Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 Gả cho ta

Nữ tử vừa đau vừa giận, huyết ô trên cổ vẫn còn lưu. Người tạo thương tổn lại bình chân như vại đứng đối diện. Nàng lùi rồi lại lùi, chân vấp phải váy lụa, ngã ngồi trên đất. Lưu Mộ Chi đôi mắt trợn to, vội lao đến đem người đỡ lấy, đưa nàng bảo hộ phía sau.

Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình!

Nhìn tên cẩu nam nhân đang cùng mình đối diện. Y cảm thấy thật kinh tởm. Cái gì mà nhất sinh nhất thế nhất song nhân, lại cái gì thượng cùng bích lạc, hạ Hoàng Tuyền.

Những lời ấy từng khiến một tiểu cô nương chìm đắm trong hỷ mộng. Nhưng hiện lại tựa một mảnh sứ vỡ, đem người giữ lấy cắt đến máu tươi đầm đìa. Bắc Cung Cẩn Ninh cùng y chính là thân muội muội, dung mạo đã từng thua quá ai, gia thế lại có người có thể cùng nàng một chỗ đánh đồng. Thế nhưng lại bị trượng phu nhục mạ nhường này.

Y càng nghĩ càng hận!

“Tên họ Lưu khốn kiếp, còn dám che chở cái dạng này nữ tử. Hừ. Lão tử nhất định phải chơi chết ngươi."

Võ An hầu không nói hai lời, vác đại đao lao đến bổ xuống. Bắc Cung Kỳ Chương thay Lưu Mộ Chi ngăn lại hung hiểm đao. Mặc kệ ánh mắt như muốn xuyên thủng của Võ An hầu, duỗi vai.

“Ngươi muốn nuôi dạng này tiểu tiện nhân? Hảo a. Đem hoà li thư nôn ra, bổn thế tử liền..."

“Liền chém ch*t ngươi."

Bắc Cung Kỳ Chương ai oán nhìn Bạc Ngự Trạch. Cổ nhân nói đúng,  không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu. Mà y, chính cái vế phía sau, tựa như cảm giác đi chăn lợn.

Muốn chém muốn gi*t  có thể để sau a!

Ta muốn hoà li thư, đem muội muội cấp trở về!

Bạc Ngự Trạch khó hiểu mà nhìn. Hắn chỉ muốn công đạo cho tiểu Ninh nhi.

Ai quản dùng loại nào phương thức!??

Trăng sáng treo cao lại bị mây mù khuất lấp.

Kinh thành.

Vừa nghe đã không biết đã đến độ nào phồn hoa. Đại Ẩn giang sơn tứ hải thanh bình, quốc thái dân an, đương kim thánh thượng trí dũng song toàn, nổi bật trong các hoàng tử kỳ tài. Trời sinh chính là đế vương chi mệnh, vai gánh trọng trách, chân đạp thây cốt, đem một tấc đất hoá một tấc vàng, cho muôn dân trăm họ có cơm no mùa Hạ, áo ấm mùa Đông.

Đương kim Hoàng Đế ngự ở cao lầu, kề cạnh là Hoàng hậu và Bạc quý phi. Chỉ vàng thêu chân long trên y phục, uy nghiêm lại quyết tuyệt. Y đứng ở nơi cao nhất kinh thành, đếm từng ngọn, từng ngọn đèn lồng cháy tỏ trong đêm.

“Bệ hạ, đem dần về khuya, cẩn thận nhiễm phong hàn." Bạc quý phi nhẹ giọng.

“Không sao, muội muội không cần lo cho chàng ấy, bị bệnh chỉ có chúng ta sốt sắng, chàng ấy lại tựa ban phúc. Chàng ấy muốn làm hôn quân, đế vương bất tảo triều."

Hoàng Hậu đã sớm tự tay tách một cái đĩa nhỏ hạt dưa nhân, hướng Bạc quý phi đẩy đẩy. Bạc quý phi cũng vui vẻ nhận lấy, tiêu sái hưởng dụng. Cái dạng vô bổ cung quy, chỉ đem đến phiền toái. Hoàng Hậu nương nương, thống lĩnh tam cung lục viện, tay giữ phượng ấn. Quy củ với không quy củ, đối với nàng chẳng qua một đám giả thanh nhã tham quan người.

Hoàng đế không chỉ nhìn không nói. Lại nhớ đến thiếu niên năm ấy. Vô tư vô lự, không lo không nghĩ, sẽ không cùng y nói cái gì là tiểu tiết bối phận.

“Ngươi là thái tử điện hạ? Thái tử đều ngự tại Đông cung thực cao, sơn hào hải vị đều thử một lần, cung nhân thay phiên hầu hạ. Ngươi thực giống cái bánh tro. Ngươi thật sự là Thái tử điện hạ a!??"

Giọng nói năm ấy, hài tử non nớt, nào biết cái gọi là cung đấu tranh quyền. Tanh tưởi lại dơ bẩn!

Ta không phải Thái Tử điện hạ. Ta là bạc tình đế vương, là vô sỉ phu quân. Cũng là tên đại khốn kiếp bị người đẩy lên ngôi cửu ngũ chí tôn, chí cao vô thượng.

Tiểu Ẩn nhi, ta hảo mệt!

Bị thương thực trọng tim!

Ngươi khi nào nới quay lại, tha thứ ta. Dỗ dỗ ta!!!

((Khúc này con tg đang nghe bài “vì người mà đến” nên viết hơi lạc cái ton nờ.... quý dzị thông kủm))

Hoàng đế bệ hạ đứng ở cao lầu, nhìn khắp kinh thành. Vì người, sóng gió đã vượt, lệ nóng chảy cạn. Tranh quyền đoạt tước. Sở cầu cùng ái nhân tương kính như tân, mặc đạo trời, ruồng thế nhân.

Nhưng sau khi hoàng vị về tay, ái nhân không từ mà biệt.

Nhìn khắp kinh thành không thân ảnh.  Tìm khắp giang sơn khó tri âm.

Hoàng đế bệ hạ chuyên tâm nhìn kinh thành được bao phủ bởi ánh đèn, nhưng tỏ nhất hẳn là Võ An hầu phủ. Bắc Cung Cẩn Ninh hướng hoà ly thư điểm chu sa ở trên bàn nhìn nhìn, khóc nghẹn. Bạc Ngự Trạch đứng cạnh cửa trông vào, thế tử thừa tướng đương kim, cao cao quý quý, đứng ở bên ngoài trời đang hạ tuyết. Tâm người cũng bị thổi đến lãnh. Nhưng hắn tâm lại hảo nóng. Vừa nóng lại đau.

“Cẩn Ninh, Cẩn Ninh, muội không khóc. Bạc Ngự Trạch thích muội, thế tử thừa tướng phủ ái muội. Tiểu Ninh nhi, ta thực thích muội. Ta thực thích muội. Thực thích thực thích. Muội không phải nữ tử không ai cần, ta hảo thực hảo thích muội, muội gả cho ta. Được hay không!??"

Bắc Cung Kỳ Chương bị thanh âm hét vọng vào doạ đến đầu váng mắt hoa.  Tuyết ở bên ngoài rơi trắng xoá một mảng, hảo lãnh!!

Nhưng sao có thể bằng tâm người lãnh?!?













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro