Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

④☂

.

Bảy giờ bốn mươi phút, Jungkook bước ra khỏi phòng bệnh. Em thực sự không mong đợi đồng đội sẽ đứng chờ mình ở bên ngoài.

"Hả? Mọi người làm gì ở đây?"

"Buổi tối không định đi ngủ sao?"

Thật hiếm thấy là không có ai trả lời câu hỏi này. Jungkook chẳng biết phải làm gì trong tình huống này.

Jungkook không biết mọi người đã nghe được những gì trong lúc các bác sĩ trao đổi với mình. Vì thế em buộc phải chọn cách giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Sự im lặng luôn khiến em cảm thấy hụt hẫng.

"Vậy thì...đi thôi? Chúng ta quay về công ty nhé?"

Tay Jungkook có chút lạnh lẽo. Em cứ xoa đi xoa lại hai bàn tay nhỏ vào nhau.

"Hay là đi ăn sáng?"

"Em đi đây! Em sẽ xử mọi người sau!"

Seok Jin đáp lại.

"Jungkookie, em không cần phải nói bất cứ điều gì cả nếu như bản thân em không muốn làm điều đó."

Jungkook cúi đầu xuống, và khi em ngẩng đầu lên lần nữa, nụ cười trên khuôn mặt đã hoàn toàn biến mất.

Có thể do thường ngày mọi người quá bận rộn với công việc nên không thể chăm sóc bản thân một cách chu đáo được, hoặc do chính họ cũng chưa hiểu biết quá nhiều về vấn đề tâm lý. Tóm lại, đến khi họ phát hiện ra điều gì đó thì ánh sáng trong mắt em không biết đã biến mất đi từ lúc nào.

Đôi mắt chứa đầy những vì sao và những bóng hình phản chiếu đột nhiên biến mất.

Taehyung đi thẳng về nơi ở của họ nhưng không có bất kì ai trong nhà. Đứng trước cửa, hắn gọi điện thoại cho nhân viên công tác để hỏi Jungkook bây giờ đang ở đâu. Đầu dây bên kia trả lời rằng: các thành viên đang tranh thủ tập luyện cho bài hát mới sắp ra mắt.

Hắn mất kiên nhẫn hỏi họ tại sao không để Jungkook nghỉ ngơi thì lời đáp hồi chỉ xoay quanh đến việc: đến bệnh viện mất quá nhiều thời gian còn lịch trình đã ấn định từ trước và không thể trì hoãn lại được.

Hắn hỏi mất kiên nhẫn hỏi.

"Một ngày nghỉ ngơi cũng khó thế sao?"

Bên kia im lặng một lúc rồi cúp máy.

Khi đến phòng tập luyện, Taehyung thấy mọi người đều có phong độ không tốt, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Jungkook liếc thấy hắn trong gương. Em nhìn chằm chằm một lúc rồi quay đi. Hắn muốn chạy đến và nắm lấy tay em để hỏi han mọi thứ trên đời.

"Em sao rồi?"

"Em bị thương ở đâu?"

"Em có đau không, có mệt không, có cần phải nghỉ ngơi không?"

Nhưng hắn không thể thốt ra được bất kì lời nào. Cổ họng nghẹn đắng.

Khi tất cả các thành viên bắt đầu chú ý đến Jungkookie một cách cố tình hay vô thức, họ nhận ra em đang dần giống như thời gian trước đây. Không phải do động tác làm chưa đúng hay mất tập trung trong quá trình luyện tập, mà chỉ có thể cảm nhận được rằng em đang rất mệt mỏi.

Sau khi kết thúc tập luyện, Jungkook bước vào phòng nghỉ bên cạnh. Taehyung đi theo và nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Vốn dĩ Taehyung không có lý do nào để đi vào đây cả, nên hắn lúng túng không biết phải hỏi em những gì?

"Em khỏe không?"

"Em dạo này thế nào?"

Những câu hỏi hiển nhiên như thế sẽ không có ích gì trong trường hợp này như thế này.

Cuối cùng, Jungkook là người lên tiếng trước.

"Có chuyện gì vậy? Tìm em có chuyện sao?"

Taehyung nói: "Không" và sau đó bằng cách tận dụng chiều cao của mình, hắn ôm chầm em vào lòng.

Jungkook vốn dĩ không thích khóc một chút nào. Ngay cả khi bị nhân viên trong công ty quở trách, thậm chí là bị tát, em cũng lặng im. Rồi khi xảy ra sự việc tối qua, nghe những lời chế giễu từ bác sĩ, em cũng kiên cường bám trụ. Ấy vậy mà trong thời khắc này, được hắn ôm trọn vào lòng, em cảm thấy mắt mình hơi đỏ. Để che giấu đi sự bối rối của bản thân, khi hắn buông tay ra, em liền bước ra khỏi phòng.

Taehyung hét lớn.

"Jungkookie!"

Nhưng Jungkook không dám quay đầu lại. Ngay trước lúc đóng cửa, em đã nghe thấy hắn nói một câu.

"Chẳng lẽ em không nhận ra chuyện anh thích em sao?"

Jungkook đóng cửa lại. Taehyung im lặng.

Đáng lý ra hắn không nên hỏi em và càng không nên gây ra bất kì loại áp lực nào cho em vào thời điểm này.

Có thể Jungkook đã không nghe thấy những gì Taehyung nói. Nếu không em sẽ chẳng bước đi mà không có chút phản ứng nào như vậy.

Ngoài cửa, nước mắt của Jungkook lặng lẽ rơi xuống sàn nhà.

"Đồ ngốc, tất nhiên là em biết điều đó. Nhưng em không thể đáp lại tình cảm của anh. Vì em không xứng đáng."

"Anh luôn nhìn thấy vẻ bề ngoài chói lọi nhất của em, vậy làm sao anh có thể thích dáng vẻ của em bây giờ được chứ?"

Nếu ai đó đã nhìn thấy vẻ đẹp của bông hoa hồng lúc nở rộ rực rỡ, tất nhiên họ sẽ chán ghét khoảnh khắc khi cánh hoa lụi tàn vì héo úa.

Mặt trời tỏa sáng mỗi ngày nhưng cũng chẳng thể bầu bạn được với những đám mây đen.

__

"Đau nhất là khi mình nhận ra sự tồn tại của mình đối với ai đó là có cũng được mà ko có cũng chả sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro