Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Hùng ngước nhìn Đăng Dương, trong lòng thoáng ngạc nhiên.

"Lâu rồi không gặp... thằng nhóc nay sao nhìn to con dữ vậy trời..."
Dù Hùng cao 1m75, vậy mà khi đứng cạnh Dương lại cảm thấy mình như bé tí. Nhưng sự quan tâm của Dương dành cho cậu thì vẫn như xưa — không thay đổi.

— Nay em ở đâu? Nếu còn ở chỗ cũ thì ngược đường với anh rồi. Để anh đón xe về cũng được.

— Em vẫn ở chỗ cũ. Nhưng giờ này không có xe đâu. Để em đưa Hùng về.

Hùng thở nhẹ, biết không thể thay đổi được quyết định của Dương — và đúng là... giờ này thật khó bắt được xe. Cậu mỉm cười, gật đầu:

— Vậy... phiền em nha, Dương.

Cả hai sóng bước rời khỏi phim trường, dáng vẻ thân thiết chẳng chút gượng gạo. Họ không hề hay biết, phía sau lưng, có một ánh mắt dõi theo từng bước.

Một giọng lẩm bẩm vang lên trong bóng tối hành lang:

"Chậm hơn thằng Dương rồi..."

Những ngày sau đó là chuỗi ngày tập luyện miệt mài. Cậu sớm được ghép team cùng ba người anh: Anh Tú, Quang Trung và Thái Ngân.

Trong đó, Quang Trung là Omega còn Tú và Ngân đều là Alpha. Vì có Omega trong team, hai Alpha rất cẩn thận trong việc dán miếng dán tuyến tố, đảm bảo không gian tập luyện an toàn và thoải mái. Nhờ vậy, Hùng cũng được hưởng ké, bớt căng thẳng hơn hẳn những ngày đầu.

Là người nhỏ tuổi nhất đội, lại khá ngại ngùng, Hùng được các anh hết mực thương và chiều. Cậu như một em bé trong mắt họ — luôn được nhường phần ăn, luôn được che chắn, luôn được nhắc uống nước. Cảm nhận được sự chân thành ấy, Hùng dần dần cởi mở hơn, bớt thu mình và cười giỡn nhiều hơn.

Các anh trong team còn rất tự hào về khả năng nhảy của cậu. Họ không tiếc lời khen, thậm chí còn đem khoe luôn với các team khác — khiến Hùng ngượng tới đỏ cả tai.

Như hôm nay.

Cả team đang ngồi nghỉ giải lao thì team "Hút" bên cạnh — gồm Hải Đăng, Wean, Pháp Kiều, Ali Hoàng Dương và anh Lou Hoàng... từ phòng tập bên cạnh đi ngang qua.

Thái Ngân liền gọi lớn:

— Hellooo~ đi đâu đó mấy đứa?Vô chơi nè, Tập tới đâu rồi?

Không chờ nhóm kia trả lời, anh chàng "cà khịa" tiếp luôn:

— Chưa xong chứ gì? Bên này xong hết rồi nha. Hùng Huỳnh của bọn anh chỉ cần có hai ngày là dựng xong hết. Nhảy như cỗ máy luôn á! Mười điểm không có nhưngđúng như tên bài hát của nhóm luôn!

Hùng đang uống nước, nghe vậy suýt sặc, ho sù sụ vì ngại.

Quang Trung còn chưa kịp quay sang vỗ lưng cho gấu nhỏ ( biệt danh mà các anh hay gọi Hùng ) thì một bàn tay khác đã đặt nhẹ lên lưng cậu.

Là Hải Đăng.

— Anh Hùng, anh có sao không ạ? – giọng cậu đầy lo lắng, nhẹ như gió thoảng.

Một làn hương thoảng qua — hương trà cam mật pha chút bạc hà.
Tươi mát, nhưng ẩn sau là một tầng ấm dịu, dễ chịu lạ thường. Không quá ngọt, không quá the — vừa đủ khiến người ta muốn ở gần hơn.

Hùng vô thức lùi nhẹ về sau, như một phản xạ bản năng. Và gần như chắc chắn... đó là mùi của Hải Đăng. Có lẽ do tập luyện, mồ hôi đã khiến pheromone của cậu ấy thoát ra đậm hơn bình thường.

Cậu cố gắng giữ vẻ bình thản, nhẹ giọng nói:
— Anh không sao... cảm ơn Đăng nhé.

Hải Đăng vẫn còn lo lắng, như muốn tiến thêm một bước thì...

Bốp!Một cú đập mạnh vào vai khiến Đăng khựng lại.

— Thằng quỷ! Mùi pheromone của mày nồng quá! Biến gấp cho tao!

Quang Trung trề môi, mặt nhăn nhó rõ ràng.

Thái Ngân cũng liền bước đến bên Quang Trung, đặt tay lên vai :
— Trung ổn không e?

Quang Trung xua tay, vẫn còn cau mày:
— Ổn, mà mùi nó mạnh thật. Dán cũng như không luôn á.

Hải Đăng giật mình, lập tức lùi ra sát cửa, như một phản xạ đã ăn sâu vào máu: tránh xa Omega trong trường hợp mất kiểm soát.

Còn Hùng, mắt hơi cụp xuống, không nói gì... Nhưng trong lòng thì có chút xao động lạ lắm.

Không khí hơi căng. Hải Đăng đứng ngoài cửa, gãi đầu bứt tai, ánh mắt vẫn lén nhìn về phía Hùng:

— Em xin lỗi anh Trung... chắc do tập hăng quá nên không để ý...

Cậu nói vậy, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Hùng, như để đảm bảo rằng cậu thực sự ổn.

Bỗng, Pháp Kiều — Omega hoạt bát, xinh xắn, lên tiếng bằng giọng miền Tây ngọt như mía lùi:

— Xê ga anh Đăng ơi~ làm ơn đi tắm rồi dán lại giúp em một cái. Anh mà còn đứng đây hồi nữa em bộc phát thú tính là anh phải chịu trách nhiệm với mấy chục ông chồng của em đó nhaaaa~

Câu nói khiến cả nhóm bật cười rôm rả. Không khí giãn ra như một chiếc dây kéo được nới lỏng.

Kiều đảo mắt tinh nghịch, liếc về phía Hùng đang ngồi lại ghế, nói ngọt như mía:

— Còn trai đẹp Hùng Huỳnh để em lo cho!

Hùng bật cười:
— Lo cho anh luôn hả? Cảm ơn Kiều của anh nha.

Hải Đăng thấy Hùng đã ổn, thở phào nhẹ nhõm rồi chào mọi người để đi tắm. Cậu gần như chạy vội, chỉ mong khử sạch mùi pheromone gây phiền ấy. Nhưng cậu không biết rằng phía sau mình, có hai ánh mắt vẫn lặng lẽ dõi theo:— Một là Hùng, người vừa thoát khỏi cơn ho nhưng vẫn chưa thoát khỏi cảm giác lành lạnh trong ngực.
Hai là Anh Tú — anh lớn trong team Hùng, người vừa quan sát xong mọi thứ và... nhận ra có gì đó không bình thường. Cách Hải Đăng nhìn Hùng, hành xử quanh Hùng, nó không giống như cách cậu đùa giỡn với các alpha khác.

Anh Tú chưa kịp nghĩ xa hơn, cánh cửa lại bật mở. Anh thở dài : Lại một thằng nhóc 2000 khác làm anh khó hiểu.

Đăng Dương bước vào

Vẫn dáng người quen thuộc, tóc bạc nhạt và ánh nhìn chững chạc, dịu dàng.

Không khí quanh cậu ta như dịu lại ngay lập tức.

Nếu ở Hải Đăng anh Tú cảm nhận là sự mờ mịt, ngại ngùng của thứ cảm xúc chưa rõ tên, thì Dương lại là sự dịu dàng đã quá thân thuộc.

Trên tay Đăng Dương là một túi nước lớn. Cậu bước vào, mỉm cười chào hỏi anh em rồi  đưa cả túi to cho anh Lou Hoàng nhờ chia giúp mọi người, sau đó lấy riêng ra một túi nhỏ hơn — chỉ có một ly duy nhất.

Ly nước dành riêng cho Hùng.

Đăng Dương tiến lại, nhẹ nhàng tháo túi nilon, đưa tận tay Hùng. Như một điều đã quen, một điều từng xảy ra rất nhiều lần trong những năm tháng cũ.

— Cảm ơn em nha, Dương. – Hùng mỉm cười theo thói quen.

Giữa hai người luôn như vậy — một sự ăn ý không cần nói. Đăng Dương ngồi xuống cạnh, ánh mắt dịu:

— Anh tập sao rồi? Phần hát ổn chưa? Có cần em hỗ trợ không?Cậu không hỏi Hùng tập nhảy sao rồi vì Dương  luôn là người hiểu Hùng cần gì, và khi nào cần.

— Anh ổn mà. Em còn phải lo bài nhóm em nữa chứ. Với lại... tụi mình đang thi đấu với nhau đó nha. – Hùng nháy mắt, trêu lại.

Đăng Dương cười, ánh nhìn vẫn như cũ — dịu dàng, thân thuộc.

Đúng lúc ấy, Pháp Kiều lại bước đến, vịn tay nhẹ lên tay Đăng Dương, nũng nịu:

— Hai anh đang nói gì vậy? Cảm ơn nước của anh Dương nha, chu đáo dễ sợ luôn á!

Dương lùi nhẹ nửa bước, khéo léo giữ khoảng cách không chạm vào tay Kiều, nhưng cũng không lùi quá xa để làm cậu ấy ngại:
— Không có gì đâu. Nhóm anh hôm nay xong sớm, anh Phúc có việc nên anh ghé qua chơi với mọi người một chút.

Kiều hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục nụ cười:

— Nhóm anh toàn vocal list giọng khủng luôn á. Em nghe mà sợ luôn! À mà, team Hút với team 10/10 đang tính đi ăn giao lưu nà. Anh đi với tụi em luôn đi cho vui!

Đăng Dương gật đầu với Kiều như đã rõ , rồi quay sang Hùng, hỏi nhỏ:
— Hùng, lát anh cũng đi chứ?

Hùng hơi đắn đo:
— Anh cũng muốn, nhưng lát anh có buổi học với cô giáo rồi...

Kiều lập tức chen vào, giọng lém lỉnh:
— Cúp cua một bữa đi trai đẹp! Nãy anh Đăng cũng hỏi có anh đi không á. Em lỡ miệng nói "có" rồi. Anh mà không đi là ổng chửi em đó!

Dương khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt nhanh  như cảm thấy có điều gì đó không ổn từ câu nói vừa rồi. Nhưng cậu không hỏi, cũng không phản ứng. Chỉ nhẹ nhàng quay sang Hùng, giọng như dỗ dành :

— Bữa giờ anh tập nhiều, nghỉ một buổi đi chơi với mọi người cho thoải mái đi. Học bù sau cũng được. Nay em rảnh, em cùng đi luôn.

— Đi nha trai đẹp~ – Kiều lập lại, giọng nhõng nhẽo quen thuộc.

Hùng bật cười:
— Ừa, tui biết rồi. Để tui lấy điện thoại báo cô giáo một cái đã.

Cậu vừa đứng lên thì Đăng Dương nhẹ tay ấn vai giữ cậu ngồi lại:
— Hùng ngồi đó đi, để em lấy cho.

Nói rồi, cậu bước nhanh về phía đống túi đồ đang để chung của cả nhóm. Không mất quá nhiều thời gian, Dương rút ra chiếc điện thoại đen quen thuộc của Hùng, cẩn thận mang lại.

Hùng mỉm cười nhìn theo Đăng Dương không để ý đến ánh mắt Kiều cũng đang dõi theo cảnh đó. Ánh mắt ấy thoáng tối lại, giọng vẫn ngọt mà lời nói lại mang chút gì đó lạ hơn:

— Anh Dương chiều anh Hùng ghê luôn á...

Hùng cười khẽ, vẫn chưa cảm nhận được gì lạ lùng:
— Trước giờ Dương vẫn vậy mà. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro