②⓪☂
.
"Lòng người như đóa hoa nở rộ, không đợi gió thổi qua, đã tự mình úa tàn."
12h30 đêm, trước ngày đầu năm mới, Taehyung vội vã từ sân bay trở về khách sạn, nhưng cũng không thể gọi được cho người luôn miệng nói nhớ hắn.
Jungkook vẫn luôn bình tĩnh ngay cả lúc chuẩn bị rời xa thế gian này mãi mãi.
Em không nói với bất kì ai chuyện mình sẽ rời xa thế giới này, chỉ lặng lẽ thu xếp tang lễ của bản thân, để không gây rắc rối cho người khác.
Taehyung về đến nơi thì thấy đèn trong phòng ngủ vẫn chưa tắt. Hắn đứng ở cửa và gọi lớn tên của em nhưng không có tiếng ai trả lời.
Hắn hốt hoảng khi bước vào phòng và phát hiện ra cổ tay của em ở bên ngoài thành giường cùng con dao dính máu rơi trên nền nhà lạnh toát.
Vì không muốn làm bẩn giường ngủ khiến nhân viên phải lo lắng dọn dẹp, Jungkook chỉ đặt cổ tay lên mép giường. Máu nhỏ cổ tay xuống sàn nhà lát đá cẩm thạch, chỉ cần lau dọn một chút sẽ sạch ngay.
Trái tim của Taehyung dường như ngừng đập. Sau khi bình tĩnh lại, hắn cố gắng dùng cả hai tay để ấn chật vào cổ tay đầy máu của em.
Dù làm cách nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể cầm máu lại được.
Hắn cũng không dám dùng sức quá mạnh, như sợ sẽ làm vết thương của em bị nặng nữa.
Hắn đau đớn ôm lấy em vào lòng. Tay run rẩy ấn chặt cổ tay đầy máu của em, tuyệt vọng đến mức quên cả gọi điện thoại thông báo, chỉ có thể khàn giọng hét lên.
"Có người không! Có người không!"
"Giúp tôi! Đến giúp tôi!"
Hắn không thể chịu đựng được nữa...hắn phải làm sao đây...
Nếu như em bỏ anh lại một mình...anh phải sống sao bây giờ?
Lúc mới quen nhau, không nghĩ đến một ngày có thể yêu em sâu đậm như vậy.
Taehyung thậm chí còn không nhận ra Jungkook đã vô tình trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời mình từ lúc nào không hay biết.
Em là điểm tựa tinh thần và thể xác của anh.
Mất em rồi thì anh còn sống trên đời này làm gì nữa?
Một tâm hồn cằn cỗi.
Một cái xác không hồn bơ vơ.
Ngày Tết có rất nhiều người vội vã về quê. Xe cấp cứu bị kẹt giữa đường, bấm còi liên tục nhưng cũng không được. Taehyung chạy ra khỏi xe. Đau khổ đập tay lên từng cửa kính xe, hy vọng tài xế có thể rủ lòng thương, nhường đường đi cho họ đi trước.
Hắn chưa bao giờ kinh ngạc, cũng sẽ không bao giờ hoảng sợ, chỉ lén bĩu môi khi tức giận, cũng có thể khiến mọi người nổ tung vì cuồng nhiệt trên sân khấu mà thôi.
Nhưng lần này hắn lại tỏ ra vội vàng, quát tháo mọi người nhường đường khi đang trên đường tham gia giao thông.
Không để bản thân một chút thể diện nào, dường như mọi thứ đẹp đẽ trước đó đều chỉ là lớp vỏ ngụy trang của sự giả tạo, dối lừa.
Đến bệnh viện, khi nhìn thấy các bác sĩ, hắn lặng lẽ quỳ trên mặt đất, không nói lời nào. Ngoại trừ quỳ lạy cha mẹ ra, đây là lần đầu tiên hắn quỳ gối trước người khác ở nơi công cộng.
"Làm ơn, hãy cứu em ấy..."
Đây là lần duy nhất anh quỳ xuống đất để cầu xin một ai đó, van nài với một người chưa từng gặp mặt, chỉ để xin họ cứu lấy đứa trẻ tội nghiệp đang không ngừng chảy máu kia.
Ngày hôm đó, tất cả đều đang vui vẻ ngồi trên chuyến tàu đón năm mới an lành, thế nhưng khi tàu chuẩn bị khởi hành, Jungkook lại đột ngột bước xuống.
Hắn cố gắng đưa tay ra khỏi cửa sổ xe, chới với bắt lấy tay em lại.
Muộn mất rồi.
Đoàn tàu đã lăn bánh đi thật xa...
Jungkook đưa tay ra với.
Đầu ngón tay chạm vào nhau.
Chỉ một chút nữa thôi.
Một chút nữa...một chút nữa là hắn có thể nắm lấy tay em rồi.
Jungkook bất ngờ bỏ tay xuống. Em lặng lẽ vẫy tay tạm biệt chuyến tàu chở Taehyung.
Mỗi lúc một xa...
Nhìn đoàn tàu vội vã rời đi. Giống như một ảo ảnh, dần dần khuất bóng nơi cuối con đường, hóa thành sương khói cuốn theo gió bay về bầu trời rộng lớn.
Jungkook thật sự đã quá mệt mỏi rồi. Tuổi 16 trưởng thành đầy vất vả. Em không muốn cùng họ lắng nghe tiếng chuông báo bình an năm mới thêm một lần nào nữa.
Mọi cảm xúc dường như bùng lên vào đúng thời điểm Jungkook tự tử được lan truyền trên mạng.
Người hâm mộ của Jungkook gần như phát điên. Họ không thể giữ nổi bình tĩnh. Những dòng khống bình bảo vệ em trước lời lẽ công kích, chế nhạo từ antifan liên tục tràn ngập trên các diễn đàn.
Sau vụ việc đáng tiếc, số người theo dõi Jungkook ngày càng tăng lên. Điều này có thể nhìn thấy bằng mắt thường qua những thống kê số liệu cuối ngày.
Những blogger giải trí nhanh chóng xóa các bài đăng chỉ trích Jungkook trước đây. Thay vào đó, họ giả vờ công bố tin tức mới nhất về em, với lời lẽ thông cảm đầy giả tạo.
Đơn giản vì đó là Jungkook nên không có gì phải bận tâm.
Đơn giản vì đó là Jungkook, người debut ở vị trí cuối cùng trong nhóm nên không có gì phải lo lắng.
Đơn giản vì đó là Jungkook, đứa trẻ hiền lành, dễ mến chẳng bao giờ nổi giận nên mọi người có thể nói lời xin lỗi một cách thản nhiên sau khi trút giận lên em một cách vô tư.
Ai nấy đều thương tiếc và dùng lời lẽ vô tội để biện minh cho hành động sai trái của mình.
"Khi trận tuyết lở ập đến, chẳng một bông tuyết nào là vô tội cả."
Những hành động này quả thật có ích sao?
Nhiều người đã quên rằng khi chứng kiến một cậu bé mười sáu tuổi bị tổn thương bởi những lời lẽ lăng mạ, lại chọn cách im lặng quan sát, đó cũng là đồng phạm.
Như thể bạn đã chứng kiến một vụ bạo lực học đường nhưng bạn lại chọn cách giữ im lặng và bỏ điện thoại ra quay video. Đến khi sự việc bị bại lộ, bạn chỉ biết nói.
"Tôi chỉ ghi lại thôi."
"Tôi không làm gì cả."
"Tôi vô tội..."
Hãy tự hỏi bản thân, điều đó có vô lý hay không?
Sau hơn một ngày không ăn không uống, thức trắng đêm để đợi tin tức, cuối cùng chút hy vọng mỏng manh của Taehyung cũng được thắp sáng khi đèn báo trong phòng phẫu thuật bật mở.
Hắn loạng choạng bước tới, nắm lấy tay bác sĩ, năm anh em còn lại cũng lập tức theo sau.
"Bác sĩ, em ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ nói vết thương ở cổ tay khá sâu nhưng rất may mắn được cấp cứu kịp thời. Tuy mất máu nhiều nhưng đã được truyền máu đúng lúc. Nguyên nhân chính khiến bệnh nhân hôn mê sâu là do đã uống năm viên thuốc ngủ trước khi tự tử. Bình thường uống quá một viên đã gây ra tác dụng phụ không đáng có, chứ đừng nói đến chuyện uống hết năm viên mà vẫn hy vọng có kỳ tích xảy ra như thế này...
"Chỉ có điều trong trường hợp xấu nhất, đứa trẻ này sẽ trở thành người thực vật đến cuối đời..."
Taehyung im lặng một lúc lâu, cho đến khi vị bác sĩ già nghĩ hắn sẽ không còn nói gì thêm được nữa.
"Em ấy sẽ tỉnh lại, đúng không?"
Taehyung nhìn chằm chằm vào mắt bác sĩ già, vì sợ rằng họ sẽ không hồi đáp.
Việc Jungkook có thể tỉnh lại là niềm tin duy nhất của Taehyung trong lúc này.
"Về cơ bản thì vẫn có thể, thế nhưng..."
"Cơ hội là rất mong manh."
Không sao, không sao, không sao...Taehyung không thiếu thời gian, chỉ cần em có thể tỉnh lại thì bắt hắn đợi bao lâu cũng được.
Jungkook đã kiên trì đợi hắn suốt ba năm ở một nơi u buồn và lạnh lẽo. Vì em, vì tương lai của họ sau này, hắn có thể đợi thêm ba năm, mười năm, thậm chí là hai mươi năm nữa cũng chẳng còn là vấn đề nữa rồi.
Chung thủy đợi em cả đời...
Jungkook không thích mắc nợ người khác.
Vì thế em sẽ vì hắn mà tỉnh lại.
Chỉ cần có một chút hy vọng, hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ.
Chỉ cần có tâm thì mọi việc khó khăn trên đời đều có thể làm được.
Chỉ cần Taehyung thực sự hy vọng Jungkook trở lại, Chúa nhất định sẽ nghe thấy tiếng lòng cầu khẩn của hắn và trả lại tâm can bảo bối cho hắn mà thôi...
__
"Em nói em ổn, sao em lại khóc? Em nói em từ bỏ, tại sao lại đau lòng?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro