①⓪☂
.
Jungkook liếm liếm đôi môi nhợt nhạt của mình. Trong tiềm thức, em cố gắng đẩy Taehyung ra xa mình một chút.
Em không quen tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác. Bởi lẽ em có thể tự giúp chính mình mà chẳng cần dựa dẫm vào ai hết.
Thực sự em muốn trút bỏ hết mọi cảm xúc chán nản trong lòng ra. Em muốn nói với Taehyung rằng mình không mong manh và dễ vỡ như những gì người ta đã nói trên mạng.
Nhưng lời chưa kịp thốt ra đã bị nghẹn đắng ở cổ họng.
Một người thanh thuần như Taehyung, tốt nhất không nên để những lời lẽ tiêu cực ấy làm hắn bị vấy bẩn.
Em muốn nói với hắn.
"Đừng để ý đến em nữa."
"Hãy từ bỏ em, được không?"
Nếu nói ra lời này, cảm giác của hắn sẽ như thế nào đây? Em thậm chí còn không biết phải miêu tả nó ra sao. Phải chăng cảm xúc ấy sẽ là.
"Bạn đưa một người ra khỏi dòng nước lạnh lẽo, rồi giúp họ sưởi ấm cơ thể, thế nhưng người đó lại tiếp tục rơi vào hang động băng vậy."
"Nếu lúc đầu bạn không giúp đỡ hay ủ ấm cho họ thì họ sẽ chẳng phải chịu đựng cảm giác bị tổn thương hay lạnh giá như thế nữa."
"Bạn cho họ nhìn thấy mặt trời, nhưng bản thân họ lại vĩnh viễn ở trong bóng tối."
"Vì thế đừng nuôi bất cứ tia hy vọng cho họ."
"Bạn đang ở một vực thẳm không đáy. Có người dưới chân kéo bạn lại, không để cho bạn có cơ hội chạm đến hy vọng một lần nữa."
"Có người ném những tảng đá lớn xuống phía dưới, phải chăng bạn sẽ nhìn thấy ánh nắng xuyên qua các khe nứt nhỏ, nhưng thật ra, bạn vĩnh viễn cũng không bao giờ bắt được chúng."
"Bạn muốn nắm lấy bàn tay của ai đó từ trên vách đá, nhưng làm mọi cách cũng chẳng thể chạm tới được."
"Không sống nổi được nữa..."
"Hãy cứu tôi, cứu tôi..."
"Xin hãy cứu tôi!"
"Bạn muốn đánh thức lương tâm của một người nào đó, cho dù đó chỉ là một con người bình phàm thôi cũng được. Thế nhưng giọng nói thốt ra nhỏ đến mức chính bạn cũng không thể nghe thấy. Cổ họng đau nhức chẳng phát ra được gì nữa rồi."
"Bạn đang chìm nghỉm trong lời đồn đại từ bên ngoài. Mỗi lần như thế bạn đều cảm thấy ngột ngạt, khó thở."
Taehyung nhìn thấy Jungkook mấp máy môi nói điều gì đó. Rõ ràng là muốn tâm sự với hắn nhưng sau cùng lại tự mình chịu đựng.
Làm sao hắn có thể không biết em đang nghĩ gì cơ chứ. Chính vì thế hắm không can tâm đứng ở ngoài cuộc.
Đây là người mà ba năm rời đi hắn vẫn luôn một lòng nhớ đến, tình cảm chưa dứt thì làm sao có thể dễ dàng buông tay cho được? Làm sao hắn dám đưa tay trên mép vực lại?
Rõ ràng, đôi ta sắp nhìn thấy ánh sáng, thế mà bóng tối lại một lần nữa bủa vây lấy tất cả.
Taehyung đã đến gặp bác sĩ tâm lý riêng. Bác sĩ nói rằng không có cách chữa trị tối ưu nào cho bệnh trầm cảm. Nó sẽ dai dẳng bám theo người bệnh cả đời và nguy cơ tái phát lại là rất cao. Muốn tình hình khả quan hơn, bác sĩ khuyên người nhà nên để bệnh nhân tự mình cởi nút thắt trong lòng và đợi họ mở lòng với những mọi người xung quanh.
Không sao, chỉ cần có hy vọng, Taehyung có thể kiên nhẫn chờ được.
Ba năm trước, bỏ qua lời đám tiếu của dư luận, hắn ngược nắng để trở về bên cạnh em. Thì bây giờ mọi thứ vẫn tiếp tục diễn ra như thế, sẽ không có thêm bất kì ba năm nào xảy ra nữa. Điều mà hắn không làm giỏi nhất chính là nói ra hai chữ "Từ bỏ".
__
"Mưa sẽ không rơi mãi, bài hát yêu thích sẽ không nghe lại cả đời."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro