Chương 21 : Nếu không phải anh
Ekin kinh ngạc nhìn Jessica, rất lâu cũng không biết nói gì.
Từ sau lần gặp trước, mới có mấy ngày nhưng dường như cô lại gầy đi.
Hôm nay cô không còn mái tóc dài dịu dàng uyển chuyển nữa, đường cong của chiếc cổ gầy mảnh khiến cho cô càng thêm nổi bật.
Trong thoáng chốc, anh lại như nhìn thấy cô của 4 năm trước . . . Nhưng rồi lại thấy không giống, Jessica của hiện tại so với chị gái anh thì cô cứng rắn hơn nhiều , cô nhất định không muốn để ai biết mình đau thương ra sao. Nhớ cô của lúc đó bao nhiêu buồn bực không vui đều có thể nhìn thấy qua nét mặt bây giờ anh không nhìn thấy bất cứ cái gì cả, nhưng lại khiến người ta có cảm giác thương xót.
- "Ekin,rồi sao em tới chỉ hỏi chị chuyện đó thui hả?"
Ekin đang suy nghĩ bỗng giựt mình tỉnh táo lại, khó tin được rằng cô cứ thế mà hời hợt cho qua hết những quá khứ giữa hai người. Anh không chuyện vợ chồng hai người có biết bao nhiêu phần thật, nhưng trong suốt những năm tháng họ là vợ chồng, hôn nhân của họ thật đáng ngưỡng mộ. Cũng giống như bác Hai của anh vậy, một mình quản lý công ty, và chăm sóc con gái. Bản thân anh đã nhìn thấy, anh hiểu rằng nó khó khăn thế nào, anh không muốn chị ấy cũng vậy.
- "Chị, em muốn giúp hai người trở lại như trước kia."
Nhưng Jessica căn bản không cho anh có cơ hội tiếp tục nói đến chuyện này, cô cười xoay người bước tới bàn làm việc , - "À, có hợp đồng này chị không hiểu lắm, em chờ chút chị lấy cho em coi."
Đột nhiên Ekin đưa tay tóm lấy tay Jessica, khàn giọng hỏi:
-"Chị Hai,chị ổn chứ?"
Cô xoay người lại, mở miệng nhẹ giọng nói : "Em coi, tâm tình chị vậy dĩ nhiên là tốt rồi."
Ekin nhíu mày : "Chị biết em không hỏi cái này mà."
Jessica ngước mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của anh, cuối cùng gật đầu, thẳng thắn nói, " Đúng là ban đầu tâm tình chị không tốt, nhưng sau đó chị nghĩ sau lại phải vì một tên đàn ông mà làm hỏng nhã hứng của mình, không lẽ không có anh ta thì không sống được. Cuộc sống này chẳng vì một ai đó chia tay mà không sống được, thời gian vẫn trôi, càng tổn thương càng thấy bình thường."
Nghe Jessica nói xong, Ekin trầm mặc một lúc lâu.
Cô nhìn anh cười hỏi :"Sao thế? Không quen kiểu nói chuyện của chị sao? "
Anh lắc đầu, mặt mày nặng trĩu: " Chị vẫn còn trách anh rể?"
Jeescia quay mặt, đi đến cửa sổ phía trước: " Chị đâu có trách gì anh ấy nếu như chị không quá cố chấp, thì chẳng có những việc không hay xảy ra. Người ta nói đúng hôn nhân không thể từ một phía, tình yêu cũng vậy... Khi người ta cố gắng tới một lúc nào đó cũng đủ mệt mỏi mà buông tay. . . ."
- " Em thấy anh rể, không hẳn là không có tình cảm với chị, có lẽ anh ấy nhận ra muộn mà thôi..." Ekin cố gắng khuyên nhủ cô.
Jessica lắc đầu "Có lẽ số mệnh đã định mỗi người đều có nơi thuộc về của riêng mình, gượng ép thật sự không vui. . . . . ."
Ekin khẽ thở dài, "Em chỉ lo lắng cho chị mà thôi.Em thấy chị không được ổn lắm."
Jessica quay mặt lại: " Cám ơn sự quan tâm của em, thật sự là không cần lo chị đâu. Chuyện của chị , chị tự mình giải quyết được không cần ai giúp đỡ cả."
- "Chị Hai. . . . . ."
"Được rồi, em đừng nói gì nữa cũng trưa rồi, đợi chị thu dọn đồ, chúng ta về nhà ăn cơm nhé. Em chắc chưa gặp Gigi đúng không?"
Ekin không hỏi gì nữa, chỉ nhìn bóng lưng gầy yếu của cô quay đi, mặc dù nhìn cô như thể không có gì khó chịu nhưng anh vẫn không khỏi lo lắng.
Rốt cuộc là đau như thế nào mới có thể khiến cô không muốn nhắc tới. Là loại vết thương đau đến nỗi khiến người ta tuyệt vọng?
----------------
Buổi trưa.
Trên bàn ăn, bà Clarice ân cần hỏi thăm Ekin về chuyến công tác vừa qua.
- "Mẹ, Con ăn no rồi, con muốn đi xem phim hoạt hình. .." Gigi đúng lúc này rất lễ phép lên tiếng nói với Jessica.
Bà Clarice liền quay sang hỏi : " Con ăn no chưa?"
Cô bé nghiêm túc gật đầu: "Gigi no rồi ạ."
Bà Clarice xoa đầu cô bé nói: "Vậy mau đi đi!" Bà ra hiệu cho người giúp việc dẫn Gigi rời khỏi bàn ăn.
Jessica cười nói với bà Clarice: " Cô, cô không lên cái gì cũng đồng ý con bé như vậy, con thấy không lên cho con bé xem nhiều hoạt hình. Con bé cũng đến tuổi đi học rồi, con muốn mời thầy dậy cho con bé , không nên để nó ham chơi đến mức không lo học."
Ekin không đồng ý nói, "Bây giờ phim hoạt hình phần lớn đều lấy đề tài giáo dục là chủ yếu, đối với trẻ con rất có lợi."
Jessica nói, "Chị biết chứ, nhưng mà Gigi xem ra không thích đọc sách. . . . . ."
Bà Clarice cưng chiều nói: "Không có vấn đề gì Gigi nhà chúng ta thông minh lanh lợi như thế, về sau con bé học hành nhất định là không có ai bì nổi."
- "Cô, không lên chiều hư con bé"
- Nhà có mỗi con bé là bé nhất, không cưng con bé thì chiều ai đúng không,Ekin.
- Mẹ em nói đúng đó chị, đây không gọi là chiều hư
- Em đó, tới bao giờ mới chịu yên bề gia thất cho cả nhà được nhờ, chứ chị thấy cô mong có cháu ẵm bồng lắm rồi đó.
Jessica vừa nói, cơm trong chén Ekin suýt chút nữa là đổ hết ra ngoài.
Jessica ho nhẹ mấy tiếng kìm nén để không bật cười.
Sau bữa ăn, mọi người trở ra phòng khách. Ba người lớn nói chuyện bỗng Liễu Nhiên níu tay Jessica. Jessica liền đặt cốc trà xuống, nhẹ giọng hỏi, "Sao vậy?"
Cô bé gấp gáp nói, "Mẹ, mẹ ba kìa..."
Nghe thấy Gigi nói, hai người lớn đang say nói chuyện cũng giật mình, mà Jessica còn chưa kịp phản ứng thì cô bé đã chỉ:
- "Mẹ, mẹ mau xem đi... Ba trên ti vi kìa."
Cô theo bản năng liếc nhìn tới màn hình ti vi. Trên màn hình to như thế đang nói về tin tức Louis và cô gái nào đó. Anh đang che chắn cho cô gái đó. Chút ký ức còn sót lại trong trí nhớ, đó không phải là Anne sao?
Cùng lúc đó bà Clarice và Ekin cũng cũng ngước lên, hình ảnh trên ti vi đập vào mắt họ.
Gigi ngẩng đầu lên thắc mắc hỏi mẹ,:"Mẹ, tại sao ba lại nắm tay dì kia vậy?"
Gương mặt của bà Clarice lén nhìn sang Jessica, lúc này không khí trở lên nặng nề.Nhưng, sự lo lắng của mọi người hiển nhiên là điều dư thừa, bởi vì ánh mắt của cô cũng không dừng lại trên màn hình tivi lâu thêm một giây nào, nhẫn nại giải thích với con gái
-"Con bé ngốc này, người trên ti vi đó sao lại là ba của con được? Con nhớ ba nói gì không nào?
Cô bé ngây thơ nói: "Ba nói ba rất bận, ba bảo qua một thời gian ngắn nữa ba sẽ đón hai mẹ con chúng ta về nhà."
Tiếng nói non nớt của con trẻ như xát muối vào lòng của người lớn.
Tâm trạng mọi người giờ phút này đều thương cảm như nhau, duy chỉ có Jessica lúc này vẫn cười mà nói với con gái:
- " Ba con bận rộn như vậy, làm sao có thời gian mà đi ra ngoài chứ, đúng không nào?"
Jessica có thể nói dối như thế bởi trên ti vi hình ảnh không rõ lên có thể thuyết phục một đứa trẻ rất dễ dàng.
- "Thật sao?" Cô bé nhìn về phía TV nhưng bây giờ trên ti vi đã chuyển sang tin tức khác.
Jessica ôm lấy con gái khẽ cười nói: "Con thật ngốc, cả ba mình mà cũng không nhận ra, nếu như để ba con biết nhất định sẽ buồn lắm. . . . ."
Holdings Limited, Sydney.
- "Tổng giám đốc, ông Ekin nói ông ấy muốn gặp ông."
- "Tôi biết rồi."
Kết thúc cuộc điện thoại nội bộ, Louis buông văn bản trong tay ra, sau đó đứng dậy bước ra khỏi bàn làm việc đến chiếc ghế sofa trong phòng.
Không tới một phút, cửa phòng làm việc đã vang lên tiếng gõ nho nhỏ.
Louis cầm cốc trà, nói: "Vào đi."
Ekin liếc qua anh rồi mới bước vào phòng làm việc.
- "Cậu ngồi đi" Nói rồi rót một cốc trà đặt xuống chỗ đối diện.
Ekin đi về phía Louis, nhìn thẳng vào tròng mắt đen láy tĩnh mịch của, Louis dịu giọng nói:
- Tôi thấy bác Hai không cho anh quen chị ấy là điều đúng đắn.
Không ai có thể nhận thấy được động tác uống trà trong một giây bỗng khựng lại, nhưng vẻ mặt anh không chút cảm xúc nhìn Ekin "Tôi không đánh giá cao những người tự cho mình đúng."
Ekin kiềm chế tức giận thốt ra, " Anh đúng là đồ tồi?"
Louis thong thả nói, " Đồ tồi, tôi không nghĩ từ đó được thốt ra từ quý ông nho nhã như cậu."
Ekin phiền não lắc đầu, chợt thở dài nặng nề nói:
- "Louis, tôi biết giữa anh và chị Hai xảy ra vấn đề gì, nhưng mà tại sao lại đến nông nỗi phải ly hôn? Còn nữa rõ là hai người còn chưa ly hôn mà anh đã ngang nhiên ôm ấp phụ nữ bên ngoài"
- " Cậu cần biết làm gì. Có lẽ ngay từ ban đầu đã lựa chọn sai lầm."
- "Sai lầm?" Ekin không dám tin nói, "Anh còn có thể nói ra những lời này? Tôi vẫn nhớ ngày anh đến nhà tôi, anh đã nói gì với bác Hai tôi, anh nói chị ấy là mạng sống của anh. Anh rời bỏ chị ấy lẽ ra anh phải chết rồi chứ?!"
Trước giờ chưa có ai dám nói thế với anh, Louis nén giận:"Tôi rất là ngạc nhiên đấy, tại sao cậu lại quan tâm đến cô ấy nhiều như thế?"
Ekin: " Bởi vì tôi coi chị ấy như người thân của mình, tôi không đành lòng nhìn chị ấy phải buồn.
Louis cười khẽ, "Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, tôi nghĩ rằng cậu phải rõ hơn ai hết."
- "Tôi hiểu chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, nhưng tôi tin tình cảm anh và chị Jessica cũng không phải miễn cưỡng mà có được. . . . . ."
Giọng Louis hơi trầm xuống, "Là cô ấy bảo cậu nói với tôi những điều này?"
Ekin kinh ngạc: "Tại sao anh nghĩ như vậy?"
Louis đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn toàn cảnh thành phố phồn hoa nói, "Cô ấy luôn rất giỏi đóng giả một vẻ mặt khiến cho người ta thương hại, không phải sao?"
Ekin nhíu mày thật sâu, "Sao anh có thể nói ra những lời như thế? Chị ấy chọn quên anh có lẽ là đúng đắn."
Nói xong anh bực tức xoay người bỏ đi.
Trước khi xoay người bước ra khỏi phòng làm việc của Louis, Ekin nắm chặt nắm tay nói; "Louis, anh hẳn không biết rằng chị ấy không mong bất kì ai quan tâm tới mình, cũng không muốn tôi tới tìm anh , bởi vì chị ấy bây giờ quả thật rất tốt, cắt tóc thay đổi tâm trạng, so với lúc trước còn vui vẻ hơn rất nhiều. . . . . . Mà anh lại không biết mình đã mất đi thứ gì! !"
Nói xong những lời đó, Ekin giận dữ bỏ đi.
----------------
Sau khi Ekin đi vào thang máy, Anne cũng bước ra từ phía sau một chậu cây cảnh to bên ngoài phòng làm việc.
Đúng thế, vừa rồi Anne tới tìm Louis thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai người.
Trong đầu đều là nội dung cuộc đối thoại vừa rồi, Anne đi nhẹ tới trước cửa phòng làm việc, ngước mắt nhìn về phía bóng dáng cao lớn cô đơn tịch mịch giờ phút này đang đứng lặng trước cửa sổ sát đất, trong lòng vô cùng đau đớn.
Bỗng dưng, cô xoay người đi chạy vào thang máy đuổi theo Ekin, nhưng khi cô xuống sảnh thì đã không thấy bóng Ekin đâu. Cô quay lại hỏi thư kí thì biết đó là Ekin Yang, cô lấy điện thoại di động ra gọi đi, "Phải, tôi muốn biết thông tin về Ekin Yang ...Càng nhanh càng tốt!"
Trời vừa hừng sáng, Jessica còn đang ngủ say sưa, mơ mơ màng màng nghe thấy người giúp việc gõ nhẹ cửa gọi, "Tiểu thư, tiểu thư cô đã tỉnh chưa. . . . ."
Jessica ngồi dậy, vuốt vuốt mái tóc ngắn, xong đó đắp lại chăn cho con gái , liền hỏi: "Có chuyện gì không?"
Người giúp việc cung kính trả lời: "Ngoài cửa có một vị tiểu thư nói muốn gặp cô, cô ta nói có chuyện quan trọng muốn nói với cô, nhưng bà chủ không đồng ý cho cô ấy gặp tiểu thư. . . . . . Dì Lưu nói cứ để cho tôi thông báo với cô một tiếng."
Giây phút này cô đã hoàn toàn tỉnh táo, vén chăn bước xuống giường, lập tức mở cửa phòng, gấp gáp nói với người giúp việc : -"Cô ấy đi chưa?"
Người giúp việc lắc đầu, "Cô ấy không chịu đi, nói nhất định phải gặp cô, nhưng bà chủ không cho phép cô ấy vào."
- "Tôi xuống ngay đây, cô cản lại đừng để cho cô ấy đi."
- "Dạ."
Dặn dò người giúp việc xong, Jessica chạy vào phòng tắm, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân.Ai tìm cô lúc này chứ, cô nhớ đâu quen ai ở đây đâu.
Jessica bước xuống thấy bà Clarice đang nhàn nhã ngồi uống trà, nhìn thấy dáng vẻ của Jessica "Có chuyện gì mà vội thế?"
Cô hỏi, "Cô gái tìm con đâu ạ?"
Sắc mặt bà Clarice ngay lập tức sa sầm xuống, "Ai nói với con?"
Nhưng người ta tìm con mà.
Bà Clarice tức giận nói, "Còn không phải cô gái mà Louis mới ôm ấp sao? Nếu cô đoán không nhầm thì cô ta chính là người cũ của chồng con đúng không? Con còn gặp làm gì."
Jessica mỉm cười: " Cô, dù cô ấy là ai thì người ta cũng tới đây rồi. . .Để cho con gặp cô ấy trước đã."
- "Aizzz. . . . . .Tùy con vậy"
Jessica đi ra khỏi cửa phòng khách. Vừa tới cửa lớn biệt thự, Cô đã bảo người giúp việc, "Mau mở cửa đi!"
Sau khi cửa lớn mở ra, Jessica đi ra áy náy nói, " Thật xin lỗi, cô mau vào đi. . . . . ."
Anne ngơ ngẩn sững sờ mà nhìn chằm chằm vào cô " Xin hỏi cô có phải là Jessica không?"
Cô nhìn lại mình một chút, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, "Là tôi đây."
Anne lúc này vẫn còn đang sững sờ vì hình ảnh của Jessica, so với quá khứ chênh lệch nhau quá lớn. Cô còn nhớ lần đầu thấy ảnh của Jessica là ảnh đám cưới của hai người. Cô ấy mặc một bộ váy cưới màu trắng, tóc dài xoăn nhẹ nhìn rất xinh đẹp.Lúc đó cô có chút ghen tị nhưng bây giờ nhìn Jessica tóc ngắn so với khi đó xinh đẹp hơn bội phần, dáng vẻ mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn chinh phục, thì ra so với cô ấy cô chẳng là gì cả.
Anne đột nhiên rũ mi mắt xuống, khổ sở nói, "Thật xin lỗi!"
Jessica nhíu mày, "Sao cô phải nói 'Xin lỗi' với tôi? Cô từ xa tới đây tìm tôi, để cô đứng ngoài cửa là tôi không đúng mới phải, cô mau vào đi, có chuyện gì chúng ta vào trong nhà rồi hãy nói."
Anne vẫn rũ mắt xuống, buồn bã nói, "Tôi không nên vào thì hơn, tôi nghĩ mọi người cũng không hoan nghênh tôi đâu . . . . . Tôi tới tìm cô là vì có mọt chuyện quan trọng tôi muốn nói với cô, hy vọng cô cho tôi thời gian để giải thích."
Jessica không hiểu nhíu mày, "Chuyện gì?"
Anne nghiêm túc nói, "Jessia, thật ra thì tôi và . . . . ."
Lúc Anne vừa định mở miệng nói chuyện, thì một chiếc xe hơi cao cấp màu đen đúng lúc này đang chạy về phía họ, sau đó dừng trước mặt.
Hai người không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía chỗ ngồi phía sau của chiếc xe kia.
Cách cửa sổ thủy tinh màu đen, họ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng ngay sau đó cận vệ đã mở ra cửa sau xe.
- Louis
Anne vô cùng kinh ngạc. Jessica lại thản nhiên nhìn bóng dáng ngạo nghễ mạnh mẽ đang bước xuống xe. Louis cất bước đi về phía hai người, Jessica rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của anh chỉ dừng lại trên người Anne
-" Louis, anh. . . . . ."
Anne vừa mới mở miệng, anh đã ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô: "Em nói muốn đến thăm Jessica, tại sao không nói để anh đưa em đi?"
- "À, em. . . . . ."
Lúc này Louis mới chuyển ánh mắt nhìn sang dịu giọng hỏi thăm, "Jessica, em có khỏe không?"
Cô chỉ cười nhẹ, "Em vẫn khỏe."
- "Gigi đâu rồi?"
- "Con bé vẫn chưa dậy, anh muốn gặp con bé sao?"
- "Không, để lần sau đi. . . . . . Anh có việc cần phải giải quyết, anh ghé đón Anne thôi."
Jessica mỉm cười nói, "Anne, cám ơn cô đến đây thăm tôi, à, lúc nãy cô bảo muốn nói với tôi cái gì?"
Anne ngập ngừng một chút, bình tĩnh nói, "Là. . . . . . Về chuyện trước kia tôi và Louis ở bên nhau, tôi muốn chính miệng nói tiếng xin lỗi với cô, tôi. . . . ."
Jessica cười nhẹ cắt ngang lời xin lỗi của Anne : "Chuyện quá khứ rồi, không cần nhắc lại làm gì."
Anne định nói tiếp nhưng chưa kịp mở lời thì Louis đã nói : - "Nếu như em nói xong rồi, thì chúng ta về đi"
Jessica nghe vậy vẻ mặt như có điều rất là tiếc nuối, "Ồ . .."
Louis hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì?"
Ekin đi tới đứng đằng sau Jeescia trả lời : "Cũng không có việc gì, chỉ là đúng lúc mẹ tôi có ý giới thiệu con trai của người bạn cho chị, nghe nói cũng rất ưu tú, nhưng mắt nhìn người của chị xưa nay không được tốt, cho nên muốn nhờ anh Louis đây giúp chị tôi nhìn xem, biết đâu có thể tìm được một đối tượng thích hợp nào đó để kết hôn"
Jessica quay lại đập tay Ekin :" Ekin, ..."
- Chị đập tay em làm gì, em nói sai sao? Vì chị nhìn người kém, lên mới cần người cho ý kiến về chuyện này.
Louis nghe tới đây thì đen mặt, cô nhìn người kém, không khác gì là nói anh,
- Việc này, tôi không thể cho ý kiến.
- "Vậy sao? Thật đáng tiếc, tôi còn tưởng anh rất rành những việc này chứ?" Ekin làm bộ tiếc nuối.
- Anh có việc cần đi, gặp lại em sau. Anne đi thôi.
Nói rồi Louis nhanh chóng kéo Anne lên xe rời đi.Chiếc xe vừa khuất hẳn thì nghe thấy tiếng của bà Clarice:
- Jessica, Louis vừa tới hả?
Jessica đúng lúc quay người, đã nhìn thấy bà Clarice đi về phía cô.
Bước châm cô khựng lại, mỉm cười nói: "Đúng thế ạ."
Bà Clarice nhíu mày, "Cái tên đàn ông đó tới để làm gì? Còn nữa cũng không vào thăm Gigi"
Jessica bình tĩnh nói: "Anh ấy tới đón Anne thôi"
- "Đến đón cô ta?" Bà Clarice không vui nói, "Thật đúng là tình tứ quá đó, cô đã nói con rồi không nghe."
Cô kéo Bà Clarice đi về phía biệt thự: "Anh ấy là bận việc thôi. Cô cứ kệ đi."
Bà Clarice dừng bước đứng lại, nặng nề nói: " Cô chỉ lo cho con thôi. . . . . Nhìn nó ức hiếp con thì cô không cho qua được!"
Jessica nghiêm túc khác thường nói: "Cô anh ấy không có ức hiếp con đâu, chuyện tình cảm thì rất khó nói, hôn nhân nếu đã không thể nào duy trì được nữa, nguyên nhân tất nhiên là từ hai phía, con không thể chỉ đơn phương oán trách anh ấy."
Bà Clarice hết sức tức giận nói, " Đến lúc này rồi mà nó còn đáng để con biện minh hộ hay sao?
Jescsia bình tĩnh nói : "Con không có biện minh cho anh ấy, chỉ là con cảm thấy mọi người không cần phải tức giận vậy.. Phải, con và anh ấy ly hôn rồi, anh ấy cũng nhanh chóng có người phụ nữ khác."
Bà Clarice tức giận nói: "Nói thì nói như thế, nhưng bây giờ hai đứa chưa ly hôn mà nó đã có niềm vui mới liền. !"
Cô lắc đầu, " Cô, con muốn không nói chuyện này nữa, con đói bụng rồi, chúng ta đi ăn sáng đi!"
- "Ừ."
Lúc ba người đi về phía biệt thự, Ekin thuận miệng hỏi:
"Đúng rồi, mẹ, con nhớ trước kia mẹ thường hay nói muốn giới thiệu bạn trai cho chị Hai. . . . . . Hiện tại chị ấy sắp độc thân, không biết bây giờ mấy người bạn của mẹ có thiếu con dâu hay không . . . . . . giới thiệu cho chị ấy đi.
Bà Clarice ngẩn người, "Con muốn đi xem mắt?"
Jessica liếc mắt nhìn Ekin như cảnh cáo, sau đó quay sang : - " Bác đừng tin em ấy nói, ít nhất là lúc này con chưa có ý nghĩ đó."
- Dĩ nhiên là có thể, nhưng mà chuyện này. . . . ."
- "Mẹ có thời gian thì sắp xếp giúp chị ấy một người đi!" Ekin vẫn không bỏ ý định
- Ekin, chị không đùa.
Ekin nói rất nghiêm túc, "Chị thấy em giống như đang đùa hay sao?"
Bà Clarice dịu giọng nói : " Cô thấy Ekin nói đúng đó, con còn trẻ như thế này, không thể cứ mãi sống cô độc suốt quãng đời còn lại, con bây giờ muốn tìm một người thích hợp với con, cùng nhau yêu đương bình thường."
Sau một hồi, từ chối hết lời Jessica vẫn phải thuận theo ý thử đi gặp người nào đó. Dù cô không hề muốn, nhưng mà Ekin sẽ không từ bỏ vụ này, thế thì cứ đi gặp đi tới đó nói không hợp chắc không ai bắt bẻ cô nữa.
-----------
Cũng cùng lúc đó.
Bầu không khí yên tĩnh bên trong xe khiến ngươi ta thật sợ hãi, từ giây phút vừa bắt đầu lên xe Anne đã bất an, không hề dám nhìn Louis lấy một cái.
Người lái xe nhìn qua kính chiếu hậu hỏi anh " Giám đốc, quay lại khách sạn đúng không ạ?"
Ánh mắt u ám của anh vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước, môi mỏng mấp máy : "Ừ."
Vào lúc này Anne rốt cuộc cũng lấy được dũng khí mà nói
-" Louis, em xin lỗi. . . . . ."
Nhưng anh không trả lời cô, dù cho cô nghẹn ngào nói, "Em không đành lòng nhìn anh và chị ấy như thế này. . . . . . Em biết anh vẫn còn để ý tới chị ấy, cho nên em mới lén anh đến nói chuyện."
- "Đừng tự cho mình thông minh, chuyện ngày hôm nay tôi không hy vọng lại xảy ra lần thứ hai. " Louis rốt cuộc lên tiếng trả lời Anne, nhưng giọng nói lại giống như trong hầm băng
Anne khó chịu nói:
"Nhưng mà chị ấy hiểu lầm anh, chị ấy . . . . ."
Louis mất kiên nhẫn quát: "Câm miệng. Cô nghĩ cô làm vậy là khiến tôi thương hại cô, cô lầm rồi.. Không phải vì cô lên tiếng nhờ giúp đỡ tôi cũng sẽ không quan tâm cô? Ngày đó tôi đã nói rõ rồi.. Tôi chỉ coi cô là em gái..!"
Sợ hãi sự lạnh lùng của anh , cô sợ hãi chỉ đành im lặng, không còn dám nói thêm bất kỳ câu nào nữa.Xe êm êm chạy thẳng đến khách sạn.
Louis lạnh lùng ra lệnh cho cô : "Xuống xe."
Anne đứng bên ngoài cửa xe, kinh ngạc nói: " Anh không quay vào sao?"
Louis lạnh giọng nói, "Sẽ có người đưa cô lên phòng"
Ngay sau đó chiếc xe nhanh chóng rời đi. Anne nhìn theo bóng dáng đó, cô thật sự mất anh thật sao...Đúng là cô có ý định muốn giải thích với Jessica nhưng khi nhìn thấy cô ấy, ý nghĩ đó đã tan biến mất. Tại sao cô ấy có tất cả, còn mình thì không có gì. Giá nào cô cũng không muốn Louis chán ghét mình
-------------
Buổi tối, tại khách sạn.
Louis ngồi yên lặng trên ghế sofa, trong tay đang cầm một hộp nhung màu đỏ.Bỗng nhiên anh mở cái hộp nhung ra, sau đó trầm lặng nhìn vật trong hộp. Chiếc nhẫn kim cương vẫn sáng lóng lánh rực rỡ.
Trong đầu loáng thoáng thoáng hiện lên hình ảnh anh đeo nhẫn cho cô trong hôn lễ hôm ấy. . . . . .
Trong hôn lễ khuôn mặt cô ngập tràn nụ cười hạnh phúc, mái tóc vấn cao thật xinh đẹp, xinh đẹp không gì sánh được.
Hôm nay gặp lại cô, cô đã cắt đi mái tóc dài xinh đẹp thanh tú kia, cũng không có sự đoan trang ưu nhã của ngày xưa, còn lại chỉ là sự bình tĩnh lạnh nhạt.
"Nhưng mắt nhìn người của chị tôi xưa nay không được tốt. . . . . ."
Câu nói của Ekin đột nhiên vang lên trong đâu anh, phải nói là Ekin đúng là có chút hiểu cô.Giờ phút này anh không hề có chút tức giận nào, ngược lại còn nhếch môi mỉm cười
Anh nhớ lúc anh mới quen cô, tính cách của cô chính là dám giận dám nói, không kiêu ngạo không tự ti. Mấy năm trôi qua, anh đã không thể gặp lại một Jessica như thế nữa, phần lớn thời gian cô đều chọn lựa yên lặng, gặp phải chuyện không hài lòng, cô sẽ chôn chặt nó ở đáy lòng, dứt khoát không nói, đến cuối cùng từ từ biến thành sự cẩn thận dè dặt đối với anh. . . . . .Đúng vậy, nhược điểm lớn nhất trong tính cô cách là cố chấp. . . . . .Bởi vì chấp nhất, cuộc đời này của cô mới có thể mãi vướng vào anh.
Nhưng mà, cô sai rồi. . . . . .
Anh cũng sai rồi. . . . . .
Nếu như bọn họ có thể quay lại lúc chưa quen nhau, thật là tốt biết mấy. . . . . . anh sẽ tình nguyện vì cô mà đánh đổi tất cả. Không phải anh muốn cô hiểu lầm chuyện giữa anh và Anne, anh chỉ thử cược một lần coi biểu hiện của cô nhưng mà anh lầm rồi, có khi anh và Anne thật sự quay lại cô cũng lạnh lùng như chẳng hề có việc gì xảy ra. Khi cô yêu anh thì anh lại chẳng hề yêu cô, còn khi anh yêu cô thì tình cảm cô dành cho anh đã phai nhạt. . . . . . .
Lúc này, Jessica đứng ở trên ban công lầu hai, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Ở một thành phố đông đúc như thành phố Sydney này, có thể nhìn thấy được một bầu trời đầy sao, thật là một chuyện không dễ dàng gì.
Cô nhớ, cô cũng thường đứng ở một nơi giống nơi này nhìn bầu trờ đầy sao sáng. . . cầu nguyện để cho cô sớm gặp được Mr. Right thuộc về cô. . . . . .
Nhưng, cô không bao giờ nghĩ, thì ra ông trời cũng biết gạt người, người cô gặp được căn bản không phải là Mr Right của cô mà ông tời lại sắp xếp để anh xông vào thế giới của cô, còn khiến cho cô đã từng chút một yêu thương anh.
Chấp nhất nhiều năm như vậy, kết quả lại chờ được một người đàn ông không thuộc về mình, bây giờ chỉ có thể trách móc ông trời đùa giỡn với mình một vố lớn mà thôi, ngoài trừ chỉ có thể mắng bản thân mình vô dụng, cô còn có thể oán giận ai được nữa?
Nhưng, mọi người thường nói phải có lý trí, nhưng phần lớn thời gian lại làm ra những chuyện không có lý trí. . . . . .
Tựa như hôm nay gặp anh, nhìn thấy anh ôm người phụ nữ khác, cô thật sự muốn xông lên hỏi anh tại sao lại hết lần này tới lần khác tổn thương cô, nhưng cuối cùng cũng có lúc cô hành động theo lý trí. Người ta thường nói còn giận là còn thương cô thương anh điều này cô không phủ nhận nhưng cô không muốn anh biết điều đó. Những năm tháng trước kia chính vì cô bộc lộ hết tình yêu của mình cho anh thấy lên anh mới có cơ hội tổn thương cô nhiều như thế. Bây giờ khác rồi, cô nhất định sẽ không để anh làm vậy nữa .
- "Mẹ. . . . . ."
Giọng nói non nớt của con gái cắt đứt sự trầm tư của Jessica.Cô quay lại, cúi đầu nhìn con gái yêu thương nói, "Sao thế, sao con lại ra đây?" Cô dỗ con gái ngủ xong vì không ngủ được mới ra đây ngắm sao.
- "Gigi không ngủ được."
Jessica lập tức trở nên căng thẳng: "Sao thế?"
- Mẹ , con vừa mơ một giấc mơ rất đáng sợ, con mơ thấy ba mẹ không cần con."
- "Đứa ngốc, chỉ là nằm mơ, ba mẹ làm sao có thể không cần con đây?"
- "Mẹ, chừng nào chúng ta về nhà ạ?"
- "À, chờ ba hết bận, được không?"
- "Vậy ngày mai con gọi điện thoại hỏi ba bao giờ ba tới đón chúng ta."
Jessica gật đầu, "Được, mẹ sẽ gọi điện thoại cho ba con"
Cô bé bây giờ mới thấy yên tâm, lủi vào trong ngực mẹ, "Dạ."
- "Mẹ bế con quay về phòng ngủ nhé."
Cô bé vui vẻ gật đầu.
Hôm sau, Gigi vừa tỉnh liền quấn lấy đòi cô gọi điện cho ba. . . . . .Cô gọi tới số điện thoại khách sạn, vì không có ý định dùng di động gọi cho anh, cô không có ý định lưu lại ghi chép về những cuộc điện thoại của anh.
Bấm số xong cô vội đưa điện thoại cho Gigi -- "Này, con nói chuyện với ba đi."
Cô bé ôm điện thoại, nghi ngờ hỏi cô:
-"Mẹ, mẹ không nói chuyện với ba sao?"
- "À, chờ con nói xong rồi mẹ nói, mẹ đi rửa mặt cái đã."
Không muốn nghe giọng nói của anh, cô vén chăn lên bước xuống giường. Gigi đột nhiên kêu lên : "Mẹ, không gọi được cho ba."
Cô nhận lấy điện thoại, nghe được tín hiệu không gọi được, liền bỏ điện thoại ra
-"Ba con bây giờ chắc đang ngủ, tối nay gọi lại cho ba sau nhé.
Cô bé buồn hiu gật đầu: "Vậy cũng được ạ!"
- "Đứng dậy nào, hôm nay mẹ phải để Gigi mặc đồ thật xinh, sau đó theo mẹ đi đến một nơi."
- "Dạ."
. . . . . .
Đi tới phòng ăn, mọi người đã đang ngồi chờ hai mẹ con xuống ăn sáng.
- "Cả nhà, buổi sáng tốt lành ."
Cô bế con gái ngồi vào bàn ăn.
Bà Clarice nhìn trang phục hôm nay của cô miệng khen: "Jessica, hôm nay trông con xinh lắm!"
Jessica ngượng ngùng: "Cám ơn lời khen của cô!". Hôm nay cô trang điểm nhẹ, mặc một bộ đồ kiểu tây càng tôn lên vóc dáng mảnh mai nhưng không kém phần quyễn rũ.
Ánh mắt bà Clarice chuyển sang Gigi mặc váy như một cô công chúa nhỏ ở bên cạnh, lên tiếng hỏi : " Jessica, con định dẫn theo Gigi đi à?"
Jessica liền gật đầu. Bà Clarice vội vàng kéo tay cô, nhỏ giọng nói: "Con đi xem mắt, dẫn theo cả con gái đi hình như không tiện lắm thì phải?"
Jessica mỉm cười: "Cô, họ đồng ý gặp mặt con, dĩ nhiên là biết con đã có con, nếu như họ thật sự không để ý, con dẫn theo con gái thì cũng có sao đâu?"
Bà Clarice gật đầu: "Nói cũng phải, ngay bây giờ nếu người ta có thể chấp nhận được con bé thì là tốt nhất."
Thật ra cô chẳng hề muốn đi, nhưng cô không thể lựa chọn vì thế mới dẫn theo con gái mong người ta thấy khó mà lui.
Bà Clarice nhắc nhở : "Sắp đến giờ rồi, để cô bảo tài xế đưa con đi. . . . . . Có điều, ba người này con phải nhìn cho kỹ, cô cho rằng họ là ba người ưu tú nhất là. . . . . ."
Jessica cắt ngang lời nói: " Con biết rồi, con đảm bảo sẽ thận trọng chọn lựa."
Bà Clarice lại hỏi: "Con khẳng định hôm nay gặp cả ba người này, không cần từ từ sắp xếp?"
Jessica lắc đầu, "Không, con chỉ cần gặp bọn họ, không hài lòng thì cho qua, hài lòng thì hẹn ra ngoài gặp Gigi . . . . ."
- "Vậy thì được."
. . . . . .
Ăn sáng xong, tài xế chở cô đi tới nhà hàng đã đặt sẵn.
Sau khi xuống xe, Jessica dắt tay con gái đứng trước cửa chính. Không muốn lần đầu xem mắt đã đến muộn, Jessica đã hỏi nhân viên vị trí mà đã đặt trước , sau đógọi hai ly nước, rồi cùng con gái lẳng lặng chờ đợi.Lúc đồng hồ điểm tiếng thứ ba báo đúng chín giờ, người đàn ông đầu tiên tên là Andrew Lou liền xuất hiện trong tầm mắt cô.
- "Xin chào, tôi là Andrew Lou , cô là Jessica Yang sao?"
- "Xin chào, là tôi."
- "Đây là con gái cô sao? Thật đáng yêu!"
Andrew Lou giơ tay vuốt má Gigi.
Nhưng cô bé không thích tiếp xúc với người lạ, cho nên dính sát vào mẹ, mở to mắt nhìn người mới xuất hiện.
- "Cô Yang, cô còn xinh đẹp hơn cả sự tưởng tượng của tôi!"
Jessica mỉm cười: "Anh Lou đây cũng nho nhã hơn tôi nghĩ rất nhiều. . . . ."
- "Tôi rất thích trẻ con, nhưng tôi không thể có con được,. . . . . . Đây cũng là nguyên nhân của việc tôi chỉ có tiền mà không có vợ."
"Tôi cũng đã nói hoàn cảnh của anh với tôi rồi, tôi cũng không để ý, chỉ cần tính tính hợp nhau là được. . . . . ."
Lần đầu tiên xem mắt, Jessica thể hiện rất tốt, cũng đang rất nghiêm túc xem xét đối phương.
Chia ra gặp mặt hai người đàn ông xong, Hạ Tử Du đối với hai người đàn ông của buổi xem mắt hôm nay cũng rất hài lòng.
Lúc người đàn ông thứ hai đi rồi, Jessica nhìn sang con gái đang ngồi ở bên cạnh sắc mặt tỏ ra không vui im lặng không nói câu nào.
Jessica bế con gái ngồi lên đùi, nghi ngờ hỏi, "Gigi, sao con không nói chuyện? Vừa nãy lúc chú Lou chào con, con cũng không chào lại chú ấy?"
-"Mẹ, hai người họ là ai?"
- "À, mẹ muốn kết bạn với họ, con thấy họ có được không?"
Gigi nhíu mi nói, "Mẹ, sao ánh mắt của họ nhìn mẹ rất kỳ quái, mới nãy còn có một chú muốn kéo tay mẹ. . . . . . Ba mà nhìn thấy sẽ rất tức giận cho coi."
- "Hả. . . . . ."
Cô bé xoay người, tựa sát vào trong ngực cô như lưu luyến không nỡ xa mẹ nói, "Mẹ, chúng ta về nhà đi, con muốn gọi điện cho ba."
Cô nhìn con gái hỏi: "Sao thế Gigi, con không thích hai chú đó sao?"
Gigi lắc đầu nói, "Chú Ken gì đó lùn lắm còn không bằng mẹ, còn chú Lou thì rất xấu. . . . con không muốn mẹ kết bạn với bọn họ đâu."
Jessica bật cười vì lời nói ngây ngô của con gái
Ken cũng cao đến 1m7, không tính là lùn lắm, mà Andrew Lou chỉ là hơi lớn tuổi, nhưng mặt mũi cúng có vẻ phong độ tuấn lãng . . . . Hai người này đều được cẩn thận chọn lựa mà trong mắt cô bé lại thành ra " lùn quá, rất xấu"
Cô bé mất kiên nhẫn bám lấy tay cô mè nheo, "Mẹ, con muốn gọi điện cho ba. . . . . ."
Con gái nhắc tới chữ "Ba" lần thứ hai, lúc này cô mới hiểu được nguyện nhân tại sao cô bé lại ghét bỏ hai người kia. . . .
Rất dễ hiểu, ngoại hình Louis không thể chê vào đâu được, cô cũng phải thừa nhận là anh rất đẹp trai, thử hỏi cho dù là ngoại hình hay là hình tượng về người cha của anh đều khiến người ta ấn tượng , thì làm sao con bé có thể chấp nhận người khác.
Jessica gật đầu: "Được rồi, xong việc chuisng ta liền gọi cho ba được không?"
Gigi vui vẻ gật đầu. Đúng lúc Jessica cúi đầu tìm di động trong túi xách, thì bên tai cô lại vang lên giọng nói mừng rỡ của con gái
- "Ba ——"
Ánh mắt hai người bởi vì tiếng gọi của con gái mà cùng lúc giao nhau.
Tầm mắt bắt gặp bóng dáng anh tuấn vừa từ thang máy đi ra khiến động tác lấy điện thoại di động ra của cô bỗng chốc ngừng lại.
Nếu như chỉ là nhìn thấy anh trong tivi, cô còn có thể gạt con bé là nhìn lầm, nhưng vào giờ phút này cô không thể tiếp tục ngăn cản, bởi vì con gái đã tụt xuống ghế, vui vẻ chạy về phía Louis liên tục gọi tên.
- "Ba...ba ! !"
Giây tiếp theo, cô bé đã dùng cả hai tay mà ôm lấy đùi của anh , giống như con bé vẫn thường hay làm nũng khi ở nhà .Jessica sững sờ ngồi trên ghế, không biết nên làm thế nào cho đúng.
Gigi ôm chặt cổ Louis rồi quay lại vẫy tay với cô: "Mẹ, mẹ, ba đến rồi. . . . . ."
Jessica mới bình tĩnh đứng dậy, đi về phía hai cha con.
Vui sướng đi qua, Gigi nói chuyện với ba bằng giọng nói nức nở, hiển nhiên là cảm thấy rất uất ức : "Ba, con cứ tưởng là ba không cần Gigi nữa rồi. . . . . ."
Jessica đúng lúc này ngước mắt lên nhìn anh.
Louis mỉm cười hôn má con gái, thương yêu nói: "Cô bé ngốc của ba, ba sao có thể không cần con chứ?"
Cô bé mím môi giơ hai ngón tay nhỏ xíu lên : " Con qua nhà ông từng này nè... Vậy tại sao ba lại không gọi điện thoại cho mẹ và con?"
Jeesscia vội lên tiếng trả lời thay: "Bởi vì con đó suốt ngày bám dính lấy ba con như vậy, nếu như ba con mỗi ngày đều gọi điện thoại cho chúng ta, thời gian đâu ra để ba xử lý công việc."
Gigi không tin cau mày hỏi, "Ba ơi ba bận lắm hả ba?"
Louis dỗ dành nói, "Hôm nay không bận, cho nên lập tới đây thăm cục cưng của ba nè.. . ."
Cô bé cuộn tròn trong ngực anh "Ba, Ngôn Ngôn rất nhớ ba. ."
Thay đứng chắn trước cửa thang máy, Jessica lên tiếng đề nghị với anh
- "Chúng ta qua bên kia ngồi một lát!"
Louis gật đầu, sau đó bế theo con gái đi về phía lúc nãy cô mới ngồi.
Sau khi ngồi xuống, Louis nhẫn nại nói chuyện phiếm với con gái.
Jessica im lặng nhìn bọn họ, thỉnh thoảng cũng sẽ thay anh trả lời những câu mà anh không biết đáp sao, người bên ngoài nhìn vào thấy một nhà ba người rất hạnh phúc. "Một nhà ba người" hàn huyên cũng hơi lâu, Gigi làm nũng với ba mẹ nói, "Ba mẹ, chỗ đó có rất nhiều bạn đang chơi bóng, con cũng muốn chơi. . . . . ."
Jessica nhìn về phía khu vực vui chơi của trẻ con trong nhà hàng cũng có sắp xếp người trông coi lũ trẻ, cô liền gật đầu: "Con đi đi, nhưng nhớ phải cẩn thận đấy."
Thấy con gái ở khu trẻ em chơi cực kỳ vui vẻ, cô liền quay sang nhìn sang nhìn Louis, "Cám ơn."
Anh cũng nhìn sang cô khó hiểu: "Cám ơn cái gì?"
Jessica thở ra nhẹ nhõm, "Em vẫn chưa nói với con bé việc ly hôn của chúng ta, em mong anh hiện tại đừng nói cho bé biết. Coi như em cảm ơn trước đi"
- "Không cần khách sáo, dù sao nó cũng là con gái anh, anh cũng như em không muốn con bé bị tổn thương."
Nói chuyện với anh, cô luôn luôn không cần phí sức giải thích.
- "Hì. . . . . ." Jessica bật tiếng cười nhẹ, sau đó nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, Anne đâu? Cô ấy không đi với anh sao!"
Giọng Louis trầm thấp dễ nghe nói : "Cô ấy mệt...
Jessica không để Louis hết câu liền cắt ngang : " Vậy hả, hai người gặp lại hẳn chắc vui lắm."
Louis dựa vào thành ghế, ôn hòa nhìn cô, "Tại sao em nghĩ anh và cô ấy quay lại?"
- Thật ra anh không cần dấu, em chúc phúc cho anh.
Nói tới đây , sống mũi bỗng nhưng nhức, không hiểu sao cảm giác chua xót trong lồng ngực cô bỗng dâng lên mãnh liệt.
Cô biết mình lại bắt đầu không có tiền đồ rồi. . . . . .
Thật ra thì vào giờ phút này, cô đối với người đàn ông này đã không còn nữa phần quyến luyến, từ ngày cô cắt đi mái tóc, cô đối với anh cũng đã chết tâm rồi, hơn nữa cô rất hiểu rõ tương lai bọn họ sẽ là người của hai thế giới khác nhau, nhưng mà, khi nhìn anh, nhớ tới những ngày tháng vui vẻ ngọt ngào ở bên nhau trước đây, bởi vì là phụ nữ, cô vẫn không thể khống chế nổi tâm trạng thương cảm của mình. . . . . .
Jescsia vội quay mặt qua chỗ khác, không phải cố ý muốn che giấu tâm trang lúc này, chỉ là sợ anh hiểu lầm.
- "Em không sao chứ?"
Tròng mắt Jessica kì thực đã cảm thấy hơi nong nóng, đúng lúc trong tầm mắt xuất hiện một bóng người, cô làm bộ duy trì tư thế lúc này, mấy giây sau quay mặt sang nhìn anh, lúng túng nói, "Thật xin lỗi, em có bạn đang chờ ở đằng kia, em đi qua đó một lúc nhé? Xin lỗi, anh có thể trông Gigi hộ em không, em sẽ quay lại nhanh thôi. . . . . ."
Louis gật đầu: "Em cứ tự nhiên."
Jessica ngay lập tức đứng dậy, sải chân đi về phía người đàn đang nhìn ngó xung quanh tìm kiếm đối tượng hẹn gặp.
Louis ngồi bên này híp nửa mắt nhìn cô ngồi đối diện với người đàn ông kia, dần dần, bọn họ bắt đầu chuyện trò vui vẻ.
Bàn tay cầm tách cà phê của anh không tự giác được mà siế chặt, anh tưởng Ekin nói đùa, không ngờ cô thật sự đi xem mắt.
-----
Trước cửa nhà hàng, Jescsia đưa tay bế con gái đang ngủ say sưa, cười nói: "Trẻ con chơi mệt dễ dàng có cảm giác buồn ngủ. . . . . ."
Louis nói: "Để anh đưa em về!"
Jescia lập tức từ chối, "Không cần, em có tài xế tới đón rồi."
Louis gật đầu, "Được rồi, nếu có chuyện gì cứ gọi điện cho anh."
- "Dạ."
Biết rõ chỉ là cho có lệ nhưng cô vẫn lễ phép trả lời anh.Tương lai, cô đâu còn có thể liên lạc với anh nữa?
Đừng nói cô không muốn gặp lại anh lần nữa, cho dù có chuyện, cô cũng sẽ không phiền anh, huống chi còn phải suy xét xem anh có thời gian hay không.
Thấy anh nhìn chăm chú vào con gái trong ngực mình, cô cố ra vẻ thoải mái mà nói, "Anh đừng lo cho con bé, đợi con bé tỉnh, em sẽ nói với nó là anh có công việc cần giải quyết nên đi rồi, chờ thêm vài ngày nữa tìm được lúc thích hợp em sẽ giải thích rõ với con. . . . . . Dù gì thì con bé cũng phải đối mặt."
Louis chuyển tầm nhìn trên khuôn mặt ngủ say của con gái sang hướng khác, đột nhiên hỏi, "Em đi xem mắt kết quả ra sao?"
- "À, mới nãy để anh phải chê cười rồi. . . . . . Hai người trước cũng không tệ, nhưng em nhận thấy người vừa rồi có chút mồm mép, em cũng không thích lắm." Jescsia nói ra cái nhìn chi tiết.
- Em thật sự muốn tìm ba mới cho Gigi sao?
- " Anh cũng muốn tìm mẹ cho con bé mà." Jessica châm chọc
- Anh với Anne, thật sự không có gì. Em phải nghe anh giải thích mấy lần nữa em mới tin.
Trong khi Louis đang định giải thích thì Jessica đã thấy tài xế đến đón
-"Em đi nhé , hẹn gặp lại sau"
- "Hẹn gặp lại."
Tận khi xe chở Jessica đi khuất, Louis mới quay lại vào nhà hàng. Cô thật sự muốn anh từ bỏ, lên cả cơ hội giải thích cũng không cho anh nói. Nhưng anh là ai, đâu dễ từ bỏ như thế. Ly hôn hả, cả nghĩ cô đừng có nghĩ tới vì anh sẽ không bao giờ chấp nhận việc này.. . . . . .
-----------------
Jessica mới vừa bước vào biệt thự, bà Clarice liền hỏi, "Như thế nào? Mấy người đó có ổn không?"
- "Cũng được, con đã hẹn hai người trong số họ lần sau lại gặp mặt."
Bà Clarice phấn khởi nói, "Vậy thì thật tốt quá. . .Jessica, điều kiện của bọn họ mặc dù có hơi thiếu sót, nhưng bọn họ đều là người gia giáo , con yên tâm."
Jessica gật đầu, "Dạ."
Bà Clarice rốt cuộc chú ý tới đến Gigi đang ngủ say trong ngực Jessica, "Gigi sao mà ngủ say thế?"
Jessicas trả lời, "Con bé chơi đến mệt mỏi thôi."
Bà Clarice nghi ngờ, "Chỗ con xem mắt thì có nơi nào chơi được chứ?"
Không muốn nhắc tới Louis, lên cô với dùng giọng cực kỳ tự nhiên trả lời, "Dạ, con bé nhìn thấy có khu vui chơi cho trẻ con, liền đòi đi chơi."
- "Ra là vậy. "
. . . . . .
Bế con gái trở về phòng, đắp chăn cho con gái xong, Jessica trầm tĩnh ngồi ở mép giường.
Đợi con bé mà tỉnh lại, chắc chắckiểu gì cũng hỏi ba đâu, có thể thấy con bé rất bám anh.Chỉ là, con bé đã gặp được anh, nói vậy bây giờ mong nhớ cũng không quá da diết, lừa dối trong quá khứ thì không có vấn đề gì, nhưng mà, còn sau này?
Nghĩ đến lúc con bé biết được sự thực là ba mẹ đã ly hôn, cô thật sự rất đau lòng.
Thật ra thì chính cô cũng có chút bất ngờ, lúc nãy đối mặt với anh, cô lại lại có thể thản nhiên đến thế, ngay cả một chút đau lòng cũng không có . . . . .
Cô còn tưởng rằng mình sẽ có cảm giác bị tổn thương, xem ra, có một vài việc lúc người ta có thể thực sự buông tay, việc có thể làm so với bản thân mình nghĩ còn dứt khoát hơn . . . . . .
Hôm nay cô chỉ kỳ vọng con gái có thể chịu đựng được sự thực là ba mẹ không còn bên nhau nữa. Cô chợt nghĩ tới câu nói của Louis, không lẽ cô hiểu lầm hai người, không thể .. nếu anh và Anne không có gì sao cô mới nói ly hôn đã thấy hai người ôm ấp nhau... Không nhất định cô không thể mềm lòng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro