Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

②①☂

.

"Người đi cứ đi, người đợi cứ đợi."

Jungkook mơ màng trong một giấc mộng dài.

Trong giấc mơ ấy, em cố gắng mở mắt ra nhưng bị thứ ánh sáng lạ lẫm làm cho lóa mắt. Em vội vã quay mặt đi nơi khác.

Ở đâu đó có tiếng người nói vọng lại.

"Hình như em ấy tỉnh rồi!"

"Mười sáu ngày đi để trở về. Cuối cùng em ấy cũng chịu tỉnh rồi sao?"

"Hy vọng Thượng Đế sẽ nghe thấy lời cầu nguyện của chúng ta. Mười sáu ngày xa cách vẫn chưa đủ khổ sở ư?"

Jungkook mở mắt ra nhìn những người xung quanh.

Họ đều là những thiên thần có cánh, trẻ trung, nhiệt huyết và trạc tuổi mình.

Dưới chân em không còn là mặt đất lạnh lẽo nữa. Cả cơ thể bỗng nhẹ nhàng như có gió thổi qua.

Em sững sờ bước vào một căn phòng rất lớn, xung quanh là những chàng trai và cô gái có vẻ ngoài trang nhã, chỉn chu.

Tất cả họ đều khoác lên mình những bộ trang phục màu trắng đẹp mắt.

Ở giữa đám đông náo nhiệt, một ông lão xuất hiện với bộ râu bạc trắng, đang nheo mắt đọc sách. Khi nhìn thấy Jungkook, đôi mắt của ông bỗng nhiên sáng rực lên.

"Đứa trẻ này vốn dĩ là một thiên thần, chỉ vì lỡ tay làm đổ chén ngọc của ta mà bị đày xuống hạ giới."

Em là người nổi bật nhất trong số mười hai thiên thần đang có mặt trên thiên đàng. Một cậu bé ngoan ngoãn, biết vâng lời và là thiên thần được Chúa ưu ái nhất.

"Cuối cùng con đã quay về rồi."

"Trong suốt mười sáu ngày qua, tất cả mọi người đều ngóng trông con trở lại. Phòng ốc đã được dọn dẹp sạch sẽ, những bữa tiệc hân hoan đều sẵn sàng chào đón con về nhà..."

Các thiên thần nhỏ đem đôi cánh đến và chờ đợi Chúa ban tặng lại cho cậu.

Chúa đặt tay lên, đôi cánh lập tức nhuộm sắc vàng chói lóa.

Nhưng Jungkook vẫn chần chừ.

Đôi cánh này thuộc về em.

Có điều gì đó khiến đứa trẻ này chưa muốn quay về thiên đường sao?

Khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay em, Chúa đã hiểu được phần nào câu chuyện.

Không một thứ gì ở hạ giới được phép mang lên thiên đường. Vậy tại sao chiếc nhẫn này lại có mặt tại đây? Nó rõ ràng là một vật của người phàm trần.

Lần đầu tiên có chuyện động trời như thế xảy ra.

Ngài lắc đầu nói.

"Jungkook, nhanh chóng cởi bỏ thứ này ra, nếu không con sẽ chẳng thể nào khoác lên mình đôi cánh thiên thần một lần nữa."

Em nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình rồi ngẩng đầu lên nói với Chúa.

"Con không thể..."

Lần này đến lượt Chúa khó xử, không phải biết làm gì cho đúng. Tại sao đứa nhỏ này lại biến thành như vậy? Rõ ràng trước đây... 

Nếu như không có chuyện Jungkook làm rơi vỡ chén ngọc, bị đầy xuống trần gian thì mọi việc đã không đến mức này. Em đang tự hủy hoại đi tương lai của chính mình.

Ông lão có bộ râu trắng thầm nghĩ trong lòng.

"Cần phải có thời gian để đứa nhỏ này tỉnh ngộ. Đúng..."

"Được rồi, ta cho con thêm thời gian để suy nghĩ. Nên nhớ đôi cánh này vĩnh viễn thuộc về con."

Jungkook ở trên thiên đàng ba ngày. Nơi đây thật sự thoải mái. Một giấc ngủ ngon và không có bất kì ai làm tổn thương đến em.

Dù có thế nào đi nữa, trái tim em vẫn không ngừng nhớ thương đến gia đình và những người đồng đội cũ.

Đặc biệt là hắn, Taehyung...

Em đã luôn nghĩ mình sẽ được giải thoát một cách dễ dàng.

Thế nhưng nỗi nhớ nhung vẫn luôn dai dẳng bám theo em.

Bước sang ngày thứ tư, em nhận được món quà từ một thiên thần nhỏ.

Chiếc gương để theo dõi cuộc sống dưới trần gian.

Có lẽ thấy Jungkook luôn ủ rủ và ít khi cười nên họ đã bàn nhau để giúp em lấy lại tinh thần.

Vốn dĩ việc trở thành một thiên thần là chuyện rất đáng tự hào, lẽ ra em nên cảm thấy vui vẻ và buông xuống hết mọi ưu tư, sầu não. Chỉ có thế thì gánh nặng trên vai mới mất đi, niềm tin vào cuộc sống mới dần quay trở lại.

Nhưng họ đâu có nghĩ tới em lại nặng tình với những con người ở trần thế đến vậy.

Và họ cũng không thể tưởng tượng được một người từng bị tổn thương lại dễ dàng tha thứ cho những kẻ từng gây ra nỗi đau cho mình, khi nhìn thấy một chút ít vẻ đẹp giả tạo của nhân sinh ảo mộng chốn trần gian.

Trong gương, Jungkook thấy ba mẹ tóc bạc trắng, ngày ngày khóc thương cho số phận tội nghiệp của đứa con nhỏ.

Một cô gái từng hết lòng yêu thương và cổ vũ em đang gục đầu xuống bàn phím máy tính, khóc không thành tiếng.

Tiếng khóc nỉ non của cô gái vang lên khi chẳng thể bảo vệ được thần tượng của mình trước lời lẽ công kích từ cộng đồng mạng.

"Jungkook không như mọi người nghĩ đâu. Xin đừng làm tổn thương em ấy..."

Sau khi Jungkook bị hôn mê sâu, sáu thành viên còn lại yêu cầu công ty tạm dừng mọi lịch trình trong vòng một tháng. Họ từ chối xuất hiện trước công chúng. Ngày ngày đều túc trực bên giường bệnh của em.

Công ty đưa ra văn bản, thông báo rằng Jungkook sẽ không tham gia hoạt động nhóm trong một khoảng thời gian dài, vì thế chỉ có sáu thành viên chính thức hoạt động mà thôi. Nói chính xác hơn thì công ty đang ngầm đẩy em xuống lầu.

Một tháng sau, BTS tiếp tục bận rộn hoạt động nhóm. Cả sáu người đều đeo chiếc nhẫn mà Jungkook tặng và luôn để lại vị trí trống cho em ở mọi nơi họ xuất hiện.

Năm người khác đeo nhẫn vào ngón tay út, chỉ riêng Taehyung đeo ở ngón áp út của mình.

Khi đeo nhẫn ở ngón áp út, hắn muốn nói với mọi người rằng.

"Trái tim anh đã có chủ. Và anh chỉ yêu duy nhất một mình người đó mà thôi..."

Sau mỗi lần hoàn thành xong công việc, Taehyung đều vội vã quay trở về gặp Jungkook. Dù chỉ là nhìn em trong vài giây ngắn ngủi thôi, nỗi nhớ trong hắn như được xoa dịu đi phần nào.

Mỗi ngày trôi qua, Taehyung đều kiên trì trò chuyện với Jungkook.

"Hôm nay có rất nhiều thứ thú vị xảy ra."

"Anh đã đến công viên giải trí để chơi ngôi nhà ma ám."

"Anh còn nấu rất nhiều món ngon để đợi em về nữa..."

"Chỉ đợi một mình em thôi..."

Taehyung đã thay đổi rất nhiều từ khi Jungkook xảy ra chuyện. Trông hắn gầy và xanh xao hơn. Mái tóc đen cũng cắt giống theo em.

Nhưng ánh mắt hắn nhìn em vẫn chưa từng thay đổi. Giọng nói ôn nhu ấy vĩnh viễn chỉ dành cho riêng em mà thôi.

Jungkook sợ rằng mình sẽ không cầm được lòng mà quay trở về nhân gian. Thế nhưng em vẫn muốn nhìn bởi lẽ Taehyung chưa bao giờ đứng trước mặt mình để thổ lộ ra nỗi lòng thầm kín mà bấy lâu hắn luôn che giấu.

Cả hai đều là nam nhân. Hắn và em đều ngượng ngùng khi muốn nói lời chân tình nào đó đến đối phương.

Ngay cả khi Taehyung nói thích em cũng chỉ là câu nói vô tình em nghe được mà thôi.

Chỉ khi Jungkook không thể nghe thấy được nữa, hắn mới dám từ từ thổ lộ với cậu từng chút một.

"Jungkookie, em không định quay về với anh sao?"

"Nếu em cứ ngủ mãi như thế, anh sẽ giận thật đấy!"

"Anh giận rồi thì em có dỗ dành cũng không được đâu."

"Em phải tỉnh lại...nếu không...nếu không sẽ chẳng còn ai chịu ở bên cạnh an ủi anh nữa..."

"Chỉ cần em chịu tỉnh lại, anh hứa sẽ không bao giờ cãi nhau với em nữa. Em tức giận mà không có lý do, anh cũng sẽ nhận sai trước..."

"Anh hứa sẽ bảo vệ em..."

"Có anh ở đây rồi em sẽ không còn chịu đau khổ nữa..."

"Xin em quay về bên anh được không?"

"Lời nói ra chắc chắn thực hiện được. Em tin anh được không?"

"Đừng bỏ anh lại một mình."

"Anh nghĩ mình sắp phát điên mất rồi..."

Jungkook là một người không dễ dàng lay chuyển được, trừ khi đó là chuyện em quyết tâm muốn làm.

Nhưng từ khi định mệnh cho em được gặp hắn thì mọi thứ đã không còn có nguyên tắc nữa.

Chính vì thế em quyết định trở về trần gian sau năm ngày khổ sở sống ở trên thiên đàng.

Chúa tức giận nói lớn.

"Có thứ gì ở đó khiến con phải quyết tâm đánh đổi như vậy? Chỉ toàn là khói bụi ô nhiễm cùng những từ ngữ chửi rủa và lớp mặt nạ giả đeo lên mỗi ngày. Ai cũng muốn được giải thoát khỏi nơi ấy và cầu nguyện được lên thiên đường. Còn con thì..."

Chúa thở dài nghĩ đến cuộc sống của Jungkook sau khi quay trở về nhân thế một lần nữa.

"Nói cho ta biết, nơi đó có gì tốt khiến con muốn về như vậy?"

Jungkook mỉm cười rồi nhìn vào mắt Chúa.

"Kim Taehyung...con sợ anh ấy ăn quá no rồi bị đau bụng. Con muốn được tự mình nhắc nhở mọi chuyện liên quan đến anh ấy..."

"Anh ấy bị đau dạ dày."

"Nếu như không chứng kiến mọi việc qua gương thì có lẽ con đã chọn cách từ bỏ tất cả."

"Nhưng bây giờ con không thể làm thế được nữa rồi. Thà thử một lần còn hơn là bỏ cuộc mãi mãi."

"Ngài sẽ không ngăn được ý định của con đâu. Con vĩnh viễn thuộc về nơi ấy, trong trái tim của Taehyung..."

Jungkook từng nghĩ rằng thần linh có mặt trên cõi đời này là để con người tin tưởng hơn vào sự lựa chọn của mình. Thế nhưng bây giờ thì quả thật không có một chút tính thực tế nào cả.

Chỉ khi mất đi rồi thì người ta mới biết nâng niu, quý trọng.

Jungkook chưa từng nghĩ hắn lại yêu em nhiều đến thế.

Jungkook cũng không biết rằng hắn sẽ dành trọn tình yêu của mình cho một con người gầy gò có vết sẹo bỏng xấu xí ở cổ tay trái và vết cắt hằn sâu ở cổ tay phải.

Jungkook đã sai thật rồi...

Em chưa bao giờ tự tin vào bản thân, và cũng chưa từng tin tưởng ở hắn.

Hắn nói sẽ bảo vệ em.

Hắn sẽ đứng ở đây đợi en quay trở về nhà.

Hắn chọn tin tưởng em.

Nhất quyết không chọn rời đi dù chỉ là một bước.

Em không đủ tự tin để sống tiếp.

Nhưng hắn đủ dũng cảm để kéo tay em trở về bên mình.

May mắn thay hắn vẫn luôn đứng đó chờ em.

Jungkook chọn quay trở lại thế giới, nơi từng khiến nỗi đau trong em trở nên nhức nhối, bỏ lại sau lưng thiên đàng với tất cả niềm vui và hạnh phúc.

Nhưng Jungkook tin tưởng Taehyung có thể chữa lành vết thương cho em.

Một người đã hứa sẽ đợi em thêm ba năm, mười năm, thậm chí là hai mươi năm nữa.

Taehyung mãi mãi là ngoại lệ duy nhất của Jungkook.

Một ngày trên trời bằng một năm dài trên nhân thế.

Em đã ở trên thiên đàng được năm ngày tròn.

Còn anh đã đợi em trong mòn mỏi được năm năm dài đằng đẵng...

__

"Chúng ta đều muốn trao tất cả những điều tốt đẹp cho người mà ta quan tâm, nhưng quên rằng bản thân mình cũng cần được như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro