Chương 1: Lá thư không tên
Louis đang ngồi trong chiếc S600 Mercedes Benz của mình, đôi mắt mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ , nắng đã nhuộm vàng trên khắp đường phố sầm uất ở Hồng Kông. Anh đang trên đường đi làm, nghĩ tới lịch trình của ngày hôm nay khiến anh ta có chút mệt mỏi. Anh dựa lưng vào lớp da mềm mại của hàng ghế sau, nhắm mắt lại một lúc sẵn sàng thư giãn , nhưng sau đó có lẽ đã ngủ quên
Sau một thời gian ngắn;
Tài xế: Ông Koo. Chúng ta đã đến nơi
Giọng nói trầm trầm của tài xế làm Louis giật mình và anh từ từ tỉnh dậy.
Louis (xoa nhẹ trán , có lẽ anh có lẽ anh bị đau đầu): Ồ, xin lỗi. Không thể tin được là tôi ngủ thiếp đi.
Người lái xe sau đó xuống xe và mở cửa cho Louis.
Louis: Cảm ơn bạn.
Mặc một chiếc áo khoác dài màu đen và bộ đồ hiệu Prada màu xanh hải quân bên dưới, Louis xuống xe với chiếc vali trên tay. Anh nhìn lên và nhìn chằm chằm vào tòa nhà chọc trời cao kiên cố đứng trước mặt anh . Logo có tên Holdings Limited .
Louis đi về phía lối vào của công ty trong khi mọi người đang nhìn chằm chằm vào anh . Phụ nữ bị thu hút bởi vẻ ngoài đẹp trai và cách cư xử tinh tế của anh ấy trong khi đàn ông không thể không bị ngưỡng mộ bởi sự thành đạt của anh. Louis Koo là một người đàn ông được yêu hoặc ghét. Được yêu mến và ngưỡng mộ vì những thành công của anh ấy trong xã hội, ghét sự ghen tị và đố kị.
Khi Louis gần lối vào, một người đàn ông vội mở cửa cho anh ta.
Người đàn ông: Chào buổi sáng ông Koo.
Louis mỉm cười đáp lại. Sau đi đi đến thang máy riêng biệt, tầng cuối cùng của tòa nhà.Khi anh đi qua mọi người sẽ luôn dừng lại những gì họ đang làm để cuối người chào buổi sang với anh - chủ tịch của công ty họ. Mỗi ngày, những điều tương tự như thế này luôn xảy ra cho tới khi anh đến.
Khi Louis gần đến văn phòng của mình, thư ký nói với anh
Thư ký: Ông Koo, một lá thứ đã được gửi đến sáng nay và chỉ đích danh là gửi cho bạn.
Louis cầm lấy lá thư, lông mày cong lên vì ngạc nhiên, và cảm ơn cô thư ký. Anh hiếm khi nhận được thư cá nhân tại nơi làm việc.
Khi anh bước vào văn phòng của mình, Louis lấy điện thoại di động ra.
Người phụ nữ: Angelica Florist xin nghe, tôi có thể giúp gì cho ngài không?
Louis: Xin chào, tôi muốn đặt một bó hoa hồng 99 bông
Người phụ nữ: Tôi có thể biết tên của bạn và địa chỉ mà những bông hoa sẽ được gửi đến.
Sau khi cho cô ấy biết tên và địa chỉ, anh cảm ơn cô và cúp máy. Đó là khi anh hướng sự chú ý đến bức thư được đặt ngay trước mặt anh trên bàn.Anh mở thư. Nó đọc;
Louis Louis,
Hôm nay là một ngày thực sự đặc biệt đối với em. Hy vọng sẽ gặp anh tối nay tại địa điểm của chúng ta trước nửa đêm.
Bức thư chưa được ký. Nhưng cô đã hòa lẫn nó với mùi hương quen thuộc của mình. Và anh nhận ra nó.
Louis sau đó nhẹ nhàng gấp bức thư và đặt nó trong một ngăn kéo khóa.
Điện thoại văn phòng của Louis reo lên.
Thư ký : Ông Koo, đã đến lúc họp với ban điều hành. Sau cuộc họp, ông Lau từ ngân hàng Dominion sẽ đợi bạn ngay tại đây, và việc đặt chỗ cho lễ kỷ niệm ngày cưới của bạn tại nhà hàng đã được thực hiện.
- Cô làm rất tốt
Louis khi anh gác máy, anh thở dài. Đó là một ngày dài phía trước
................................................................................................................................
Sau tất cả các cuộc họp, đến 7 giờ tối
Louis cuối cùng đã trên đường về nhà.
Ở nhà
Khi Louis mở cửa, một giọng nói vui vẻ từ trên lầu gọi anh:
Louis Louis? Về nhà sớm vậy?
Louis: Tại sao không? Em đang chờ đợi một người đàn ông khác, phải không?
Jessica sau đó chạy xuống cầu thang, một nụ cười lớn trên khuôn mặt của cô ấy khi cô ấy vô cùng hạnh phúc khi thấy Louis trở lại sớm như vậy.
Cô ấy đang mặc một chiếc váy trắng ren trễ vai . Nó rất đơn giản nhưng rất thanh lịch với cô ấy. Mãi tóc được búi lại phía. Cô ít khi đeo trang sức ngoại trừ chiếc vòng cổ mà anh đã tặng cô nhân kỷ niệm ngày cưới năm ngoái.
Jessica (tinh nghịch đánh vào vai Louis): Tại sao anh luôn nói chuyện vô nghĩa? (giúp anh cởi áo khoác ra)
Louis: GiGi ở đâu?
Jessica: Em nhờ Stephen chăm sóc con bé.
Louis: Vậy, sẵn sàng chưa?
Jessica: Sẵn sàng để làm gì?
Louis: Tối nay chúng ta không đi chơi à?
Jessica: Không, em thích ăn tối ở nhà dưới ánh nến với anh. Hôm nay anh rất thật may mắn, em vừa học được từ Joyce cách làm ra Les Les Tresors de la Mer.
Louis: «Les» gì?
Jessica: Bữa ăn kiểu Pháp hả. Tôm, tôm hùm, sò điệp với nước sốt sherry. Những thứ này sẽ rất ngon nếu có thêm một chai rượu vang .
Louis: Em chăc chắn là những thứ đó có thể ăn được chứ?
Jessica: Tại sao anh phải luôn làm hỏng sự phấn khích của em? Thế thì hình phạt là anh phải ăn tất cả những thứ này với, cho dù nó tốt hay không!
Jessica sau đó mang ra các bữa ăn và họ vui vẻ ăn bữa tối dưới ánh nến lãng mạn cùng nhau, Louis trêu chọc Jessica như mọi khi, tiếng cười kìm nén vang vọng trong phòng.
Sau bữa tối dưới ánh nến
Khi Jessica mang bát đĩa vào bếp, Louis nhanh chóng kiểm tra đồng hồ, đây không phải là lần đầu tiên vào buổi tối mà anh ấy đã nhìn thoáng qua vào thời điểm đó.
Trong bếp, Jessica bật nước, sẵn sàng rửa chén khi Louis bước vào và ôm eo cô.
Jessica đỏ mặt, má cô đỏ lên.
Louis (cười toe toét suốt thời gian): Em sẽ không rửa chén trong ngày kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, phải không?
Jessica (quay lại): Anh nói đúng, không phải tối nay.
Louis: Tại sao em luôn bận tâm với công việc nhà? Chúng ta chắc chắn có thể đủ khả năng để thuê một người giúp việc.
Jessica: Em chỉ thích làm mọi thứ một mình, cho anh. (cô ngước nhìn anh, đôi mắt tràn đầy tình yêu)
Đôi mắt họ chạm nhau và trong một khoảnh khắc, Louis ngừng mỉm cười, đôi mắt anh trở nên nghiêm túc.
Louis (nhìn cô ấy): Anh đã nói với em rằng em trông rất đẹp ngày hôm nay? Bộ váy này thật hợp với với tính cách của bạn.
Jessica không trả lời cũng không cười đáp lại, cô chỉ đứng đó nhìn thẳng vào mắt anh. Cái nhìn của Louis chuyển từ khuôn mặt sang đôi môi cô. Anh cúi xuống và họ hôn nhau, từ từ và say đắm.
Sau nụ hôn, Louis mỉm cười và nắm lấy tay Jessica và họ cùng nhau trở về phòng khách.
Sau đó, Louis đã mở vào bài hát yêu thích của họ: Tiếng nhạc của Lonestar vang lên:
Louis (nắm tay Jessica một lần nữa): Anh có thể không?
Jessica: Em có thể từ chối sao ? (Cô tinh nghịch nói)
Họ đã cười.
Louis nhẹ nhàng ôm eo Jessica trong khi Jessica vòng tay ôm cổ anh. Họ nhảy chậm theo điệu nhạc nhẹ nhàng, bước chân đều đặn và chậm rãi đáng yêu. Jessica sau đó gục đầu vào ngực Louis khi anh siết chặt eo cô. Họ tiếp tục như vậy trong một thời gian dài, chỉ cần tận hưởng bầu không khí yêu thương và bình tĩnh.
Đột nhiên, âm nhạc dừng lại và tất cả các đèn tắt
Louis: Tuyệt vời! Mất điện vào kỷ niệm ngày cưới của chúng ta!
Jessica (cười trước sự mỉa mai trong giọng nói của Louis): Không sao đâu Louis. Để em đi lên lầu để lấy ra một ít nến. Nhìn về mặt tích cực, nó sẽ còn lãng mạn hơn? Chỉ hai chúng ta và một ngọn nến? Bây giờ, đó là một buổi tối dưới ánh nến thực sự!
Louis (mỉm cười với thái độ lạc quan mãi mãi của vợ): Không, em ở lại đây, anh đi lên lầu. Anh thực sự không muốn em đi xuống cầu thang hoặc một cái gì đó.
Khi Louis chuẩn bị đi lên lầu, một tiếng động lớn vỡ ra đột nhiên vang lên. Đến từ trên lầu.
Cuộc trò chuyện trong tiếng thì thầm:
Jessica: Anh có nghe thấy tiếng ồn đó không?
Louis: Có, tiếng gì đó rất gần đây.
Jessica: Em nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng ta đi lên cùng nhau.
Louis gật đầu khi anh mở một cái tủ gần cầu thang để lấy ra một cây gậy bóng chày.
Tay trong tay, họ đi lên cầu thang chầm chậm, cẩn thận để không phát ra âm thanh nào. Khi họ ở trên lầu, họ có thể nghe thấy tiếng động phát ra từ thư phòng của Louis.
Với một cử chỉ đơn giản, Louis giục Jessica đợi anh ở hành lang khi anh bình tĩnh mở cánh cửa phòng.
Trong thư phòng
Không có ai. Tuy nhiên, cửa sổ lớn nhìn ra thành phố bên cạnh bàn của Louis đã được mở. Gió thổi vào tấm màn trắng, gửi trong không khí lạnh như những tiếng sấm rền vang bên ngoài. Cơn mưa trút bên trong căn phòng qua cửa sổ mở. Louis rùng mình trong giá lạnh. Anh vội vàng đóng cửa sổ lớn, nghĩ rằng có lẽ anh đã quên đóng cửa tối qua. Nhưng khi đến gần bàn làm việc, anh nhận thấy rằng một hồ sơ kinh doanh quan trọng đã bị mất.Anh ta đã đặt nó ở đó ngày hôm qua, không nghi ngờ gì nữa.
Louis đóng cửa sổ lớn, những suy nghĩ chạy qua tâm trí anh.
Khi Louis ra khỏi thư phòng
Jessica (thì thầm): Có gì không ổn à?
Louis: Không có gì, anh chỉ quên đóng cửa sổ lớn ngày hôm qua. Tiếng ồn vỡ là tiếng gió đập vào rèm cửa và gửi giấy tờ của anh đi khắp nơi.
Jessica (thở phào nhẹ nhõm và tinh nghịch đánh vào đầu Louis): Cái đầu quên mất!
Louis nở một nụ cười và khi Jessica đi xuống cầu thang trong tinh thần cao độ, nụ cười ngay lập tức bị xóa sạch khỏi khuôn mặt anh.
Louis: Jessica, em đợi anh ở tầng dưới. Anh phải nhặt giấy tờ trong phòng, chúng nằm rải rác khắp nơi.
Jessica: OK!
Louis quay lại bên trong thư phòng mình và cẩn thận đóng cửa lại. Anh đi lên bàn và nhấc điện thoại lên.
Joyce: Xin chào?
Louis: Tôi cần bạn làm điều gì đó cho tôi.
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Louis chuẩn bị đi xuống cầu thang thì nhận thấy tất cả những ngôi nhà lân cận vẫn còn đèn chiếu sáng trên đường
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro