⑤☂
.
Mọi thứ chưa bao giờ tìm được một bước đột phá phù hợp, chỉ có thể mãi bế tắc như vậy mà thôi. Jungkook không muốn nhắc lại chuyện cũ, còn các thành viên cũng không tìm được cơ hội để trò chuyện cùng nhau. Tình trạng của Jungkook ngày càng trở nên tồi tệ hơn và thời gian em ở một mình mỗi lúc càng thêm nhiều.
Lấy lý do chăm sóc bệnh nhân, Taehyung chuyển sang sống cùng phòng với Jungkook. Được thôi, nếu muốn thì cứ làm đi, em biết mình dù có nói gì đi nữa cũng chẳng được ích lợi gì.
Taehyung giải quyết nốt các công việc còn dang dở, sau đó hắn mới bắt đầu toàn tâm toàn ý đến trạng thái của em. Hắn thấy tình huống đang phát sinh còn tồi tệ hơn những gì mình nghĩ.
Giống như hôm nay, Jungkook chỉ uống một cốc nước đun sôi vào buổi sáng. Giữa trưa, em chỉ ăn một bát cơm và vài miếng cà rốt thái mỏng. Và em sẽ không ăn thêm bất kì thứ gì vào bữa tối. Mỗi ngày đều ăn uống như vậy cộng thêm chế độ tập luyện ở cường độ cao, đến ngay cả người như hắn cũng không thể chịu đựng nổi.
Sau khi chung phòng, hai người cùng nhau ngủ trên một chiếc giường. Taehyung mới phát hiện ra Jungkook bị mất ngủ. Cả đêm em không ngủ được là chuyện rất bình thường. Hết xoay người sang trái rồi lại trằn trọc quay sang phải, như sợ sẽ đánh thức hắn, em cẩn thận lẻn ra khỏi phòng và ra ban công ngắm sao.
Hắn cười khổ.
Lúc dùng cơm, em lặng lẽ đổ hết đồ ăn đi ngay khi vừa thấy hắn rời khỏi bàn.
Trạng thái mất ngủ càng ngày càng trầm trọng. Em vô thức tỉnh dậy giữa đêm và cứ thế thức cho đến năm hoặc sáu giờ đồng hồ liền. Nếu có trùng hợp thấy em ở ban công, cũng sẽ giả bộ rằng mình nửa đêm dậy đi vệ sinh rồi tiện thể ra đây để giải tỏa tâm trạng.
Có lẽ cả hai đang cùng nhau chơi trò mèo vờn chuột.
Taehyung giả điếc, giả mù, cố gắng chịu đựng để tiếp tục theo dõi Jungkook trong suốt ba ngày liền. Nhưng rốt cuộc hắn không nhìn nổi nữa.
Thỏ nhỏ đã từng rất sợ bóng tối và thích ăn rất nhiều đồ ngọt. Hắn không thể tưởng tượng được rằng em đã làm sai những gì mà phải chịu đựng đau khổ và hành hạ đến thế. Sự tra tấn về thể xác lẫn tâm hồn ở góc khuất mà không một ai có thể thấy được.
Đã lâu lâu lắm rồi hấn mới thấy chiếc răng thỏ lộ ra khi em cười. Có lẽ điều khó nhất bây giờ của hắn chính là nhìn thấy nụ cười vô tư trên khuôn miệng của em nhỏ.
Taehyung chăm chú nhìn Jungkook dùng gần nửa tiếng đồng hồ để ăn hết một bát cháo. Xong xuôi mọi việc, hắn liền xin nghỉ để đi xuống phòng giám sát ở tầng dưới của công ty.
Trầm cảm là một căn bệnh tâm thần xảy ra khi tâm trạng không tốt kéo dài, nhưng chắc chắn phải có chuyện gì đó đã xảy ra trong những ngày hấn vắng mặt, chính điều này đã bóp nghẹt tinh thần và niềm tin mà em luôn dành cho hắn.
Chút hy vọng nhỏ nhoi của thỏ nhỏ đã bị dập tắt mất rồi.
Lên phòng giám sát để xem qua hồ sơ có vẻ lâu vô cùng. Sự nhạy cảm khiến Taehyung vài lần muốn tắt tính video ghi hình đi và trực tiếp bước ra khỏi phòng, nhưng lý trí đã giữ hắn lại.
Giống như có hai lực mạnh ngang nhau cùng lúc cấu xé cơ thể Taehyung, khiến tay cầm chuột run lên cho đến khi hắn hoảng loạn nhấn nút tạm dừng nhiều lần. Chất lượng của thiết bị giám sát mà công ty bỏ tiền ra mua tỷ lệ nghịch với sự bảo vệ mà công ty dành cho các nghệ sĩ của mình.
Thật trùng hợp, đoạn video mà Taehyung đang xem đã ghi lại toàn bộ âm thanh lẫn hình ảnh của sự việc diễn ra ngày hôm đó.
Video kết thúc, hắn thậm chí còn muốn hỏi Jungkook rằng tại sao lại không nói việc này cho mình biết. Bao nhiêu điều bất bình đã xảy ra nhưng chưa được camera ghi lại.
Jungkookie của hắn dù có bị mắng cũng sẽ mỉm cười trước mặt người khác và sẽ an ủi đồng đội rằng.
"Em rất ổn, không sao hết!"
Rồi sau khi trở về nhà em ấy sẽ lặng lẽ gặm nhấm nỗi đau này một mình.
Lần đầu tiên Jungkookie trải qua loại chuyện như thế này, có lẽ em ấy khi đó vẫn còn đang học tiểu học.
Jungkook không thích thể hiện cảm xúc thật của mình trước ống kính, điều này khiến nhiều người cảm thấy khuôn mặt của em bị đơ và không có biểu cảm phong phú. Sống vô tư và không buồn phiền, bởi vì em luôn mỉm cười đối diện với ống kính. Chỉ vì điều này mà phần đông mọi người sẽ nghĩ dù là tiếng xấu thì cũng chẳng hay ho gì, thậm chí vô cảm hay lương tâm cũng chẳng gây hại gì.
Namjoon từng nói rằng Jungkook bên ngoài thì sôi nổi, nhiệt huyết, thế nhưng bên trong lại là một người sống nội tâm và khép mình. Và hầu như không ai tin điều em nói trước ống kính máy quay.
Làm sao có thể như thế được? Jungkook chẳng phải luôn vui vẻ mỗi ngày hay sao? Vậy khi đó trong lòng em có đang buồn hay không?
Một người sẵn sàng gánh vác mọi thứ trên vai và giúp san sẻ gánh nặng với những thành viên khác trong nhóm, nhưng thực tế người đó chẳng thể tự bảo vệ cho mình. Jungkook là một người như vậy.
Không tranh giành hay giành giật, chỉ âm thầm làm việc chăm chỉ. Nếu Jungkook không nói ra những việc mình đã đạt được, thì liệu sẽ có bao nhiêu người biết đến và công nhận tài năng và nỗ lực của em?
Năm nay em mới chỉ mười sáu tuổi.
Vẫn còn ở cái tuổi mà mặt trời chỉ có thể đứng ở đằng sau và làm nền cho những người trẻ huyết mạch dâng trào.
__
"Có một vài khoảng khắc mà chúng ta không biết được, đó lại là lần cuối cùng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro