Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 Hoa đăng

Mất cả một ngày, tiểu Thúy phải chạy hai ba lần hồi hầu phủ đưa đồ. Bắc Cung Cẩn Ninh sức khoẻ từ bé yếu ớt, nhưng việc mua sắm lại chạy nhanh như sóc không biết mệt. Bắc Cung Kỳ Chương cùng Bạc Ngự Trạch bồi cạnh, giúp nàng khiêng đồ, đôi khi lại tranh tranh cãi cãi.

"Bạc ca ca, huynh phải hồi phủ rồi a!"

"Ừm. Ta đi đây." Nhìn tiểu nhân nhi mắt có dấu hiệu đỏ đỏ, Bạc Ngự Trạch ném cho Bắc Cung Kỳ Chương một ánh mắt cảnh cáo. Hạ quyết tâm nhanh chân rời đi.

Bạc Ngự Trạch đi thực xa. Bắc Cung Cẩn Ninh nhìn gương mặt si ngốc của ca ca nhà mình. Nổi lên trêu chọc huynh trưởng tâm tư.

"Nhìn đến ngốc luôn a! Ca ca, huynh thích Bạc ca ca, sao không bày tỏ. Huynh không sợ huynh ấy bị lừa mất!?!"

Bắc Cung Kỳ Chương nghe đến có điểm lúng túng. Tiểu muội nhà y thật đúng là tiểu quả đậu, ngốc nghếch đến đáng yêu.

"Huynh sao có thể thích hắn. Ta sớm đã có tâm duyệt người rồi. Muội đừng loạn ngôn. Doạ tiểu tẩu tử chạy mất."

Bắc Cung Cẩn Ninh bị ca ca gõ đầu một phát. Đau đến ứ nước mắt. Uỷ khuất bĩu môi.

"Ca ca, huynh lừa người. Huynh là heo. Huynh là tên đại ngốc." Bắc Cung Cẩn Ninh chạy xa một đoạn, nghịch ngợm hướng huynh trưởng đang muốn bốc hoả giữa trời tuyết mà hét.

"Đánh rắm. Ông đây anh minh thần võ. Muội mới là heo." Bắc Cung Kỳ Chương không yếu thế đuổi đến.

Hai huynh muội kẻ đuổi người chạy, kẻ trước người sau mà về đến Hầu phủ. Nhìn một vài tỳ nữ đang quét tuyết, y mới nhớ đến trời đã trở lạnh từ lâu. Vội đem tiểu Cẩn Ninh ném về phòng, song cũng trở về phòng chính mình thay đổi y phục.

Lúc nãy không để ý, vạt áo bên ngoài đã sớm bị tuyết dội ướt một mảng, thấm vào trung y. Chân thực một sự lãnh đến đau nhức. Trời đã nhá nhem, Bắc Cung Kỳ Chương thay trung y sạch sẽ, nhanh chóng an giấc.

"Thiếu gia, thiếu gia, đại sự không hay. Người tỉnh, người tỉnh a!"

Bắc Cung Kỳ Chương bị người ta tóm ra khỏi giấc ngủ. Y tâm tình nặng nề, rất muốn mắng người. Tên gia đinh nhìn ánh mắt mơ hồ đang dần bốc hoả của thế tử gia, vội vã đem cái mệnh nhỏ giữ chặt.

"Thiếu gia, Bạc Ngự Trạch thế tử, hắn, hắn ở bên sông thả liên đăng, thánh thượng bị kinh động, đã âm thầm bãi giá đến nơi xem tình hình. Tiểu thư, tiểu thư nói hôm nay trăng đẹp, đã sớm cùng tiểu Thúy dạo phố. Hầu gia cũng đã vội ra ngoài, phu nhân bảo tiểu nhân gọi người. Gọi người..."

"Ta biết rồi. Ra ngoài đi." Y hừ nhạt, đứng dạy khoác y phục vội lao nhanh khỏi phòng.

Bạc Ngự Trạch quả nhiên là tiểu bá vương!!!

Thả liên đăng bên sông cũng có thể kinh động đến thánh thượng.

Thế trận lần này là như thế nào lớn a!??

Khi y chạy đến bờ sông, nhìn phía xa, thân ảnh đang thả liên đăng. Chợt cảm thấy có chút chua xót. Không biết thương người hay tội thân ta.

Nhìn người kia tỉ mỉ lại ôn nhu đem từng đoá liên đăng thắp sáng, thả đi. Trên sông đã sớm bị ánh sáng bao phủ, có lẽ đã thực nhiều, nhưng người kia vẫn cảm thấy không đủ. Y lùi về sau vài bước, chuẩn bị phi thân bay đến chỗ hắn. Bước chân khẽ động, Bắc Cung Kỳ Chương ngẩn người. Sau đó trên mặt xuất hiện một mạt cười nhạt.

Bắc Cung Cẩn Ninh chạy đến, tay ôm một tấm da hổ đã được tỉ mỉ khâu thành áo choàng. Phía sau chính là tiểu Thúy ba chân bốn cẳng đuổi theo. Mệt đến thở hồng hộc.

Mỹ nhân một thân lụa ngọc, mỹ nhan khẽ động, câu hồn đoạt phách. Bắc Cung Cẩn Ninh đưa tay lau đi trên trán mồ hôi mịn. Tiến đến phía sau Bạc Ngự Trạch. Cảm giác có người đang tiến đến, động tác chợt ngừng, đặt hoa đăng xuống.

Bắc Cung Kỳ Chương ở xa, nhìn thân ảnh nam tử dần đứng dậy. Không nỡ để nữ tử đối hắn phải nhìn bóng lưng, lúng túng xoay người cùng nàng đối mặt.

"Ta, ta. Ninh nhi. Ta, ta thích muội. Ta thích muội đã thực lâu, ta biết muội sợ lãnh, sợ đau, sợ buồn. Ta Bạc Ngự Trạch, xin cùng trời cao lập lời thề, sẽ hảo hảo sủng muội, thương muội. Nếu làm trái, tùy muội xử trí. Ninh nhi, muội gả cho ta, cùng ta thành thân. Được không?"

"Ta muốn cho muội một hôn lễ, trăn năm khi thế nhân nhắc đến, đều phải kinh ngạc. Muốn tặng muội nửa đời sau bình bình an an."

Không mỗi Bắc Cung Cẩn Ninh ngây ngốc mà cả vị nam tử đang đứng phía xa kia cũng ngơ ngác. Y chưa từng thấy qua hắn mang loại này bộ dáng.

Quả thực buồn cười.

Hắn cùng y là cái dạng gì quan hệ. Sao có thể cùng y bày ra cái này sắc mặt tốt.

"Huynh thích ta." Bắc Cung Cẩn Ninh nhẹ cười, một mạt câu dẫn nhân tâm. Bạc Ngự Trạch tựa gà mổ thóc mà gật đầu.

Nhìn tiểu nhân nhi có chút run rẩy, Bạc Ngự Trạch biết bản lại quá đường đột. Hắn từ nhỏ đã cường ngạnh cùng người khác tranh. Chưa từng thua quá. Tiểu Cẩn Ninh từ nhỏ đã là hắn cục bột nhỏ, trắng trắng mềm mềm, hảo khả ái. Bạc Ngự Trạch không tiếc mọi giá muốn đem người đưa về. Dùng lễ đối đãi, dùng cả đời hảo thực hảo đối nàng, sủng nàng trong tay.

Lại không nghĩ như vậy khiến nàng sợ hãi.

"Xin lỗi, ta, Bạc ca ca, ta không thể đồng ý huynh." Bắc Cung Cẩn Ninh cẩn thận đem áo choàng da hổ đặt vào tay Bạc Ngự Trạch, vuốt ve một chốc, nhẹ cười. Dùng âm điệu nhỏ nhất, gần như than thở.

"Bạc ca ca, đây là da hổ lúc ca ca cùng Hoàng Thượng đi săn bắn đã thu. Từ sớm đã định tặng huynh. Nhưng thời điểm ấy là biên cương không ổn, huynh làm tướng quân, đại ca theo huynh làm phó soái. Cùng huynh chinh chiến. Cái này một kiện quà sự, có lẽ đại ca đã sớm quên đi."

"Bạc ca ca, đại ca muội, từ bé miệng cứng lòng mềm. Thường ngày cùng huynh đấu khẩu. Thực ra huynh ấy đã sớm ái huynh, đại ca chính là thực lòng thực dạ ái huynh. Bạc ca ca, huynh có thể một lần, cho ca ca một cơ hội?"

Bắc Cung Cẩn Ninh chưa kịp dứt lời đã bị Bạc Ngự Trạch phẫm nộ hét lớn. Áo choàng bị hất bay, rơi trên nền tuyết, vô tình bị ánh lửa từ liên đăng chạm đến. Ở trên nền tuyết lạnh lẽo, dần cháy rụi.

"Không thể nào. Y điên sao? Y không thể ái ta. Ninh nhi, muội tìm cớ từ chối ta tâm ý, cũng không cần tìm cái này vô lý sự tình a!"

Bạc Ngự Trạch cười khổ. Người hắn tâm duyệt, vì phũ bỏ hắn bao năm tâm ý, đem ra một cái lý do như thế nào kinh tởm.

Đại Ẩn triều, không ít quan lại từng thử quá nam kỷ, nhưng hắn chưa từng. Cái dạng đó nam nhân, lại tình nguyện ở dưới kẻ khác thân thể, rên rỉ thống khổ, bị thao lộng.

Quả thực buồn cười, lại là như thể nào kinh tởm, dơ bẩn, nhầy nhụa tựa bùn lầy.

Bắc Cung Kỳ Chương là huynh đệ. Đối hắn chưa từng có yêu cầu quá, cũng không kiêng kị quá. Y đánh hắn, mắng hắn, trên sa trường, nhiều lần suýt nữa cùng hắn da ngựa bộc thây. Trên triều đường, không kiêng dè vạch tội hắn trước văn võ bá quan.

Một người như vậy, nào sẽ là cái loại ti tiện hàng nam kỷ. Tình nguyện hầu hạ nam nhân, ham mê long dương, đoạn tụ chi phích.

Bạc Ngự Trạch bị chính mình suy nghĩ doạ sợ không nhẹ. Lần đầu tiên hắn bỏ mặt Bắc Cung Cẩn Ninh, lao đầu chạy biến. Võ An hầu đúng lúc chạy đến. Nhìn Bạc Ngự Trạch cứ cúi gầm mặt mà lao về phía trước, khó hiểu.

Thật may ông đã cho người khuyên ngăn thánh thượng. Nếu không chắc hẳn sẽ là chuyện lớn.

Uông quốc ở bên giới luôn ngâm nghía, thánh thượng lo âu. Võ An hầu công cao chấn chủ, nhiều năm thu liễm nhưng không thể phũ nhận ông công lao. Bá tánh chỉ biết mỗi Võ An hầu bách chiến bách thắng, hoàn toàn không biết đương kim thánh thượng nhân đức. Đây là một vấn đề đau đầu.

Bệ hạ đối ông luôn phòng bị, phải rớt từ trên cao lầu, đó là kết cuộc đã định.

Đại nghiệp đại Ẩn, không thể vì ông sụp đổ, quyền vị hoàng đế, không thể vì ông lung lay. Kết thân với Thừa tướng, hoàn toàn không có khả năng.

Võ An hầu không có khả năng đem nhi nữ vứt bỏ, càng sẽ không đem nàng mạo hiểm.

Vội đem tiểu Cẩn Ninh đang hoang mang túm trở về. Ông vội lo nghĩ kế ứng phó. Thế trận to lớn của Bạc Ngự Trạch cưa thế biến mất, chỉ còn lại những đoá liên đăng sáng rực. Đương kim thánh thượng ngự hoàng cung, chắc hẳn đã an tâm kê cao gối mà ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro