Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

     Người đi rồi, Hách Sơn cầm di động nằm quay cuồng ở trên giường, trên mạng đã xuất hiện tin tức nàng bị mất trộm ở khách sạn, nàng lên Weibo, hơn nữa đêm, hot search của nàng còn tương đối ở phía dưới.

Phỏng chừng sáng mai, hẳn là sẽ lên tới vị trí đầu tiên.

Cái này không quan hệ, nhưng nàng lo lắng là paparazi của đêm cắt nối biên tập, sau đó mới đem hình ảnh nàng cùng Yến Hiệp tuôn ra.

Nàng vậy mà lại bị chụp cùng Yến Hiệp...

Paparazi cho rằng mối quan hệ của bọn họ là gì? Bạn bè nam nữ bình thường sao?

Hách Sơn khóc không ra nước mắt, bỗng nhiên cảm giác paparazi lần này bám sát không tha, khả năng chắc chắn nhìn chằm chằm nàng cùng hắn, rốt cuộc trước đó ở trong nước đã từng có một sự kiện bung dù "tốt đẹp" trình chiếu.

Thật không nghĩ tới, chính là bị chụp đến rồi, mặc dù có điểm quái.

Hách Sơn than nhẹ, sau đó bỗng nhiên nhìn đến áo choàng tắm trên người mình, mới nhớ tới vừa rồi nàng trên giường đi xuống, vẫn luôn mặc như vậy.

Hình ảnh của paparazi, sẽ ái muội như thế nào a.

CMN

Hách Sơn vùi đầu vào gối, sống không còn gì luyến tiếc.

Cả đêm mơ mơ màng màng đến bốn, năm giờ sáng mới ngủ, sáng hôm sau bảy giờ Hách Sơn vẫn phải đi ra ngoài làm việc.

Trên mạng đã truyền ra tin tức nàng bị mất trộm, nàng đem điện thoại để ở bàn trang điểm, hướng dẫn không ngừng chỉ vào các trang web tin tức #Hách Sơn ở khách sạn bị trộm một trăm vạn tiền trang sức#.

Nàng không có húng thú xem.

Cho đến khi, Wechat có thông báo tới.

Nàng nhìn xem liền thấy, bạn tốt Kim Duy gửi tin nhắn đến.

Kim Duy:" Hách Sơn? Ngươi ở New York chụp tạp chí sao?"

Nàng trả lời:" Đúng vậy. Còn định ngày mai kết thúc công việc ghé thăm ban."

Người bên kia cười:" Ngươi không có việc gì đó chứ?"

"Không có việc gì."

"Ai, vậy là tốt rồi, chờ lát nữa gặp nhau không? Giải sầu."

Hách Sơn cong môi, thật ra nàng không có tâm trạng không tốt, nàng tin tưởng có thể tìm trở về.

"Có thể."

"Chờ ta lát nữa kết thúc công việc sẽ đi tìm ngươi."

Khoảng bốn, năm giờ chiều, Hách Sơn kết thúc công việc, Kim Duy liền tới tìm nàng, hai người cùng đi dạo phố.

Hôm nay thời tiết thật tốt, Hách Sơn mặc một thân váy trắng, dưới chân mang một đôi giày ống ngắn cao năm phân, rất hưu nhàn thoải mái.

Bởi vì tin tức ngày hôm qua cùng nửa đêm bị chụp lén, hôm nay paparazi đi theo càng thêm hung mãnh, Hách Sơn đi đến chỗ nào cũng đều có cảm giác có người đi theo.

Hai người mua vài bộ quần áo xong liền đi ăn tối, sau đó đi vào phố buôn bán đi dạo, ở một cửa tiệm nhìn ngắm một giờ, mua đồ trang điểm cùng trang sức.

Lúc Kim Duy nhìn xem vòng cổ, Hách Sơn ở cách đó không xa chọn một cái lắc chân.

Lúc này, ở phía thang máy đi đến mấy nam nhân, lúc đầu Hách Sơn còn không có chú ý, đến khi người dừng lại cạnh bên mới nghiêng mắt nhìn.

Cư nhiên, Yến Đại đạo diễn đi với trợ lý, cùng phó đạo diễn, mấy người đoàn phim của bọn họ, hẳn là từ nhà ăn trên lầu đi xuống.

Những người khác thấy hắn dừng lại, chắc là có việc, gật đầu rời đi trước.

Đại đạo diễn nhìn nàng một cái, Hách Sơn nghĩ đến tối hôm qua, xấu hổ quay đầu.

Phía sau hắn cùng nữ diễn viên của hắn chào hỏi:" Đi dạo phố?"

Kim Duy mỉm cười:" Đúng vậy, Yến đạo tới đây ăn cơm sao?"

"Ân, các ngươi ăn sao?" Vừa nói, hắn vừa từ trong bóp tiền lấy ra thẻ đưa cho nhân viên thu ngân.

Hách Sơn nhướng mày.

Kim Duy thấy vậy lập tức ngăn cản, mỉm cười:" Yến đạo không cần, không cần, chúng ta cũng không phải không có tiền."

Yến Hiệp vẫn là đem thẻ đưa qua, nói với nhân viên thu ngân:" Cùng thanh toán cho cả hai người." Nói xong, mới trả lời Kim Duy:" Nói lời cảm ơn, vì cứu giúp bộ phim này, ta thực cảm kích."

"Ai, này có là cái gì, không cần."

Yến Hiệp cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ bên kia, dời mắt nhìn qua.

Trong tầm mắt, nữ nhân đứng dựa vào quầy nhấp nhấp cánh môi đỏ bừng, gương mặt vẫn như cũ xấu hổ không được tự nhiên, cũng có chút khó hiểu,:" Ta lại chưa diễn phim cùng Yến đạo, làm sao lại cũng muốn nói lời cảm tạ?"

Hắn mở miệng:" Lần đó ở bệnh viện, đồ vật của ngươi, ta có chút xin lỗi."

Hách Sơn im lặng, bĩu môi quay mặt đi.

Ra cửa, Yến Hiệp bảo các nàng đợi một chút, đưa các nàng trở về.

Hách Sơn nghĩ paparazi vẫn luôn đi theo, lại còn có video đã bị quay lại, hoàn toàn không muốn, nhưng chỉ chớp mắt hắn đã mở cửa xe ra.

Hách Sơn không nghĩ tới chính là hắn lái.

Sau đó trợ lý của hắn nói với nàng:" Hách Sơn tỷ ngồi ghế phụ có được không? Ta muốn cùng Kim Duy tỷ thảo luận việc quay chụp lúc sau."

Hách Sơn im lặng, nghĩ là nếu trợ lý của hắn lái xe, Kim Duy ngồi phía trước, nàng cùng Yến Hiệp ngồi phía sau, hai người không có việc gì để nói, kia lại càng thảm hơn, nàng liền một giây đi vào.

Xe chạy vào đường lớn New York đèn điện lập loè, Hách Sơn nghĩ một lát đóng lại cửa sổ xe.

"Lạnh?" Nam nhân ở ghế điều khiển đột nhiên hỏi.

"A, không phải, paparazi đi theo tôi cả ngày hôm nay."

Không khí trầm tĩnh, hai người đều nghĩ đến đêm qua, không ai mở miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro