⑥☂
.
Jungkook đang trên đường từ phòng tập luyện đến nhà vệ sinh để rửa mặt, thì có ai đó chặn em lại ở chỗ cầu thang.
Em không biết những người này là ai và bằng cách nào có thể lẻn vào đây được, nhưng có lẽ họ đã quyết tâm làm chuyện này rồi nên có ngăn cản ra sao thì cũng vô ích.
Và sau đó thì sao? Tất nhiên không còn sau đó nữa.
Taehyung không biết danh tính của ba, bốn người này, có thể họ là fan tư sinh.
Họ nhìn vào mặt Jungkook rồi dí sát máy quay vào mặt em.
Em run rẩy cất lời.
"Làm ơn hãy rời đi."
Đám người này vẫn nhất quyết bám theo em vào hành lang phòng tập luyện. Khi điều này đang xảy ra, không có một ai ở đây cả. Có lẽ năm thành viên còn lại vẫn đang luyện tập chăm chỉ trong phòng.
"Đừng đi theo tôi nữa! Thật sự không thể vào đó được."
Như thể em đã làm sai điều gì đó, đám người vô cớ nổi giận.
"Ý cậu là gì?"
"Cậu lấy quyền gì mà đòi kiểm soát những việc chúng tôi đang làm chứ?"
"Đúng là rắc rối! Đừng có mà lo chuyện bao đồng như thế!"
"Tôi cảm thấy khó chịu mỗi lần gặp cậu. Cậu thật sự nghĩ mình có nhiều người hâm mộ lắm sao? Trời ơi! Đừng có can thiệp quá sâu vào chuyện của người khác như thế!"
"Trước đây tôi còn nghĩ người ta chê bai cậu xấu tính chỉ là lời đồn thổi, nhưng đến hôm nay gặp mặt được rồi, tôi mới biết điều này quả thật không hề sai nha!"
"Mau mau thông báo xuống lầu đi! Đừng ở đây mà làm vướng chân vướng tay những người khác hộ tôi cái!"
...
Rõ ràng đây đều là những cô gái còn khá trẻ, nhưng vẫn khiến cho Jungkook vô cùng sợ hãi.
Những gì Taehyung nhìn thấy từ camera giám sát chính là cảnh này. Jungkook đưa tay ra chặn họ trước cửa phòng luyện tập. Thoạt nhìn, thân hình em có chút gầy hơn so với con gái, nhưng hai tay vẫn kiên cường chặn cửa. Em không mang theo điện thoại di động và cũng chẳng nhớ tai nghe để ở đâu. quên đeo tai nghe. Vì thế chẳng có cách nào liên lạc được với nhân viên quản lý. Tất nhiên em cũng không thể mãi lờ những gì mà đám người này đang nói được. Chính vì vậy, em chọn cách cúi đầu im lặng.
Sau khi những người tự nhận mình là fan hâm mộ nhìn thấy camera giám sát liền quay người bỏ đi, để lại mình Jungkook đứng ở đó rất lâu. Khi nhận thức được mọi chuyện, đối mặt với máy quay, biểu cảm của em vẫn không khác gì mọi khi.
Jungkook là một người như vậy, cho dù người khác có đứng trước mặt mình buông ra những lời cay đắng, nhưng chỉ cần một câu xin lỗi, em sẽ ngay lập tức nói không sao.
Dù ai đó có mắng: "Jeon Jungkook chết đi!", em vẫn sẽ gật đầu như thể chứng tỏ rằng mình đang lắng nghe.
Tôn trọng từng người xung quanh mình, bất kể họ tốt hay xấu.
Nhưng cố gắng tỏ ra kiên cường, mạnh mẽ đến đâu rồi cuối cùng vẫn sẽ bị gục ngã.
Nếu chuyện đó xảy ra thì đã sao chứ? Chẳng phải khi biết bản thân mình mắc bệnh, em vẫn gắng gượng nở nụ cười rồi hỏi han mọi người có đói không, ăn sáng chưa hay sao?
Một người cho dù bản thân có vô vàn những vết thương chưa đóng vẩy, cứ đứng dậy rồi lại gục ngã, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn mạnh mẽ tươi cười nói với mọi người rằng.
"Không sao đâu, đừng bận tâm đến em. Em vẫn ổn."
"Đó chỉ là chấn thương nhỏ thôi, em sẽ không sao..."
Cuối cùng chính những 'vết thương nhỏ' ấy đã khiến Jungkook rơi xuống vực sâu không đáy mà chẳng thể nào gượng dậy được nữa.
Taehyung quay về phòng tập. Lúc này chỉ còn lại một mình Jungkook trong phòng.
Em nói.
"Đi ăn tối thôi, em đợi anh lâu rồi."
Người này vẫn luôn ghi nhớ chuyện Taehyung không thích ở một mình.
Em luôn quan tâm đến những gì hắn đã nói khi trở lại vào năm 2019.
"Mình không thích những nơi vắng vẻ. Mình chỉ muốn mọi người cùng nhau vui vẻ, náo nhiệt!"
Em luôn đối xử chân thành với tất cả mọi người. Những gì mà em làm, em nghĩ,...lúc nào cũng vì người khác trước tiên.
Thế nhưng sau tất cả mọi chuyện đã làm, chỉ có mình em lang thang ở nơi cô độc, buồn tẻ mà thôi.
Buồn làm sao!
Nực cười làm sao!
Ngớ ngẩn làm sao!
__
"Có những ngày chưa kịp nắng đã tối, có những lời chưa kịp nói đã không còn cơ hội."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro