②☂
.
Im lặng.
Ánh sáng từ hành lang bệnh viện phản chiếu vào từng người khiến khuôn mặt của họ trở nên xanh xao và yếu ớt hơn. Ngay cả tiếng thở dài của người đối diện cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Không ai lên tiếng, không phải vì họ bất đồng quan điểm với Seok Jin, mà bởi sự thật này quá tàn nhẫn.
"Ai sẽ là người ghi hình đây?"
"Cứ đến cửa phòng rồi quay lại những gì bác sĩ nói, sau đó gửi cho Taehyung."
Yoongi đột ngột đứng dậy và nắm chặt lấy tay của Jimin. Tác động quá lớn khiến anh phải lùi lại vài bước. Cả năm người đều đỏ mắt.
Yoongi nước mắt lưng tròng, nghiến răng muốn chửi nhưng không thể.
Họ đều biết tại sao Jimin lại chọn cách này để gửi cho Taehyung. Có thể điều này sẽ cho phép hắn hiểu rõ hơn về tình hình hiện tại của Jungkookie. Dù thế nào đi chăng nữa thì những gì bác sĩ nói bao giờ cũng là chuẩn xác nhất. Còn trong trường hợp hắn trở về kịp lúc, họ cũng có thể phát lại đoạn ghi âm này thêm một lần nữa.
Thứ nhất nếu chỉ đơn giản là tường thuật lại bằng lời nói thì sẽ không đủ tin cậy, và một số nội dung quan trọng chắc chắn bị bỏ qua. Thứ hai, tất cả mọi người có mặt ở đây lúc này chẳng dám nhớ lại sự việc này thêm lần nào nữa. Bởi nó quá đau đớn và khổ sở.
Hai tay Yoongi nắm chặt cổ áo, mỗi lúc càng thêm chặt, như muốn cố kìm nước mắt vào trong, nhưng vô ích. Cuối cùng anh cũng nới lỏng cổ áo ra, lấy điện thoại và đặt xuống cạnh cửa.
Jimin thấy tay của Yoongi run đến mức điện thoại di động cứ thế liên tục gõ vào khe cửa. Jimin ngỏ lời muốn giúp đỡ nhưng anh lắc đầu từ chối. Và những giọt nước mắt cứ thế rơi tí tách trên sàn nhà lạnh lẽo.
Seok Jin nói xong thì đi vào nhà vệ sinh, dặn dò Yoongi báo cho mình biết nếu Jungkookie bước ra khỏi phòng bệnh.
Jung Hoseok dựa vào tường, hai tay ôm lấy đầu, cứ thế ngồi xổm trên mặt đất suốt nửa giờ đồng hồ. Kim Namjoon gối đầu trên vai của cậu, nước mắt rơi ướt đẫm một bên áo.
Bác sĩ chuyên tâm nói, và điện thoại bắt đầu ghi hình.
Hôm nay mặt trời có vẻ mọc muộn hơn so với ngày thường. Lúc này ai nấy đều đang mặc những chiếc áo khoác dày, đặc trưng của mùa thu, nhưng cảm giác lại vô cùng khác lạ, dường như tiết trời đang chuẩn bị vào đông mất rồi. Bên ngoài chắc hẳn đang mưa tầm tã, nếu không thì làm sao mà đôi mắt của họ lại bị thấm ướt như thế này được?
__
"Chúng ta dành cả thanh xuân để nắn nót cho nhau hoàn hảo...rồi lại dành sự hoàn hảo đó cho người đến sau."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro