không thèm để ý.
"Em sao vậy?" Anh liếc mắt, nhìn sắc mặt cô liền biết cô đang tức giận, quát khẽ một câu, "Tự chuốc phiền phức."
Cô bỗng chốc nổi nóng, "Dừng xe! Em muốn xuống xe!" Trước giờ cô chưa từng phát hỏa trước mặt anh, không biết sao lúc này đặc biệt tức giận.
"Em cáu kỉnh cái gì?" Đương nhiên anh sẽ không dừng, ngược lại còn khóa cửa xe lại.
Nghe thấy tiếng "cạch" cô càng tức, trút giận vào anh một hồi, "Em tự chuốc phiền phức! Tất cả đều là tự em chuốc lấy! Là tự em không có tự trọng, được chưa? Nếu không cũng không có vết nhơ khiến người khác ghét bỏ!"
Sau khi cô gào thét xong, trong xe lập tức yên tĩnh lại.
Cô cũng cảm thấy tâm tình mình không khống chế được, ngả người về phía sau, bỗng nhiên rất khó chịu, đôi mắt dần ướt át, mơ hồ.
Tất cả những lời nói lúc bị kích động đều là lời nguyền của ma quỷ, hoàn toàn không phải lời thật lòng.
Cuối cùng anh bất đắc dĩ thở dài, "Em đó, cũng chỉ ngang ngược trước mặt tôi thôi, lúc người ta bắt nạt em sao em chỉ giống như đà điểu vậy? Tôi nói em tự chuốc lấy cũng không phải như em nghĩ, tôi muốn nói cô gái tốt như em cần gì phải làm mấy chuyện để người ta chọn lựa rồi bình phẩm chứ? Lưu Tranh, em là tốt nhất, không ai xứng với em."
Nguyễn Lưu Tranh cắn môi, nước mắt chảy xuống.
Anh dừng xe bên đường, giơ tay lau nước mắt cho cô, cánh tay giơ được một nửa lại do dự đôi chút, có điều vẫn tiếp tục, nhẹ nhàng mơn trớn trên mặt cô, "Khóc gì chứ? Loại khốn kiếp này gặp một lần tôi đánh một lần, sẽ không để em chịu tủi thân."
Cô lắc lắc đầu, cô khóc đương nhiên không phải vì Cát Thanh mà là vì quá khứ của cô bị người ta khinh rẻ, từ năm mười bảy tuổi đến năm hai lăm tuổi, không, phải nói đến bây giờ, đó đều là thứ tồn lại thiêng liêng nhất đẹp nhất trong lòng cô, cô không cho phép người khác coi thường và làm nhục. Đúng vậy, sau này cô cũng sẽ không dễ dàng cho qua như vậy, sẽ không để quãng thời gian cô quý trọng nhất bị người khác xem thường nữa.
Nhưng mà sao cô lại khóc trước mặt anh? Cô chưa từng khóc cho anh nhìn...
Còn nữa, anh còn nói cô chỉ ngang ngược trước mặt anh. Sao cô lại ngang bướng với anh chứ? Trước đây cô cũng không như vậy.
Hết chương 112.
Chương 113: Một ly chocolate nóng
Nghĩ như vậy càng cảm thấy mình không nên, cô muốn khống chế tâm tình một chút mà nước mắt lại không ngừng được, dường như mười mấy năm chưa bao giờ khóc trước mặt anh, lần này cô muốn bù lại toàn bộ, hơn nữa vẫn là vì chuyện không đáng để khóc.
Vốn dĩ anh định lau nước mắt cho cô, thế nhưng nước mắt càng lau càng nhiều, tay anh liền xuyên qua tóc cô đè sau ót, nghiêng người qua để cô dựa trên bả vai anh.
Trong xe không phải là địa điểm thích hợp để ôm ấp, tư thế ôm không được tự nhiên, làm cho Nguyễn Lưu Tranh dựa trên vai anh một lát đã ý thức được bến đỗ này không thuộc về cô.
Cô nhanh chóng lau nước mắt, ngồi thẳng dậy.
"Không khóc nữa à?" Anh hỏi.
Nhất thời cô không biết nên nói gì, thở dài một tiếng, "Thực ra cũng phải trách em."
Dừng một chút, thấy anh còn đang đợi mình nói tiếp, cô cắn môi nói kỹ hơn một chút, "Cũng không thể trách người ta, bỏ đi, sau này không đi là được rồi..."
Anh nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, "Tôi cảm thấy vẫn là em quá rảnh rỗi. Nếu không sau này tăng ca luôn vào ngày nghỉ luân phiên đi."
Cô giật giật khóe môi, muốn nói gì đó cuối cùng lại thôi, không hé răng nữa.
"Sao không nói nữa?" Anh hỏi.
"Cũng được đó, em vẫn muốn làm thêm vài ca phẫu thuật nữa, thời gian bồi dưỡng cũng đã quá nửa rồi, thứ em muốn học còn rất nhiều." Đây là lời thật lòng của cô, thời gian bồi dưỡng một năm quả thực quá ngắn.
"Em muốn ăn một mạch thành người mập luôn sao? Bao nhiêu người theo thầy học bảy tám năm mới chính thức thành nghề, Trình Châu Vũ cũng theo vài vị giáo sư năm năm."
Cô thở dài, "Em biết."
"Ở lại chứ?" Anh chợt hỏi.
Một câu không đầu không cuối, khiến cô lờ mờ một lúc mới hiểu được ý của anh, lại muốn cô ở lại Bắc Nhã sao?
Lắc đầu, cô ký hợp đồng rồi.
Không muốn nói tiếp mấy chuyện này, cô cười với anh, "Bây giờ anh nghiện đánh nhau rồi à?"
Anh tỉnh bơ, "Tàm tạm."
"Tàm tạm?" Đây là cái câu trả lời gì?
"Không thể so với năm đó." Anh kéo dài giọng nói.
"Năm đó anh thế nào? Thực sự rất hư hỏng?" Cô nhớ đã từng nghe nói mấy lời đồn này, cũng không phải không tin, mà là không cách nào liên hệ anh của ngày hôm nay với mấy lời đồn đó, nhưng liên tiếp hai lần ra tay này, khiến cô nhìn ra chút gì đó.
Anh khởi động lần nữa, xe chầm chậm chuyển động, " Lúc đó còn trẻ, quả thực đã hoang đường một khoảng thời gian, bây giờ...tôi cũng coi như là người tốt."
Ai chưa từng còn trẻ? Ai chưa từng hoang đường? Những điều vội vàng của thanh xuân đã sớm thay đổi một cách vô tri vô giác dần dần trôi xa theo thời gian, khi bừng tỉnh đã cách một đời.
Nguyễn Lưu Tranh cười, hư hỏng của thiếu niên có thể đến mức nào?
Kỳ thực, xét tất cả những người đàn ông mà cô biết, chỉ có lúc này, lúc ngồi trong xe anh là an toàn không sợ hãi, không cần tốn công sức phỏng đoán đối diện mình là một người như thế nào.
Mặc kệ quan hệ giữa anh và cô như thế nào, vẫn rất thích sự yên tâm và an bình như vậy.
Cô không phải một người thích tự mình lái xe, có lẽ là vì làm phẫu thuật là công việc yêu cầu sức tập trung cao độ, cho nên ngoài thời gian công việc cô thích thả lỏng một chút, hoặc là nói, lười biếng một chút, giống như sau khi tan ca cực kỳ mệt mỏi như vậy, không cần trăm đắng nghìn cay nhồi nhét trong dòng xe cộ vất vả bò chậm chạm, cũng không cần chen lấn không thở nổi trong tàu điện ngầm chen chen lấn lần liền ngủ mất, tình huống này có bao nhiêu thoải mãi mãn nguyện.
Con người, nói chung đều tham hưởng thụ, tính ỳ như vậy thực sự không tốt.
Nhưng mà, vừa nghĩ, lại đang chậm rãi trong dòng xe cộ không nhịn được ngáp dài một cái, sau khi khóc qua một trận, liền từ từ chìm vào giấc ngủ, cuối cùng mơ mơ màng màng trong nháy mắt, cảm giác có thể khiến cô không chút cố kỵ ngủ trong xe người khác cũng chỉ có anh, đổi lại là xe người khác, thực sự sẽ không thế, có lẽ là vì lâu ngày mới biết lòng người, dù sao cô cũng đã quen anh lâu vậy rồi.
Ngủ rất say. Hơn nữa không hề biết anh đã xuống xe, rồi lại lên xe.
Lúc bị anh gọi dậy thì đã đến nhà, trong sương mù nhìn thấy đôi mắt rất đẹp của anh, "Còn không tỉnh tôi lại lái xe về bệnh viện!"
"..." Cô ngủ quả thực giống như an ổn quá đáng.
"Cầm lấy, xuống xe đi." Anh đưa cho cô một ly chocolate nóng.
"Anh đi mua lúc nào vậy?" Chạm tay vào nhiệt độ vừa vặn, không nóng không lạnh.
"Em nói xem?" Anh nhìn cô hỏi ngược lại.
Gò má cô hơi ửng hồng, đương nhiên là lúc cô ngủ rồi.
"Em cũng ngủ trên xe vị phó giáo sư đại học đó như vậy?" Sắc mặt anh có chút nghiêm túc.
Cô uống một ngụm chocolate nóng, vị ngọt vừa vặn, hơi đắng, là vị cô thích, bị anh hỏi như vậy, suýt chút nữa sặc, giải thích giống như trách móc, "Khụ khụ... em không! Tự em về nhà không để anh ta đưa về!"
Trên mặt anh dễ nhìn hơn chút, "Không tồi, không ngốc như tôi nghĩ, nếu không bị người ta tháo xương lúc nào không biết!"
"..." Cô ngơ ngác chốc lát, cảm thấy không cần phải cãi lại trước mặt anh mình thông minh hay ngốc nghếch, lấy tư cách là một bậc thầy ngoại khoa thần kinh, không phải anh không biết, người có thể thi đỗ khoa y của trường cũ còn có thể vào ngoại khoa thần kinh, chí ít đều sẽ không ngốc như vậy!
"Em xuống xe đây." Cô cắn ống hút,đẩy cửa xe ra.
"Đợi đã." Anh gọi cô lại.
Quay đầu.
"Tóc của em vẫn nên nhuộm lại đi, làm bác sĩ mà thời thượng như vậy rất khó giành được tín nhiệm của bệnh nhân."
"..." Cô thời thượng chỗ nào? Sau khi uốn tóc đi làm đều buộc lên mà! Không thèm để ý đến anh, vừa uống chocolate nóng vừa đi vào nhà.
Nhân sinh tựa như một ly chocolate nóng, trong ngọt có đắng mới hòa quyện thành vị đậm đà này.
Sau khi về nhà, Bùi Tố Phân lại đề cập với cô chuyện Cát Thanh, tức giận, "Người đàn ông đó, còn là giáo sư đại học chứ! Lại có thể nói với dì nhỏ con, muốn con đừng thực tập ở Bắc Nhã, ở cùng một chỗ với chồng cũ rất khó coi! Cậu ta lấy cái gì để so với Chí Khiêm chưa? Thật là!"
Nguyễn Lưu Tranh nhớ tới một chuyện, "Mẹ, sao anh ta biết con với.... à, quan hệ của Chí Khiêm?"
"Dì nhỏ con nói chứ gì! Dì con cũng thật là, cái gì nên nói không nên nói cứ nói lung tung, trước kia lừa gạt người ta, sau này người ta truy hỏi, cô ta nói rõ đầu đuôi, mẹ vừa mắng cho một trận!" Bùi Tố Phân vẫn tức giận không thôi.
Đối với chuyện giữa mẹ và dì, Nguyễn Lưu Tranh không tiện chen miệng vào.
Sau khi qua lễ Giáng sinh, rất nhanh chính là năm mới, Nguyễn Lãng quay về, lần này lại mang quà cho người nhà, hơn nữa giá cả cũng không rẻ.
Nguyễn Lưu Tranh đã sớm muốn nói chuyện với Nguyễn Lãng, mượn cơ hội này nói cậu ta trước mặt bố mẹ, "Nguyễn Lãng, em hiếu thảo với bố mẹ là chuyện tốt, nhưng mà em vừa mới bắt đầu quay phim, tiền đóng phim có hạn, vẫn nên tiết kiệm tiền, sau này nhiều chỗ cần dùng."
Nguyễn Kiến Chung và Bùi Tố Phân rất tán thành lời nói của Nguyễn Lưu Tranh, nhắc nhở Nguyễn Lãng.
"Chị, chị có thể đừng giống bà già thế được không! Vừa thấy em đã càm ràm! Em là người kiếm tiền lớn! Sau này sẽ mang tới cho mọi người cuộc sống tốt hơn!" Nguyễn Lãng rất phản đối lời cô.
Bùi Tố Phân nói tiếp, "Nguyễn Lãng, chị con nói rất đúng, kiếm tiền vất vả, không nên phung phí, cuộc sống của mọi người đã rất tốt rồi."
"Thế này mà tốt gì ạ? Mọi người vẫn chưa thấy người ta tốt thật, một bữa cơm tốn hơn một triệu! Chị, chị chưa nhìn thấy, anh rể đã thấy rồi!" Nguyễn Lãng phất phất tay, "Dù gì chị cũng sống cùng anh rể lâu như vậy, thế mà không học được một chút cách sống của phu nhân nhà giàu."
"Cách sống đó không phải của chúng ta! Anh rể em.." Có lẽ là vì nghe giọng điệu của Nguyễn Lãng như vậy trong lòng tức giận, nhất thời thuận theo xưng hô của Nguyễn Lãng, nói đến đây phát hiện dùng từ sai, "Ninh Chí Khiêm cũng chưa từng ăn bữa cơm nào một triệu!"
"Em lấy ví dụ thôi mà..." Nguyễn Lãng lầu bầu, "Anh rể là ở bệnh viện, rời xa vòng tròn danh lợi, nhưng cũng không thể nói anh ấy tiêu không được, bố anh rể ở bên ngoài nhất định mời khách như vậy, em chỉ hướng tới mục tiêu nỗ lực này thôi, cũng không nói nhất định phải ăn bữa cơm một triệu...."
"Nguyễn Lãng! Nỗ lực làm việc không sai, nhưng không thể nông nổi như vậy! Không cần so sánh với người khác! Yên tâm quay phim của mình cho tốt, ca hát tốt, danh tiếng cũng tốt lợi nhuận cũng tốt thì tự nhiên sẽ thuận lợi trăm bề."
"Vâng, em biết." Rõ ràng thái độ của Nguyễn Lãng qua loa lấy lệ, "Chị, em khó khăn lắm mới về một lần, không nói những thứ này nữa được không? Mai là tất niên rồi, nhà mình vui vẻ cùng nhau mấy ngày được không? Đúng rồi, bố Liêu Kiệt ở bệnh viện chị mọi người vẫn quan tâm chứ?"
"Bọn chị đối với tất cả bệnh nhân đều có trách nhiệm đối xử bình đẳng." Cô đối với thái độ bất mãn của Nguyễn Lãng, ngữ khí trước sau đều không tốt.
"Chị, đừng đối xử bình đẳng, quan tâm nhiều chút được không? Liêu Kiệt thực sự là anh em của em!" Nguyễn Lãng cầu xin.
Nguyễn Lưu Tranh nghiêm mặt một hồi, "Quan tâm nhiều thế nào? Em nói chị xem?"
Nguyễn Lãng suy nghĩ nửa ngày, "Ví dụ như... Bỏ đi, em cũng không biết, ngược lại nhà cậu ta có tiền, chị bảo anh rể chữa trị tốt là được, chỉ cần kết quả, không cần tiếc tiền."
Đây tính là quan tâm?
Nguyễn Lưu Tranh không để ý đến cậu ta nữa.
Hôm sau chính là tất niên, Nguyễn Lãng đặt tiệc bên ngoài, đáng tiếc, Nguyễn Lưu Tranh trực đêm, người đầu tiên trực đêm của năm mới, chỉ nhờ cậy cậu ta đưa bố mẹ ra ngoài ăn uống, sau khi tan ca cô ăn ở nhà ăn, sau đó trực đêm luôn.
Hết chương 113.
Chương 114: Trọn đời trọn kiếp
Tất niên mỗi năm có chút đặc biệt, mọi người đều nói, người cùng bạn đi từ năm nay qua năm khác, sẽ đi cùng bạn trọn đời trọn kiếp.
Một giao thừa thông thường, bởi vì ý nghĩa này mà khiến người ta trở nên kích động, nhất là mấy cô y tá, ai nấy đều hưng phấn không thôi. Mà Nguyễn Lưu Tranh lại một lần nữa cảm thấy có phải tuổi tác mình đã lớn rồi không, mấy thứ gọi là lãng mạn hư vô này đã không còn cách nào khiến nội tâm cô nhóm lên ngọn lửa.
Trọn đời trọn kiếp quá dài, sao một cái giao thừa có thể quyết định được?
Cô cũng đã từng cho rằng thiên trường địa cửu rất dễ, thậm chí khoe khoang khoác lác nói cô có thể, nhưng thực tế chứng minh, có vài việc nói càng dễ dàng thì vứt bỏ càng dễ dàng.
E rằng, kiên trì thực sự không phải dùng lời nói để chứng minh.
Sau khi các y tá tan ca, toàn bộ văn phòng đều trở nên yên tĩnh.
Nguyễn Lưu Tranh kiểm tra xem xét mỗi phòng bệnh một vòng, tất cả bình thường, yên lòng hơn chút.
Bệnh nhân và người nhà đều rất thân thiện, ai ai cũng nói chúc mừng năm mới với cô, cô mỉm cười đáp lại từng người, trong lòng ấm áp, rất thoải mái. Với tư cách là một bác sĩ, thời khắc đứng trên bàn mổ giành giật được sinh mạng của bệnh nhân về dĩ nhiên là vui vẻ, giờ phút này như vậy, càng cảm nhận được sự báo đáp của công việc của mình, không cần quá nhiều, một cái mỉm cười, một tiếng chào hỏi, chính là khẳng định lớn nhất.
Tình hình bà Thái càng ngày càng chuyển biến tốt, Quyên Tử trông coi mỗi ngày, hôm nay cũng không ngoại lệ, thấy Nguyễn Lưu Tranh cực kỳ nhiệt tình, "Bác sĩ Nguyễn, năm nay là cô trực ban à."
"Đúng vậy." Cô cười đáp.
"Ồ ồ..." Quyên Tử chần chờ, hơn nửa ngày mới hỏi tiếp, "Mai là năm mới, bác sĩ Ninh sẽ đi làm chứ?"
"Sẽ!" Cô lẩm bầm trong lòng, lẽ nào Quyên Tử thực sự thích anh?
Quyên Tử hơi cười xấu hổ, "Làm bác sĩ cũng rất vất vả, ngày lễ ngày tết cũng không thể cùng với người thân con cái, không biết cậu bé ở nhà có nhớ bố không."
Nguyễn Lưu Tranh cười, "Công việc thôi, đều quen cả rồi."
Quyên Tử gật gật đầu, "Cũng phải..."
Nguyễn Lưu Tranh thấy cô ấy còn có lời muốn nói, đợi một lát, nhưng trước sau lại không nói, cô đứng một chút không đợi nữa, "Còn chuyện gì không? Nếu không còn thì tôi đi phòng bệnh khác đây."
"A...không...không còn....." Quyên Tử ấp a ấp úng, không nói nữa.
Nguyễn Lưu Tranh không nghĩ quá nhiều, đi đến phòng bệnh khác.
Vừa vào phòng bệnh của ông Liêu, Liêu Kiệt liền chào đón, nhiệt tình gọi chị.
Đối với sự nhiệt tình như vậy, mặc dù cô cảm thấy lúng túng, nhưng vẫn nhìn trên góc độ của Nguyễn Lãng mà miễn cưỡng nhịn xuống.
"Chị, Nguyễn Lãng đã nói chuyện với chị chưa?" Liêu Kiệt cười nói.
"Nói rồi!" Nguyễn Lưu Tranh nhớ đến mấy lời Nguyễn Lãng nói tối qua.
Liêu Kiệt nhất thời rất vui vẻ, "Vậy anh Ninh nói thế nào?"
Liêu Kiệt lại yêu cầu một lần nữa, muốn Ninh Chí Khiêm đích thân mổ chính, cô và Ninh Chí Khiêm đều hiểu, vì vậy nói, "Cậu yên tâm đi, bác sĩ Ninh sẽ làm hết bổn phận."
"Vậy thì tốt!" Liêu Kiệt vội nói, "Vậy cảm ơn anh chị, đợi bố em phẫu thuật thành công em lại cảm ơn mọi người."
"Không cần khách sáo như vậy, hôm nay ông Liêu vẫn ổn chứ? Tình trạng tinh thần thế nào? Tuần sau sắp phải làm phẫu thuật rồi." Cô chuyển vấn đề lên người ông Liêu.
"Rất tốt! Cả đời này bố em đều kiên cường! Chị nhìn ông ấy bị bệnh mà không khác gì người bình thường!"
Nguyễn Lưu Tranh nhìn ông Liêu đang xem bản tin thời sự trên tivi, mỉm cười, "Bác Liêu, cho cháu xem thử ghi chép hôm nay."
"Được, cô gái." Ông Tiết đưa cho cô bản ghi chép.
Xem xong ghi chép sinh hoạt một ngày của ông Liêu, cô khen, "Rất tốt, bác Liêu là một bệnh nhân nghe lời."
"Tất cả đều nghe theo mệnh lệnh!" Ông Liêu cũng cười, "Cô gái vất vả rồi, năm mới cũng không thể trải qua bình thường."
"Không vất đâu ạ! Trải qua năm mới cùng mọi người cũng vậy ạ!" Cô cười đi ra khỏi phòng bệnh.
Lần đầu tiên trực ban một mình ở Bắc Nhã, cô còn có chút lo sợ, chỉ sợ có chỗ nào không đủ chu đáo, cho nên thứ cần cô làm, không cần cô làm, cô đều cẩn thận tỉ mỉ xem qua một lượt mới quay về văn phòng, nhưng mà vừa vào lại phát hiện bên trong có thêm một người -- thầy Ninh của cô.
"Sao anh lại đến?" Cô rất đỗi ngạc nhiên, anh không cần trực đêm mà.
Vốn dĩ anh đang nhìn máy tính xách tay, nghe thấy tiếng cô liền ngẩng đầu, nghiêm túc giải thích, "Sợ một mình em gặp phải tình huống bất ngờ lại không ứng phó được."
Phải không? Mặc dù xem thường cô, nhưng tinh thần trách nhiệm này của anh vẫn rất đáng quý.
Nhưng nghĩ lại, tối qua Đinh Ý Viên trực đêm thay một bác sĩ khác...
Vì vậy hỏi, "Tối qua Đinh Ý Viên trực ban sao anh không đến."
Anh chậm rãi một câu, "Cô ấy không cần."
"..." Không cần có nghĩa là, anh cho rằng Đinh Ý Viên có thể một mình gánh vác một phương còn cô không thể? Cô còn muốn hỏi gì đó, bên phòng chăm sóc đặc biệt lại đột nhiên xuất hiện tình huống khẩn cấp.
Cô vừa đi kiểm tra về!
Không kịp nghĩ nhiều, liền nhấc chân chạy, anh cũng chạy theo cô.
Huyết áp bệnh nhân giảm, cô đều xử lý đâu vào đấy, sau đó, lại đưa tới một bệnh nhân bị chấn thương ngoại khoa, vỡ đầu chảy máu, sau khi xử lý tốt cô đã đầy mồ hôi.
Còn chưa kịp thở, một bệnh nhân đột nhiên xuất huyết não được đưa vào phòng phẫu thuật cấp cứu khẩn cấp.
Đến 0 giờ lúc nào, cô hoàn toàn không biết, cái gọi là khoảng khắc giao thừa, khoảnh khắc từ một đời đi đến một kiếp, cô đứng trên bàn phẫu thuật làm phẫu thuật cùng anh, cùng cô trải qua thời khắc "lãng mạn" này, trừ anh ra, còn có người bệnh nằm trên bàn phẫu thuật, y tá, bác sĩ gây mê, cùng với người nhà bệnh nhân bên ngoài phòng phẫu thuật.
Sau khi cứu bệnh nhân thành công, cô rót cốc nước ấm trong phòng trực ban, vừa uống xong, lại lần lượt tiếp nhận hai bệnh nhân nữa, cô vội làm xử lý khẩn cấp, viết bệnh án, lập y lệnh, vội đến nỗi căn bản không có thời gian buồn ngủ.
Rốt cuộc, xử lý xong tất cả, đã là bốn giờ sáng, không buồn ngủ chút nào.
Đương nhiên, cả buối tối nay anh đều ở bên cạnh cô, lúc cô xử lý bất thường ở phòng chăm sóc đặc biệt, anh bên cạnh nhìn; lúc cô xử lý bệnh nhân chấn thương ngoại khoa, anh đứng một bên nhìn chằm chằm; lúc cô làm phẫu thuật, anh chỉ đạo và làm trợ lý cho cô; lúc cô tiếp nhận bệnh nhân, anh nghe cô chỉ huy, cho bệnh nhân nhập viện làm kiểm tra, làm y lệnh đặc biệt...
Bây giờ, cô ngồi trên ghế, mồ hôi đầm đìa, một ly sữa đặt trước mặt cô, đồng thời xuất hiện trước mặt cô còn có khuôn mặt đẹp trai đó.
"Uống ly sữa, bồi bổ thể lực." Anh nói.
Quả thực cô cần bổ sung chút nhiệt lượng, hai tay nâng ly sữa lên, giống ly chocolate nóng hôm qua, không nóng không lạnh, nhiệt độ vừa đủ, rất thoải mái, chạm vào nhiệt độ như vậy, tựa như tất cả mệt mỏi đều biến mất.
Nắm chặt ly thủy tinh, uống từng chút một, đồng thời cảm thấy sức lực cũng được mang về từng chút.
Bỗng nhiên lại nhớ đến truyền thuyết giao thừa đó, từ một đời đi đến một kiếp, nếu như thực sự tin vào cái này, có phải là đại diện đời này kiếp này cô phải bầu bạn cùng phẫu thuật không?
Trong tay anh cũng bưng một ly sữa.
Anh cầm lên, chạm nhẹ vào ly của cô, "Cạn ly vì đêm giao thừa bận rộn này."
Trong đầu cô có cái gì đó lóe lên, kinh ngạc hỏi, "Anh biết hôm nay là giao thừa sao?"
Vẻ mặt anh kỳ lạ, "Sao tôi không biết?"
"Em cho rằng điện thoại anh chỉ nhắc nhở năm mới." Trong trí nhớ của cô, trước giờ họ chưa từng cùng nhau trải qua giao thừa, hình như ngày lễ lúc trước cũng không xuất hiện nhiều kiểu như vậy.
Anh lẳng lặng không nói, uống một hơi hết sạch ly sữa.
Cô muốn hỏi anh tiếp, vậy anh biết ý nghĩa của việc cùng nhau trải qua giao thừa không, nghĩ một chút, lại bỏ qua, không cần hỏi nữa...
Trời dần dần sáng lên, buổi tối bận rộn này cuối cùng cũng kết thúc, giao thừa năm nay trải qua thật sự có ý nghĩa.
Kết thúc trực ban không có nghỉ ngơi, không phải ngày nghỉ của cô, cho nên hôm sau cô tiếp tục làm việc.
Sau khi giao ban, Ninh Chí Khiêm gọi cô qua một bên, "Lưu Tranh, mệt không?"
Cô đã làm việc liên tục 24 tiếng, bây giờ cô phải bước vào tiếng thứ 36, không mệt là điều không có khả năng, cô gật gật đầu, không phủ nhận, "Có chút."
"Muốn nghỉ ngơi không?" Anh hỏi.
Cô nghiền ngẫm, đây là anh muốn mở cửa sau cho cô, để cô nghỉ ngơi sao?
Cô lắc lắc đầu, "Không cần." Tất cả mọi người đều làm việc như vậy, cô cũng không cần được chiếu cố đặc biệt.
"Được!" Anh nghiêm túc trước giờ chưa từng có, "Với tư cách là ...bạn của em, tôi có thể cho em thời gian nghỉ, nếu em nói muốn nghỉ ngơi, tôi sẽ cho em đến phòng trực ban ngủ, nhưng, với tư cách là thầy em, nội tâm tôi không muốn làm vậy. Cường độ công việc như vậy, mỗi một bác sĩ ngoại khoa đều phải đối mặt và thích ứng, tôi không thể nuông chiều em, cho dù ở chỗ tôi, tôi có thể chiều, nhưng em sẽ không được tôi nuông chiều mãi, em luôn phải một mình gắng vác một phương, cho nên, nếu em đã tự chọn muốn làm một bác sĩ ngoại khoa thần kinh xuất sắc, thì phải có khả năng chịu được những khó khăn này, thoải mái, là ở nhà toàn tâm làm bà nội trợ."
"..." Ý gì đây? Phần khổ này cô chịu được! Nhưng thoải mái là ở nhà làm bà nội trợ? Đây là coi thường bà nội trợ? Nói gì thì nói cô cũng đã từng là một thành viên trong hội bà nội trợ!
Cô bất mãn bĩu môi, "Bà nội trợ cũng rất vất vả đấy được không?"
Anh ngạc nhiên, hiển nhiên không nghĩ đến cô sẽ trách móc như vậy, sững sờ một lát, không phản bác được, nói một câu, "Vậy, em vất vả rồi."
"..." Lần này chuyển thành cô ngạc nhiên, anh nói cô làm bà nội trợ vất vả rồi, hay là làm bác sĩ vất vả rồi?
"Kiểm tra phòng!" Anh đột nhiên nói, xoay người đi.
Cô điên cuồng đuổi theo, vấn đề trên vẫn chưa nghĩ ra đáp án.
Hết chương 114.
Chương 115: Gió tuyết
Kiểm tra phòng, lập y lệnh, vào phòng phẫu thuật, mở họp thảo luận...
Mỗi ngày đều vòng đi vòng lại, đây chính là tết dương lịch của cô, bận rộn như vậy, bận đến nỗi thường khiến người ta quên mất ngày tháng, thỉnh thoảng rảnh rỗi mười mấy phút gì đó, ngồi một chút liền muốn ngủ gật, nhưng mà chỉ cần có việc làm lại lập tức tràn đầy sức lực.
Đây là lần đầu tiên cô và anh cùng nhau làm việc liên tục 36 tiếng, bỗng nhiên cô đã hơi hiểu anh lúc trước, mỗi ngày đều giành giật với sinh mệnh, nếu không phải vô cùng nhớ một người thì quả thực không có thời gian để nhớ, có lẽ là trước đây cô quá nhàn rỗi, giành cả 24 tiếng giành hết cả tâm tư treo trên người anh, mà thời gian anh thức đều dùng để nghĩ đến bệnh nhân, đương nhiên tạo thành sự mất cân bằng.
Cô nghĩ, nếu như năm đó cô cũng bận rộn như anh, không có thời gian để nhung nhớ như anh, có lẽ kết cục cũng sẽ không như vậy.
Buổi chiều, bầu trời rắc xuống hoa tuyết, đến lúc tan ca, đã tích tụ được một lớp tuyết mỏng, lớp trên mặt đất đã bị giẫm bẩn, nhưng trên chạc cây, trong đài phun nước, màu trắng bạc nhàn nhạt bao trùm, còn vô cùng sạch sẽ.
Sau khi liên tục căng thẳng 36 tiếng, rốt cuộc cũng được thả lỏng, Nguyễn Lưu Tranh đi bộ trên mặt đất, bước chân đều là hư vô, cảm thấy da mặt cũng căng lên, cô chà xát khuôn mặt, khiến mình tỉnh táo một chút.
Không biết anh bên cạnh có phải cũng mệt mỏi giống cô không?
Cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy ngoại trừ dưới viền mắt có hơi xanh, thì tinh thần anh cũng coi như không tệ, thậm chí đôi mắt đó càng sáng hơn.
"Anh vẫn có thể lái xe chứ?" Cô hỏi theo bản năng.
Anh liếc cô một cái, "Không tin tôi?"
"Không phải." Lúc đi qua bồn hoa, cô tiện tay cầm một ít tuyết vụn vặt trên cành, nắm trong tay, xúc cảm lạnh băng nhất thời khiến cô tỉnh táo không ít, bỗng nhiên nổi hứng nghịch ngợm, linh cảm chợt tới, cô liền ném nắm tuyết trong tay vào cổ áo anh, vừa cười vừa chạy, nói lớn, "Để anh tỉnh táo chút!"
Chạy một đoạn, cảm thấy bất an, dù sao tuyết này quá lạnh, không biết ném vào cổ áo anh có phải đùa quá trớn không? Có làm anh lạnh không? Trước giờ biểu cảm của anh với mấy màn đùa nghịch này của cô đều nhàn nhạt, rõ ràng anh cũng không thích đùa như vậy, hôm nay cô lại quên mất, lại vội vàng rồi.
Quay đầu lại, quả nhiên anh vẫn không nhanh không chậm đi tới, nắm tuyết đó đã bị anh rũ xuống.
Cô chợt cảm thấy mình lại quá trớn rồi, có hơi mấy tự nhiên.
"Đi thôi, lên xem." Sau khi anh đến gần, cũng không nói gì khác, tiếp tục dẫn cô về phía bãi đỗ xe.
"Thật ngại quá...." Cô đi bên cạnh anh nhẹ giọng biểu thị sự áy náy, "Anh lạnh không?"
"Ừm." Anh cứ thừa nhận như vậy.
"Không phải em cố ý đâu..." Một giây phút cô biến trở về Lưu Tranh trước đây, sự anh không vui, sợ anh lạnh, anh đói.
"Phải không?" Anh bước dài chân, mấy bước đã kéo dài khoảng cách với cô, đi về phía trước, không ngoảnh đầu lại hỏi ngược.
Cô bĩu bĩu môi, cũng đúng, ném tuyết vào cổ áo người khác, ai có thể không cố ý?
Vừa nghĩ như vậy, cũng không tính nữa, "Được rồi, là em cố ý." Trong lời nói ngược lại có thái độ xấu xa anh bắt em phải làm sao.
"Nếu đã là cố ý..." Anh kéo dài giọng, sau đó bỗng nhiên xoay người lại, một nắm tuyết chui vào trong cổ áo cô.
"Aaa..." Cô bị lạnh hét chói tai, móc ra một nắm tuyết trong cổ áo đáp lại cho anh, tiện tay cầm mấy nắm bên cạnh ném về phía người anh.
Nhưng mà anh chạy quá nhanh, dĩ nhiên không nắm nào trúng.
Anh lên xe, trực tiếp lái xe đến trước mặt cô, "Còn không mau lên xe?"
Đúng lúc gặp Liêu Kiệt đến thăm ông Liêu, chứng kiến toàn bộ màn này, cười nói, "Ồ, anh chị còn chơi ném tuyết nữa! Rất thú vị!"
Cô vuốt nước trong cổ áo, trong ngày tuyết bay ngập trời, mặt lại nóng lên.
Cố gắng làm dày da mặt, cười gật đầu với Liêu Kiệt, "Đến thăm ông Liêu à?"
"Vâng! Không làm lỡ chị với anh Ninh nữa, tạm biệt!" Liêu Kiệu cười hì hì rời đi.
Sắc mặt Nguyễn Lưu Tranh càng mất tự nhiên, trợn mặt nhìn người trong xe một cái, rốt cuộc vẫn phải lên xe.
Sau khi lên xe, vô duyên vô cớ cảm thấy trong ánh mắt anh có những ý tứ khiến người ta phải suy đoán, cô không sao đối diện với ánh mắt như thế, quay đầu đi không nhìn anh, lại nghe thấy giọng nói thản nhiên mà vô cùng đáng ghét của anh vang lên, còn giả giọng học theo Liêu Kiệt, "Ồ, còn chơi ném tuyết nữa! Rất thú vị!"
Cô nhất thời có hơi xấu hổ, vội vàng thanh minh, "Ai chơi ném tuyết với anh? Em nói rồi chỉ là muốn để anh tỉnh táo chút thôi mà! Không biết là ai đã ba mấy tuổi đầu rồi còn muốn đánh trả! Một người đàn ông trưởng thành còn phải đánh trả! Không biết anh có phải đàn ông không nữa!"
Anh nhướn mày, bộ dạng muốn nói còn thôi.
Cô bỗng nhiên nhớ tới lúc trước mấy nam sinh trêu đùa, lúc nói đến có phải đàn ông thẳng không, dù sao cũng mang theo chút màu sắc, nhớ tới anh cũng là sinh viên y, tất nhiên vô cùng quen thuộc với kiểu nói đùa này, nhưng thoạt nhìn anh luôn đứng đắn, có lẽ thực sự chỉ là một con mọt sách nghiêm túc nhỉ?
Cô trầm mặc một lát, lặng lẽ nhìn trộm phản ứng của anh, phát hiện anh đang nghiêm túc lái xe, quả nhiên không có phản ứng mà cô nghĩ, trong lòng thả lỏng, thở phào một hơi.
Quả nhiên, ví dụ như kiểu "Có phải đàn ông không em thử chút là biết", mấy lời nói mang theo ''sắc" như vậy không phải một người giáo sư nên biết, giáo sư, là phải có dáng vẻ đứng đắn giống anh.
Cô đang khen ngợi anh xuất phát từ nội tâm, chợt nghe thấy giọng anh chậm rãi vang lên, "Lưu Tranh, tiếng Hán bác đại tinh thâm, có vài lời vốn dĩ không có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng nhiều người nói dần dần sẽ thành ý nghĩa khác, em là một người con gái, nói năng vẫn nên chú ý thì tốt hơn."
"...." A! "Em không nói cái gì không nên nói mà? Anh nghĩ nhiều rồi?"
"Cái tôi nghĩ chính là cái em nghĩ." Biểu cảm anh vẫn rất nghiêm túc.
"Em mới không xấu xa giống anh, nghĩ những thứ đó!"
"..." Anh nhướn mày, không nói nữa.
"..." Được rồi, cô bị lừa. Ừm, anh là giáo sư, chính xác, giáo sư!
"Em muốn ngủ một chút, đừng quấy rầy em!" Cô nhắm mắt, không để ý nữa là được chứ gì?
Sau khi làm việc liên tục hai ngày một đêm, đi ngủ là chuyện vô cùng dễ dàng, huống chi đang ở trong xe ấm áp, cô nói ngủ là ngủ, chưa đến một phút đã ngủ mất.
Một giấc ngủ này thực sự rất say, Nguyễn Lưu Tranh ngủ thẳng đến sáng hôm sau.
Bùi Tố Phân đau lòng không thôi, "Tranh nhi, đói không con? Mau, mau tới ăn nhiều chút! Mệt mỏi đến nỗi bữa tối qua cũng không dậy ăn được!"
Trong đầu cô rõ ràng nhớ là cô ngủ trong xe anh....
"Mẹ, con về nhà như thế nào vậy ạ?" Cô mơ hồ cảm thấy không đúng.
"Còn nói sao!" Bùi Tố Phân nói, "Chí Khiêm đưa con về! Nguyễn Lãng với bố con đi ra ngoài, một mình mẹ ở nhà, còn phiền Chí Khiêm đưa con..."
Trong lòng Nguyễn Lưu Tranh rối rắm một hồi, không biết cứ như vậy, mẹ lại hiểu nhầm cái gì rồi.
"Mẹ, con biết rồi, con đi làm đây." Cô vội vàng ngắt lời mẹ, không để cho bà nói tiếp.
Bùi Tố Phân lại không cam lòng, "Mẹ nói này Tranh nhi, rốt cuộc Chí Khiêm và con...."
"Mẹ, không thể nào...." Cô cầm túi lên muốn tông cửa xông ra.
Vừa mở cửa, phát hiện anh đã ở ngoài, mà phía sau, Bùi Tố Phân còn vừa đuổi theo cô vừa nói, "Tranh nhi, nếu con đã không muốn tiếp tục cùng Chí Khiêm, thì phải giữ khoảng cách với nó! Nếu không thực sự khiến người khác hiểu lầm, cái cậu Cát kia nói cũng không phải không có đạo..."
Chữ "lý" còn chưa nói ra, Bùi Tố Phân đã chạy tới cửa, thấy Ninh Chí Khiêm đang đứng bên ngoài.
"Mẹ, xe Lưu Tranh hỏng rồi, con tiện đường đón cô ấy." Anh đứa trong gió rét, không khí lạnh lẽo ngoài cửa tàn sát bừa bãi cuốn vào.
Bùi Tố Phân biết lời mình nói đã bị nghe thấy, có hơi xấu hổ, có điều sau khi lúng túng lại quyết tâm, "Chí Khiêm, ngại quá, mấy lời cô nói lúc trước con cũng nghe thấy rồi, cô cũng biết con đối với chúng ta rất tốt, nhưng mà....nhưng....thực sự không thích hợp gọi chúng ta là bố mẹ nữa...."
Nguyên nhân vì gió lạnh thổi vào sao? Bầu không khí trong phòng nhất thời như đóng băng.
Mặt anh cũng như bị bầu không khí lạnh lẽo này đông lại, lại nứt ra từng chút một, băng tan, lại như mùa xuân về, "Là con suy nghĩ không thấu đáo, thêm phiền toái cho mọi người, nhất thời quên không sửa miệng, sau này con sẽ chú ý hơn."
Tình cảnh này, cũng khiến trong lòng Bùi Tố Phân chua xót không thôi, dù sao đứa trẻ này thực sự là một đứa con rể khiến bà đau lòng, "Chí Khiêm, xin lỗi con, thực sự trong lòng cô luôn thích con, chỉ trách Lưu Tranh nhà chúng ta bướng bỉnh, không có gì đâu, không gọi bố mẹ nữa nhưng con vẫn là con chúng ta như cũ, chỉ cần con không chê, thì đến chơi thường...."
Nghĩ lại, thường xuyên đến chơi vẫn sẽ càng gây hiểu lầm, cảm thấy rất không thích hợp, vì vậy không nói nữa.
Ngược lại anh vô cùng thản nhiên, "Vâng ạ, bác gái, bây giờ con...là thầy Lưu Tranh."
Một tiếng bác gái, giống như móng tay quẹt qua trong tim, trong lòng Nguyễn Lưu Tranh và Bùi Tố Phân đều vừa chua xót vừa dao động.
Rõ ràng trông đợi như vậy, nhưng thực sự đến giờ phút này, lại khó tránh khỏi chấn động, có lẽ là còn chưa quen.
"Đi thôi thầy Ninh, thời tiết không tốt, chỉ sợ tắc đường." Nguyễn Lưu Tranh đi nhanh vào trong gió tuyết, đóng cửa lại.
Bùi Tố Phân ở trong nhà lại rơi nước mắt, liên tục thở dài, "Đây cũng là chuyện gì vậy! Đang yên đang lành làm người một nhà, vốn dĩ tốt bao nhiên!" Nghĩ tới Ninh Chí Khiêm, áy náy trong lòng, âm thầm thề, phải âm thầm thương Chí Khiêm mới được, nếu không có lỗi với bao nhiên năm hiếu thuận của nó như vậy, nếu đã gọi một tiếng bác gái, vậy thì coi nó làm cháu trai để thương yêu đi.
Hết chương 115.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro