Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 101- Chương 105

Chương 101: Cô ấy có tốt không?

Anh nói, đừng đi mãi đi mãi rồi không thấy tăm hơi lần nữa.

Đến bây giờ cô còn chưa xác định được, câu nói này của anh rốt cuộc ở tầng ý nào, nhưng mà, cô thực sự đã đi rồi nhưng cũng trở về rồi.

Đi trên con đường đã từng đi, lá ngân hạnh vẫn giống trước đây, từng phiến nhanh nhẹn rơi xuống, tựa như ánh sáng trôi nổi lướt qua mặt hồ ký ức, những mảnh ngắn gần gần xa xa, như ẩn như hiện.

Trầm mặc cả một đường.

Trong hồi ức, có một vết thương, là của anh, của Ninh Thủ Chính, của Ôn Nghi, hoặc... cũng là của cô, mỗi người đều dè dặt cẩn thận, dùng băng gạc bọc nó lại, không được đụng vào.

Nhưng sự tồn tại của mỗi người, lại không thể tránh khỏi nhắc nhở lẫn nhau, về sự tồn tại của vết thương đó, đây cũng là cuộc sống của Ninh gia.

"Thầy Ninh." Cô không biết vì sao mình lại muốn mở ra vấn đề này.

"Ừm?"

"Không biết có phải em xen vào việc của người khác không..." Cô đắn đo từ ngữ, "Mọi người, anh, với bố mẹ anh định cứ tiếp tục như vậy sao?"

Anh trầm mặc.

"Có lẽ em không nên hỏi, coi như em chưa nói." Vấn đề này, trước giờ chưa ai nhắc đến cho nên có lẽ vẫn là cô thiếu suy nghĩ.

Nhưng anh chợt nói, "Tôi biết như vậy không tốt, nhất là đối với Ninh Tưởng, tôi đối xử như vậy với bố mình là một tấm gương xấu, nhưng tha thứ cho ông ấy, tôi không làm được, cũng không phải chỉ vì...."

Anh nói đến đây thì dừng, nhưng cô hiểu, bởi vì nội dung phía sau càng là cố kỵ của tất cả mọi người, anh muốn nói, cũng không phải chỉ vì Đổng Miêu Miêu.

Cái tên Đổng Miêu Miêu này, tám năm qua chưa từng có người nhắc tới, giống như trên thế giới này chưa từng có sự tồn tại của người này, nhưng trên thực tế, có lẽ không chỗ nào không có mặt.

Cô hít sâu một hơi, quay đầu nhìn anh hỏi, "Cô ấy có tốt không?"

Trong ánh sáng mờ tối, cô thấy cơ thể anh cứng đờ, ánh mắt cũng ngưng đọng.

Cô cũng không nói "cô ấy" này là ai, nhưng bất luận bao nhiêu năm, anh đều biết chỉ ai.

Cô cười mỉm, có lẽ trong nhiều năm như vậy, anh đều không ngờ tới sẽ có người giẫm phải cái đuôi này của anh, hôm nay đột nhiên lại bị cô đạp trúng, chắc chắn rất kinh ngạc.

Dần dần, cô thấy anh thả lỏng, ánh mắt cũng thay đổi không cứng đờ như vậy nữa, vẻ mặt nhàn nhạt, "Không biết."

Cô gật đầu, hẳn là cũng chưa gặp lại...

"Cũng không tệ, người đàn ông đó rất tốt, quan trọng nhất là, cô ấy yêu anh ta." Anh chậm rãi đi qua, đôi mắt trong đêm tối sáng giống như trong suốt, nhưng không nhìn ra được nội dung gì.

Đúng vậy, quan trọng là cô ấy yêu anh ta...

Yêu, là thứ quan trọng nhất trong một đoạn tình cảm.

Rốt cuộc lần đầu tiên họ nói đến cô ấy, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.

Anh nói không biết, vậy thì thực sự là không biết, nếu như anh muốn biết cũng rất dễ dàng, dù sao chị dâu cả của anh cũng là bạn tốt nhất của cô ấy.

Cô cũng không biết vì sao đột nhiên mình lại hỏi đến vấn đề này, chỉ là vừa nãy vấn đề xuất hiện, cô không dùng lý trí ngăn lại mà buột miệng nói ra.

Có đôi khi, người ta chính thức bước ra được từ trong một đoạn truyện cũ, không phải dựa vào trốn tránh, mà dựa vào đối mặt.

Nguồn gốc tất cả những vấn đề của Ninh gia đều trên người cô ấy, nếu phải đối mặt, hẳn cũng là cô ấy.

Mà cô, phải đối mặt từ đầu tới cuối cũng chỉ là Ninh Chí Khiêm anh mà thôi, không có quan hệ với bất kỳ người nào khác.

Nói đến đây, cô chợt nhớ tới một câu chuyện cười không buồn cười, dường như người anh đã từng yêu cuối cùng đều biến thành em gái anh, cái này cũng đúng với điều Đàm Nhã nói lúc chiều, bây giờ họ càng giống quan hệ người thân.

Những lời này không dám nói ra, nhưng cô vẫn cười.

"Cười gì?" Anh hỏi.

"Không có gì..." Cô nhảy dựng lên, giơ tay đón lấy chiếc lá vừa mới rụng trên cây xuống vẫn còn đang bay nhẹ nhàng trong không trung, "Em nhớ đến lúc còn nhỏ, vô cùng hâm mộ mấy bạn học có anh trai, luôn nói cái gì mà mình về mình hỏi anh trai mình, mình mách anh mình để anh mình đánh cậu, hoặc là nói, hôm qua mình với anh mình gây họa, bố mình chỉ đánh anh mình. Lúc đó liền nghĩ, nếu như em cũng có anh trai thì tốt biết bao, em cũng có thể về nhà hỏi anh trai những vấn đề em chưa biết, bị bạn học bắt nạt cũng có thể tìm anh trai tố cáo, chịu uất ức cũng sẽ nói hết với anh trai, dù trời có sập xuống cũng có anh trai chống đỡ... ha ha..."

"Cho nên? Em muốn nói..." Anh quả thực thông minh cực độ.

"Em muốn nói..." Cô cắn cắn môi, cười, " Em muốn nói, bây giờ em tìm được cảm giác của em gái rồi."

"Cho nên em coi tôi là anh trai?" Câu này anh hỏi trực tiếp.

Cô nhướn nhướn mày, ý là lẽ nào bây giờ chúng ta không phải sao?

Anh gật đầu, "Có thể, chỉ cần em cảm thấy thoải mãi, tôi có thể biến thành bất kỳ người nào vì em."

"..." Lời nói này rất nặng, cô thầm nghĩ, chẳng lẽ em còn có thể coi anh thành bố em?

Có một người anh trai là cảm giác gì?

Cô nhớ tới phản ứng của Tiểu Yến Tử sau khi có anh trai là quẩy tung cả thể giới, cảm thấy rất vui vẻ, chính cô lúc này thế nhưng rất bình tĩnh. Bất kể có anh trai hay là cái khác, hai chữ người thân này, tóm lại vẫn ấm áp.

Anh vẫn đưa thẳng cô đến cổng nhà, cô giẫm lên lá cây cả con đường.

Lúc trả lại áo khoác cho anh, cô nói với anh, "Trên đường nhớ cẩn thận."

Anh không đồng ý, "Một người đàn ông như tôi thì sợ gì chứ?"

Cô nháy nháy mắt, "Anh dễ nhìn như vậy, cướp tiền là chuyện nhỏ, đừng bị cướp sắc nhé!"

Thấy anh đen mặt, cô cười ha ha, "Thầy Ninh, ngủ ngon." Chạy nhanh về cửa nhà.

Chần chừ, lưỡng lự, lo ngại...

Sau đó cuối cùng sẽ thoải mái, đây chính là Nguyễn Lưu Tranh. Có lẽ là vì câu người thân đó, có lẽ bởi vì anh khoác áo cho cô.

Về đến nhà, Nguyễn Kiến Chung và Bùi Tố Phân đều rất lo lắng, vây quanh cô hỏi bệnh tình, cô vui vẻ để họ kiểm tra, cô vẫn khỏe mà.

"Mẹ, trong nhà còn gì ăn không? Con đói quá!" Từ hôm qua bắt đầu ăn cháo, cô cảm thấy dạ dày mình đói sắp co nhỏ lại rồi.

Bùi Tố Phân thấy cô muốn ăn thì vui vẻ vô cùng, lập tức đi hâm đồ ăn cho cô.

Cơm nước xong xuôi sau đó lên tầng tắm giặt, bây giờ cũng không dám để tóc ướt đi ngủ nữa rồi, sấy khô xong sau đó nằm dài trên giường, vừa ôm laptop, chuyển mấy tài liệu nghiên cứu sáng tạo từ chỗ anh sang máy tính, tiện xem xét.

Điện thoại kêu, là anh.

"Alo?" Cô vừa xem máy tính vừa nhận điện thoại.

"Tôi báo cáo với em một câu, cả đường đều thuận lợi, cũng không bị cướp." Anh ở bên đó nói.

Vốn dĩ cô đang rất nghiêm túc xem một ca bệnh, nhưng anh nói như vậy, cô liền phì cười, " Vậy quá đáng tiếc!"

Anh không để ý cô trêu chọc, đổi chủ đề, "Có phải đang xem tài liệu không?"

"Ừm... phải ạ.. sao anh biết?" Người này có phải có thiên lý nhãn không đấy?

"Mau cất đi, sau này còn nhiều thời gian cho em xem, tối nay ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi."

"..." Còn quản nhiều! Đợi nói chuyện điện thoại xong cô xem tiếp anh có thể biết sao?

Cô đặt máy tính sang một bên, chuyên tâm nghe điện thoại.

"Đang trong phòng à?" Anh lại hỏi.

"Ừm." Theo thói quen chui vào trong chăn.

"Tắm rồi?"

"Vâng.."

"Sấy khô tóc chưa?"

"Khô rồi..."

Mong muốn và dự định nói chuyện điện thoại xong thì tiếp tục xem tài liệu của cô thất bại, cuộc điện thoại của anh và cô lại có thể nói đến gần một tiếng, cô phát hiện mình nói quá nhiều, hơn nữa càng nói càng lùi sâu, cuối cùng hoàn toàn bị chăn bao phủ.

Cuối cùng nói xong câu ngủ ngon với anh, mí mắt cô cũng không mở được nữa, tiến vào giấc mộng.

Hôm sau cảm mạo về cơ bản đã khỏi, cô khôi phục công việc, trong khoa cũng không có ai nói ra nói vào, chỉ hỏi cô cảm mạo đã đỡ hơn chưa, ngay cả Đinh Ý Viên cũng không dùng giọng điệu chất vấn hỏi cô chuyện hôm qua.

Sau khi kiểm tra phòng, Quyên Tử đến tìm cô, vẫn gọi cô ra ngoài.

Lúc đầu cô sợ nói chuyện riêng với Quyên Tử, nhưng thấy bộ dạng gần như cầu xin cô của Quyên Tử, dường như không phải là vì đưa phong bì, nên vẫn theo cô ấy ra ngoài.

Đầu tiên Quyên Tử hỏi một lượt tình hình và thời gian phẫu thuật của bà Thái, Nguyễn Lưu Tranh nói cặn kẽ cho cô ấy, còn về thời gian thì hôm nay họp quyết định, nhưng Quyên Tử vẫn không đi, chỉ nhỏ giọng hỏi cô, "Bác sĩ Nguyễn, vị bác sĩ Ninh đó kết hôn chưa?"

"...." Nguyễn Lưu Tranh hoài nghi, không dưng hỏi chuyện này làm gì? Lẽ nào muốn mai mối cho anh ấy? Vì vậy cười nói, " Còn chưa, bác sĩ Ninh độc thân!"

"Sao chưa kết hôn lại có con trai?" Quyên Tử hỏi.

Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy không nhất thiết phải đem mấy thứ chuyện riêng tư này nói với bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân, nhất là chính Ninh Tưởng còn không biết cậu bé được nhận nuôi, quá nhiều người biết không tốt, huống hồ Quyên Tử cũng không phải là bạn bè thân thiết gì.

Vì vậy nói, "Tôi cũng không rõ nữa."

"Vậy, vậy đứa trẻ đó mấy tuổi?" Quyên Tử lại hỏi.

"Bốn tuổi, cô sao vậy, sao đột nhiên lại thấy hứng thú với thầy Ninh như vậy?" Nói đùa thì nói đùa, đã chịu thiệt trong tay người nhà này một lần rồi, cẩn thận một chút vẫn hơn.

"Không... không có gì.." Quyên Tử cười theo sau đó rời đi.

"Đang làm gì đó?" Ninh Chí Khiêm đi ra thấy được.

"Không có gì, cô ấy hỏi vài câu, hỏi anh kết hôn chưa, Ninh Tưởng mấy tuổi, em cho rằng cô ấy muốn làm mối cho anh!"

Vốn là đùa giỡn, nhưng Ninh Chí Khiêm chẳng những chẳng vui chút nào, ngược lại còn nghiêm mặt, "Ít qua lại ngầm với bệnh nhân một chút! Nhớ kỹ đó!"

Hết chương 101.

Chương 102: Lưu Tranh, tôi là người nhỏ mọn

Phẫu thuật của bà Thái vẫn do cô làm.

Trước phẫu thuật một ngày, cô cố ý đến thăm bà Thái, thông báo lại những hạng mục cần chú ý một lần nữa.

Bà Thái vẫn chưa hề chính diện đối mặt với cô, chỉ có con gái bà ấy Quyên Tử ở bên cạnh trả lời.

Quyên Tử tốt hơn Lỗi Tử nhiều, sau khi quay về luôn ở cùng bà Thái, chỉ là mỗi lần lúc Ninh Chí Khiêm đến kiểm tra phòng bệnh, ánh mắt Quyên Tử đều rất kỳ quái, nhìn chằm chằm Ninh Chí Khiêm, trong mắt Nguyễn Lưu Tranh luôn cảm thấy ánh mắt đó có hơi đáng sợ.

"Nhớ kỹ sau mười hai giờ đêm nay đừng ăn gì nữa. nước cũng đừng uống." Cô nhấn mạnh lần cuối.

Lúc cô đang chuẩn bị đi ra, vang lên giọng nói run rẩy của bà Thái, "Bác sĩ Nguyễn..."

Cô mỉm cười quay đầu lại, "Bà Thái, còn chuyện gì sao ạ?"

"Bác sĩ Nguyễn.... cô gái.....xin lỗi..." Bà Thái giống như trước đây, muốn giơ tay ra kéo tay cô, nhưng đưa đến giữa chừng lại rụt tay lại.

Nguyễn Lưu Tranh biết, có lẽ bà lão nhớ đến mình từng nói tay bà ấy bẩn.

Nhìn bà lão ngấn lệ, hình dáng một đôi tay đầy tang thương, nhớ đến bố mình, đôi tay của bố vì thường thích hý hoáy mẩu gỗ, cũng thô ráp ngăm đen.

Trong lòng cuối cùng không nỡ, cũng hối hận trước kia dưới tình hình cấp bách đã nói ra mấy lời đó, vì vậy chủ động giơ tay ra, cầm tay bà lão, "Bà Thái, đã là quá khứ rồi ạ, bác sĩ Ninh không sao, ngày mai sắp phải phẫu thuật, hôm nay bà cố gắng nghỉ ngơi thật tốt đi ạ."

Bà Thái lập tức rụt tay về, "Cô gái...tay tôi...tay bẩn..."

"Xin lỗi bà Thái, con không nên nói những lời đó." Tay bà Thái trong bàn tay Nguyễn Lưu Tranh vẫn trượt xuống.

Kỳ thực bây giờ cô đã không còn trách bà Thái nữa, che chở con cái là điều đương nhiên, ai cũng sẽ làm như vậy, cô đã hiểu lập trường bà Thái, vả lại cô cũng biết, sau này, bà Thái vẫn chủ động bổ sung nói rõ chân tướng.

"Bác sĩ Nguyễn, mọi người đều là người tốt, tôi biết, là do Lỗi Tử không tốt...." Mắt bà Thái ngấn lệ nói.

"Bà à, đừng nói những lời này, an tâm chuẩn bị làm phẫu thuật ạ." Cô an ủi bà Thái một lát.

Lúc đi, lại phát hiện Quyên Tử muốn nói lại thôi.

Mấy ngày nay cô đã nhìn quen bộ dạng này của Quyên Tử, từ đầu đến cuối cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không tiện nói nhiều.

Ngày hôm sau phẫu thuật của bà Thái rất thành công, sau khi phẫu thuật kết thúc đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, mà người đợi ngoài phòng phẫu thuật trừ Quyên Tử ra còn có Lỗi Tử và vợ anh ta.

Lỗi Tử đã được ra. Hơn nữa thay đổi thái độ thường ngày, khom lưng cúi đầu với Ninh Chí Khiêm và Nguyễn Lưu Tranh, vô cùng cung kính.

Ninh Chí Khiêm không giống trước kia để tùy Nguyễn Lưu Tranh trao đổi với Quyên Tử, mà chắn phía trước Nguyễn Lưu Tranh, nói một lượt tình hình phẫu thuật.

Rõ ràng chỉ có Quyên Tử đang nghiêm túc lắng nghe, Lỗi Tử và vợ anh ta căn bản đang thấp thỏm không yên, khó khăn lắm mới đợi Ninh Chí Khiêm nói xong, Lỗi Tử lập tức đưa một điếu thuốc lên, "Bác sĩ Ninh, chào anh."

"Cảm ơn, tôi không hút thuốc." Sắc mặt anh không thể nói là tốt, cũng không phải không tốt, chỉ thản nhiên, lại có khí thế khó hiểu.

Trên mặt Lỗi Tử đầy khó xử, "Vậy nếu không lát nữa chúng ta ra ngoài uống vài ly đi bác sĩ Ninh? Cảm ơn anh không so đo hiềm khích lúc trước giúp mẹ tôi làm phẫu thuật thành công."

"Cảm ơn, nhận tâm ý là được rồi, chúng tôi có quy định, không thể ăn cơm cùng người nhà bệnh nhân. Nếu như còn vấn đề gì sau phẫu thuật cần tư vấn thì có thể đến phòng làm việc của tôi." Ninh Chí Khiêm chuẩn bị đi.

Lỗi Tử cố chấp ngăn anh lại, lần này ngẩng mặt cầu xin anh, "Bác sĩ Ninh, anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, nếu nói không đánh không quen, chúng ta cũng coi như đã quen biết rồi, tôi xin lỗi anh, tôi lên mạng đăng thư xin lỗi, khởi tố liền không cần thiết nữa chứ? Anh nói phải không?"

Trên mặt anh vẫn lạnh nhạt trước sau như một, "Đơn tố cáo của tôi đã trình lên tòa án, còn việc xin lỗi hay bồi thường đương nhiên là do tòa án phán quyết, ở đây tôi đã nói rồi, chúng tôi chỉ nói chuyện chữa bệnh cứu người, về tình trạng của giường 15, còn có gì muốn hiều rõ thì đến phòng làm việc của tôi."

Nói xong, dẫn Nguyễn Lưu Tranh rời đi.

Hóa ra Lỗi Tử nhận được giấy triệu tập của tòa án, chẳng trách ăn nói khép nép như vậy.

Cô rảo bước đi theo Ninh Chí Khiêm, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng lầm bầm của vợ Lỗi Tử, "Có gì ngon chứ, không phải chỉ là một bác sĩ thôi sao? Chảnh như vậy làm quái gì chứ?"

Từng câu từng chữ Nguyễn Lưu Tranh đều nghe rõ ràng, anh bên cạnh đương nhiên cũng nghe thấy. Nhưng cô học được giống anh, thờ ơ mà đi qua.

Lỗi Tử vẫn đang cầu xin Quyên Tử, "Quyên Tử, nếu không cô đi cầu xin bác sĩ Ninh đi, cô không đắc tội với anh ta."

Quyên Tử tức giận, "Sớm biết có ngày hôm nay sao lúc trước còn như thế?"

Sau khi quay về phòng làm việc, Nguyễn Lưu Tranh mới nhỏ giọng hỏi anh, "Lúc nào mở phiên tòa? Anh nhắc tới bồi thường sao? Bồi thường bao nhiêu?"

Anh liếc cô một cái, " Không phải chuyện em phải bận tâm."

"Em chỉ hiếu kỳ thôi mà! Sẽ là một số tiền lớn hả? Thoạt nhìn con trai bà Thái cũng không giống người có tiền." Không phải cô nói đỡ cho Lỗi Tử, mà là cảm thấy trong lòng cô, anh là một người hiền lành, tưởng rằng cũng chỉ đòi lại công bằng là được, không ngờ còn thực sự đề cập đến bồi thường kinh tế, hơn nữa, anh hoàn toàn không phải một người thiếu tiền.

"Sao hả? Mềm lòng rồi?" Anh nói nhỏ.

Đinh Ý Viên ở bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của họ, lập tức nói, "Loại người này có cái gì đáng để mềm lòng thông cảm? Phải bồi thường! Bồi thường cho hắn ta táng gia bại sản mới được!"

Bác sĩ Trình ở một bên nghe được, giễu cợt nói, "Phụ nữ! Cô là phụ nữ! Bụng dạ quá nham hiểm cẩn thận không ai thèm lấy!"

"Không ai thèm lấy tôi thì có liên quan gì tới anh? Cần anh cưới sao?" Đinh Ý Viên liếc xéo một cái.

Bác sĩ Trình giả vờ làm vẻ hoảng sợ, " Ông trời ơi, đừng dọa tôi! Cưới cô thà rằng tôi ở vậy!"

"Anh..." Dù sao Đinh Ý Viên cũng là một cô gái, tức giận xoay người bỏ chạy, đến cửa lại quay đầu uy hiếp anh ấy, "Bác sĩ Trình, tốt nhất anh nên cầu nguyện đừng rơi vào tay tôi! Anh đừng quên tôi cầm dao giải phẫu!"

"Đúng dịp vậy? Tôi cũng thế!" Bác sĩ Trình nói với theo bóng lưng cô ấy ở đằng xa.

Nguyễn Lưu Tranh âm thầm lắc đầu, cuộc tranh cãi mỗi ngày của hai người này lại bắt đầu rồi....

Ninh Chí Khiêm cũng có chút bất đắc dĩ, "Trình Châu Vũ, qua loa được rồi, mỗi ngày đều ầm ĩ có gì thú vị?"

"A! Không ưa đức hạnh đó của cô ta! Tôi đi xuống nội khoa thần kinh!" Nói xong cũng liền đi.

Mọi người đều đi cả rồi, Nguyễn Lưu Tranh tiếp tục vấn đề vừa nãy, "Rốt cuộc anh để cho bồi thường bao nhiêu?"

"Em hỏi cái này làm gì?" Anh nhìn cô, chân mày lại nhướn lên, "Cần tiền?"

"Ai cần tiền của anh chứ?" Đây là một vấn đề nhạy cảm, cô lập tức phủi sạch, "Em chỉ hiếu kỳ thôi, rất tò mò."

"Lưu Tranh." Biểu cảm của anh rất nghiêm túc, trong mắt lưu chuyển ý nghĩa sâu xa, "Tôi là một người... có thù tất báo, em tin không? Chọc phải người của tôi, tôi sẽ không bỏ qua, rất nhỏ mọn."

"Phải không?" Cô nhìn anh tìm tòi nghiên cứu, thực sự không nhìn ra, tự dưng bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm như vậy nên sợ hãi trong lòng, giống như cô là người chọc phải người của anh, cười trừ, "May là em không chọc anh..."

Ánh mắt anh rời đi, thay đổi sắc mặt, "Đùa thôi, chuyện này em đừng suy nghĩ, cho dù tôi không so đo, Tiêu Y Đình cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta, khoản tiền này có thể hơi lớn đối với anh ta."

Cô gật gật đầu, có chút tán thành, "Cũng phải..." Tính cách Tiêu Y Đình khoe khoang như vậy, chỉ sợ là không dễ chọc vào, ai bảo Lỗi Tử chọc vào huynh đệ của Tiêu nhị ca chứ? Một Tiêu nhị ca che chở con cái như vậy....

"Được rồi, đừng nhắc đến cái này nữa, em nghĩ chuyện khác đi." Anh nói.

"Nghĩ chuyện gì?" Cô cho rằng anh muốn sắp xếp công việc cho cô, liền thu hồi tâm tư, thái độ nghiêm túc chăm chỉ.

"Ví dụ như, đêm Giáng sinh sắp tới, suy nghĩ xem viết thư cho ông già Nô-en như thế nào?" Giữa chân mày anh lại xuất hiện thần sắc ý tứ sâu xa này, lần này, Nguyễn Lưu Tranh thấy được ý tứ trêu đùa.

Đúng vậy, rõ ràng anh đang trêu chọc cô....

Cô có chút xấu hổ.

Viết thư cho ông già Nô-en, đây là chuyện trước kia cô làm...

Lấy cây bút trong tay ném một cái, không nói gì nữa.

Lưu Tranh năm 22 tuổi, tràn ngập ảo tưởng đối với anh và tương lai, mặc dù không chiếm được sự chú ý và ưu ái của anh, nhưng cũng sẽ giống như một con mèo nhỏ thỉnh thoảng cào cào anh, hi vọng được anh lơ đãng vỗ về và nuông chiều, viết thư cho ông già Nô-en là một chuyện trong số đó.

Đêm Giáng sinh đầu tiên lấy anh, cô dùng giấy viết thư màu hồng để viết một bức thư, nội dung như sau:

Ông già Noen thân mến, con là Lưu Tranh, con có thể muốn một phần quà Giáng sinh xa xỉ được không ạ? Con muốn buổi sáng lễ Giáng sinh học trưởng Ninh sẽ dùng nụ hôn đánh thức con dậy, sau đó tặng con socola ngọt nhất. Ông già Nô-en, ông nhất định phải nhìn thấy bức thư này đó!

Cô nhét lá thư màu hồng này vào một bì thư cũng màu hồng, đặt trên máy tính xách tay của anh, mỗi đêm anh về đều sẽ mở laptop, cho nên nhất định sẽ nhìn thấy.

Sau đó, thực sự cô nhận được nụ hôn của anh, và socola DIY. Lại sau đó, cô biết, anh từng hỏi Đàm Nhã, socola ngọt nhất thế giới là hãng nào, Đàm Nhã nói với anh là DIY...

Giáng sinh năm thứ hai, cô đã trưởng thành hơn một chút, vẫn viết một lá thư cho ông già Nô-en, có điều quà tặng muốn đòi cũng không ngốc nghếch như vậy nữa.

Lần này dùng giấy có hình con diều, viết xong lá thư như vậy, vẫn đặt trên laptop của anh:

Ông già Nô-en thân mến, con là Lưu Tranh, năm nay con muốn quà Giáng sinh sẽ là một em bé đáng yêu. Ông già Nô-en, ông sẽ để con được như ý đúng không ạ?

Năm đó, anh đã tốt nghiệp tiến sĩ, mặc dù cô đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, nhưng đối với cô mà nói, quan trọng nhất vẫn là anh và gia đình họ, cô cảm thấy trong nhà họ lạnh lẽo như vậy là vì thiếu một đứa trẻ, nếu như có một đứa con, có phải sẽ có sức sống hơn rất nhiều? Cô muốn có con, nhưng lại không dám nói với anh, cho nên, đem ước nguyện này viết vào trong thư, cho dù anh không đồng ý, cô cũng sẽ không phải đối mặt trực tiếp với sự cự tuyệt của anh.

Sau đó, đêm Giáng sinh, anh lại hết sức triền miên với cô, sau khi triền miên qua đi, tặng cho cô một con gấu Teddy.

Những năm đó đã làm những chuyện ngốc nghếch, nhiều năm sau lại bị người ta nhắc lại, cô không biết phải tự giễu mình như thế nào mới khiến mình coi như không ngốc như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy da mặt dày sẽ dễ nhìn hơn chút. Ngay sau đó trợn tròn đôi mắt mờ mịt hỏi, "Thầy Ninh, bất luận em viết gì ông già Nô-en đều sẽ đồng ý tặng em sao?"

"Ừm! Sẽ!" Anh gật đầu, trịnh trọng hứa.

Cô âm thầm hừ một tiếng, đây là anh chắc chắn bây giờ cô sẽ không muốn em bé nữa thôi! Nếu như cô nghịch ngợm một chút, lại muốn có con thì xem anh làm thế nào!

"Vậy được! Em viết! Không biết ông già Nô-en bây giờ có nhận email không?" Cô cũng không thể lại viết thư rồi đặt vào ngăn kéo phòng làm việc của anh chứ? Bị người khác nhìn thấy thì sao?

"Nhận!" Anh nghiêm túc, "Ông già Nô-en cũng phải theo kịp thời đại!"

"Như vậy nhé, địa chỉ email của ông già Nô-en là gì?" Cô cũng phối hợp với anh, cũng rất nghiêm trang.

Anh xe giấy, viết xoẹt xoẹt một hàng trên mặt, "Cho em."

Cô nhìn một cái, [email protected] ...

Được rồi, địa chỉ này lần trước mới gửi cho cô một email.

Cô trịnh trọng nhận lấy, "OK, cháu nhớ kỹ rồi! Ông già Nô-en chờ nhận thư của cháu đi! Cháu sẽ suy nghĩ thật kỹ xem muốn quà gì!"

"Ừm! Em còn thời gian, muốn gì cũng được." Anh đẩy chiếc ly qua, "Rót cho tôi cốc nước."

Cô vừa cân nhắc muốn gì, vừa tự nhiên đi rót nước cho anh.

Sau đó anh đẩy laptop cho cô, "Chỉnh sửa lại nội dung chương 4 một chút."

"A." Làm việc, không nghĩ chuyện này nữa.

"Tự đem đường mở sọ của ca bệnh lần trước em làm bổ sung vào đi." Anh lùi qua một bên, uống nước xong liền đi.

"Vâng ạ!" Cô bắt đầu sửa sang mạch suy nghĩ.

"Sau năm mới phải dần dần làm phẫu thật cấp IV, tranh thủ trong hai ba năm có thể nhanh chóng trưởng thành, đồng thời cũng hoàn thành ca bệnh và lý luận của quyển sách này."

"Ừm..." Cô vừa sửa chữa vừa trả lời, bỗng nhiên phản ứng kịp, "Cái gì? Sách?"

"Phải, sách, sách của tôi." Anh rất bình tĩnh uống nước.

"Sách của anh, vậy em..." Cô hơi mơ hồ.

Hết chương 102.

Chương 103: Uống say

"Sẽ đề tên em, nhưng em phải làm việc, chúng ta phân công hợp tác, cùng nhau hoàn thành, thời gian hai năm." Dáng vẻ anh chậm rãi uống nước lọc, giống như đang thưởng thức trà.

"Nhưng mà...thời gian học bồi dưỡng của em chỉ có một năm." Hóa ra anh muốn cô đọc nhiều tài liệu như vậy là vì xuất bản sách. Kỳ thực cô không quan tâm có đề tên cô hay không, cũng không quan tâm làm bao nhiêu việc, cô có thể chịu khó chịu khổ gõ chữ, chỉ cần có thể đi theo anh học nhiều thêm một chút, quan trọng nhất là có thể làm nhiều phẫu thuật, thêm nhiều thực tiễn dưới sự chỉ dẫn của anh.

"Không cần suy nghĩ vấn đề thời gian, làm việc thật tốt, học tập chăm chỉ là được." Anh đặt nửa ly nước còn dư lên trên bàn, lại hỏi cô, "Tháng này bệnh viện vô cùng bận, tháng sau em và Đinh Ý Viên cũng phải bắt đầu sắp xếp ca đêm, có khó khăn không?"

Cô lắc lắc đầu, "Không có, em có thể."

"Vậy được, em chuyên tâm làm đi, tôi không ảnh hưởng em nữa, có vấn đề gì thì hỏi tôi." Anh vội đi ra chỗ khác.

Thời gian ông già Nô-en cho cô suy nghĩ quà giáng sinh có hơi dài, trước lễ giáng sinh đến, phiên tòa Ninh Chí Khiêm kiện Lỗi Tử được mở.

Ngày mở phiên tòa, Nguyễn Lưu Tranh đi nghe tòa xét hỏi.

Tiêu Y Đình tự thân xuất trận.

Đó là lần đầu tiên Nguyễn Lưu Tranh nhìn thấy phong thái của Tiêu Y Đình trên pháp đình, thay đổi phong cách không đứng đắn ngày thường, một thân trang phục đứng đắn, tóc ngắn gọn gàng.

Nhóm của các anh có chung đặc điểm ngoại hình, cao gầy, khí chất bức người, không phải chỉ một chữ "soái" là có thể hình dung, nhưng sau khi được giao phó đặc điểm nghề nghiệp khác nhau, lại có khí chất riêng biệt của từng người, vậy mới thực sự mê người. Chẳng hạn như, cô đã nhìn thấy bác sĩ Ninh mặc áo blouse trắng và áo phẫu thuật, đại ca mặc quân trang, Tả Thần An lúc chơi piano, Thời Khiêm mặc đồng phục, cô cảm thấy đàn ông đẹp trai nhất toàn thế giới có lẽ đã tập trung hết trong nhóm này, bây giờ lại nhìn thấy Tiêu Y Đình trên pháp đình, càng cảm thấy hoàn hảo.

Đối với việc thắng kiện của vụ án này cô không ôm chút hoài nghi nào, sự thật chắc như đinh đóng cột, lại thêm thực lực của Tiêu Y Đình, tòa án tuyên Ninh Chí Khiêm thắng kiện ngay tại chỗ, Lỗi Tử phải công khai xin lỗi trên mạng, đồng thời phải bồi thường hai mươi vạn(*) phí tổn thất danh dự.

(*) 20 vạn tệ ~700 triệu VND

Con số này chưa đạt được yêu cầu tố tụng của anh, có điều đại khái anh sẽ không kháng án lại nữa.

Sau khi kết thúc phiên tòa, dáng vẻ của Lỗi Tử và vợ anh ta cúi đầu ủ rũ, xa xa nhìn thấy Ninh Chí Khiêm và Nguyễn Lưu Tranh, cuối cùng hậm hực bỏ đi.

Buổi tối, liên hoan cùng Tiêu Y Đình, ba người ở trong phòng ăn, tâm trạng rất tốt, nhất là Tiêu Y Đình, vẻ mặt phấn chấn.

"Tranh muội, anh thắng kiện cho em, em có muốn bày tỏ gì không?" Tiêu Y Đình xuống khỏi pháp đình, lại khôi phục lại bộ dạng không đứng đắn của anh ấy.

"...." Cái gì gọi là thắng kiện cho em? Cô giảo hoạt chỉ chỉ Ninh Chí Khiêm, "Nên là thầy Ninh cảm ơn anh mới đúng ạ."

"A! Thầy Ninh! Thầy Ninh..." Tiêu Y Đình gọi cực kỳ khoa trương, "Nhưng mà anh không có hứng thú với cảm ơn của cậu ta! Tranh muội, anh càng muốn em cảm ơn anh."

"..." Được thôi, bất kể ai khua môi múa mép với Tiêu Y Đình đều không có cách nào giành thắng lợi, cô nên nhân nhượng cho khỏi mệt nói một tiếng cảm ơn vậy, "Cảm ơn Tiêu nhị ca."

"Thật ngoan!" Tiêu Y Đình cười khoa trương, "Thấy nhị ca siêu không?"

Lưu Tranh gật đầu thật mạnh, "Tiêu nhị ca, hôm nay anh ở trên pháp đình thực sự đẹp trai ngây người! Quả là thần tượng của em!"

"Phải không?" Tiêu Y Đình liếc Ninh Chí Khiêm một cái, "Nghe thấy chưa, thần tượng! Tranh muội, đẹp trai hơn học trưởng Ninh của em không?"

"Ợ..." Nguyễn Lưu Tranh cười hì hì, từ chối trả lời.

Ninh Chí Khiêm trước sau như một, ở một bên lẳng lặng nhìn lẳng lặng nghe, không nói một tiếng.

Tiêu Y Đình rót cho Nguyễn Lưu Tranh một ly rượu, "Tranh muội, muốn cảm ơn, cũng không phải nói suông là được, thế nào, cũng phải kính nhị ca một ly chứ?"

Nguyễn Lưu Tranh lưỡng lự, cô không giỏi uống rượu, Tiêu Y Đình còn rót cho cô rượu trắng.

Cô nhìn về phía Ninh Chí Khiêm theo bản năng.

Tiêu Y Đình lại nói thêm, "Còn phải nhìn cậu ta làm gì chứ? Tửu lượng của cậu ta, không phải nhị ca coi thường cậu ta, đừng tiêu diệt hứng thú của anh! Vẫn là không uống thì hơn!"

"Nhưng mà... em cũng không thể uống!" Ánh mắt cầu xin tha thứ của cô nhìn Tiêu Y Đình.

"Không sao, em uống rồi nhị ca phụ trách sắp xếp người đưa em về, đợi lát nữa trợ lý của anh qua đây, a, đúng rồi, mỹ nam của văn phòng luật bọn anh gọi là A Tốc. Lần trước nhị ca nói với em, phải tìm bạn trai cho em, em xem người này thế nào." Tiêu Y Đình cười nói, ánh mắt lại nhìn về phía Ninh Chí Khiêm.

Nguyễn Lưu Tranh dở khóc dở cười, "Nhị ca, đừng trêu em."

"Không phải nói đùa, nhị ca rất nghiêm túc, làm quen trước một chút, làm bạn bè. Nào, trước tiên uống ly này đã." Tiêu Y Đình nâng ly rượu lên muốn chạm ly với cô.

Nguyễn Lưu Tranh vẫn rất khó xử nhìn ly rượu này.

Giọng nói của Ninh Chí Khiêm bên cạnh lại nhẹ nhàng vang lên, "Uống đi, nhị ca bảo em uống thì cùng anh ấy uống một chút."

"..." Anh đã nói như vậy, cô nâng ly theo bản năng. "Được rồi, nhị ca. Vậy Lưu Tranh mời anh một ly, chúc anh với chị Thanh Hòa mãi mãi hạnh phúc."

"Ừm, lời chúc này anh thích nghe nhất! Tranh muội quả thực hiểu lòng anh." Anh ấy cười chạm cốc cùng Lưu Tranh, "Có điều, sao lại nghe lời thầy Ninh như vậy? Nhị ca bảo em uống thì không uống, thầy Ninh bảo em uống thì em uống luôn?"

Nguyễn Lưu Tranh nuốt một ngụm rượu xuống bụng, trên mặt lập tức hồng lên, lại bị Tiêu Y Đình xem thường như vậy, càng thêm xấu hổ, một lần nữa nhìn về phía Ninh Chí Khiêm, hy vọng anh có thể nói vài câu gì đó, nhưng cái người này bưng ly nước, ngồi đó nhàn nhã thưởng thức, vẻ mặt bình thản.

"Nào, Lưu Tranh, chén thứ hai, anh cạn ly, còn tùy ý cô." Tiêu Y Đình lại nâng ly.

Đám người các anh, trừ thầy Ninh của cô là ngoài ý muốn, thì tất cả những người khác đều là vạc rượu, cô biết quá rõ, cho nên cái kiểu uống rượu anh cạn ly cô tùy ý này cô cũng không chịu nổi đâu!

Cứ tiếp tục uống từng chút từng chút như vậy, không lâu sau, cô đã bắt đầu choáng váng, Tiêu Y Đình trước mắt đã biến thành hai người, gò má cũng nóng rực.

Vẻ mặt ngà ngà say của cô như hoa đào, đôi mắt như có hơi nước mơ màng, giống như giọt sương mai, nhìn về phía Ninh Chí Khiêm, giọng nói cũng trở nên nũng nịu, "Thầy Ninh, em không ổn rồi, không thể uống nữa đâu..."

"Uống không được thì không nữa, ăn chút đồ ăn." Anh gắp cho cô một đũa thức ăn, bón đến bên miệng cô.

"Đừng.....không muốn...." Cô lắc lắc đầu, đẩy tay anh ra, hỏi Tiêu Y Đình, "Nhị ca, em đi về trước nhé."

"Được! A Tốc cũng đến rồi! Vừa đúng lúc, anh bảo cậu ta đưa em về!" Tiêu Y Đình vẫy tay với người đàn ông đang đến gần.

"Vậy, cảm ơn nhị ca." Nguyễn Lưu Tranh đứng dậy, có hơi lắc lư.

Ninh Chí Khiêm đỡ lấy cô, "Đi thôi, tôi đưa em về nhà."

"A Tốc, làm phiền anh rồi." Nguyễn Lưu Tranh cũng không ngẩng đầu lên, ăn nói lẫn lộn.

"Luật sư Tiêu, ngại quá, đến muộn rồi." A Tốc đi qua nói xin lỗi.

Tiêu Y Đình cười, "Không sao, đây là em gái tôi..." Đôi mắt anh ấy liếc Ninh Chí Khiêm.

Ninh Chí Khiêm ôm Nguyễn Lưu Tranh dậy, không thèm để ý đến anh ấy, rời đi...

A Tốc khó hiểu nhìn một màn này, "Luật sư Tiêu, sao vậy?"

"Không sao, cậu ăn cơm chưa? Chưa ăn thì ngồi xuống ăn đi, tôi uống rượu rồi, đợi lát nữa cậu đưa tôi về." Tiêu Y Đình nhìn hai người đã đi xa, âm thầm buồn cười, Ninh nhị, tạo được cơ hội tốt cho chú rồi.

Trong quá trình Ninh Chí Khiêm ôm Nguyễn Lưu Tranh ra ngoài, Nguyễn Lưu Tranh dĩ nhiên ghé vào lòng anh ngủ.

Anh đặt cô vào trong xe, nhẹ nhàng gọi cô, "Lưu Tranh? Lưu Tranh?"

Cô ngủ yên ổn, không bị anh đánh thức, gương mặt dưới ánh đèn đường càng lộ ra sự hồng hào long lanh, đôi môi nhỏ bé hơi chu lên, như màu quả anh đào đông lạnh, mùi rượu nhàn nhạt từ hơi thở cô tràn ra, trong không khí toàn là mùi rượu.

Một lọn tóc từ trán cô rủ xuống, dính bên môi cô, anh nhẹ nhàng dùng tay lấy ra, đỡ cô ngồi xuống, thắt dây an toàn xong, đóng cửa, đưa cô về.

Cả một đường, cô đều yên lặng ngủ, vô tri vô giác.

Sau khi đến nhà cô, anh thử gọi cô dậy lần nữa, nhưng vẫn không đánh thức được, bất đắc dĩ, chỉ còn cách ôm cô dậy, đưa cô về nhà.

Ấn chuông cửa kêu, Bùi Tố Phân từ bên trong mở cửa ra, lúc thấy Ninh Chí Khiêm đang ôm Nguyễn Lưu Tranh, bà ấy ngạc nhiên.

"Mẹ, bọn con liên hoan cùng bạn, Lưu Tranh uống say rồi, ngại quá ạ." Ninh Chí Khiêm nói.

"Ồ ồ ồ, không sao không sao, ôm nó vào nhà trước đi." Bùi Tố Phân vội nói.

Ninh Chí Khiêm vào cửa, hỏi Bùi Tố Phân, "Ôm vào phòng hay ở đâu ạ?"

"Đi vào phòng nó đi, cho nó ngủ ngon chút." Bùi Tố Phân đi trước dẫn đường, mở cửa, mở đèn cho anh.

Ninh Chí Khiêm nhẹ nhàng đặt cô lên giường, Bùi Tố Phân liền nói, "Mẹ đi lấy cho nó chút canh giải rượu."

"Vâng." Ninh Chí Khiêm nói.

Bùi Tố Phân đã đi xuống lầu, Ninh Chí Khiêm đặt cô thoải mái, kéo chăn đắp cho cô, chuẩn bị đi.

Lúc này, Nguyễn Lưu Tranh lại đột nhiên hừ một tiếng.

"Lưu Tranh?" Anh cho rằng cô tỉnh rồi, nhẹ giọng gọi cô.

"Ừm?" Mắt Nguyễn Lưu Tranh vẫn nhắm chặt, mơ mơ màng màng đáp.

"Chí Khiêm, nào, canh giải rượu." Bùi Tố Phân bưng canh giải rượu tới.

"Xin lỗi mẹ, con không chăm sóc tốt cho cô ấy." Ninh Chí Khiêm nhường chỗ, để Bùi Tố Phân bón cho cô.

"Không sao." Bùi Tố Phân cười, ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Lưu Tranh, nâng đầu cô dậy, "Nào, Lưu Tranh, uống một ngụm."

"Thầy Ninh... Em không uống nữa..." Nguyễn Lưu Tranh cau mày, đẩy tay Bùi Tố Phân ra.

Hết chương 103.

Chương 104: Học trưởng Ninh...

"Lưu Tranh! Là mẹ, mẹ đây, nào, uống chút canh giải rượu." Bùi Tố Phân nhẹ nhàng đem bát đặt bên miệng cô.

Nguyễn Lưu Tranh lại giơ tay đẩy một cái, đánh đổ bát canh trong tay Bùi Tố Phân, bát cũng rơi xuống đất, trong miệng còn lẩm bẩm, "Không uống nữa...."

"Cái này..." Bùi Tố Phân nhặt bát lên.

"Con vẫn nên đi mua một ít thuốc giải rượu thôi." Ninh Chí Khiêm nói xong liền muốn đi.

"Trong nhà có, mẹ đi xuống lấy." Bùi Tố Phân đứng dậy, xuống dưới lấy thuốc.

Nguyễn Lưu Tranh say rượu mắt lờ đờ, "Anh là ai? A Tốc sao? Cảm ơn...anh... đưa tôi về nhà..."

Anh ngồi xuống trước mặt cô, "Tôi là Ninh Chí Khiêm."

Đầu mày cô nhíu lại, "Học trưởng Ninh..."

"Phải..."

Cơ thể cô bổ nhào về phía trước, cánh tay mềm mại ôm lấy cổ anh, "Học trưởng Ninh...Học trưởng Ninh...Anh về rồi sao? Em đi lấy cháo cho anh uống..."

Đầu mày anh khẽ nhăn, cô đang coi hiện tại thành trước kia lúc họ còn chưa ly hôn sao?

Thấy cô giãy dụa muốn đi xuống, anh vội đè bả vai cô lại, "Lưu Tranh, em say rồi, đừng làm rộn."

Cô thuận thế dựa vào ngực anh, ngẩng đầu lên, ngón tay chạm vào lông mày anh, đôi mắt anh, "Học trưởng Ninh...mắt anh...thật đẹp...giống như ngôi sao..."

Sau đó, ngón tay cô lại rơi xuống môi anh, vỗ nhẹ, "Đây là môi...học trưởng Ninh...Hôn hôn..."

Cô dán lên, đôi môi dán lên môi anh, trằn trọc ma sát, dịu dàng mềm mại, nhàn nhạt mùi rượu.

Bất chợt, cô dừng lại, đẩy anh ra, đổ xuống giường, "Không đúng! Không phải học trưởng Ninh! Là thầy Ninh... Mình đã ly hôn với học trưởng Ninh rồi... ly hôn...mình không yêu... anh ấy nữa...không cần....anh ấy nữa...."

"Lưu Tranh..." Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, ánh mắt yên lặng rơi trên mặt cô.

Cô đã chìm vào giấc ngủ lần nữa, mơ màng lẩm bẩm, "Không cần nữa...không thích anh ấy nữa...Anh ấy chỉ là thầy..."

Anh ngừng nói, lẳng lặng nhìn cô, nhìn cô cuối cùng ngủ thật say.

Lúc Bùi Tố Phân đi lên, Nguyễn Lưu Tranh đã ngủ rất say, anh ngồi ở một bên, không nhúc nhích chăm chú nhìn người trên giường.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh mới ngẩng đầu lên, chào tạm biệt rất lễ phép, "Mẹ, Lưu Tranh ngủ rồi, con đi trước ạ, chìa khóa xe Lưu Tranh con cầm đi, đợi lát nữa gọi tài xế đưa xe về."

"À, được! Vậy con lái xe cẩn thận nhé!"

"Vâng, tạm biệt mẹ." Anh xuống lầu.

Thể nghiệm say rượu đối với Nguyễn Lưu Tranh mà nói là lần đầu tiên.

Cũng có lẽ là vì không uống nhiều, ngày hôm sau cũng không khó chịu như vậy, chỉ là chuyện tối hôm trước hoàn toàn không nhớ rõ, láng máng nhớ là Tiêu Y Đình gọi trợ lý của anh ấy đưa cô về, nhưng hình như lại cảm thấy cuối cùng người đưa mình về là Ninh Chí Khiêm.

Sau đó, lúc cô xuống lầu ăn cơm, Bùi Tố Phân hỏi cô, "Tranh nhi, hôm qua uống ở đâu mà say thành như vậy? Còn phải để Chí Khiêm ôm con về?"

Lúc này cô đang uống nước, suýt chút nữa bị sặc, là Ninh Chí Khiêm ôm cô về sao?

Cảm thấy hôm nay lại không cách nào đối mặt rồi...

Người say rượu thường sẽ thất thố, không biết cô có làm chuyện gì quá đáng với Ninh Chí Khiêm không?

Ôm trái tim vô cùng thấp thỏm đến bệnh viện, ở bãi đỗ xe hai người đã bất ngờ gặp mặt.

Anh đến trước, đã dừng xe xong, nhìn xe cô lái qua.

Cô đỗ xe vô cùng ngơ, nên hi vọng anh đi trước, nhưng anh lại cứ đứng đó đợi cô. Chẳng lẽ anh lại cho rằng cô đỗ xe không tốt sao?

Để tránh việc anh đến gõ cửa sổ xe cô, cô vội vàng đỗ cẩn thận.

Lúc nhắm mắt xuống xe, anh vừa vặn đến trước mặt cô.

"Khụ khụ...thầy Ninh..." Vừa mở miệng liền đỏ mặt.

Anh gật gật đầu, "Đau đầu không?"

"Không ạ..."

"Vậy đi vào thôi." Về chuyện tối qua, anh không nói chữ nào.

Cô âm thầm thở phào một hơi, không nhắc thì tốt, coi như mọi thứ đều chưa từng xảy ra đi, ngược lại cô cũng sẽ không ngu ngốc chủ động nhắc tới...

Cả một ngày bận rộn, sau khi bận, cô liền quên mất chuyện này, buổi chiều, một bệnh nhân mới được đưa vào, họ Liêu, bệnh nhân nam sáu mươi tuổi, chỉ đích danh tìm bác sĩ Ninh.

Người nhà bệnh nhân là một chàng trai trẻ tuổi, con trai người bệnh, vừa đến liền mời Ninh Chí Khiêm hút thuốc, anh cũng từ chối, người đến mới nói, cậu ta là Liêu Kiệt, bạn Nguyễn Lãng.

Sát theo đó điện thoại của Nguyễn Lưu Tranh cũng vang lên, chính là Nguyễn Lãng gọi tới, ở đầu kia hỏi tình hình bệnh nhân này, "Chị, đây là anh em của em, bố cậu ấy bị bệnh, để ý danh tiếng của anh rể, chị nói với anh rể chiếu cố một chút nhé."

"Biết rồi!" Dưới cách nhìn của cô, cuộc điện thoại này Nguyễn Lãng thực sự không cần phải gọi, bệnh nhân đi vào đương nhiên là phải tận tâm tận lực, không quan tâm người bệnh là ai.

"Vậy thì tốt, em còn lo anh rể quá khó mời, chị, nhất định phải để anh rể tự mình làm phẫu thuật! Em biết có vài cuộc phẫu thuật mặc dù nói là giáo sư làm, nhưng trên thực tế giáo sư chỉ đứng nhìn bên cạnh."

"Được rồi, chị biết rồi!" Cô nhìn bên đó, Liêu Kiệt còn đang nói chuyện với Ninh Chí Khiêm, "Còn chuyện gì không? Không có chuyện gì thì chị cúp máy đây, đang bận."

"Không có không có, nói chung là, người nhà này rất có tiền, lo lót quan hệ tốt, sau này có thể giúp đỡ đối với sự nghiệp của em! Chị để tâm một chút là được."

Nguyễn Lưu Tranh nhíu mày, "Nguyễn Lãng, em chăm chỉ quay phim của em là được rồi! Cố gắng làm việc mới là quan trọng nhất." Cô không thích Nguyễn Lãng vắt óc tính kế nghiên cứu phương diện này, cũng có lẽ là cô bảo thủ, luôn cảm thấy người trẻ tuổi quan trọng nhất là thái độ làm việc kiên định cần cù, chứ không phải là lo lót bốn phía, đầu cơ trục lợi.

"Chị, chị sai rồi, nỗ lực là một mặt, nhưng quan trọng nhất là cơ hội! Chúng ta sinh ra đã quyết định xuất phát điểm của chúng ta thấp hơn người khác, quyết định chúng ta ít hơn người khác rất nhiều cơ hội, cho nên chúng ta mới cần quý nhân biết không? Không có quý nhân thì không sống nổi trong vòng tròn này! Lấy đại boss Tả Thần An của công ty em mà nói, anh ấy chính là một người học nhạc, người học nhạc trên toàn quốc nhiều vô số kể, nhưng toàn quốc chỉ có một công ty Tế Hạ, đó không phải bởi vì anh ấy học âm nhạc đặc biệt tốt, mà là bố mẹ anh ấy cho anh ấy một nền tảng tốt..."

Nói đến những thứ này, Nguyễn Lãng quả thực thao thoa bất tuyệt, Nguyễn Lưu Tranh nghe đến đau đầu, nghe điện thoại lại là lúc làm việc nên không có thời gian lý luận với nó, chỉ có thể vội vàng phản bác lại mấy câu, sau đó kết thúc cuộc gọi, suy nghĩ về nhà phải nói một chút với bố mẹ, phải chỉnh đốn Nguyễn Lãng mới được.

"Bác sĩ Nguyễn." Bên kia Ninh Chí Khiêm đang gọi cô.

Cô vội vàng đi qua đó.

Ninh Chí Khiêm đưa tài liệu của ông Liêu cho cô xem. sau đó để cô lập phiếu xét nghiệm ngày mai.

Lúc tan ca, Liêu Kiệt lại đến, rất khí phách, muốn mời toàn khoa ăn cơm, đương nhiên bị Ninh Chí Khiêm uyển chuyển cự tuyệt.

Vì vậy Liêu Kiệt gọi anh, lại đem đến lúng túng cho Nguyễn Lưu Tranh.

"Anh, em là anh em với Nguyễn Lãng, anh là anh của Nguyễn Lãng, chính là anh của em!" Trong phòng làm việc, Liêu Kiệt nói không chút kiêng kỵ.

Nguyễn Lưu Tranh chỉ có thể âm thầm giậm chân, Nguyễn Lãng quen biết toàn người quái gì vậy!

"Anh, chúng ta là người nhà ăn cơm, không trái quy định chứ?" Liêu Kiệt muốn lôi kéo Ninh Chí Khiêm đi.

Người Liêu Kiệt nhắc đến là Nguyễn Lãng, trong phòng khoa cũng không ai biết Nguyễn Lãng là em trai cô, cho nên chỉ nói là một người đến làm quen, tình huống này cũng không phải chưa từng gặp, không có ai kinh ngạc, có điều, khẳng định Ninh Chí Khiêm sẽ không đáp ứng, theo lời anh, nếu đã là bạn Nguyễn Lãng, vậy không cần nói những lời khách sáo như vậy, giống như người một nhà, để cậu ta yên tâm các thứ.

Mặc dù anh ôn hòa lễ độ đối với bệnh nhân và người nhà bệnh nhân, nhưng chưa bao giờ là một người thích lá mặt lá trái, tự nguyện nói những lời này, cô cảm thấy quả thực là vì Nguyễn Lãng, cô không hiểu sao trong lòng hơi bất an.

Cuối cùng, Liêu Kiệt cũng không thể mời anh đi ăn cơm, đây là điều nằm trong dự liệu.

Nguyễn Lưu Tranh có chút ngại ngùng, ở văn phòng các bác sĩ đều tan ca, lúc đó không có người, cô cố ý thay Nguyễn Lãng xin lỗi anh, "Thầy Ninh, em xin lỗi, trước đó Nguyễn Lãng chưa từng nói nới em chuyện này, nếu không em nhất định sẽ nói trước với Nguyễn Lãng, để nó chú ý đúng mực."

"Không sao, cái này có gì đâu!" Anh liếc nhìn cô một cái, "Ở trước mặt tôi, em có phần quá cẩn thận rồi? Loại chuyện nhỏ này cũng đáng để nói xin lỗi?"

"Em chỉ sợ thêm phiền phức cho anh, làm anh khó xử." Cô cúi đầu.

"Đây có gì khó xử? Tâm lý của bệnh nhân đều như vậy, hy vọng tìm được một bác sĩ thân quen, luôn cho rằng như vậy sẽ được quan tâm nhiều thêm một chút, rất bình thường, em đừng nghĩ nhiều."

"Nghĩ cái gì thế? Tranh muội."

Hai người đang nói, giọng của Tiêu Y Đình lại vang lên ở ngoài cửa.

Nguyễn Lưu Tranh quay đầu lại nhìn, Tiêu Y Đình cười hì hì nhìn hai người họ.

"Không có gì ạ, Tiêu nhị ca, anh đến rồi ạ." Cô dứt khoát đeo túi lên chuẩn bị đi, "Thầy Ninh, Tiêu nhị ca, vậy em đi trước nhé. Tạm biệt."

"Ấy, vừa thấy nhị ca liền đi rồi thế." Tiêu Y Đình cười trêu nghẹo.

"Không phải, là nên tan ca từ lâu rồi ạ! Tạm biệt." Đợi tiếp nữa còn không biết Tiêu Y Đình sẽ tiếp tục trêu cô như thế nào, cô phất phất tay, sau đó rời đi.

Lúc bước nhanh đến bãi đậu xe, cô lật tung túi xách cũng không thấy chìa khóa xe, cô đoán là đã ném ở phòng làm việc, lập tức quay lại lấy.

Mới đến cửa phòng làm việc, liền nghe thấy tiếng cười sang sảng của Tiêu Y Đình, "Này, tiểu tử, tối qua với Tranh muội như thế nào?"

Hết chương 104.

Chương 105: Không phải đang đợi

Bước chân của Nguyễn Lưu Tranh dừng lại.

Cô cũng rất muốn biết tối qua rốt cuộc như thế nào...

Chỉ nghe thấy nên trong là một mảnh yên tĩnh, Ninh Chí Khiêm trầm mặc.

Tiêu Y Đình vốn là một người không đứng đắn, thấy anh trầm mặc, trong giọng nói càng nhiều phần trêu tức, "Ngại nói sao? Vậy cảm ơn anh đi! Anh đây đã tạo cho cậu cơ hội lần này!"

"Anh ít dính vào đi!" Giọng Ninh Chí Khiêm không lạnh không nóng cuối cùng cũng vang lên.

"Ấy, tiểu tử thối, đây là qua cầu rút ván hả?"

"Qua cầu cái gì? Rút ván cái gì? Đừng nói linh tinh!"

Tiêu Y Đình ngạc nhiên, rốt cuộc cũng hiểu được, "Không phải chứ, tối qua cậu với Lưu Tranh không xảy ra chuyện gì sao?"

"Anh cho rằng sẽ xảy ra chuyện gì? Em đưa cô ấy về nhà."

"Cậu...." Tiêu Y Đình bày ra bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, một đại luật sư bị anh chẹn họng một lúc lâu không nói ra lời, sau khi nghẹn trong chốc lát, biểu hiện đột nhiên kỳ quái, "Ninh nhị, có phải cậu...cậu nói thật với anh đi, có phải là.... không được không?"

Nguyễn Lưu Tranh ở bên ngoài nghe được suýt chút nữa phì cười, hiểu lầm lần này không phải do cô dẫn dắt, không biết biểu cảm của anh bên trong như thế nào.

Có điều cô đã nghĩ nhiều rồi, Ninh Chí Khiêm còn thật sự không có biểu cảm gì, trực tiếp không đếm xỉa đến câu này của Tiêu Y Đình.

Tiêu Y Đình còn cho rằng mình nói đúng, tiến đến gần rất quan tâm, "Này, người anh em, thật sao? Cậu là bác sĩ, cậu đi tìm chuyên gia kiểm tra một chút đi, xem thử xem sao."

Vốn dĩ Ninh Chí Khiêm vẫn đang phớt lờ, nhưng đôi mắt tràn đầy quan tâm của Tiêu Y Đình luôn nhìn anh mong đợi, rốt cuộc anh nhịn không được, cắn răng nói, "Anh biết em là bác sĩ gì không?"

"Biết chứ!" Tiêu Y Đình gật đầu, "Ngoại khoa thần kinh! Chuyên môn mở đầu người ra xem! Cho nên...chuyên ngành của cậu không đúng, đừng tự giày vò, vẫn nên đi tìm bác sĩ chuyên khoa kiểm tra đi."

Ninh Chí Khiêm chậm rãi nói, "Em muốn mở đầu anh ra xem thử xem rốt cuộc bên trong chứa thứ gì..."

"..." Tiêu Y Đình luôn dựa vào mồm miệng để tính kế người khác, hôm nay lại bị anh em chẹn họng, có hơi khó chịu, "Ninh nhị, cũng là anh đây quan tâm cậu."

"Được rồi, đừng lo lắng nữa, chuyện của em không cần mọi người quản!"

"Cậu cho rằng anh muốn quản sao? Cậu đã đợi sáu năm rồi, nếu không nắm chặt nữa, thì người ta sẽ bị tán mất." Tiêu Y Đình nhìn cái người thờ ơ này, suýt chút nữa gấp đến giậm chân.

Ninh Chí Khiêm lại trầm mặc một lần nữa.

Tính tình Tiêu Y Đình vốn dĩ thiếu kiên nhẫn, mấy năm nay được rèn luyện nhiều, trên công việc rất vững vàng, nhưng trước mặt người nhà vẫn rất dễ xù lông, một sự tức giận, một chút buồn bực, lập tức xảy ra phản ứng hóa học, đốt cháy Tiêu Y Đình, "Cậu có nói chuyện hay không!"

Ninh Chí Khiêm nhàn nhạt nói, "Sáu năm, cũng không phải em đang đợi cô ấy..."

"Cậu..." Tiêu Y Đình ngẩn người, "Vậy cậu nhiều năm như vậy...không phải cậu còn nghĩ đến... chứ..."

Giọng Tiêu Y Đình dần dần ỉu xìu lại, với cái tên được lược bớt đó, người đang nghe thật và người nghe lén đều biết là chỉ ai.

"Chuyện tối qua anh uống rượu chị dâu có biết không?" Ninh Chí Khiêm bỗng nhiên chuyển chủ đề.

"Cậu..." Tiêu Y Đình lại lần nữa bị chẹn họng, "Có bản lĩnh thì cậu đi tố cáo thử xem!"

Nguyễn Lưu Tranh lén lút trốn đi chỗ khác, sau khi nói những lời này, nếu như họ đi ra nhìn thấy cô thì sẽ lúng túng.

Cô cũng không cảm thấy khó chịu lắm, bởi vì đây là sự thật cô đã biết từ lâu, năm đó cô hai mươi hai tuổi, khi gả cho anh cô đã biết, lúc đó còn không thấy khó chịu, huống hồ hôm nay đã là rất lâu sau?

Từ lần đầu tiên cô tình cờ gặp anh, yêu anh chính là chuyện của một mình cô, đối với cô mà nói, yêu đơn phương là một chuyện thích thú, không đau khổ một chút nào, mà đã là người thì sẽ có đau thương, không phải do bản thân yêu đơn phương, mà là con người luôn có dục vọng.

Nếu như không có dục vọng, yêu và say mê hơn một chút cũng sẽ chỉ đứng nhìn từ xa, bởi vì không hy vọng, cho nên cũng không có nỗi đau của thất vọng; Mà một khi đã có dục vọng, thì sẽ càng lún càng sâu trong đại dương ham muốn, mà lúc ham muốn không được thỏa mãn thì sẽ đau khổ.

Sau khi biết mình nên muốn cái gì và không nên muốn cái gì, sẽ không tiếp tục cảm thấy đau khổ và khó chịu.

Cô lẳng lặng đi đến nhà vệ sinh, lúc quay lại lần nữa, trong văn phòng đã không còn bóng dáng hai anh em họ, cô tìm thấy chìa khóa xe, về nhà.

Con đường về nhà đó đã sửa chữa xong, không còn trở ngại gì nữa, nhất là đường sau khi tiến vào tiểu khu, xe cộ rất ít.

Trời đã tối đen, cô đang lái xe, chăm chú nhìn về phía trước.

Bất chợt, một chiếc xe thể thao phóng như bay từ phía đối diện, tốc độ cực nhanh, hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của cô, đồng thời cũng giết cô trở tay không kịp.

Cô lập tức đánh tay lái, chiếc xe kia cũng phát hiện ra cô, ngoặt gấp, nhưng hai chiếc xe vẫn không tránh khỏi va chạm, chỉ có điều, bởi vì tạm thời bẻ lái nên tránh khỏi thảm kịch đâm xe.

Cô cảm thấy được một lực đánh vào, toàn bộ xe bị đẩy sang một bên.

Cô vội vàng đi xuống kiểm tra, đèn xe cô đã bị đâm nát, thân xe bên trái bị hỏng nghiêm trọng, mà xe đối phương dường như còn thảm hơn một chút, sau khi đụng vào cô, lại đâm vào chướng ngại vật bên đường, chiếc xe đó gần đi tong rồi.

Tài xế đối phương từ trong xe đi ra, vừa mở miệng liền hô to, "Xin lỗi, xin lỗi! Xin lỗi! Tôi chịu toàn bộ trách nhiệm, toàn bộ!"

Nguyễn Lưu Tranh nghe thấy lời này trong lòng thoải mái hơn chút, người đó lấy danh thiếp đưa cho cô, "Thật ngại quá, tôi thấy trên đường ít xe, nên cái tính thích đua xe lại nổi lên, không ngờ lại gây họa, tôi gọi điện cho cảnh sát, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm."

Cô nghe thấy hai chữ 'đua xe', nhất thời có ấn tượng không tốt với người này, lơ đãng quan sát người này một lượt, phát hiện là một 'soái ca' còn trẻ, tướng mạo khí chất cũng không thua kém đám người Ninh Chí Khiêm, không nhìn ra tuổi, hơn hai mươi? Ba mươi? Mấy năm nay tuổi là thứ khó đoán nhất.

Cô cúi đầu nhìn danh thiếp, trên đó in tên anh ta: Tiết Vĩ Lâm, tổng giám đốc một công ty lớn nào đó.

Những chuyện phía sau, cô cũng không phí sức làm gì, vẻn vẹn chỉ đứng ở bên đường, tất cả đều là anh ta gọi điện thoại, sau khi cảnh sát đến cũng là anh ta chủ động thừa nhận trách nhiệm, nhưng xe bị kéo đi sửa chữa, về phần xe của anh ta, anh ta tự nói, kéo đi báo bỏ...

Sau đó trên đường cuối cùng cũng yên tĩnh, Tiết Vĩ Lâm đi đến trước mặt cô, "Thật ngại quá, bác sĩ Nguyễn Lưu Tranh phải không? Có làm cô sợ không?"

Vừa nãy lúc cảnh sát hỏi, cô đã nói tên tuổi và đơn vị công tác của mình, anh ta lại nhớ kỹ.

"Vẫn ổn." Cô nói.

"Bác sĩ Nguyễn đi đâu? Tôi đưa cô đi."

"Không cần đâu." Chỗ này cách nhà cô không xa, cô có thể đi về.

"Như vậy sao được?" Anh ta nhìn thời gian, "Mấy phút nữa tài xế của tôi sẽ lái xe khác đến, tôi đưa cô một đoạn." Anh ta vô cùng áy náy nói.

Cô vẫn từ chối, "Không cần, sắp đến nhà tôi rồi."

Cô nói không suy nghĩ gì, không chú ý nói ra hai chữ "đến nhà", Tiết Vĩ Lâm lập tức nói, "Bác sĩ Nguyễn sống ở tiểu khu phía trước sao?"

Cô chần chừ một chút, vẫn gật đầu.

Anh ta vui mừng, "Trùng hợp vậy, tôi cũng ở đó! Tôi mới mua nhà, khoảng thời gian này đang sửa chữa."

Cô gật gật đầu, cảm thấy không cần tiếp tục đàm luận, "Vậy tôi về nhà trước, tạm biệt Tiết tiên sinh."

"Bác sĩ Nguyễn, vậy tôi đưa cô về nhà." Tiết Vĩ Lâm đi theo cô.

"Không cần! Anh đi làm việc của anh đi." Xe của anh ta lái ra ngoài, nhất định anh ta đi ra ngoài chứ không phải về tiểu khu.

Anh ta cười, "Tôi có bận gì đâu, có điều đến xem tình hình sửa chữa chuẩn bị về nhà thôi, tôi đụng phải xe cô, đã muộn như vậy rồi, con gái đi một mình trên đường vẫn không an toàn, đi thôi."

Ánh mắt Nguyễn Lưu Tranh dò xét.

Anh ta lập tức nói, "Tôi không phải người xấu! Thật đó! Tôi thực sự là Tiết Vĩ Lâm, không tin cô thử gọi vào số này thử xem có phải điện thoại bên cạnh tôi kêu không."

Anh ta là Tiết Vĩ Lâm cô không hoài nghi, dù sao vừa nãy lúc cảnh sát đến đều phải xác minh thân phận, cho nên cũng không hoài nghi anh ta là người xấu, chỉ là, con đường này, cô chưa bao giờ đi cùng người đàn ông thứ hai, còn là một người đàn ông xa lạ.

"Nếu không vậy đi, cô đi phía trước, tôi đi theo đằng xa, sau khi thấy cô đến nhà tôi sẽ đi liền." Tiết Vĩ Lâm cho rằng cô vẫn không tin nhân phẩm của mình, nên đề nghị.

"Thực sự không cần! Tôi đi trước đây, Tạm biệt." Lần này cô đi thật, nhưng cô cũng biết, Tiết Vĩ Lâm đi theo cô không xa không gần.

Đoạn đường này không phải của riêng cô, ai đi ai không cô không có quyền can thiệp, chỉ bước nhanh hơn mau chóng về nhà.

Sau khi về đến nhà, cô không nhắc đến chuyện đụng xe, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, tránh để bố mẹ lo lắng.

Nguyễn Kiến Chung đang nghe kinh kịch, lúc cô ăn cơm thì Bùi Tố Phân luôn nhìn cô cười híp mắt, dường như đợi cô ăn xong là có tư thế nói chuyện.

"Mẹ, mẹ sao vậy? Có chuyện gì ạ?" Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy bị ánh mắt như vậy nhìn cô không thể ăn ngon được.

Bùi Tố Phân cười nói, "Con ăn đi đã, ăn xong thì nói."

"Mẹ, mẹ nói luôn đi, như vậy còn có thể ăn tiếp ạ?" Nguyễn Lưu Tranh nói.

"Được rồi." Bùi Tố Phân cười, "Tranh nhi à, mẹ hỏi con, con và Chí Khiêm thực sự sẽ không quay về bên nhau nữa sao?"

"Vâng. Đương nhiên ạ." Cô hết sức khẳng định.

Bùi Tố Phân thở dài một tiếng, "Vẫn là đáng tiếc, trên thế giới này khó tìm được người tốt hơn Chí Khiêm..."

Nhìn biểu hiên đau khổ của bà, Nguyễn Lưu Tranh vừa muốn nói cái gì đó, sắc mặt Bùi Tố Phân lại lập tức thay đổi, "Tranh nhi, nếu thực sự không định tái hợp cũng được, không cần cưỡng ép bản thân."

Nguyễn Lưu Tranh âm thầm thấy lạ, mẹ đổi tính rồi à?

"Tranh nhi à, đã không cùng với Chí Khiêm, chúng ta suy nghĩ chọn người khác một chút đi? Dì con có con trai một người bạn, 33 tuổi, dáng dấp cũng được gọi là đẹp, giảng viên đại học, không bằng... con cân nhắc kết bạn trước?"

Hết chương 105.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro