Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5-6

5.

Đây là rượu rắn nổi tiếng của quán rượu, rượu rắn thơm*, rất mạnh, ngay cả người tửu lượng rất tốt cũng uống một chai cũng đủ không chịu nổi.
*香蛇酒

Huống chi, cho một học sinh ngoan không hút thuốc uống rượu, ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra hiếp người quá đáng.

Tôi nghĩ rằng Hoắc Bắc Phong sẽ không ngu ngốc đến mức nhảy vào một cái bẫy như vậy.

"Được."

Tôi ngạc nhiên nhìn lên, cậu ấy đã cầm lên một chai, rót vào miệng.

Thấy một chai đã hết, Hoắc Bắc Phong lại lấy một chai khác uống.

Tôi giành lấy chai và đập chai xuống đất.

Mảnh thủy tinh ở khắp mọi nơi,mọi người không ai dám lên tiếng.

"Đồ điên."

Nói xong, tôi kéo Hoắc Bắc Phong ra ngoài.

Trong nhất thời, não không biết nghĩ cái gì.

Cho đến khi tiếng bước chân phía sau dừng lại, tôi không kéo nổi Hoắc Bắc Phong.

Vừa quay lại muốn mắng cậu ta mấy câu.

Hoắc Bắc Phong ngã xuống, lướt nhẹ môi qua tai tôi, mềm nhũn dựa vào người tôi.

Tay cậu ta còn không yên phận mà giữ chặt eo tôi.

"Mạn Mạn, cậu...... không ngoan."

Hoắc Bắc Phong uống say rồi.

Đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát, tất cả những gì tôi có thể nghe thấy là nhịp đập của trái tim mình.

Cứ như vậy, chúng tôi duy trì tư thế này trong một thời gian dài.

Cho đến khi một cơn đau nhẹ ập đến, làm tôi lập tức tỉnh táo.

Hoắc Bắc Phong đang cắn cổ tôi! ! !

"Cậu là chó hả?!"

Tôi dùng sức đẩy ra nhưng không được, vừa tức giận vừa bất lực.

"Hoắc Bắc Phong, tôi đếm đến ba. Tôi khuyên anh nên thả tôi ra, nếu không tôi sẽ đánh cậu đấy."

"Ba... Tôi đã nói với cậu là tôi đã từng luyện tập rồi."

"Hai..."

"Một ."

Hoắc Bắc Phong không cắn nữa, cậu ấy ngước lên nhìn miệng tôi, tỏ vẻ muốn thử.

Tôi bỗng cảm giác không ổn, đưa tay lên che mắt cậu ấy.

Hoắc Bắc Phong mất đi ánh sáng, cuối cùng dừng lại.

Thoạt nhìn, miệng của Hoắc Bắc Phong vẫn lấp lánh ánh nước, trông rất dễ hôn.

Tôi vội vàng lắc đầu để thoát khỏi những ý nghĩ khủng khiếp này.

Tôi lấy điện thoại ra và gọi cho Lạc Giai Di.

Điện thoại vừa kết nối,

Ba chữ "Lăn tới đây." chặn ngang lời nói muốn tạ tội của cô ấy.

6.

Trên đường đi, Lạc Giai Di một bộ cười không cười.

Vì Hoắc Bắc Phong cứ nắm tay tôi nên tôi chỉ có thể ngồi ở ghế sau với cậu ấy.

Qua kính chiếu hậu có thể thấy, Hoắc Bắc Phong đang ôm chặt lấy tôi, nếu không phải vừa rồi cậu ta đi không vững.

Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng cậu ấy giả vờ say và lợi dụng tôi cả buổi tối.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ với bộ dạng không còn gì để luyến tiếc, và thỉnh thoảng Lạc Giai Di còn nói mấy câu kì quái.

"Thời tiết nóng thật đó, lúc mới nhìn, mặt cậu đỏ như quả táo vậy, làm mình còn tưởng cậu bị bệnh nữa đó."

"Aiz, Mạn Mạn, gần đây bị muỗi cắn còn rất độc, mới một lúc không gặp, cổ cậu sưng lên rồi kìa "

"Ái chà chà, cậu nhìn xem Hoắc Bắc Phong nè, sao mà dính người thế chứ, aiyo, có nên nói là, hai cậu thật sự rất xứng đôi."

"Cậu câm miệng......."

Bây giờ như thế này về trường quá làm người khác chú ý, về nhà nhất định sẽ bị ba mẹ phát hiện.

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ đành đi khách sạn thôi.

Sau khi đến cửa khách sạn, Lạc Giai Di lâm trận đã bỏ chạy, để lại tôi và một tên say khướt...

Tôi dùng hết sức chín trâu hai hổ mới lôi được Hoắc Bắc Phong về phòng, mới đặt cậu ta lên giường.

Tôi liền nhìn thấy cậu ta thâm tình mà nhìn tôi chằm chằm

....

Má ơi, tỉnh rồi cũng không nói tiếng nào!

Mọi kiên nhẫn trong đêm bùng phát, tôi giơ tay giáng cho cậu ta một cái tát.

"Con mẹ cậu..."

Cậu ta nhân cơ hội nắm lấy tay tôi và kéo tôi ngồi lên đùi cậu ta.

Rồi bắt đầu bật chế độ mèo hút*
*吸猫模式

Dù tôi có la mắng thế nào cũng không buông ra, cho đến khi tôi cảm thấy có thứ gì đó cấn vào đùi mình

.....

Hoắc Bắc Phong phát tình rồi! ! !

Sau khi khiếp sợ , Hoắc Bắc Phong lại đẩy một cái.

Tôi túm tóc cậu ta, dùng sức đập mạnh vào đầu anh ta.

Nhân lúc cậu ta còn đang hoang mang, tôi đã đẩy cậu ta ra và chạy ra ngoài.

Hai má tôi nóng ran, tôi yếu ớt ngồi xuống bên cửa.

Tôi không biết rằng, khoảnh khắc sau khi tôi xoay người, Hoắc Bắc Phong đã rũ bỏ vẻ say xỉn, trở lại với vẻ lãnh đạm trước đây.

Điểm khác biệt duy nhất đó là, trên khóe miệng của người đàn ông có một nụ cười nhàn nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro