③☂
.
"Cậu bao nhiêu tuổi?"
"Mười sáu."
"Là Jeon Jungkook, phải không?"
"Đúng."
Rõ ràng bác sĩ đến đây là để nói chuyện về tình hình sức khỏe của em, thế nhưng Jungkook luôn cảm thấy điều này giống như một cuộc thẩm vấn kẻ tình nghi phạm tội vậy.
"Cậu có biết mức độ nguy hiểm của việc tự làm hại bản thân không?"
"Quả thật cậu không biết bản thân sẽ gặp vấn đề gì sau khi tự cắt cổ tay của chính mình sao?"
"Người có vết sẹo trên ở tay không thể xuất hiện trước công chúng như bình thường được. Cậu sẽ làm gì nếu như có ai đó vô tình chụp lại vết sẹo này chứ?"
"Kết quả kiểm tra đã có, cậu bị trầm cảm và lo lắng trầm trọng."
"Chúng ta nên suy nghĩ về lý do tại sao những người khác không bị mắc chứng trầm cảm, mà chỉ có duy nhất mình cậu bị..."
"Cậu nhạy cảm hơn họ hay bình thường cậu yếu ớt hơn họ?"
"Nếu cậu có thể kiếm được tiền ở tuổi mười sáu thì còn chuyện gì nữa khiến cậu phải đau đầu suy nghĩ nữa?"
"Có điều gì đó quá mức giả tạo..."
"Cậu không có gánh nặng mà người bình thường phải gánh vác. Vì thế cậu chẳng phải lo lắng về cái ăn, cái mặc mỗi ngày."
"Thỉnh thoảng sẽ có một chút tắc nghẽn khi người hâm mộ đưa đón thần tượng ở sân bay. Càng như thế, cậu càng được công chúng biết đến rộng rãi hơn. Nhưng điều này chẳng đáng để chúc mừng."
"Tôi thực sự không hiểu sao cậu lại chán nản đến như vậy?"
"Quá yếu đuối!"
...
Bác sĩ cảm thấy bản thân bị mất thăng bằng vì áp lực công việc, và cũng bởi vì phàn nàn quá nhiều với em. Jungkook ngồi trên ghế và yên lặng lắng nghe.
Bên ngoài, điện thoại di động của Yoongi liên tục đập vào cánh cửa đang đóng chặt. Ngay lập tức, anh dùng tay còn lại nhéo thật mạnh vào bên tay đang cầm điện thoại để ngăn việc điện thoại không đập cửa lần thứ hai.
Hoseok đứng dậy, định chạy đến chỗ Yoongi, nhưng Namjoon đã nắm chặt tay cậu lại.
Đây không còn là sự suy sụp đơn thuần nữa. Đây chính là nhát dao cứa mạnh vào trái tim của họ.
Cả cơ thể run lên vì tức giận, vô cùng đau đớn.
Jungkookie đang nghĩ gì bên trong phòng.
Tâm trạng của em ấy bây giờ như thế nào.
Taehyung sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay. 17 ngày hắn tất bật một mình đến Daegu để hoàn thành lịch trình cá nhân. Đó là lần ghi hình dài hạn đầu tiên của hắn cho một chương trình tống nghệ. Hắn bận từ 12 giờ tối đến 6 giờ sáng ngày hôm sau, mệt đến mức chẳng thể mở mắt ra nổi, nhưng chỉ kịp nghỉ ngơi đúng 20 phút rồi lại tiếp tục lao vào công việc.
Khi Taehyung ngồi xuống chiếc ghế gần phim trường để nghỉ ngơi, điện thoại bỗng nhiên rung lên chẳng đúng lúc chút nào. Hắn thực sự có hơi cáu kỉnh. Nhanh chóng lấy điện thoại ra, hắn nhìn thấy tin nhắn của Yoongi hyung xuất hiện trên màn hình khóa. Đôi khi dự cảm của con người thật sự rất chính xác, nếu như bình thường, trông thấy tin nhắn này, hắn nhất định sẽ vui vẻ mở ra. Nhưng hôm nay hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nói đúng hơn là sai lầm một cách vô lý. Tất cả mọi người đều bận rộn như vậy, dù hôm nay được nghỉ thì cũng nên tranh thủ ngủ bù, làm sao có thể rảnh rỗi gửi tin nhắn cho hắn vào thời điểm này cơ chứ? Khi mở giao diện trò chuyện ra, Taehyung chỉ thấy một đoạn ghi âm, thậm chí Yoongi hyung còn chẳng gửi thêm cho hắn bất kỳ tin tức đi kèm nào. Hắn hơi hoảng sợ.
Taehyung cẩn thận gõ một dòng tin.
"Có chuyện gì không?"
Phải mất một lúc lâu bên kia mới phản hồi lại.
"Hãy lắng nghe chính mình, tất cả chúng tôi đều ở đây."
Taehyung lặng lẽ ngồi nghe đoạn ghi âm dài hơn 40 phút. Sau khi quay xong chương trình, hắn muốn kết thúc mọi thứ thật ổn thỏa và nhanh chóng đặt vé máy bay trở về Seoul. Không để bản thân được ngơi nghỉ dù chỉ là một phút, ngay bây giờ hắn chỉ muốn quay về để được gặp Jungkookie của mình mà thôi.
__
"Cái lạnh nhất không phải cơn gió khi trời sang đông. Mà là sự vô tâm của một người mà mình xem là tất cả."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro