Chap 43
Bàn tính gì đó với nhau cũng đến trưa, ai về phòng nấy, cũng chẳng biết toan tính điều gì, cậu Hưng trở về phòng mình, cậu im lặng, trong đầu cậu nghĩ gì đó...
Cặp đôi kia thì khỏi cần nhắc tới, về nơi riêng tư, làm gì thì ai cũng biết, trời biết đất biết, cả thiên hạ này ai cũng biết.
Đến tối muộn, cậu Hưng ăn mặc thật kín đáo, che mặt, che mũi giống y như định đi ăn trộm. Cậu đi tới nhà ông bá hộ Điền, thấy kín cổng cao tường, xung quanh cũng chỉ còn tiếng dế kêu, cậu trốn vào một góc khuất nhìn vô trong nhà, chỉ còn thấy lờ mờ ánh sáng từ ngọn lửa be bé của chiếc đèn dầu. Cậu yên tâm mới dám trèo tường vào nhà, vừa mới leo lên được một chút, cánh cổng nhà mở ra, một giọng nói trong trẻo của một người phụ nữ vang lên suýt chút nữa thì doạ chết cậu.
"Xuống đi, cổng nhà có khoá đâu mà leo tường chi cho cực dậy?"
"Ơ...c..chị...hai..."
"Ai chị hai của cậu? Đã cưới hỏi gì thằng Phúc nhà tôi đâu mà xưng hô tùy tiện như vậy."
"Chị...Phúc của em...ẻm có sao hông ạ?"
"Nó chưa chết, mà sắp chết rồi. Cũng nhờ ơn phước cậu đó thưa cậu cả Hưng."
"Chị nói sao? Phúc bị gì sao không ai nói cho em biết?" - Cậu Hưng hốt hoảng, nhìn vào trong nhà.
"Nói cho cậu thì cậu nghe sao? Đừng tưởng tôi không biết cậu đã hèn nhát tới mức nào? Cha tôi khó tại sao cậu không đấu tranh cho tình yêu của cậu và em tôi. Cậu trốn tránh như vậy mà coi được? Có đáng mặt đàn ông không?"
"Chị..em...xin lỗi." - Cậu Hưng hối lỗi, cúi mặt không dám nhìn thiếu nữ trước mặt, lòng đầy hổ thẹn và tự trách.
"Tôi không có lỗi để cho cậu xin. Vào gặp thằng Phúc nhanh lên, nó cần cậu."
Cậu Hưng gật đầu cảm ơn rồi nhanh chóng chạy vào phòng cậu Phúc, vừa bước tới, cậu đã nhìn thấy cậu Phúc ngồi bó gối ở đó mà khóc nức nở, mới có một tháng không gặp mà Phúc của cậu gầy quá, ốm yếu trông thấy. Phúc hoạt bát, yêu đời của cậu ngày xưa đâu rồi, sao Phúc bây giờ lại thảm hại đến thế này. Cũng tại cậu, tất cả là tại cậu...
Cậu Hưng rưng rưng nước mắt, khẽ gọi:
"Phúc..."
"Anh Hưng...hức...anh đây rồi." - Nghe tiếng gọi thân thuộc, cậu Phúc ngẩng đầu lên, hình bóng mà cậu trông chờ suốt bao lâu nay, cậu Hưng đang ở đây, thực sự đang ở đây rồi.
Cậu nhanh chóng chạy tới lao vào lòng cậu Hưng mà ôm thật chặt, cậu không muốn xa cậu Hưng thêm một lần nào nữa, cậu nức nở, bao sự cô đơn, tủi hờn nhờ cái ôm này mà dần tiêu tan.
"Anh đây, anh đây rồi. Anh xin lỗi, để Phúc của anh chịu uất ức rồi." - Tay cậu Hưng xoa đầu Phúc, ra sức an ủi.
"Phúc chỉ cần anh thôi...hức..không lỗi phải gì cả...Phúc chỉ cần có anh thôi, anh đừng bỏ Phúc mà..."
"Phúc ngoan...anh không bỏ em..anh thương Phúc còn không hết, sao bỏ được đúng hông nè..."
"Hức...Phúc...nhớ Hưng nhiều lắm..."
"Anh cũng nhớ Phúc. Phúc nghe lời anh...hai ta nhanh chóng rời khỏi đây...Nha?"
"Nhưng..."
"Anh bảo vệ em. Tin anh, được không?"
Cậu Phúc chần chừ, cuối cùng cũng gật đầu để cậu Hưng kéo tay mình đi. Cậu yêu Thế Hưng, cậu tin tưởng. Nhất định cậu Hưng sẽ đem lại hạnh phúc cho mình.
Hai người xuống dưới nhà cũng là lúc họ phải đối diện với một điều không mong muốn. Ông Điền...cũng với đám gia nhân lực lưỡng đang đợi sẵn ở dưới nhà. Chị gái của Phúc cũng đang bị bắt quỳ dưới nền đất chịu phạt.
Trung Phúc sợ hãi nhìn cha mình, cậu lùi lại không dám tưởng tượng tới số phận của mình trong những giây phút tiếp theo. Chỉ có cậu Hưng là vẫn ung dung, đôi mắt sắc lạnh, khuôn mặt không chút biến sắc, phong thái không khác cha mình là bao.
"Cũng hay cho cậu cả Hưng, cũng giỏi cho cậu. Bữa nay còn dám tới tận nhà họ Điền này để xúi giục con trai tôi. Nó vốn dĩ đã sắp hết bệnh, cậu xuất hiện làm công sức của tôi đổ sông đổ biển cả rồi. Tội của cậu lớn lắm, cậu biết không?"
"Bệnh? Con trai ông không có bệnh, ông có nhốt em ấy thêm vài chục năm nữa thì cũng như vậy thôi."
"Xàm ngôn. Cậu tiêm nhiễm vào đầu nó toàn những thứ lệch lạc, lũ mối mọt như các người nên chết hết đi." - Ông ta đập bàn, nóng giận quát lớn, hai mắt đỏ lên.
"Lệch lạc? Tiêm nhiễm?"
"Phải. Tôi không bao giờ chấp nhận được chuyện này."
"Ông là một người đàn ông ích kỉ. Ông chỉ biết nghĩ cho bản thân ông thôi. Ông đã bao giờ hỏi Phúc muốn hay thích cái gì chưa? Ông gia trưởng, độc đoán, lúc nào cũng muốn người khác làm theo ý mình."
"Chuyện gia đình tao, mày biết cái gì mà xía vào. Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Tụi bây mau bắt cậu ba lại cho tao."
"Cha...không cha ơi, con xin cha."
"Buông tôi ra. Phúc...Phúccccc..."
Cậu Phúc bị gia nhân cưỡng chế, cậu giãy giụa, chống cự vô ích. Cậu Hưng có muốn giữ lại cũng chẳng được, vì chính cậu cũng đang bị áp chế mà không thể làm được gì.
"Thằng bất hiếu!"
Ông Điền tức giận, mất kiểm soát mà tát cậu Phúc một cái thật kêu, làm in hẳn dấu năm ngón tay trên gò má ấy.
Cậu Phúc khóc nấc lên, giọng cầu xin thảm thiết:
"Cha ơi, con đau cha ơi...Cha giết con đi chứ cha đừng bắt con lấy vợ..."
Ông Điền khẽ khựng lại trong một khoảnh khắc, chưa bao giờ ông thấy con trai mình thống khổ đến vậy...Khẽ đau lòng nhưng rồi cũng vì mặt mũi mà gạt bỏ tất cả.
"Đánh gãy chân nó cho tao."
Ông quay mặt đi không dám nhìn, ra lệnh, bọn gia nhân nhìn nhau không dám làm, nhưng rồi cũng phải tuân theo mà ra sức đánh vào chân cậu Phúc.
"Cha ơi...em nó lỡ dại, cha đừng đánh nó mà cha." - Chị hai Phúc quỳ rạp ôm chân cha mình xin tha.
"Phúc...Phúc...dừng tay lại, dừng lại hết cho tôi. Ông có còn là con người không hả? Phúc là con trai ông đó."
Cậu Hưng tức giận hét lớn, gắng hết sức thoát thân, hai mắt đỏ, long sòng sọc như muốn giết chết ông Điền, gân xanh trên trán nổi lên đáng sợ. Nhìn hình ảnh cậu Phúc kêu gào, bị đánh đến thảm thương, cậu không chịu nổi nữa mà dùng hết sức bình sinh đẩy hai tên gia nhân đang giữ mình thoát ra. Cậu chạy nhanh tới chỗ Phúc, ôm lấy bảo vệ cho người yêu mình.
Mấy tên gia nhân thấy mình đánh phải cậu Hưng thì có chút rén, chúng sợ rằng ông hội đồng Kim sẽ không để yên cho mình.
"Đánh tiếp. Đánh chết chúng nó cho tao. Chúng mày chần chừ cái gì. Tao nói thì phải nghe. Đánh."
Cứ như thế, cậu Hưng vì bảo vệ cho cậu Phúc mà bị đánh tới mức rách áo, lưng đẫm máu, ướt ra cả chiếc áo bà ba, cậu chịu đựng, không kêu đau hay nói bất cứ một lời nào. Cậu chỉ ôm cậu Phúc thật chặt, cậu đã hứa bảo vệ cho Phúc, cậu thà chịu đau chứ nhất định không để Phúc của cậu bị tổn thương.
...
"Chúng bây đâu, bắt họ Điền kia lại cho tao."
Ông hội đồng Kim chứng kiến cảnh con mình bị đánh, máu nóng dồn lên não, ông cho gia nhân bắt ông Điền lại. Ông Điền tới công chuyện với ông.
"Anh hai...anh có sao không?"
Trân Ni lại đỡ anh mình, anh hai nàng bị đánh tới mức như này, nàng nhìn ông Điền, ánh mắt căm phẫn, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì có lẽ ngay giờ phút này đây ông ta đã chết không toàn thây rồi.
Trí Tú ở phía sau nàng chấn an cho nàng bớt nóng, nếu nóng giận, nàng sẽ làm những gì Tú chẳng dám nghĩ tới. Sẽ rất kinh khủng.
"Phúc...Em có đau lắm không? Chị hai không tốt, chị hai xin lỗi em. Chị hai không cản được cha. Để em phải chịu uất ức rồi." - Chị hai của cậu Phúc khóc nức nở, là do cô ấy không tốt nên mới để em trai mình bị như vậy.
Cậu Phúc ho khan một tiếng, lắc đầu với chị mình ý nói không sao, khẽ rên lên đau đớn, cậu ôm lấy cậu Hưng, vuốt ve khuôn mặt điển trai ấy, đau lòng:
"Hưng có đau lắm không? Phúc xin lỗi anh..."
"Không đau...không đau...Chân của em..." - Cậu Hưng nhìn đôi chân đã bị đánh chảy máu của người yêu mình, cậu rơi nước mắt, xót xa.
"Thật may vì thứ cha em đánh gãy là đôi chân chứ không phải đôi tay của em. Để em còn có thể ôm anh được như lúc này."
Dứt câu, cậu Phúc cười nhẹ một cái rồi ngất đi. Cậu mất sức vì quá đau, cậu Hưng hốt hoảng, mặc kệ cơn đau của bản thân mà bế cậu Phúc chạy đi tìm thầy lang, Phúc của cậu mà có chuyện gì sao cậu sống nổi đây...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro