Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

⑨☂

.

Taehyung chăm chỉ tập luyện lại vũ đạo trong thời gian hắn vướng bận lịch trình cá nhân. Nhưng hắn đã phải tạm dừng lại mọi chuyện và vội vã từ phòng tập về khách sạn sau khi nhận được cuộc gọi từ Hoseok.

Hoseok nói rằng Jungkook tự khóa mình trong nhà tắm rất lâu. Dù đã tìm mọi cách để mở nhưng cửa đã khóa trái mất rồi. Bọn họ không thấy tiếng động nào từ trong đó phát ra, sợ phá cửa sẽ làm em bị thương, vì thế mới nhanh chóng gọi điện báo hắn mau quay về.

Trên xe, Taehyung mở Weibo ra xem. Cơn tức giận bùng nổ khiến hắn cảm thấy khó chịu. Về đến nơi, mọi người đều đang đứng đợi, bây giờ khoảng cách giữa họ chỉ là một cánh cửa mà thôi. Cho dù họ nói gì đi chăng nữa, người ở bên trong vẫn kiên trì im lặng.

Taehyung bước tới và gõ cửa.

"Jungkook, mở cửa!"

Em mơ hồ nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Cơ thể không kiềm chế nổi mà bất giác run lên.

Không phải Jungkook không muốn đáp lại lời của họ, mà chỉ là em không thể bỏ qua những âm thanh đàm tiếu, chỉ trích ngoài kia. Cũng không biết giọng nói của hắn có ma lực gì, nó khiến em tỉnh táo đến khó hiểu.

"Jungkookie, ngoan, trước hết hãy mở cửa ra được không?"

...

"Anh cho thời gian ba giây. Nếu không chịu mở thì anh sẽ bỏ đi."

Ba

Hai

Một...

Ngay khi Taehyung định nhờ nhân viên khách sạn đến để cạy cửa, thì cánh cửa từ từ mở ra.

Yoongi là người chạy đến đầu tiên. Anh thấy Jungkook đang tự thu mình thành một quả bóng nhỏ phía sau cánh cửa. Cả cơ thể em vẫn không ngừng run rẩy.

Yoongi hyung lắng đến mức muốn đánh ai đó, nhưng sau khi nhìn thấy đứa nhỏ này, anh ngay lập tức cảm thấy đau khổ.

Đây chính là thỏ nhỏ đã lớn lên dưới vòng tay chăm sóc của anh.

Taehyung thận trọng kéo bàn tay trái của Jungkook ra khỏi người nhưng vô ích. Chỉ cần chạm vào thôi, em liền trốn sang một bên giống như phản xạ có điều kiện. Thậm chí em còn vùi đầu thật sâu vào trong quần áo của mình nữa.

Taehyung không biết trong lúc trốn trong nhà vệ sinh, Jungkook có làm điều gì dại dột rồi tự làm thương chính mình hay không? Em nhất quyết không để ai chạm vào cổ tay trái của mình. Nhưng hắn có thể nhìn thấy toàn thân em run lên đến mức không thể kiểm soát được. Đôi mắt hắn đỏ hoe. Hắn đột nhiên phát hiện ra rằng dù đứa nhỏ này có gặp khó khăn hay tuyệt vọng đến đâu đi nữa thì cũng không bao giờ rơi nước mắt. Nếu có thì cũng chỉ hốc mặt em hơi đỏ một chút mà thôi. Dường như đây chính là giới hạn và tôn nghiêm cuối cùng của em.

Taehyung ôm chầm lấy Jungkook ngay tại chỗ. Cứ thế quấn lấy nhau không chịu buông ra. Hắn bỗng thấy thương hại những kẻ đã làm tổn thương tới em. Thương họ không biết rằng trong suy nghĩ của người khác, trông họ thật sự đáng ghét và ghê tởm đến nhường nào, chẳng khác gì quái vật.

Có lẽ một ngày nào đó, rất lâu sau này, ai đấy sẽ chợt nhớ đến cảnh em và bọn họ trò chuyện, đùa giỡn với nhau lúc tại sân bay, và nhớ rằng em đã bất lực như thế nào sau khi vết sẹo của mình bị phát hiện.

Ghi nhớ từng khoảnh khắc em lặng lẽ đứng dậy, hoang mang tột độ dưới ánh nhìn tò mò của hàng nghìn người, nhưng vẫn dũng cảm nói "Tôi không sao cả", sau khi bị tổn thương hết lần này đến lần khác.

Một ngày nào đó họ sẽ thấy: Trong một khoảnh khắc chảy trôi nào đó, khi Jungkook chỉ mới 16 tuổi, còn chưa thành niên, phải chăng họ sẽ cảm thấy áy náy, tự trách bản thân mình vì đã chẳng thể bảo hộ tốt cho em lúc đó hay không? Hay vẫn chỉ biết buông lời giễu cợt mà nói đứa nhỏ này thật đáng tiếc, tuy là một hạt giống tốt nhưng lại bị nhiễm bệnh mất rồi.

Cuối cùng, họ có đủ lý trí để nhận ra việc Jungkook chưa bao giờ mắc sai lầm. Em vẫn luôn từng ngày, từng giờ, tận lực đáp lại những mong mỏi và sự yêu thương từ người hâm mộ.

Cho đến một ngày, những người yêu thương em cũng dần rời xa, bỏ lại đằng sau lưng một đứa trẻ bơ vơ đứng giữa ngã tư đường vắng vẻ. Một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, chỉ biết ở đó và nhìn từng người, từng người rời xa mình mà thôi.

Không ồn ào, không náo loạn cho dù em thật lòng muốn nói "Xin đừng rời bỏ em!"

Để rồi, khi chiếc xe nhỏ chở đầy tình yêu của em khuất dần nơi cuối con đường, em mới dám ôm lấy mình rồi khóc nấc lên. Tiếng khóc nhỏ dần, nhỏ dần...

Khi em đứng dậy một lần nữa sẽ không ai biết em đã khóc trong bất lực được bao lâu.

Chẳng còn cách nào khác vì em là người của công chúng. Những người thuộc về công chúng sẽ không được khóc khi bản thân cảm thấy yếu lòng.

Có lẽ bố mẹ đã rất hối hận khi để con cái của mình ra bên ngoài cho mọi người đàm tiếu.

Liệu có ai đủ dũng cảm để đứng ra xin lỗi em và gia đình khi đã dùng đủ lời lẽ miệt thị để bêu rếu họ? Có bố mẹ nào mà không muốn dùng cả tính mạng này để chở che cho con cái của mình cơ chứ?

Jungkook là con một. Ngay từ khi đến thế giới này, em đã được chào đón với tất thảy những tình yêu thương và bảo hộ của bố mẹ. Em đã từng lầm tưởng rằng, chỉ cần bản thân cố gắng trưởng thành trong sự chăm sóc ấy thì sẽ chẳng phải sợ hãi điều gì nữa. Thế nhưng miệng đời hiểm ác, em vẫn bị tổn thương bởi những kẻ chưa từng gặp mặt.

Sau đó, để biện minh cho mọi lỗi lầm, họ chỉ đáp lại bằng một câu ngắn gọn "Tôi không thích cậu ta như thế..." rồi tất cả lại đâu vào đấy. Đến cả một lời xin lỗi cũng chẳng lỡ nói nên lời.

Rõ ràng là ông trời muốn em mạnh dạn theo đuổi ước mơ và đứng trên sân khấu của chính mình. Thế nhưng mộng tưởng chưa thành thì ngay lập tức bị những kẻ có dã tâm hủy hoại đi mất.

Jungkook có thể là một thiếu niên vô tư, có thể đi chơi bóng rổ và trượt ván vào mỗi cuối tuần. Nhiều cô gái sẽ thích em, và em sẽ là học trò ngoan của thầy cô trong trường.

Họ nói em không mạnh mẽ.

Họ nói em quá mong manh.

Nhưng em hơn họ ở việc dám dũng cảm rời xa vòng tay che chở của bố mẹ vì chính ước mơ thuở thiếu thời của mình.

__

"Ở cái thời đại mà điện thoại không rời tay, không trả lời tin nhắn cũng là câu trả lời rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro