⑧☂
.
Ngoại trừ Namjoon đang vướng lịch trình cá nhân tại Seoul ra, thì sáu người còn lại đều bận rộn đến sân bay trở về Busan.
Hôm đó, sân bay vô cùng đông đúc. Cảnh tượng nhốn nháo đâu đâu cũng thấy nườm nượp người qua lại. Tất cả bọn họ đều đang cầm máy quay phim cùng điện thoại di động,...Đến khi trông thấy bảy người xuất hiện, giống như đang giành giật tiền, họ bất chấp lao tới. Dụng cụ phục vụ cho việc ghi hình đều để rất gần mặt các thành viên. Nhân viên quản lý đứng đó nhưng chẳng thể giúp được gì.
Có người khen hôm nay trông họ đẹp trai quá.
Những người khác lại chen vào, nói rằng trang phục của họ thật đẹp.
Tiếng ai từ xa vọng đến thì tấm tắc khen mùi hương trên cơ thể họ. Jungkook thậm chí không dám ngẩng đầu lên. Em cứ nhìn chằm chằm xuống dưới vì sợ sẽ dẫm phải chân người khác.
Mặt sàn sân bay trắng bóng hơn mọi khi, vô số tiếng bước chân rung động của đủ mọi thể loại người khác nhau khiến em cảm thấy nhức mắt.
Dường như em không thể đi xa hơn được nữa.
Cuối cùng, mọi người cùng nhau bước xuống xe, một người hâm mộ đứng ở phía trước ngã vào người Jungkook, khiến em trực tiếp ngã xuống đất. Lúc đó, một tay của em đang cầm điện thoại di động, còn tay khác chống xuống để đỡ cơ thể. Trong khoảnh khắc vẫn còn bối rối, em nhận ra ai đó đã kéo mình lên bằng tay trái. Em lập tức tỉnh táo trở lại.
Jungkook vội vàng dùng tay còn lại kéo vội ống tay áo bên trái xuống, giống như một đứa trẻ vừa làm sai điều gì đó. Vết thương ở cổ tay vẫn chưa lành hẳn. Nó nổi bật trên làn da trắng muốt giống như một kí hiệu bất thường.
Đám đông vẫn đang đẩy Jungkook về phía trước. Đầu óc em trống rỗng không thể nghĩ được gì. Suy nghĩ duy nhất là liệu có ai trong đám đông đã chụp lại ảnh cổ tay của em không? Nếu như điều đó xảy xa thì em phải làm gì tiếp theo đây?
Jungkook thất thần lên máy bay, rồi chật vật bước xuống một cách đầy khổ sở. Vừa về đến khách sạn, em ngay lập tức mở điện thoại ra và tải lại ứng dụng Weibo. Em tự nhốt mình lại trong nhà vệ sinh. Đôi tay run rẩy ấn vào app Weibo.
Không sao! Vết thương chỉ bị lộ ra một chút thôi, chắc chắn sẽ không bị ai phát hiện. Dù có bị phát hiện ra thì cũng không mấy ai để ý đến nó đâu...
Nhưng dòng chữ đen trên màn hình hiện ra rất rõ ràng. Điều này giống như một cú sốc lớn khiến em phải bừng tỉnh.
Hoseok ở phòng bên cạnh. Cậu mở Weibo ra thì thấy ngay hot search đang bạo trên thanh tìm kiếm.
Mức độ truy cập càng ngày càng lớn. Dường như mọi người chỉ quan tâm đến việc Jungkook tự làm mình bị thương. Còn chuyện lúc đó em ngã ra sao cũng chẳng quan trọng nữa rồi. Họ bắt đầu nghi ngờ và đặt ra câu hỏi về tính xác thực của những bức ảnh và video này.
Hoseok không thấy bất kì bài đăng nào liên quan đến Jungkook. Ngay ở phía dưới phần bình luận của hot search, có một bài báo trên Chaohuan với hơn một nghìn lượt thích đang kêu gọi mọi người làm rõ sự việc.
"Vết sẹo này là photoshop"
"Chúng ta cần tìm ra sự thật"
Người hâm mộ tin rằng vết sẹo này là giả. Suy cho cùng một cậu bé mới chỉ16 tuổi, lại còn là thần tượng được giới trẻ yêu thích, thay vì có những cảm xúc tiêu cực thì việc nên làm là lan tỏa năng lượng tích cực đến tất cả mọi người. Và càng không có lý do để nghĩ đến chuyện một idol như thế lại bị mắc chứng trầm cảm nặng. Họ không dám và càng chối bỏ đây không phải là sự thật. Nhưng trên thực tế thì cũng không mấy ai tin điều này.
Bởi lẽ Jungkook lúc nào cũng tươi cười và trêu đùa những thành viên khác trong nhóm. Mỗi lần bình luận dưới các bài đăng trên Weibo của bản thân, có vẻ như cuộc sống của em thực sự không có gì phải lo lắng cả.
Jungkook luôn bị gán cho biệt hiệu "Không bao giờ biết buồn". Điều này khiến cho những người ghét em càng có thêm lý do để buông ra những lời chế giếu, xúc phạm.
Dù sao những bình luận tiêu cực đó cũng không bị hạn chế, sẽ không bị pháp luật trừng trị. Chính vì thế họ mang theo tâm lý 'tai không nghe, mắt không thuận' cứ thế bình luận mỗi lúc một nhiều. Việc này khiến cho thứ hạng của hot search tăng lên nhanh chóng.
Hoseok nhìn qua những bình luận phía dưới.
"Tinh thần bất ổn thì không nên làm thần tượng."
"Không biết người hâm mộ đang khống bình cái gì nữa? Ảnh này cũng có thể photoshop được mà?"
"Vốn dĩ muốn đi lên lầu, nhưng đột nhiên thấy bức ảnh này tôi lại không muốn nữa rồi!"
"Tôi đến để giải thích cho mọi người đây! Ảnh là do antifan cố ý cắt ghép ra thôi. Sự thật đã quá rõ ràng rồi!"
"Rồi ai nói mới là thật? Nếu không khống bình được thì mau ra ngoài đi! Có bệnh thì phải chữa. Chữa khỏi thì hãy quay về làm thần tượng!"
"Đứa con bị dưỡng hỏng đầu tiên của Sdfj cuối cùng cũng xuất hiện rồi. Làm công tác đào tạo thế hệ thần tượng mới bao nhiêu năm nay, bỏ ra một đống tiền, sau đó lại dưỡng ra một người không thể làm được gì. Chắc giờ công ti đang hối hận lắm đây!"
"Người qua đường như tôi đây thực sự ngạc nhiên đến chết mất. Tất cả mọi thứ đều có thể chuyển từ trắng sang đen như thế này sao? Video quay là thật sao? Nhìn cậu ta thế mà có vẻ yếu đuối quá nhỉ? Những người không biết tin này còn tưởng rằng cậu ta vừa trải qua chuyện gì kinh khủng lắm đấy!"
Ngay cả khi một số người hâm mộ thận trọng đăng trong siêu thoại, nói rằng: "Tôi rất lo lắng cho Jungkookie. Đó không phải là sự thật". Nhưng cuối cùng họ cũng bị thuyết phục xóa bài đi vì hậu viện hội còn trông chờ vào thông báo xác nhận từ công ty quản lý.
Không biết từ khi nào mà bệnh tâm lý đã trở thành điều cấm kỵ trong làng giải trí. Dần dà nó trở thành minh chứng cho những người có tâm lý yếu đuối, mỏng manh.
Và tất nhiên trên thế giới này, người đến xem náo nhiệt sẽ nhiều hơn những người thật lòng quan tâm đến bạn.
Làm sao có thể gửi gắm nhiều thứ tốt đẹp cùng một lúc đến cho bạn được chứ? Chẳng qua là vừa đấm vừa xoa mà thôi!
Có lẽ thời điểm lên hot search không phù hợp. Bởi ai nấy đều có những bực dọc, cáu gắt ở bên ngoài cuộc sống cần trút bỏ. Chính vì thế, họ điên cuồng bình luận tiêu cực thay vì dùng những lời lẽ chân thành để an ủi bạn.
...
Đây đều là những ngôn từ 'bẩn' trên mạng.
Tất cả đều vô tâm như vậy sao?
Trên mạng, mọi người đang đổ xô chỉ trích Jungkook. Họ tranh cãi xem những bức ảnh và video đó có phải là thật hay không, thậm chí những người đó còn không có tư thù gì hay biết em là ai. Họ không nhận ra rằng cậu bé từng đứng trên sân khấu, tự tin hát bài 'Chim ruồi' trong bộ quần áo trắng tinh đang dần biến mất.
Jungkook từng nói rằng: "Có thể em không phải là một ánh sáng, vì vậy em hy vọng rằng bản thân mình có thể trở thành chú chim ruồi trong cuộc sống để đem đến hạnh phúc cho tất cả mọi người."
Jungkook đã thành công trong việc mang lại niềm vui cho người khác, nhưng còn bản thân em thì sao? Khi em cần được ai đó quan tâm, an ủi thậm chí là chọc cười, thì những người đó đang ở đâu? Một mình em thì phải làm sao đây?
Em vốn dĩ là một thiên thần trên thiên đàng, nhưng vì vô tình làm vỡ chén ngọc của Chúa mà phải đầu thai hạ phàm.
Những năm tháng ở trần gian chính là thử thách để em tìm đường về bên cạnh Chúa.
Không thể lùi bước, càng không thể trốn tránh được nữa rồi.
__
"Vì thương em mới cố chấp, chứ đâu ai muốn cứ khóc hoài vì một người."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro