Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4 Tranh sủng

Cái gọi là thanh mai trúc mã, chính là dạng từ nhỏ lớn lên bên cạnh người, cùng ăn cùng ngủ, tiểu tiết bất phân.

Bắc Cung Kỳ Chương nhẹ cười, đuôi mắt chu sa lệ điểm ẩn ẩn chút xót thương. Y thích Bạc Ngự Trạch, tám năm, chính là cái loại yêu thích trên cả tình bạn, hơn cả tri kỷ.

Thừa tướng phủ thế tử gia, uy phong ngạo khí lăng nhân. Một người một thương trên sa trường tung hoành ngang dọc. Bắc Cung Kỳ Chương nhìn hắn ngày đêm vì một tiểu nhân nhi, thức trắng canh thâu, lệ rơi đầy mặt. An ủi, pha trò, thế tử Võ An hầu phủ, vì một cái đại nam nhân biến bản thân thành một cái tiêu khiển pha trò.

Huynh đệ?

Ai muốn cùng hắn đương cái huynh đệ!?!

Y muốn hắn đương y trở thành ái nhân đặt ở đầu quả tim người, đem tên y khắc sâu vào cốt tủy. Cái gọi là thế đạo vô tình. Chẳng qua là tìm một cái nguyên cớ, là người giả mù không thấy, bịt tâm không nhận.

Năm nay hạ tuyết sớm lại dài. Nhà nhà đều ôm chăn ấm không ra ngoài. Kinh thành lại chẳng phút nào bớt đi chút huyên náo. Quán trà tửu lâu, đâu đâu cũng sẽ có người kể một số chuyện kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu. Tỉ như thê tử nhà quốc công gia chính là một cái hảo hảo cọp cái chuyển thế, nửa đêm canh hai dùng chổi quét trượng phu ra khỏi phòng, lại tỉ như Bạc thế tử thừa tướng phủ, vì người tâm duyệt mà dùng trọng kim mời Giang Nam đệ nhất mỹ nhân đánh đàn múa hát.

Bất kể chuyện nào cũng đủ kiến kinh thành một phen nhốn nháo. Bắc Cung Kỳ Chương hướng phía trước đi đi.

"Kẹo đường đây, bán kẹo đường đây."

"Lão bá, bán hai thanh kẹo đường hình tiểu hồ ly."

Bắc Cung Kỳ Chương hớn hở. Cái dạng này kẹo đường, y từ nhỏ đã thích, ngọt ngọt lại khả ái. Võ An hầu thực chán ghét nhi tử có loại như vâỵ sở thích, một lần liền ném cho y hai chồng sách cao hơn cả đầu, đại đa số đều là binh thư. Bắc Cung Kỳ Chương bẩm sinh thông tuệ, y sinh ra lại mang danh con vợ cả, đích tử hầu gia. Cao quý hơn người.

Lão tiên đế thuận mắt thông minh lém lỉnh tiểu hài tử, liền đích thân ngự bút, ban tên Kỳ Chương.

Võ An hầu phủ thụ sủng nhược kinh.

Bắc Cung hầu gia trên chiến trường nhiều lần lập quân trạng. Đã sớm đem tên của mình biến thành nỗi sợ hãi của địch quân. Dùng công cao chấn chủ với ông cũng không hẳn, nhưng nói loạn thần tặc tử lại càng không thích hợp.

Kỳ Chương, ngụ ý kỳ ngộ văn chương, xuất khẩu thành thơ. Võ An hầu dùng võ trợ minh quân, dùng nắm đấm định thiên hạ. Đã định cũng thơ văn vô duyên.

Đây là sự ân sủng và cảnh cáo của lão tiên đế khi còn tại vị, cũng là trọng trách mà Bắc Cung Kỳ Chương phải gánh chịu.

Y nhìn lão bá tươi cười, tay đem một thìa đường đun trên ngọn lửa. Đường tan chuyển thành loại cánh dán màu sắc, nhanh tay đem đường tạo hình. Bắc Cung Kỳ Chương để lại bạc rồi đem hai thanh tiểu hồ ly kẹo ngọt hướng phía trước mà đi. Y cũng không biết bản thân muốn đến đâu, chỉ biết vô định mà bước đi.

“Ca ca. Ca ca."

“Sao hai người cũng đến đây?"

Bắc Cung Cẩn Ninh chạy đến, hớn hở gọi ca ca. Hôm nay nàng mặc một bộ y phục màu xanh biếc dệt bằng vải lụa Tô Châu trứ danh. Cổ nhân có câu ‘Người đẹp vì lụa' nhưng với nàng thì thì hoàn toàn trái ngược. Cùng một kiểu y phục nhưng nàng lại trở thành hoa lệ thoát tục một trích tiên, còn người khác mặc lại biến thành phàm phu tục tử một cái tô son trét phấn dung tục.

Kinh thành Đại Ẩn đệ nhất tài nữ, dung mạo, gia thế đều hơn người Bắc Cung Cẩn Ninh.

Đệ nhất tài nữ lại là tiểu muội muội.

Nghĩ điều này cũng khiến Bắc Cung Kỳ Chương hống hách với đám hồ bằng cẩu hữu một phen, ngẩng mặt nâng mông nhìn đời trọn trăm năm.

“Kẹo đường, cho muội."

“Đa tạ ca ca."

Nhận lấy hai thanh hồ ly đường ngọt. Bắc Cung Cẩn Ninh đem một thanh tặng cho Bạc Ngự Trạch tay xách nách mang một đống đồ phía sau. Xem như cảm tạ.

Hắn đỏ bừng cả mặt. Chỉ là một dạng đồ vật bên đường, tùy thời đều có thể mua lại khiến đường đường thế tử Thừa Tướng phủ tay run run mà giữ, đến cắn cũng không dám. Hãi đến cả gương mặt ửng đỏ.

Bắc Cung Kỳ Chương nhìn cái kia anh tuấn dung mạo hiện đồng dạng mông khỉ đỏ đỏ. Không nhịn được bật cười.  Bạc Ngự Trạch tức đến xù lông. Nếu  người hầu không mang, tay vướng phải một đống đồ lớn lớn bé bé. Chắc hẳn hai người bọn họ đã sớm lao vào oanh oanh liệt liệt mà đánh một trận.

Tiểu Thúy nhanh chân chạy đến, cầm hết đồ vật trên tay Bạc Ngự Trạch thoáng chốc chạy biến. Nước mắt chảy thành dòng.

Tiểu thư, người đó là ái tử của đương triều thừa tướng, thê đệ* của đương kim bệ hạ. Đại tướng quân của đại Ẩn triều, chiến thần bách chiến bách thắng của con dân đại Ẩn. Từng nắm giữ soái ấn trên chiến trường cơ trí hàng phục vạn quân.

Một người như vậy lại bị đương thành  tiểu thư đồng chân chạy vặt!!!

Tiểu Thúy từ nhỏ cùng thế tử luyện võ đọc sách. Tuy chiến trường khốc liệt nàng chưa từng trải nhưng cũng biết tiểu bá vương uy danh, chiến thần đại Ẩn bá danh là nói đến ai. Chính là vì thế mới khiến nàng bị doạ đến hãi hùng khiếp vía.

*Thê đệ: em vợ (trai)

Bốn mắt chạm nhau, cả Bạc Ngự Trạch cùng Bắc Cung Kỳ Chương đều ngớ ngẩn.

“Oa, cho ta ba bát hoành thánh, thêm mười xiên thịt cừu nướng, thêm ba bát bánh trôi."

Bắc Cung Cẩn Ninh đứng ở tiểu sạp hàng vô tư chọn món. Lão bản của sạp hàng là một phụ nhân đã lớn tuổi. Nhìn tiểu cô nương xinh đẹp lại hoạt bát, liền không nhịn được niềm yêu thích. Lúc này hai đại nam nhân đang ngây ngốc nhìn nhau mới bừng tỉnh. Suýt nữa đã để lạc mất một tiểu khả ái muội muội. Ba người cùng ngồi một bàn. Món ăn cũng thực mau được dọn lên. Bắc Cung Cẩn Ninh đem thức ăn đều đẩy đẩy, lại lấy một xâu thịt cừu nướng. Ăn đến ngon lành.

“Ninh nhi, muội thử thử, đây là bánh hoa mật quả ta lúc nãy mua được. Muội nếm thử."

Bạc Ngự Trạch đem túi gói mở ra tới. Mùa trái cây toả hương dịu nhẹ quả thực thu hút. Hai mắt Bắc Cung Cẩn Ninh sáng lên. Hớn hở đưa tay lấy một mẫu bánh. Y nhìn tiểu muội nhà mình mà đau lòng. Từ bé đến lớn tiểu Ninh nhi đều không chút thay đổi.

Có thức ăn, hữu cầu tất ứng !

Lúc Bắc Cung Kỳ Chương còn bé, có một lần ham chơi trèo lên ngọn cây lấy trứng chim, bị ngã một cái, chỉ là gãy mất một tay. Y sợ bị Võ An hầu gia mắng, liền nhanh chống chạy ra khỏi phủ tìm đại phu. Nửa đường lại bị phụ thân đích thân tóm trở về. Nguyên nhân chính là khả ái tiểu muội muội của y vì một đĩa mứt quả liền đem sự việc nói ra tường tận.

Bán y một mảnh không chừa!

“Tiểu Ninh nhi, ca ca lúc nãy cũng có mua một ít kẹo hổ phách. Muội nếm thử xem."

Bạc Ngự Trạch và Bắc Cung Kỳ Chương đối mắt. Bốn mắt trừng lại trừng, không ai nhường ai. Không khí lắng đọng. Mỗi lông tơ trên người Bạc Ngự Trạch đều đang hừng hực bốc hoả. Nếu so về tôn ti, Bắc Cung Kỳ Chương rõ ràng cùng hắn chiếm nhiều hơn phần lợi thế.

Tên này biết y ái mộ Ninh nhi lại cố ý làm đá ngáng đường!

Có còn nhân tính hay không?!?

Bắc Cung Kỳ Chương ánh mắt tràn ngập khiêu khích.

“Bắc. Cung. Kỳ. Chương." Bạc Ngự Trạch nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lại treo nụ cười giả tạo “Bánh hoa mật quả chua chua vị ngọt, không dễ gây ngáy, Ninh nhi sẽ ăn được nhiều hơn. Ngươi nói đúng không?"

“Ồ. Thế tử nói lời này thật không đúng a!" Y cố ý nâng cao thành âm, ánh mắt vô tội ủy khuất “Ta hao tâm mới có thể tìm được một nơi bán kẹo hổ phách trong kinh thành. Thế tử, ngươi là ngươi đại nhân đại lượng, chắc hẳn sẽ không cùng ta làm cái ấu trĩ trò đùa tranh sủng."

“Ngươi..."

Bắc Cung Kỳ Chương nhìn thế tử gia tức đến muốn vồ đến cắn người. Rất không nghĩa khí, không ngại cháy mà châm thêm chút dầu. Bạc Ngự Trạch tức đến sắp thăng thiên. Hắn thực hận mình lúc ở trong quân doanh tại sao không chỉnh chết y.

Bắc Cung Kỳ Chương hừ nhạt. Đây là hắn duy nhất tiểu muội tử, khả ái nhất tiểu muội tử.

Sinh ra chính là quý báu nhất nhất dạ minh châu.

Một lần bị tên tiểu tử họ Lưu cuỗn đi mất. Nào có lý lại để tiểu muội bị cuỗn đi dưới mí mắt lần hai. Tính khí tiểu bá vương đó của Bạc Ngự Trạch, tiểu muội có thích không?

Gương mặt vạn năm kiêu ngạo đó của hắn, tiểu Ninh nhi nhìn liệu thuận mắt!?!

Tìm một người vì Tiểu Ninh nhi từ bỏ hết thảy, nguyện không cầu vinh hoa chỉ cầu ái nhân.

Bạc Ngự Trạch liệu có thể!??

Đây là một vấn đề lớn a!!!






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro