Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Cùng nhau bắt đầu một lần nữa (P2)


Holdings Limited, trong phòng làm việc tổng giám đốc.

Ném chìa khóa xe lên mặt bàn, Louis nổi giận đùng đùng ngồi vào sau bàn làm việc, sắc mặt cũng lạnh lùng không kém.

Bỗng dưng anh hung hăng đấm tay lên cạnh vách tường trắng.

Lúc thư ký ôm một chồng văn kiện đi vào phòng làm việc đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ anh tức giận đấm tay lên tường, cô lập tức cúi đầu dè dặt đi đến trước mặt Louis
-"Dạ, tổng giám đốc. . . . . ."

Louis dằn xuống tâm tình, khôi phục lại sắc mặt bình tĩnh khi ở trước mặt cấp dưới.

Joyce sợ sệt để chồng văn kiện đã sắp xếp ổn thỏa lên bàn làm việc Louis, cung kính nói, "Đây là văn kiện và lịch hẹn hôm nay mà ông cần xem."

Louis mở ra văn kiện trước mặt lạnh nhạt đáp lại, "Ừ.",

Vốn nên rời đi nhưng lúc này Joyce lại đứng im chần chừ một chỗ, cô ngước mắt len lén nhìn gương mặt không có chút tình cảm nào của anh, nhưng nghĩ đến lúc nào cũng vui buồn không để lộ ra cảm xúc của Louis, từ ngày Jessica biến mất anh còn đáng sợ hơn, cộng thêm vừa rồi còn nổi giận đùng đùng, những lời Joyce vốn muốn nói chỉ đành phải nuốt nghẹn trở về.

Tuy cúi đầu xem văn kiện nhưng Louis vẫn nhìn thấy thái độ chần chừ của Joyce, anh nhẹ giọng nói, "Chuyện gì, nói đi."

Bóng dáng Joyce đang muốn xoay người đi lập tức khựng lại, vô cùng sợ hãi năng lực quan sát người của Louis, đầu tiên cô cố mỉm, cười sau đó ngượng ngịu lên tiếng nói, "Dạ. . . . . . Tổng giám đốc, tôi muốn xin ông cho tôi tạm thời nghỉ hai tháng. . . . . ."

Louis ngước mắt lên nhìn thư ký của mình, "Có chuyện gì sao?" Mặc dù Joyce đã bước vào tuổi trung niên, nhưng từ khi nhận chức thư ký tới nay làm việc luôn biểu hiện rất xuất sắc.

Trên khuôn mặt dịu dàng thùy mị của Joyce hiện lên sự thẹn thùng như mấy cô gái trẻ, nhẹ gật đầu, "Là thế này, tôi sắp kết hôn rồi, chồng sắp cưới tôi muốn tôi có thể xin nghỉ để cùng với anh ấy sắp xếp chuẩn bị cho hôn lễ, sẵn tiện cũng xin nghỉ luôn cho tuần trăng mật. . . . . . Tuy nhiên, công việc thư ký tôi đã giao lại cho trợ lý tôi rồi, cô ấy sẽ làm thật chu đáo."

Gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Louis bởi vì nghe tin vui của Joyce mà thoáng giãn ra, "Ừ."

Cô cảm kích vui mừng cười như trẻ con, "Cám ơn tổng giám đốc."

Louis phất tay ý bảo Joyce lui ra. Cô vui sướng xoay người đi, ý cười nở rộ đầy mặt.

"Á. . . . . ."

Bởi vì đắm chìm trong sự vui sướng, khi cô đi ra khỏi phòng làm việc tổng giám đốc thì vô tình đụng phải trợ lý mới thăng chức của tổng giám đốc.
Trợ lý nhìn thấy dáng vẻ vui sướng đó của Joyce, vội chúc mừng nói, "Sắp kết hôn rồi, vui đến nỗi mất hồn luôn à?"

Trợ lý đột nhiên sực nhớ ra điều gì, vội lo lắng nói, "Ối, tôi quên mất, tôi đang tới tìm tổng giám đốc . . . . . . Chết rồi, chết rồi. . . . . ."
. . . . . .

Trợ lý Emma đang báo cáo về tài vụ trong tháng với Louis nhưng anh hầu như không hề nghe lọt vào tai, anh dựa vào ghế dựa đang nghĩ tới cuộc nói chuyện giữa Joyce và Emma mới vừa rồi.

Emma báo xong báo cáo, nhỏ giọng hỏi, "Tổng giám đốc, ông có muốn trưởng phòng tài vụ báo cáo lại với ông lần nữa không?" Thấy Louis vẫn không có phản ứng, Emma lo sợ công việc của trợ lý mới nhận này có chỗ mình làm chưa tốt.

Louis lúc này giựt mình khôi phục lại vẻ lạnh lùng nghiêm túc nói, "Không cần, cô đi ra đi!"

-"Dạ."

Ngay sau tiếng đóng cửa , tiếng iện thoại di động Louis để trên bàn đổ chuông.

Liếc nhìn số điện thoại trên màn hình, anhlập tức nhận nghe.

Trong điện thoại là giọng nói lo lắng của Ekin, "Sao rồi, sao rồi hả? Nghe con gái nuôi của em cũng chính là con gái cưng của anh kể, tối hôm qua anh ngủ ở phòng chị Hai sao. . . . . . Ha ha, Koo tổng, anh xuống tay cũng mau lẹ thiệt nha, cả bà bầu cũng không tha."

Louis dựa người ra phía sau, nét mặt không vui nói, "Con gái tôi từ lúc nào đã thành con gái nuôi của cậu vậy?"

"Anh nói vậy là không được. . . . . . Em vừa chăm sóc vợ anh, chưa kể cả con gái anh. Em còn là bà mai cho hai người"

Đột nhiên nhận thấy cách nói chuyện của Louis có gì đó không đúng, Ekin lập tức nhạy cảm hỏi, "Đợi chút, xem giọng điệu này của anh? Không phải bị chị hai đạp xuống giường đó chứ...."

Tuấn nhan Louis chợt sa sầm, lạnh lùng nói, "Không liên quan tới cậu."

Ekin khoái trá cười, "Chậc chậc, tức kiểu này, chắ là tối hôm qua anh bị chị ấy đạp xuống giường rồi.
Louis càng nhíu chặt mi tâm, không hề che giấu sự ghen tức của mình, "Cậu còn nói nữa! !"

Ekin vô tội nói, "Anh rể à, em đâu làm gì anh đâu.. nếu không nhờ em chị ấy dễ bị lừa to bụng vậy sao? Anh còn tức giận với em?"

Louis lạnh lùng nói, "Tóm lại, sau này cậu tránh xa cô ấy một chút."

Ekin lập tức vì mình bất bình, "Anh Koo à, tôi không nghĩ anh lại là người qua cầu rút ván vậy.. dù anh có cấm cũng không thể phủ nhận đó là chị Hai tôi. . . . . ."

Louis lập tức cúp máy.Ném điện thoại di động lên mặt bàn, trên mặt anh không có tí vui vẻ, hết Gallen giờ lại Ekin.. nhìn cách anh ta chăm sóc cho cô anh thật tức giận, cái gì mà chị em .. rõ ràng là có tình cảm với cô... anh nhất định không để anh ta tới biệt thự.. tốt nhất là giấu cô đi không để người đàn ông nào thấy..

Sự giận dữ làm mờ đi lý trí của anh, nếu Jessica biết được suy nghĩ của anh bây giờ chắc sẽ híp mắt nói : " Anh quá trẻ con"

-----------------------------

Trời vừa sáng bác Lee đã nghe người giúp việc kể lại tối hôm qua không thấy Louis rời khỏi của Jessica, lòng bà vô cùng vui mừng, vì muốn thử xem hai người có phải đã làm lành lại hay không, bác Lee lập tức liền bưng chén thuốc an thai cũng là bùa hộ mệnh mang đến cho cô.

Nhưng cô khi vừa nhìn thấy bác Lee liền không vui, cô biết bà muốn hai người làm lành nhưng cô còn chưa suy nghĩ kĩ, cô lập tức nói thẳng với bà

- " Tối nay tôi muốn Gigi qua đây ngủ cùng tôi....tôi không muốn bị người khác quấy rầy."
Tay bác Lee đang bưng chén thuốc lập tức run run, "Dạ. . . . . .?"

-"Hôm nay tôi thấy hơi mệt, tôi muốn ở trong phòng nghỉ ngơi thêm chút nữa. . . . . . , phiền bác giúp tôi trông chừng Gigi." Bác Lee sững sờ gật đầu.

Sau đó cửa phòng đóng sầm lại.

Bác Lee đứng ở trước cửa phòng, chỉ biết thở dài lắc đầu.

. . . . . .

Vào lúc ăn tối, Gigi ngồi cạnh bàn ăn chống hai má như đang suy nghĩ đến chuyện gì.

Bác Lee lấy bát đũa xong cho cô bé, quan tâm hỏi, "Gigi, sao con không nói chuyện?"

Cô bé nghiêng đầu không vui hỏi, "Bà, hôm nay ba con không đến sao?"

Bác Lee có chút lo lắng nói,

"Bà thấy ba mẹ con tối hôm qua hình như không được vui. . . . . . Mẹ con suốt cả ngày hôm nay cứ ở mãi trong phòng, ba con cũng cả ngày nay chưa tới thăm mẹ con, chắc là cả hai đang giận nhau nữa đấy."
Cô bé chợt thở dài một hơi y hệt như người lớn nói, "Cũng không biết khi nào thì ba mẹ mới vui vẻ ở cạnh nhau nữa. . . . . ."
Bà cười nói, "Con yên tâm đi, bà thấy rằng ba và mẹ con chỉ là đang giận dỗi mà thôi, hai người rất nhanh sẽ làm lành lại mà. . . . . ."
Cô bé nhìn bà bằng đôi mắt ngây thơ hỏi, "Có thật không?"
Bà gật đầu, "Thật. . . . . . Con ngoan ngoãn ngồi ở đây nha, bà đi gọi mẹ con xuống dùng cơm."

-"Dạ."
Bác Lee xoay người đang muốn đi ra phòng ăn, trùng hợp nhìn thấy Louis đang đi tới, liền mỉm cười:

- Cậu chủ
Gigi thấy Louis đến thì vội buông bát, chạy lại ôm chân anh:

- Ba...con tưởng ba không tới.

- Ngốc quá... ba sẽ ăn cơm cùng con mỗi ngày mà..

Louis nhìn xung quanh một vòng, không thấy Jessica liền hỏi:

- Cô ấy ăn tối xong rồi sao?

- Dạ chưa, tôi đang định gọi cô chủ..

- Để tôi gọi cô ấy, Gigi con ngồi ăn trước ba đi gọi mẹ xuống ăn cùng chúng ta.. Chịu không nào?

- Dạ..

Louis đứng bên ngoài phòng Jessica gõ nhẹ lên cửa. Nhưng không có tiếng đáp lại

Bà Lee đúng lúc đi lên nói

"Hôm nay cô chủ nói không khỏe, lên tôi không dám làm phiền, sợ rằng bây giờ vẫn còn ngủ?"

Louis hỏi, "Cô ấy đã ngủ rất lâu rồi sao."

Bà Lee gật đầu, "Đúng vậy."

Louis lập tức nhíu mày. Cô ấy ngủ lâu thế ư? Không thể nào. . . . . . Mặc dù mang thai thích ngủ, nhưng ngủ từ sáng thẳng đến bốn năm giờ chiều đúng thật là kì quái!
Anh gõ cửa một lần nữa, nhưng vẫn không ai đáp lại.. Cửa hình như bị khóa bên trong..

Louis quan sang nói, "Bác đi lấy chìa dự phòng tới đây. "

Louis vừa đi vào phòng đã nhìn thấy bộ dáng Jessica lúc này đang bình yên ngủ ở trên giường, anh mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó tiến đến giường định đánh thức cô
Thấy tay cô đặt ở bên ngoài chăn,anh theo bản năng muốn chạm vào , nhưng ngay lúc đó anh bị nhiệt độ nóng đến bỏng tay trên cơ thể của cô làm cho phát hoảng. Trước giờ tay cô rất lạnh nhưng giờ lại nóng lạ kì. Anh vội vàng sờ lên trán cô, cô đã phát sốt

"Jessica.. Jessica. . ."

Louis lập tức ôm lấy Jessica, khẩn trương gọi.
Jessica vẫn không tỉnh dậy, cả người dường như đang bị lửa thiêu.Louis ôm Jessica lao ra khỏi phòng, không kịp lấy xe của mình liền gọi một chiếc taxi đi thẳng đến bệnh viện

. . . . . .

Trong bệnh viện, Louis đang tự trách mình mà đấm vào vách tường.
Nhất định là tối hôm qua cô đứng bên ngoài lên bị cảm lạnh, mà anh tối hôm qua lại còn cởi đồ của cô. . . . . .Đáng chết, nếu như cô có chuyện gì, anh sẽ tự làm thịt mình! !
Lúc Louis đang tự trách mình, bác sĩ mang khẩu trang từ trong phòng bệnh đi ra.
Bác sĩ nói, "Anh là chồng của cô ấy?"
Đầu tiên Louis lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Bác sĩ không vui nói, "Bệnh nhân mang thai nên chăm sóc thật kỹ, tại sao lại để cho cô nhiễm lạnh chứ? Sốt cao 39 độ, tình trạng vô cùng nghiêm trọng. . . . . ."
Sắc mặt Louis cũng trở nên xanh mét, "Vậy. . . . . ."
"Thật may là không có chuyện gì, đã hạ sốt, sau khi tỉnh lại thì không có chuyện gì. . . . . . Nhưng nhớ về sau phải chăm sóc thật tốt cho bà xã của mình, đừng có trưởng thành như vậy rồi mà vẫn không biết gì."
Bác sĩ là vì nhìn thấy khuôn mặt điển trai cộng với dáng vẻ Play Boy của Louis nên cho rằng anh là một người đàn ông không biết quan tâm chăm sóc cho vợ mình, vì thế vừa bắt đầu đã doạ nạt Louis một trận.
Louis thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm, cảm kích nói, "Cám ơn bác sĩ, sau này tôi sẽ chú ý hơn."
Bác sĩ nói, "Anh có thể vào thăm cô ấy, nhưng đừng đánh thức cô ấy, cô ấy cần nghỉ ngơi dưỡng sức."
Louis gật đầu, "Được."
Đi vào phòng bệnh, nhìn Jessica yên tĩnh nằm trên giường, Louis liền ngồi xuống bên cạnh.
Lúc Jessica ngủ rất điềm tĩnh, hang lông mi thật dài giống như hai chiếc quạt gập lại, dáng vẻ thật đáng yêu, hoàn toàn không nhìn ra ẩn sâu trong lòng cô lại có những kí ức đau khổ đến thế.
Louis nhìn chằm chằm Jessica thật lâu, xúc động nói, "Jessica, chỉ cần em chịu tha thứ, chuyện gì anh cũng làm ."

Cô gái ngốc này, có đôi lúc thật rất đơn thuần. . . . . .
Nhưng như vậy là tốt nhất. . . . . .. .

Lông mi dài khẽ rung lên, Jessica chậm rãi mở mắt, thứ nhìn thấy đầu tiên là trần nhà và cảnh vật trắng toát thanh lịch của bệnh viện.

-"Jessica em tỉnh. . . . . ."

Một tiếng gọi dịu dàng vang lên bên tai Jessica, Jessica quay đầu nhìn khuôn mặt tràn ngập sự quan tâm của Louis, cô từ từ chống người ngồi dậy, hỏi khẽ,

-"Em sao vậy? Sao em lại ở đây?"

Louis đỡ thân thể mảnh mai của Jessica, để cho cô thoải mái dựa vào đầu giường xong mới trả lời, "Cả ngày hôm qua em bị sốt cao!"

Jessica giật mình kinh ngạc, "Sao lại thế?"

Louis kéo chăn lên đắp cho Jessica, tức giận nói,

". . . . . . May mắn là hôm qua anh không về quá muộn, nếu không có khi em bệnh mà cũng không có ai hay biết! !"

Jessica giải thích với vẻ vô tội, "Sáng sớm hôm qua em đâu có cảm thấy khó chịu gì đâu. . . . . ."
Louis trợn mắt nhìn Jessica.
Jessica lập tức thay đổi giọng, "Phải, sáng sớm lúc thức dậy có cảm thấy hơi mệt chút, em cứ nghĩ là vì mang thai nên mới. . . . . ."
Louis nghiêm túc nhìn Jessica, nghiêm mặt nói, "Sức khỏe của em luôn rất yếu, hiện tại mang thai lại càng phải chú ý để không đau ốm gì, lần này may mắn là anh còn kịp đưa em đến bệnh viện, nếu như lần sau không có ai ở bên cạnh thì làm thế nào ?"

Jessica giống như một đứa trẻ vừa phạm lỗi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói, "Sao anh lúc nào cũng dài dòng như thế?"
Louis hạ giọng nói, "Anh chỉ mong em có thể tự chăm sóc tốt cho mình. Cũng mong em đừng vì giận dỗi anh mà làm bản thân không vui."
Jessica gật nhẹ, "Em biết rồi."
Louis nghiêm túc nói, "Anh muốn em phải hứa!"
Jessica ngoan ngoãn đáp lại, "Em xin hứa!" "

Nghe vậy Louis mới hài lòng, dịu giọng nói, "Có đói không, anh đi mua đồ ăn sáng cho em."

Jessica lắc đầu, "Em không muốn ăn."

Louis lập tức cau mày, "Vừa nãy mới bảo đảm là sẽ chăm sóc tốt cho mình, lúc này lại không để vào trong đầu rồi đúng không?"

Jessica nhạt nhẽo nói, "Chắc là vừa mới ngủ dậy, nên chẳng muốn ăn gì."

Louis tức giận, "Em đã không ăn gì từ sáng hôm qua đến giờ, cho dù em không muốn ăn, nhưng vẫn phải chăm sóc cho đứa bé trong bụng em chứ?"

Jessica nhẹ nhàng xoa phần bụng vẫn chưa to lên của mình, đột nhiên vội vàng hỏi Louis, "Em sốt như thế không ảnh hưởng gì đến đứa bé chứ?"

Louis nói vô cùng hợp tình hợp lý, "Bị sốt cũng không ảnh hưởng gì đến đứa bé cả, nhưng nếu như em vẫn còn không muốn ăn gì, vậy thì sẽ thực sự ảnh hưởng đến nó đấy!"

Biết được đứa bé không sao, Jessica mới thở phào nhẹ nhõm đồng thời bị giọng điệu nghiêm túc cảnh cáo của Louis chọc cười, "Được rồi, anh mua cái gì thì em ăn cái đó, em đợi anh ở đây!"

Gương mặt nghiêm túc của Louis thoáng dịu xuống, "Ngoan ngoãn đợi ở đây, anh sẽ nhanh chóng quay lại."

"À, Louis. . . . . ."
Lúc Louis xoay người chuẩn bị rời khỏi bệnh viện thì Jessica đột nhiên lên tiếng gọi anh lại.

Louis dừng bước, xoay người lại hỏi, "Sao vậy?"
- Không có gì....

Lúc Louis xuống dưới mua bữa sáng, Jessica bởi vì nhàm chán nên dựa vào thành giường nói chuyện với bé cưng trong bụng.

- "Con à, thật xin lỗi. . . . . . Gần đây tâm trạng mẹ cứ luôn khi này khi khác không yên, cho nên chắc cũng khiến con khó chịu theo mẹ. . . . . . Mẹ đảm bảo về sau sẽ hết lòng mà chăm sóc cho con, con nhất định phải ngoan ngoãn lớn lên đó. . . . . ."

- "Bà Cổ!"

Một tiếng gọi vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của cô và bé cưng.Jessica ngước mắt, nghi ngờ nhìn cô y tá đang thở hồng hộc trước mặt mình, "Hả, cô gọi tôi à?"

Y tá gật đầu, "Bà có phải là bà Cổ không?"

Jessica ngớ người.
Cô y tá giật mình kinh ngạc, "Nhưng tối hôm qua người đàn ông đưa bà tới nói là chồng của bà, tên ông ấy là Cổ Thiên Lạc, bà không biết ông ta?"

Thiên Lạc?

Lúc này Jessica mới có phản ứng, vội vàng nói, "À, đúng rồi, chồng tôi đúng là Cổ Thiên Lạc, ngại quá, mới nãy tôi không nghe rõ." Trời mới biết, đã rất lâu rồi không có ai gọi cái tên này, làm cô quên luôn họ của anh. Phải nói tên tiếng Trung của anh sau khi kết hôn đã không ai gọi nữa..

Y tá khẽ mỉm cười, "Vậy được rồi!"

Jessica nghi hoặc nhìn cô y tá trước mặt, "À, xin hỏi tại sao cô lại hỏi tôi vấn đề này?"

Cô y tá nhìn thẳng vào khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Jessica, có chút lúng túng nói, "Không dấu gì bà, bề ngoài bà rất giống một người. . . . . ."

Jessica nhíu mày, "Giống ai?"

Y tá thành thật trả lời, "Vợ mất tích của tổng giám đốc Holdings Limited đó!"

Sắc mặt Jessica hơi chuyển sang tái mét, cô cười cười xấu hổ nói, " Vợ mất tích."

Y tá gật đầu một cái, "Đúng vậy, tôi rất thường xem tivi, ngày nào cũng xem những tin tức có liên quan đến Koo tổng hết, bà biết đấy, Koo tổng siêu cấp đẹp trai nha. . . . . . À, vẻ ngoài của bà và bà ấy thật sự là quá giống, điểm khác biệt lớn nhất chính là bà tóc ngắn, nhưng mà nhìn vào cũng rất xinh đẹp!"

Jessica cúi đầu xuống, "Cám ơn cô đã khen."

Y tá nói, "Nếu bà không phải là bà Koo, vậy thì tôi yên tâm rồi. . . . . ."

Jessica không hiểu, "Sao?"

Y tá cười trả lời, "Tối hôm qua, cô y tá kia nhận ca trực thay tôi không biết quan hệ giữa bà và chồng bà, lúc cô ấy mới nhìn thấy bà đã rằng bà là vợ của Koo tổng, bởi vì quá phấn khích, sáng sớm nay cô ấy liền đem tin này nói cho toàn bộ bác sĩ y tá trong bệnh viện biết. . . . . . Không ngờ tin tức này liền truyền đến tai của người giới truyền thông, à không, những nhà báo kia một mực cho rằng bà là vợ Koo tổng, sáng sớm liền có vô số những cuộc điện thoại gọi tới moi tin, chắc lúc này đã có rất nhiều phóng viên đang trên đường đến bệnh viện!"

Jessica kinh ngạc, "Cô nói có rất nhiều nhà báo đã đến bệnh viện?"

Y tá gật đầu, "Nghe họ nói như thế, tôi còn lo lắng là mình lầm người rồi, cho nên tôi mới cố ý đến hỏi cho rõ thân phận của bà, ngộ nhỡ bà thật sự là vợ Koo tổng, vậy tốt nhất nên chuyển sang phòng bệnh khác, tránh khỏi sự quấy nhiễu của đám phóng viên kia. . . . . . Nhưng, nếu bà không phải vợ Koo tổng, đợi đến khi chồng bà quay lại, cho dù bệnh viện không ngăn được những phóng viên kia, nhưng xem ra đám phóng viên đó cũng không dám quấy nhiễu bà.

Giờ phút này cô thấy lạ , tại sao cô ấy nói luôn coi tin tức của Louis lại nhận không ra anh?
Cô và Louis là vợ chồng là thật, nhưng nếu bây giờ cô là Jessica Yang, vì Jessica Hsuan đã được khai tử. Vì thế mối quan hệ này mặc dù không tính là tất cả mọi người đều biết, nhưng với đám phóng viên tuyền thông mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng kia tất nhiên là biết, nếu như mà chụp được cảnh cô đi trong bệnh viện với Louis, như vậy, những phóng viên kia sẽ thổi phồng lên chuyện cô vào viện thành cái chuyện động trời đến mức nào nữa? Trời ạ, cô chưa sẵn sàng để công khai, nhưng nếu có chỉ có thể nói là gì đây..
Y tá thấy Jessica im lặng nên cũng không quấy rầy nữa, khách sáo nói, "Bà Cổ, tôi còn phải đến các phòng bệnh khác làm việc, nếu như có chuyện gì xin bà cứ bấm chuông."
Jessica đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không trả lời y tá.
Cho đến lúc Jessica hồi hồn muốn nhờ y tá làm một chuyện thì y tá đã không còn trong tầm mắt Jessica.
Jessica lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Louis, lúc này, bóng dáng cao lớn cùa Louis đúng lúc bước vào phòng bệnh.
Để đồ ăn sáng trong tay xuống Louis nghi ngờ hỏi, "Gọi điện cho ai vậy?"
Jessica để điện thoại di động xuống, gấp gáp nói, "Louis, chúng ta lập tức rời khỏi bệnh viện, anh ngay bây giờ hãy đi làm thủ tục xuất viện đi!"
Louis lập tức giận tái mặt, " Bác sĩ nói tình trạng sức khỏe em chưa tốt, tốt nhất là ở bệnh viện nghỉ ngơi thêm hai ngày."

Jessica vội vàng giải thích, "Louis,nếu chúng ta không đi, sẽ gặp phải đám phóng viên ngoài kia. . . . ."

Louis nhíu mày hỏi, "Cái gì mà phóng viên?"

Jessica liền kể lại chuyện mà y tá nói với cô cho Louis nghe.

"Đám phóng viên này nhất định sẽ hỏi lung tung, em không muốn đi ra đối phó với bọn họ, cũng không hơi sức đâu mà làm thế. . . . . ."
Louis sau khi nghe xong gật đầu, "Còn có anh mà.. Em lo sợ điều gì?
Jessica lắc đầu: "Không.. anh với em trên pháp luật không phải vợ chồng.. người anh lấy là Jessica Hsuan... em không muốn mang tiếng là kẻ chen chân vào gia đình người khác.."
Louis nhìn cô: " Đúng là anh không chu toàn, được anh đi làm thủ tục xuất viện.."
--------

Mười phút sau, Jessica đã thay xong quần áo được người giúp việc đỡ ra khỏi bệnh viện.
Louis đi lấy xe nên bọn họ chỉ cần đi ra bệnh viện là có thể ngồi xe rời đi. . . . .nhưng khi bọn họ còn cho là đám phóng viên vẫn chưa tới, mới vừa bước ra khỏi cửa chính bện viện đã bị bao vây bởi một đám phóng viên.

Jessica giật mình sững sờ đứng nguyên tại chỗ, vô số đèn flash nháy liên tục đồng loạt chiếu thẳng vào mặt của cô, cũng trong lúc đó trước mặt bọn họ tất cả đều là micro của các kênh truyền thông lớn.
"Thưa bà , bên ngoài có tin đồn trước khi mất tích bà và Koo tổng chia tay đã lâu, hai người thực sự đã ly hôn sao?"

"Bà Koo, có người nhìn thấy bà vào bệnh vện phụ khoa khám thai, có đúng là bà đã có thai?"

"Bà Koo, nghe nói trước thấy bà và một người đàn ông vào bệnh viện? Hai người có mối quan hệ gì? Đứa bé này là của ai? Có phải của Koo tổng hay không?

. . . . . .

Những vấn đề xoay quanh Louis, Jessica liên tiếp kéo nhau đến.
Đối với bất kỳ vấn đề nào mà phóng viên nêu ra cô đều không trả lời được, cô một mực trầm mặc, sắc mặt tái nhợt.
Người giúp việc nhẹ nhàng đỡ lấy người Jessica, không vui nói với đám phóng viên, "Chúng tôi sẽ không trả lời những suy đóan vô lý của các người, xin các người tránh đường giùm cho . . . . . ."
Cho là dùng hết sức gạt đám phóng viên đang bu quanh trước mặt họ, mặc dù thế nhưng lũ nhà báo vẫn dính như keo da chó có chết cũng không buông.

Ngay sau đó vệ sĩ đứng che trước mặt Jessica, tức giận nói, "Phu nhân chúng tôi đang không khỏe, nếu như mọi người tiếp tục đeo bám không buông chúng tôi như thế sẽ khiến cho sức khỏe của cô ấy càng thêm nghiêm trọng, tôi đảm bảo các người sẽ gánh không nổi đâu!"

Mặc dù anh ta nói ra những lời hung hãn, nhưng đám phóng viên đã lăn lộn nhiều năm ở trong giới truyền thông căn bản cũng sẽ không dễ đuổi như thế.
Đám phóng viên gây sự vô lương thì tiếng thắng xe đang chạy tới đã dời đi sự chú ý của mọi người.

Tiếp theo, một chiếc xe thương vụ màu đen dừng lại trước cửa bệnh viện, mà chiếc xe Bentley đi đằng sau chiếc xe thương vụ kia mới thật sự khiến cho tất cả đám phóng viên đang có mặt đều cảm thấy sợ hãi.

Lúc này tất cả mọi người giống như đang nghĩ đến một nhân vật tầm cỡ nào đó mà âm thầm sinh ra cảm giác sợ hãi, không khí bốn phía chợt im ắng, mấy tên phóng viên vốn thích gây sự hiện tại cũng nghẹn không thể lên tiếng.

Quả nhiên, sau khi tài xế mở ra cửa xe, Louis mặc một bộ âu phục màu đen bước ra khỏi xe.

Cái thế giới này cũng chỉ có vài người vừa sinh ra đã có khí thế kiêu nghạo mạnh mẽ khiến người nào nhìn thấy anh cũng phải khuất phục, Louis chính là một người trong số đó.

Mỗi bước Louis đi về phía Jessica chung quanh hình như đều trở nên yên tĩnh, không có bất kỳ một phóng viên nào dám mở miệng lên tiếng, trong lòng bọn họ nhộn nhạo cả lên vì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Jessica sững sờ gọi, "Louis. . . . . ." Cô có chút tức giận tại sao bây giờ anh mới xuất hiện.
Louis nhìn về phía cô, giọng nói trước sau như một nay lại ôn hòa như mọi ngày, "Anh tới rồi."

Bỗng nhiên anh dịu dàng kéo Jessica vào lòng, anh yêu thương cúi đặt lên tóc cô, con hôn nhẹ lên mặt cô, nhìn khuôn mặt sượng cứng của Jessica, dùng giọng cưng chiều nói, "Còn giận anh sao? "

Giây phút anh ôm cô vào trong vòng ngực ấm áp cùng nụ hôn cưng chiều bên má đó, còn có hương vị nam tính nhàn nhạt hòa cùng mùi nước hoa . . . . . . Tất cả những gì thuộc về anh và những cảm giác quen thuộc của cô trong quá khứ chớp mắt hiện lên trong đầu cô, lưu luyến nhớ lại, sự đau đớn không thể hiểu nổi truyền đến từ tim, làm cô khó chịu đến mức không thèm để ý tất cả chỉ muốn đẩy anh ra. . . . .

Louis nhận ra sự giãy giụa của Jessica, nhưng anh ôm Jessica vô cùng chặt, không cho Jessica có cơ hội tránh né.Người ngoài không thấy được giằng co giữa bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy giữa họ rất ân ái, cộng thêm Louis làm việc giọt nước cũng không lọt, mặc dù giờ phút này phóng viên tinh mắt có thể thấy Jessica đang giãy giụa, nhưng vì lời nói vừa nãy của anh ký giả cũng sẽ cho là Jessica đang hờn dỗi. . . . . .
Không lẽ hay người thật sự quay lại với nhau? Nhưng không phải bốn năm vợ của Koo tổng xác nhận đã qua đời sao? Đám phóng viên khó hiểu?

Chống lại anh mắt đang tìm tòi của đám phóng viên, anh mỉm cười nhìn cô nói:

- Không phải mọi người muốn biết chúng tôi là gì sao? Đúng cô ấy là bà Koo.. Chúng tôi đã kết hôn.. Mọi người thấy cô ấy rất giống một người đúng không? Nhưng cô ấy không phải người mọi người nghĩ tới.. Cô ấy là Jessica Yang- con gái của chủ tịnh tập đoàn Yang.. Giờ mọi người có thể đi rồi
Đôi mắt đen u tối của anh quét qua đám phóng viên một cái, sau đó nói với cận vệ bên cạnh, "Ghi lại tất cả những hãng truyền thông có mặt ngày hôm nay, sau đó đều đưa văn kiện đến cho luật sư."

Vệ sĩ cúi đầu, "Dạ."

Đám phóng viên sau khi nghe được anh ra lệnh cho thuộc hạ tất cả đều kinh hãi trợn tròn mắt.Không chỉ sợ chuyện bị kiện mà còn không tin vào mắt mình.. Từ khi nào mà hai người Yang- Koo thành thông gia... Càng không ngờ người yêu vợ như ông Koo đây lại kết hôn cùng người khác. Nhưng người trước mặt với vợ cũ của ông ta thật sự quá giống nhau.

Không chỉ phóng viên mà ngay cả Jessica khi được Louis đỡ ngồi vào xe vẫn không tin vào điều mình nghe. Anh khẳng định cô và anh là vợ chồng, công khai thân phận của cô. Anh không ngại danh tiếng không đủ tốt sao? Đáp lại ánh mắt khó hiểu của cô, Louis nhìn cô thâm tình như muốn nói tin ở anh. Nếu anh đã công khai chuyện của hai người.. còn gì không thể đối mặt.. cho cô và anh một cơ hội bắt đầu lại..Trong lòng cô nhẹ nhàng quyết định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro