Thứ ba màu xám
Montorosso
Cô va vào anh, theo đúng nghĩa đen, khi đang xếp hàng trước quầy gelato trên con đường nhìn ra bãi biển, khi cô vừa chuẩn bị gọi món kem Stracciatelli (1). Anh mặc quần jean xanh nhạt có lỗ trên đầu gối phải, áo phông màu nâu sẫm và giày leo núi. Trông anh như thể vừa bước ra từ một cuốn tạp chí, khuôn mặt góc cạnh, đường quai hàm mạnh mẽ và xương gò má hoàn hảo.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh có vẻ giật mình khi thấy cô, sau đó mọi thứ biến mất đằng sau bức tường thép màu xám, dày, không thể xuyên thấu.
Cô đi du lịch, một mình, vì cô muốn học cách bốc đồng, 'ngừng sống mòn". Điều bốc đồng nhất cô từng làm là không hoàn thành bài tập về nhà trong năm học thứ năm khi Fred và George gây làm náo loạn sân trường. Sau đó, cô nhận ra rằng hôn Ron bên ngoài Phòng Yêu cầu có lẽ cũng phù hợp với định nghĩa đó.
Người bán hàng kéo sự chú ý của cô lại và khi trả 2,3 euro cho phần kem nhỏ, cô tự hỏi liệu sự xuất hiện của anh ở đây có phải được hình thành từ chốn nào đấy sâu, rỗng trong tâm trí lãng quên của mình.
Sau đó, anh đến bên cạnh cô, gọi một que kem chocolate lớn. Thầm nghĩ đây hẳn là một cơ hội để thực hiện nghĩa vụ của mình, cô thả một tờ tiền năm euro lên quầy. Anh nhìn cô chăm chú còn cô thì chờ tiền thối với nụ cười hài lòng. Anh ấy tò mò, cô biết-sự tò mò tỏa ra từ người anh như từng cơn sóng. Cô nhận lấy tiền, nở một nụ cười, liếm gelato và bỏ đi, một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ lan truyền khắp thân thể.
Cô đi bộ xuống con dốc bê tông dẫn đến bãi biển, chiêm ngưỡng ánh mặt trời rực rỡ, nước xanh như ngọc lấp lánh và thời tiết tuyệt đẹp. Hôm nay, cô sẽ đi bảy dặm từ một đầu của Vườn quốc gia đến đầu bên kia. Cô mỉm cười và nghĩ thật không có gì hoàn hảo hơn việc bắt đầu ngày mới với một que kem.
Bãi biển không có cát mà thay vào đó là hàng triệu hòn đá nhỏ, bóng loáng. Có những tảng đá lớn hơn với kích cỡ khác nhau, một số to bằng quả táo, quả dưa hoặc to như bóng Bludger, nằm rải rác dọc theo bờ biển và khi đi dạo về rìa phía nam, cô tự hỏi liệu đến khi nào những tảng đá lớn này sẽ bị mắc kẹt giữa các ngón chân người qua lại. Cô cảm nhận sự an ủi từ quá trình tiến hóa tự nhiên của Trái đất, khi biết rằng trong cuộc sống có những điều luôn chắc chắn xảy ra.
Vừa ra khỏi bãi biển, cách một bước chân, là một tảng đá lớn nhô lên khỏi mặt nước. Cô muốn leo lên và ngắm cảnh vì biết phong cảnh hẳn sẽ rất tuyệt. Cô định ăn hết phần kem của mình và sau đó sẽ tiếp tục đi.
Mười phút sau, cô ngồi trên tảng đá, nhìn ra biển Địa Trung Hải. Cô nghĩ về Ron. Ngày cô rời nước Anh là ngày đáng lẽ ra là ngày kỷ niệm 5 năm ngày cưới của cô. Khi Ginny nhắc đến ngày ấy, tim cô bỗng chùng xuống, một giờ sau cô đã mua vé khứ hồi đến Ý. Nhìn thấy con số màu đen trong ô vuông nhỏ trên lịch đã bắt lấy và nổi một ngọn lửa trong tâm hồn cô, dù cô đã không còn nhớ anh ta, hay ước gì mọi việc có thể khác đi.
Sếp của cô đã suýt té khỏi ghế khi cô thông báo sẽ đi nghỉ một tháng. Cô chưa bao giờ nghỉ phép nhiều đến thế trong suốt thời gian bốn năm làm việc ở Bộ.
Ron đã kết hôn với Daphne Greengrass hai năm rưỡi sau khi cô hủy bỏ lễ đính hôn. Họ đã gặp nhau ở Prague khi Ron đến làm việc. Daphne đã đính hôn với vận động viên Quidditch người Séc, nhưng khi được giới thiệu với Ron tại một quán bar, họ đã hút nhau đến nỗi họ ở lại cho đến lúc tất cả mọi người ra về, khi các nhân viên đã lau sạch đồ đạc, dọn dẹp phòng tắm, và đang đặt ghế trên bàn. Sau đó là cơn xoáy tình ái lãng mạn, và đỉnh điểm là bốn tháng sau họ kết hôn ở Barcelona.
Molly đã rất tức giận, Ginny thì vui mừng, còn cô thì không ngủ trong ba ngày sau khi hay tin. Cho đến tận giây phút này, cô không chắc tại sao mình lại phản ứng như vậy.
Từ khi Ron và Daphne gặp gỡ, tán tỉnh và kết hôn ở nước ngoài, không ai trong số bạn bè của họ biết nhau hoặc có ý định kết bạn với nhau. Ngay cả Harry cũng trải qua khoảng thời gian khó khăn khi bị bỏ rơi khỏi sự kiện quan trọng trong cuộc sống của người bạn thân. Kết quả là Ron và Daphne có nhóm bạn mới, các cặp vợ chồng khác, cô và Harry bị bỏ lại, tìm cách lấp đầy cái lỗ trống không đáy mà Ron để lại.
Cô vẫn là bạn với Ron, nhưng mọi việc đã không còn như trước. Con người ta lớn lên, họ thay đổi. Cô đã luôn biết điều đó. Cô chỉ không bao giờ mong muốn trở thành nạn nhân của nó.
Biển Địa Trung Hải bên dưới đang dập dờn, từng cơn sóng vỗ vào bức tường đá bất động. Cô nhận ra rằng Harry luôn là bức tường còn Ron là biển. Harry luôn vững vàng và không lay chuyển trong tình cảm của mình. Cô đã cãi nhau với cậu, bất đồng ý kiến, hét lên ở bàn hội nghị trong một cuộc họp của bộ, nhưng nó không bao giờ thay đổi bất cứ điều gì.
Sự tận tâm của Ron luôn đến và đi. Cô và anh đã có một mối quan hệ đầy biến động gần như ngay từ khi bắt đầu. Ấm áp, lạnh lùng; yêu, chia tay. Không bao giờ nóng và lạnh, và cô biết đó là vấn đề. Cô đã hét lên và anh không làm gì ngoài im lặng, mặt ngày càng đỏ hơn trong khi âm lượng của cô tăng lên. Anh ấy không luôn ở bên cô, không thể ở bên cô khi cô cần trong những lúc khó khăn nhất.
Khi cô và Harry cãi nhau, Harry ôm cô. Còn Ron không nói chuyện với cô trong hai tuần và chờ cô xin lỗi anh ấy. Và cô luôn làm thế, cô sẽ luôn như vậy, nhưng chỉ để duy trì một phần tình bạn mà cô đã cố giữ. Thật khó khi là người duy nhất nỗ lực thực sự và cô tự nhủ rằng đó là lý do tại sao mình đã kết thúc mọi thứ.
Cô phớt lờ cảm giác ghê tởm ngày càng tăng khi chạm vào anh ấy, cách cô tận dụng mọi cơ hội để tránh xa anh. Cô đã cố gắng để tin rằng đây chỉ là nhất thời; nếu họ ở cùng nhau, tình cảm sẽ quay về.
Với một tiếng thở dài cô nhớ khi Ron cuối cùng đã yêu cầu cô ra ngoài. Cô đã chờ đợi hơn một năm sau khi Trận chiến kết thúc, cả hai đều rất bận rộn, nhưng cô không thể không tự hỏi vì sao lại lâu đến vậy. Cô đã đổ lỗi lên cuộc sống bận rộn,và thật ra việc xây dựng lại toàn bộ cấu trúc của thế giới phù thủy là một điều tốt và cần thiết.
Và khi cuối cùng khi anh làm hòa, cô đã thuyết phục bản thân rằng cảm xúc bên trong là sự phấn khích, không phải cảm giác 'đây là điều tiếp theo'.
Cô nghe thấy tiếng trẻ con cười và liếc về phía sau lưng. Bọn trẻ đang ném từng nắm đá vào nhau, cười lên vì sung sướng. Gió thổi tóc vào mặt cô và khi cô vuốt nó đi, ánh mắt của cô rơi xuống cát dưới chân tảng đá. Anh ấy đang đứng đó, ăn kem và nhìn cô. Một cơn run rẩy chạy qua bất chấp không khí ấm áp. Anh đứng lặng yên, không nói. Cô không thể nhìn rõ mắt anh, nhưng cô biết chúng đang dán chặt lên cô.
Một cơn gió khác thổi tung bay tóc cô, che khuất tầm nhìn. Khi cô gạt tóc sang một bên, anh ấy đã biến mất. Cô nhìn đám đông, tìm kiếm mái tóc bạch kim. Cô thậm chí không chắc chắn tại sao- hai người cũng chẳng là bạn bè gì, nhưng cô nghĩ việc này có ý nghĩa gì đó. Anh ấy ở đây, cô ở đây, hơn bất cứ nơi nào khác trên thế giới này.
Chẳng có tí may mắn nào. Cô không thể tìm thấy mái tóc nổi bật của anh giữa đám đông khách du lịch tóc sẫm màu.
Cô từ từ trèo xuống tảng đá và nhảy qua dòng nước nhỏ và đi đến điểm bắt đầu của lối đi.
Cô đã được hàng chục người nói rằng đi bộ 7 dặm từ Montorosso đến Riomaggiore rất đáng dành thời gian và sức lực. Cô còn mang theo máy ảnh. Lúc tám giờ mười lăm phút, cô bắt đầu.
Không có từ nào để mô tả vẻ đẹp của cảnh vật xung quanh. Cô đi bộ qua những vườn cam, bên cạnh những vườn nho, dọc theo các vách đá, luôn có Biển Địa Trung Hải làm nền. Trên đường, cô nhìn thấy một ông già ngồi ngoài cổng. Ông có một cái giỏ đầy chanh bên cạnh, cô khéo léo đặt một câu thần chú lên chính mình để nói và đọc tiếng Ý, sau đó hỏi liệu ông có bán đám chanh này không. Ông lão bán và cô mua hai quả.
Sau đó, cô chụp một vài bức hình, dù biết rằng chúng sẽ không bao giờ có thể truyền tải được sự vĩ đại của những gì cô đang nhìn thấy.
Có một cảm giác râm ran bên trong cô, một cảm giác kỳ lạ, một loại linh cảm rằng một điều gì đó to lớn sắp xảy ra. Có một cái gì đó đang chờ cô ở cuối hành trình và cô nóng lòng muốn khám phá nó.
...
Vernazza
Cô bước ra khỏi con đường mòn bắt ngang qua những con hẻm nhỏ hẹp, ngoằn ngoèo trên con đường chính chạy qua Vernazza. Bên phải là biển; bên trái, chỗ ăn sáng.
Tại 'Il Pirata, hai anh em sinh đôi người Sicilia điều hành một nhà hàng vừa là tiệm bánh. Gianluca, là đầu bếp, người tạo ra mọi ăn ngon tuyệt trưng bày dưới lớp kính. Người kia, Massimo ở quầy, đang vui vẻ chào hỏi từng vị khách.
Cô bước vào và mùi thơm lan tỏa ngất ngây. Nó ngọt, nhưng không bột và có mùi cà phê nồng ấm. Massimo chào đón cô và nói rằng cô hệt như phiên bản trẻ tuổi của Julia Roberts. Cô đỏ mặt, mỉm cười, gọi một tách cà phê và panzerotto, một loại bánh ngọt phô mai ricotta phủ bột quế và đường do Gianluca tạo ra. Cô chen vào một bàn với những người cô không biết và nhàn nhã nhấm nháp ly cà phê. Bánh còn tuyệt vời hơn cô tưởng tượng- nóng, ngọt, mịn, đầy phô mai- và cà phê thì thượng hạng.
Cô gọi một chiếc bánh ricotta thứ hai mang đi và rời quán cà phê, hướng về phía biển. Cô đi dạo trên phố, chiêm ngưỡng những tòa nhà cũ, khung lan can sắt phức tạp và con người. Một nhóm cậu bé đang chơi bóng đá, sử dụng khung cửa của một tòa nhà làm khung thành. Cô đi qua một vài quầy galeto và một xe chở đầy các loại phô mai khác nhau trên vỉa hè cuốn lấy ánh nhìn và cô bước vào cửa hàng phía sau nó.
Đây là nơi bán thực phẩm chất lượng của địa phương, bao gồm nhiều loại phết bánh mì, dầu ô liu ướp hương, và rượu vang. Cinque Terre được biết đến một phần nhờ loại rượu vang được đánh giá cao, Sciacchetra, làm từ những quả nho tốt nhất được sấy khô đến mức chỉ giữ một vài giọt nước. Cô tìm được chai rượu và kinh ngạc bởi nó chỉ có 375 ml. Cô đã mong chờ được thử loại rượu này kể từ lần đầu tiên đọc về Công viên Quốc gia và không hề suy nghĩ lại, cô mang thẳng ra quầy tính tiền. Một người phụ nữ Ý nở nụ cười chào đón và đôi mắt lấp lánh khi nhìn thấy cái chai cô đặt trên quầy.
Khi cô ấy nói giá – năm mươi euro – cô sững sờ đến mức cô chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào cô ấy, tự cân nhắc về tờ hai mươi euro trong tay mình.
Cô cảm thấy sự hiện diện của một khách hàng khác đến gần quầy và người phụ nữ liếc ra phía sau cô. Một người khách bước đến bên cạnh và đặt một chai Limoncino, một loại rượu vang khác được làm từ vỏ chanh ngâm trong rượu nguyên chất sau đó thêm đường và nước, bên cạnh chai rượu vang của cô. Cô liếc nhìn người mới tới và được chào đón với một đôi mắt màu xám, đang tỏa ra sự vui vẻ và đùa nghịch.
Không nói một lời, anh trả bảy mươi euro cho cả hai chai rượu rồi nhận lấy chúng từ người phụ nữ.
"Tôi nghĩ tôi đã kêu em đợi tôi," anh nói giúp cô, nhẹ nhàng đặt tay lên khuỷu tay và dắt cô ra khỏi cửa hàng.
Cô im lặng đi theo, hoảng hốt và bối rối. Ra tới bên ngòai, làn gió ấm áp xua tan nỗi bàng hoàng. "Cái gì....tại sao....Malfoy??"
Anh ấy cười và một ngàn tia lửa nhỏ hội tụ vào một điểm sáng trong cô. "Coi như chúng ta hòa," anh nói, đưa chai Scaicchetra .
"Hòa?" cô nhắc lại "Không thể!"
Anh nhún vai và bắt đầu bước đi, về phía biển. "Xem như là một khởi đầu trong nỗ lực của tôi để xin lỗi vì những hành vi sai trái trong quá khứ."
Có điều gì đó về phong cách tự nhiên, cách nói chuyện nhẹ bẫng khi anh ấy đã đề cập đến chuyện cũ, khiến máu cô sôi sục. Cô vội vàng đuổi theo, nắm lấy cánh tay anh, xoay người anh lại đối mặt với mình.
"Cậu không nghiêm túc!"
Anh ấy ngạc nhiên trước hành động của cô và đôi mắt của anh, ánh lên một chút xa cách, từ từ đi từ mắt cộ trượt xuống nơi tay cô đang cầm lấy tay anh. Cô vội buông tay như bị bỏng, và sau đó xem xét tiêu chuẩn kép.
"Gì thế, cậu có thể lôi tôi ra khỏi cửa hàng nhưng tôi không thể chạm vào tay cậu?"
Một lần nữa, đôi mắt anh ánh lên nét tinh quái. "Đầu tiên, tôi không kéo cậu đi đâu cả. Thứ hai, với sức lực đang đè lên cánh tay tôi đây hẳn là sẽ để lại vài vết bầm tím và tôi thì khá ưng làn da sáng, đều màu của mình. Thứ ba, tôi không thấy có gì sai trong việc giúp cậu có được một món đồ cậu muốn. Thứ tư, tôi chỉ đơn giản là hành động, không nghĩ gì. Mua cho cậu chai rượu dường như là điều đúng đắn vào lúc đó. "
Cô không nói nên lời vì giọng nói của anh, như thể anh đang cố hết sức không bật cười. Phản ứng đầu tiên là tức giận nhưng ngay lập tức cô nhận ra mình không có gì để tức giận. "Tôi...Vậy tôi nợ cậu?"
"Không có gì," anh nói và vòng qua cô và tiếp tục bước đi.
"Malfoy," cô vừa nói vừa đi theo anh. "Gelato là một thứ khác; cái này.... quá đắt."
"Có lẽ đối với cậu. Gelato đối với cậu cũng như chai rượu đó đối với tôi thôi. Chúng ta hòa."
Cô không chắc phải nói gì. Đúng là anh rất giàu có, nhưng đó không thực sự là vấn đề. Vấn đề là Draco Malfoy đã mua một món đồ đắt tiền cho cô, trong tất cả mọi người. Anh thậm chí đã làm như vậy mà không có lấy một lời chế nhạo, nhếch mép, từ ngữ đáng ghét hoặc bình luận chê bai về nguồn gốc của cô. Cái sau có lẽ là khía cạnh đáng ngạc nhiên nhất của toàn bộ câu chuyện.
"Chà, vậy thì...."
"Đừng nói gì thêm. Cậu sẽ phá hỏng khoảnh khắc này." Anh liếc nhìn cô khi đến gần lối đi dạo, nơi ngư dân rời thuyền sau một ngày làm việc. "Cậu đang đi lang thang à, Granger?"
"Ừ," cô trả lời một cách thận trọng. "Tại sao?"
"Tôi cũng như vậy. Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhau trên đường." Cô không chắc chắn, nhưng cô nghĩ rằng mình nhìn ra chút hy vọng mờ nhạt trong giọng của anh.
"Có thể lắm," cô nói, không chắc mình cảm thấy thế nào về việc này. Một mặt, thật tuyệt khi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc; mặt khác, khuôn mặt đó thuộc về một người đàn ông mà cô chưa bao giờ thích, ấy là nói nhẹ nhàng. Có bạn đồng hành trên con đường năm dặm rưỡi phía trước có vẻ tốt, nhưng cô đã bước vào cuộc hành trình này một mình, và vẫn có ý định vẫn như vậy.
Tuy nhiên, một trong những mục tiêu của cô là rèn luyện thêm tính bốc đống của mình. Cô chỉ cần chờ đợi và xem điều gì sẽ xảy ra.
Trong im lặng, họ đi bộ cùng nhau đến những tảng đá tạo nên cạnh của bến tàu. Sóng vỗ suýt làm cô ướt đẫm. Cô bật cười sự thích thú và giả bộ sợ hãi khi nó rút đi và cô quay trở lại mặt đất khô ráo, an toàn.
"Cái gì trong túi của cậu vậy?" anh hỏi, chỉ vào túi bánh ngọt và chanh.
"Ăn vặt," cô trả lời.
"Rất thực tế," anh nói. "Sẽ có ích đấy."
Họ đang đứng cách nhau vài bước và mặt trời chiếu vào gương mặt anh, khiến đôi mắt anh trông thật mãnh liệt, điều mà cô chưa từng thấy trước đây; chúng giống như thiếc lỏng. Một làn song khác vỗ vào bờ, phá vỡ khoảnh khắc kì diệu
"Cậu biết đường mòn bắt đầu ở đâu chứ?" anh ta hỏi, bỏ túi hàng vào balo đang vác trên vai.
"Theo con đường trở lên," cô nói, chỉ. "Đi về phía phải, đi theo biển chỉ đường."
Anh gật đầu và không nói lời nào nữa. Cô nhìn theo cho đến khi anh biến mất, sự râm ran tan biến khi khoảng cách giữa họ tăng lên.
— ooo —
Con đường mòn từ Vernazza đến Corniglia là khó đi nhất trong bốn cung đường cô sẽ đi. Thật tốt khi có thể hoàn thành trong buổi sáng nay, thay vì chờ đến cuối hành trình nếu đi theo hướng ngược lại.
Corniglia là thị trấn duy nhất không có bãi biển. Nó nằm khoảng 100 mét trên biển Địa Trung Hải. Cô chỉ đi lên và lên trong hàng giờ đồng hồ; phía trước luôn là chuỗi bậc thang kéo dài. Đôi chân nóng rần và mặt trời đang toả sáng từ điểm cao nhất trong hành trình thiên thể của nó. Mồ hôi chảy xuống mặt và lưng và cô vẫn tiếp tục leo.
Cô vòng một khúc quanh và có cái nhìn đầu tiên về điểm đến. Vẫn còn cả một chặng đường dài. Với một tiếng thở dài, cô tiếp tục bước đi.
Sau mười lăm phút, cô rẽ vào một góc khác và thấy những chiếc cầu thang dài bất tận. Cô rên rỉ, dịch sang một bên nhường đường cho người khác, tận hưởng khoảnh khắc được đứng và bóng mát nhỏ nhoi từ cái cây gần đó.
"Merlin, cậu chậm thật!"
Cô biết giọng nói đó, như thể nó ở trong đầu suốt cuộc sống của cô. Cô lấy tay che mắt và nhìn lên các bậc thang. Anh đứng đó, khoảng hai phần ba đường lên, dưới phần nhô ra và đang dựa vào một ngôi nhà nhỏ. Anh khoanh tay trước ngực và mỉm cười, mái tóc hơi rối, vài chỗ dính mồ hôi.
Gần một trăm bước mới có thể đến nơi anh đang đứng, và cô thì vẫn còn thở hổn hển vì vậy cô đứng đó cho đến khi nhịp tim trở lại bình thường. Anh chỉ đơn giản đứng đấy, nhìn cô qua dòng khách du lịch qua lại.
Cuối cùng, cô quyết định rằng mình đã sẵn sàng tiếp tục. Khi cô đến gần, anh đưa tay ra. Trong đó là một ly đầy –
"Nước cam," anh nói, đáp lại vẻ tò mò trên khuôn mặt cô.
"Nó màu đỏ," cô nói, do dự trước lời mời của anh.
"Nó được làm từ cam đỏ. Từ Sicily." Anh chỉ qua vai. "Mấy anh chàng ở đây dùng quả tươi để ép. Rất tuyệt khi uống vào một buổi chiều như thế này. Tất nhiên, không lạnh như khi tôi mới mua. Cậu làm gì mà lâu thế?"
Với ánh mắt nghi ngờ, cô nhận ly nước và nhấp một ngụm. Đó là thứ sảng khoái nhất cô từng nếm và cô uống thêm ngụm nữa.
"Tôi ngắm cảnh" cô nói.
Đôi mắt anh biến thành thiết bị kiểm tra linh hồn, nhìn xuyên qua mắt cô ra đến sau bộ não. Cô không thể nhìn đi chỗ khác, việc này dường như kéo dài bất tận nhưng thực ra chỉ trong nháy mắt anh ấy cười và bước vào cửa hàng bán nước cam. Cô đi theo như thể đang bị kéo bởi một lực vô hình.
Bên trong rất đơn giản. Bên trái của cô là quầy và ông chủ đang ép cam cho khách hàng. Có vài bộ bàn ghế trong không gian nhỏ, tất cả tập trung xung quanh hai cửa sổ rộng mở.
Cô hít vào kinh ngạc.
Đó là khung cảnh đáng kinh ngạc nhất của toàn bộ chuyến đi, được đóng khung bởi các ô cửa của cửa hàng. Cô đi đến khung cửa không có kính và có thể cảm nhận được gió biển ấm áp, nhẹ nhàng thổi. Qua cửa sổ, Corniglia ngồi uy nghi trên một vách đá cao, nổi bật hoàn hảo trong tất cả vinh quang của nó. Mơ hồ cô biết rằng Malfoy đã ngồi ở một trong những cái bàn gần cửa sổ.
"Tôi nghĩ rằng nơi này được thiết kế xung quanh vị trí đó,".
Cô gật đầu.
"Ngồi đi," anh nói, đá cái ghế đối diện ra khỏi gầm bàn. "Nghỉ ngơi một lát."
Cô làm theo, thầm nghĩ mình đang ở nơi hoàn hảo nhất trên toàn thế giới. Cô lặng lẽ nhấm nháp nước cam và nhìn ra ngoài cửa sổ, tận hưởng khung cảnh và không khí trong lành. Malfoy ngồi bên cạnh cô, uống hết ly nước của mình. Anh không nói gì và cô biết ơn vì điều đó; có một điều gì đó kỳ diệu trong lúc này và cô không muốn bất cứ thứ gì phá vỡ câu thần chú ấy.
Cô không biết mình đã ngồi bao lâu, nhưng cuối cùng cô đã uống hết nước. Cô nhìn Malfoy và thấy anh đang nhìn cô, cốc của anh cũng trống rỗng.
"Chúng ta sẽ tiếp tục chứ?" anh nói.
"Chúng ta?"
Anh quay ra cửa sổ. "Tại sao không?"
"Tại sao cậu ở đây?" cô hỏi trước khi kịp suy nghĩ.
"Ý cậu là ở Ý?" anh nói và cô biết anh đã chờ cô hỏi.
"Có ....và không. Ở đây, Cinque Terre."
Anh liếc nhìn chiếc cốc rỗng của mình, rồi ra cửa. "Chúng ta hãy đi bộ và nói chuyện, được không?"
Cô đồng ý và sau khi ném cốc của mình, cô quay trở lại con đường mòn và những bước đi lên dường như vô tận.
— ooo —
Anh nói với cô rằng anh đến Ý để kinh doanh, vì vai trò của gia đình mình trong cuộc chiến, việc kinh doanh của bố anh đã mở rộng sang các thị trường châu Âu khác. Draco phụ trách các chi nhánh ở miền nam châu Âu: Tây Ban Nha, Pháp, Ý, Thụy Sĩ và Hy Lạp. Anh sống ở Rome được hai năm và được một người cô, người sở hữu cửa hàng phù thủy duy nhất trong Công viên, nằm ở Manarola, giới thiệu đến nơi này.
Đây là lần thứ năm anh đến Công viên, lần thứ hai một mình. Cô hỏi tại sao một mình thì anh nói với cô với cái nhún vai, rằng để có thể nghe tiếng của đất tốt hơn, có thể lắng nghe chăm chú hơn. Cô hỏi anh lòng đất đang nói gì, anh liền dừng lại, kêu cô yên lặng và hãy tự mình lắng nghe.
Hàng trăm mét bên dưới cô, hàng ngàn tảng đá, đủ kích cỡ, nằm trên một bãi biển hẹp. Sóng đến rồi, đi và đầu tiên tất cả nhữn gì cô nghe được là hơi thở của biển cả. Cô nói với anh điều này và anh ấy bảo cô hãy lắng nghe nhiều hơn nữa, lắng nghe khác đi. Cô nghe theo và đột nhiên cô nghe thấy những gì anh ấy muốn cô nghe. Khi sóng rút, nước chảy qua những tảng đá,ào ạt, đổ ầm ầm trở về biển. Âm thanh giống như tiếng chuông marica hoặc tiếng gió lướt qua rặng tre, không rõ ràng nhưng uyển chuyển. Thật không thể tin được và cô nhìn anh ấy, đôi mắt đầy thích thú, anh mỉm cười nhìn cô.
Cô hỏi vì sao anh lại muốn cô đi cùng, nếu anh thích sự cô độc trong kỳ nghỉ của mình.
Anh nói với cô rằng cô khác biệt, rằng cô là một phần của quá khứ. Cô nhăn mặt và anh cười. Tất nhiên không phải là một phần tốt, nhưng vẫn là quá khứ của anh ấy và đó là thứ duy nhất anh có. Bên cạnh đó, anh ấy thích nói tiếng mẹ đẻ của mình và thích nhìn thấy mái tóc của cô liên tục rơi trên khuôn mặt.
Cô không tin và yêu cầu được biết về những gì đã xảy ra với anh sau cuộc chiến. Anh trở nên ảm đạm hơn và nhìn chằm chằm xuống mặt nước, đặt tay lên lan can. Cô nhớ đến cái bánh ngọt ricotta của mình và kéo nó ra khỏi túi. Anh liếc nhìn miếng bánh, rồi cô, rồi lại nhìn xuống nước. Cô xé một nửa rồi đưa cho anh một miếng. Anh nhận lấy và cắn một miếng. Anh ấy nói với cô đây là món ăn sáng yêu thích của mình.
Thức ăn dường như đã tiếp thêm năng lượng hoặc thuyết phục anh rằng anh có thể kể với cô vì anh bắt đầu câu chuyện của mình từ ngày cuối cùng của cuộc chiến. Sau thất bại trong Phòng Yêu cầu, và đánh mất mội người bạn, điều duy nhất anh muốn là mọi thứ kết thúc. Anh đã gần tới điểm cực hạn của mình trước đó- và sự kiện thứ hai đã đẩy ngã anh Anh ta đã trốn trong một lớp học tối tăm, sợ hãi vì từng vụ nổ làm rung chuyển chính nền tảng của lâu đài.
Mặc dù chỉ ở đó khoảng hai mươi phút-nhưng anh đã cố gắng xác định độ dài bằng cách tạo ra mốc thời gian của đêm đó-đó là hai mươi phút giải phóng nhất trong cuộc đời anh. Anh biết mình sắp chết, từ tận xương tủy biết điều đó. Mọi tiếng gào, mọi tiếng hét đều dành cho anh. Anh biết anh đã làm những việc xấu xa, nhưng anh cũng biết anh không còn muốn như thế nữa. Nếu có thể, anh muốn bắt đầu lại từ đầu.
Anh đã ngồi và tưởng tượng kết thúc diễn ra như thế nào. Chưa bao giờ trong những giấc mơ điên rồ nhất của mình, anh nghĩ Voldemort sẽ thua, vì vậy mọi niềm vui chiến thắng đều đến từ Tử thần Thực tử và mọi tiếng kêu đau đớn đều từ Potter và bạn bè. Bất cứ khi nào anh nghe thấy âm thanh bên ngoài lớp học, anh biết mình sẽ bị Tử thần Thực tử phát hiện và giết chết vì đã trốn chạy. Có thể anh sẽ bị tra tấn, vì đã làm thất vọng sinh vật đại diện bởi vết sẹo khủng khiếp được đốt vào da thịt trên cánh tay trái.
Anh nhất định sẽ chết và khi chờ đợi, anh đã thấy, nghe và cảm thấy toàn bộ cuộc sống của mình bị thu hẹp đến một điểm. Anh yêu bố mẹ, dù họ tốt hay xấu. Họ yêu anh và anh muốn gặp lại họ. Không có gì khác, không phải dòng dõi, không phải tiền, ngoại hình, tên thậm chí không phải là dòng máu. Anh ấy sẽ từ bỏ tất cả nếu điều đó đảm bảo rằng anh ấy và bố mẹ anh có thể vượt qua cuộc chiến này.
Cô đến Corniglia khi anh ấy đang kể câu chuyện của mình. Họ dừng lại trước khi đi vào và câu chuyện kế thúc. Anh ấy nói với cô rằng sau một trải nghiệm như thế, sau khi biết mình có thể chết chết và sau đó nhận ra mong muốn sâu sắc nhất của trái tim mình, cuộc sống thay đổi. Những việc cần ưu tiên tay đổi, ý nghĩa được thay đổi...Chính xác hơn, anh đã thay đổi
Cô không biết phải nói gì.....liệu cô có thể nói được gì?
Anh ấy cười và nói với cô rằng anh ấy không mong đợi gì cả. Cô nhận ra rằng anh ấy đã cười rất nhiều kể từ lần đầu tiên cô nhìn thấy anh. Tuy nhiên, tâm trí của cô đang chạy đua và cô thì vẫn còn một câu hỏi nữa.
"Tại sao?"
Anh nhìn cô, bối rối. "Tại sao cái gì?"
"Tại sao cậu lại kể tôi nghe tất cả những điều đó?"
Đôi mắt anh mãnh liệt nhìn vào mắt cô. "Cậu đã hỏi tôi. Tôi nghĩ cậu sẽ không hỏi nếu cậu không thực sự muốn biết. Tôi không nghĩ cậu sẽ tin tôi nếu tôi không nói sự thật."
"Tại sao cậu muốn tôi tin chứ?" cô hỏi, dù biết rằng cô nên dừng lại và chấp nhận câu chuyện.
Một nụ cười đăm chiêu lướt qua môi và anh lắc đầu. "Tôi thực sự không biết."
Cô hiểu, và cuối cùng đồng ý nghe theo giọng nói đang đâm vào não mình và ngừng hỏi.
"Có lẽ cậu sẽ kể cho tôi nghe câu chuyện của cậu," anh nói và cô nhìn đi chỗ khác, máu trong huyết quản của cô như dừng lại.
"Tôi đói", cô nói và quay đi, rồi chợt nhận ra họ đã đứng gần nhau đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh, và giờ đây cô nhớ làn hơi ấm ấy.
Anh ấy cho phép cô bỏ qua câu hỏi của mình và đi theo cô vào thị trấn.
...
Corniglia
Cô lang thang vào một nhà hàng trên con phố chính, và gọi món pesto lasagna-món mì mỏng, rộng và dẹt ngập sốt pesto và anh chọn Pansotti, một loại ravioli với ricotta và rau bina ăn kèm với nước sốt quả óc chó. Anh cũng gọi thêm Tegame alla Vernazza, một món với cá cơm, khoai tây, cà chua, rượu vang trắng, dầu, và các loại thảo mộc cho món khai vị. Cá cơm cũng là một đặc sản địa phương và anh trông ngạc nhiên khi cô thích chúng và ăn hẳn ba miếng.
Pesto, được làm từ húng quế, hạt thông, phô mai Pecorino Romano, tỏi và dầu ô liu, có nguồn gốc ở vùng Liguria ở miền Bắc nước Ý, nơi Cinque Terre tọa lac. Cô đã ăn pesto trong các nhà hàng Ý ở nhà, nhưng mùi vị không hề giống ở đây.
Sau bữa trưa muộn, cô dành thời gian khám phá thị trấn. Không khí hoàn toàn khác biệt so với những nơi khác. Các tòa nhà có vẻ nghiêm trang, cổ kính. Cô đi theo con đường chính đến rìa ngoài của thị trấn và thấy mình ở trên đỉnh của một vách đá, biển ầm ầm phía dưới. Chợt nhớ đến máy ảnh, cô lấy ra chụp một vài bức ảnh không mấy quá đẹp, sau đó một người đàn ông với mái tóc đỏ rực đề nghị chụp ảnh cô và Malfoy.
Cô đang do dự thì anh ấy đã nhanh chóng đồng ý. Họ đứng cạnh nhau và người đàn ông tóc đỏ di chuyển xung quanh cho đến khi anh ta thấy ưng ý và bảo cô xích gần hơn. Malfoy vòng tay quanh eo cô và cô khẽ nhích người lại gần anh. Người đàn ông hài lòng và cô nghe thấy tiếng click của máy ảnh. Cô nói lời cảm ơn và khi anh chàng đi, Malfoy nói với cô rằng anh ấy muốn một bản sao.
— ooo —
Đường mòn đến Manarola bắt đầu bằng một bộ cầu thang dài 365 bước ngoằn ngoèo từ thị trấn đến mực nước biển. Khoảng hai phần ba đường xuống, Draco thách cô chạy đua, nhưng anh lại gian lận và nhảy qua lan can để vượt lên. Sau đó, anh chế nhạo cô từ phía dưới với một nụ cười rộng trên khuôn mặt. Anh ấy vẫn giữ được bản chất ranh mãnh của của mình, nhưng các góc cạnh bén nhọn đã biến mất. Cô không ngạc nhiên khi nhận ra cô thấy anh rất thu hút.
Ngay sau khi đi được nửa đường đến Manarola, anh ngăn cô lại và nói rằng có một con đường mòn dẫn xuống những tảng đá và bãi biển bên dưới nơi cô có thể nhúng ngón chân xuống nước và nhìn thấy những con nhím biển và sứa. Đường đi hơi khó khăn một chút, nhưng anh tin rằng cô sẽ không ngã được. Có biển chỉ dẫn treo trên cánh cổng dẫn đến lối đi phụ, vì vậy cô biết con đường này được cho phép đi.
Khi cô gần đến nơi, Draco khuyến khích cô theo anh trèo lên mấy tảng đá. Cô phản đối, lấy hàng tá lý do như nguy cơ chấn thương đầu và gãy xương. Anh ấy cười và bảo cô hãy buông mình thả lỏng một chút. Cô tự nhắc nhở mình một lần nữa về mục đích của chuyến đi và cô gật đầu. Anh đưa tay ra.
Cô nhìn chằm chằm vào tay anh, cô sợ phải nắm tay anh hơn là mạo hiểm leo lên những tảng đá. Sau đó, cô ngạc nhiên về bản thân mình, thật là thứ suy nghĩ ngớ ngẩn! Với sự thích thú, cô nắm lấy bàn tay của anh ấy và điều đó-điều làm cô sợ hãi, điều cô hằng nghe suốt từ thủa bé, điều cô mong muốn hơn bất cứ điều gì kể từ khi cô nhìn thấy hình của mẹ và cha của cô trong ngày cưới của họ—nó không xảy ra ngay lập tức.
Nhưng khi điều ấy ập đến, những ngọn lửa nhỏ bắn ra từ nơi mà bàn tay hai người đang chạm xông thẳng vào não. Cô vấp ngã và anh ấy bắt cô, kéo cô lại gần. Nội tâm cô đang xảy ra một trân chiến quyết liệt, khi cô đủ gần cảm nhận mùi đàn ông của anh, đủ gần để nhìn thấy ánh bạch kim trong mắt anh.
"Thấy chưa?" anh nói. "Tôi đã nói là sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với cậu."
Cô gần như ngất đi; chưa bao giờ cảm giảc thế giớ bị đảo lội lại sống động và mạnh mẽ đến thế. Đôi mắt sắc, lời nói đầy trấn an, mang đến cho cô cảm giác an toàn và được bảo vệ. Cô luôn biết rằng mình có thể tự chăm sóc bản thân, rằng cô không cần ai chăm sóc và cô chắc chắn rằng tất cả mọi người đều biết điều đó. Có lẽ đó là lý do Harry và Ron không bao giờ nghĩ sẽ an ủi cô khi cô buồn hoặc có một ngày tồi tệ.
Họ có một hình ảnh về cô như một người phụ nữ cứng rắn, nghiêm túc và cô muốn điều đó, vì vậy cô chấp nhận và duy trì nó, ngay cả khi tất cả những gì cô thực sự muốn là một cái ôm từ bạn bè.
Cô đã luôn có rất nhiều điều cần chứng minh, cô không thể để người khác thấy cô yếu đuối, không bao giờ. Ron là phù thủy thuần chủng, còn Harry là..... Harry Potter. Cô chỉ là một phù thủy Muggle thông thường, và dễ dàng bị hắt hủi vì điều này. Cô đã luôn cố gắng tỏ ra lãnh đạm, ngay cả khi những lời nói và hành động làm cô thực sự tổn thương.
Những người gần gũi với cô đã được dẫn dắt để tin rằng cô là người lạnh lùng. Họ thấy những gì cô cho họ thấy; họ không thể nhìn thấy những vết thương khi cô chịu đựng, hay niềm đam mê cháy bỏng trong cô. Lần gần nhất cô mở lòng là khi cô tìm cách đấu tranh cho quyền của gia tinh. Và đổi lại, chỉ là sự phớt lờ, bị công khai chế giễu đến mức tồi tệ.
Draco không tin cô có thể tự lo cho chính mình. Anh ấy đã không ở bên những khi cô thấy mình biến thành một vũng nước vô dụng, khi những người xung quanh cô sụp đổ còn cô thì không. Do đó, anh đã dõi theo cô. Đó là điều đáng kinh ngạc nhất mà bất cứ ai từng làm cho cô và anh hoàn toàn không biết điều mình làm đặc biệt đến thế nào ngoại trừ việc giúp cô không bị trật mắt cá chân.
Cô cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm và biết ơn người đàn ông đang ôm cô trong vòng tay mạnh mẽ, và không suy nghĩ, thậm chí không chút đắn đo, cô nhón chân và nhẹ nhàng lướt môi qua má anh.
Cô cảm thấy người anh cứng lại nhưng anh không tránh đi. Khi ánh mắt họ chạm nhau, đôi mắt anh không bộc lộ chút cảm xúc và cô cảm thấy mình hơi ngốc nghếch.
"Cảm ơn," cô thì thầm, hy vọng anh sẽ chấp nhận rằng nụ hôn chỉ đơn giản là lời cảm ơn.
Anh gật đầu, hai cánh tay buông lỏng nhưng vẫn giữ đứng yên. "Có lẽ chúng ta nên rời khỏi mấy tảng đá này."
"Được rồi," cô nói, bối rối vì có lẽ cô sẽ đồng ý với bất cứ điều gì anh nói.
Cuối cùng anh buông cô ra, siết chặt tay và kéo cô theo sau cho đến khi cả hai đứng an toàn trên các bậc thang.
Khi trở lại con đường mòn, như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cô tiếp tục cuộc trò chuyện của mình về hàng cây tuyệt đẹp dọc theo đường mòn, thường xuyên dừng lại để kiểm tra một loài mới hay dừng lại nhìn vô số những con mèo vô gia cư rượt đuổi nhau trên đường.
...
Manarola
Khi đến Manarola, Draco dẫn cô lên con đường trung tâm đến một cửa hàng pizza và foccacia. Focaccia, được sinh ra từ chính vùng đất này, là loại bánh mì làm bằng dầu ô liu và muối, rắc thêm chút thảo mộc và rau quả, người dân địa phương thường nói rằng những chiếc bánh ngon nhất được tìm thấy giữa Cinque Terre và Genève. Người đàn ông phía sau quầy cười rạng rỡ khi thấy Draco và hai người bắt tay nồng nhiệt, trao đổi lời chào bằng tiếng Ý. Sau một lúc, người đàn ông nhìn cô và nhíu mày nhìn Draco.
"Vincente, đây là Hermione Granger. Hermione, bạn của tôi Vincente. Tôi đã kể với cậu về anh ta và cửa hàng của anh ta trên đường đi."
Cô gật đầu và bắt tay Vincente. "Rất vui được gặp anh," cô nói.
"Tôi cũng vậy. Còn cô, liệu có phải là, Hermione Granger không?"
Cô đỏ mặt trả lời, "Nếu ý anh là người bạn của Harry Potter nổi tiếng, thì đúng, đó là tôi."
Anh ta cười toe toét, vỗ vai Draco và nháy mắt tinh quái. "Tôi đã nhận được đơn đặt hàng của anh," anh ta nói khẽ nhưng không vì thế mà cô không nghe thấy. Rồi anh ta nhìn sang cô. "Mời ra phía sau, người đẹp."
Cô theo họ qua cánh cửa, Vincente gõ cây đũa phép lên một bức chân dung trên hành lang và cánh cửa ở cuối hành lang mở ra. Khi đi qua, cô thấy một cửa hàng trưng bày rất nhiều loại sản phẩm phù thủy, từ đũa đến áo choàng cho đến các thành phần độc dược.
"Chúng tôi phải bán mỗi thứ một chút," Vincente giải thích khi đi sâu hơn vào cửa hàng. "Cô không bao giờ biết những gì mọi người có thể cần."
Cô dừng lại để xem một cuốn sách có tựa đề "Nước Ý huyền diệu", Draco và Vincente đi đến quầy. Họ bắt đầu nói thì thầm và khi nhận ra điều đó, cô nhìn lên. Vincente đang đưa thứ gì đó được bọc trong giấy màu nâu cho Draco. Draco đặt nó lên quầy kiểm tra và sự tò mò của cô được khơi dậy.
Bước đến gần quầy, cô nghe thấy những từ 'độc', 'không thể tìm thấy' và 'nhanh chóng'. Máu trong huyết quản của cô đông cứng và cô dừng lại, nhìn chằm chằm vào Draco. Vincente nhận ra và tái mặt, khiến Draco quay lại. Tức giận, cô liếc nhìn các đồ vật được bày ra giữa hai người bọn họ trước khi chúng có thể bị giấu đi và nhìn thấy những chiếc lá màu đen với ba điểm, một chai trông giống trứng cá muối, que quế và một cái nĩa nhỏ màu bạc.
"Granger," Draco gầm gừ, không thèm quan tâm đến việc che giấu mấy món đồ kia.
Cô lắc đầu không thể tin, không phải vì những gì cô đang nhìn thấy mà vì cô đã từng nghĩ rằng anh đáng tin.
"Dừng lại," anh ra lệnh, tiến lại gần và nắm chặt khuỷu tay của cô. "Dừng lại, dừng suy nghĩ của cậu. Cậu không thể phán đoán chính xác về những gì tôi đang làm."
"Tôi chắc chắn rằng nó rất phức tạp," cô nói giận giữ. "Hẳn là máu bùn bé nhỏ không đủ thông minh để hiểu đâu nhỉ."
Cô nghe thấy Vincente hít sâu nhưng đôi mắt của cô khóa chặt lấy Malfoy.
Anh lắc cánh tay của cô và nhăn mày. "Tôi sẽ giải thích, sau khi tôi mua xong mọi thứ, nếu cậu đồng ý."
Điều đó lập tức ngăn câu lên án chuẩn bị rời khỏi miệng cô và cô nheo mắt lại. "Cậu sẽ giải thích sao?"
"Đúng."
Cô có thể nhận ra anh không mấy hài lòng về viễn cảnh này, nhưng anh không lùi bước trước lời hứa của mình. Cô gật đầu chậm chạp, đôi mắt anh lướt qua cô, rồi quay lại để kiểm tra các nguyên liệu đã được chuẩn bị.
Giao dịch chỉ mất vài phút, giọng nói lẩm bẩm bằng tiếng Ý, và chẳng mấy chốc, Vincente đã dẫn cô quay lại phía trước cửa hàng. Anh ta mời cô một miếng bánh foccacia và mặc dù khá lo lắng, cô vẫn nhận lấy chúng, vì cô biết mình sẽ cảm thấy đói sớm thôi. Cô chọn foccacia hành tây và tỏi. Draco gọi món yêu thích của mình, phô mai và cà chua. Vincente hâm nóng thức ăn trong lò và trò chuyện vui vẻ với Draco trong khi cô đi qua đi lại đầy lo lắng.
Những thứ anh mua là các thành phần trong một loạt các chất độc, trong đó loại nguy hiểm nhất đòi hỏi cả ba và nĩa bạc để thêm trứng cá muối vào vạc. Cô rùng mình, vòng tay ôm lấy mình và nhìn Draco đang trò chuyện từ khóe mắt.
Khi thức ăn đã sẵn sàng, Vincente đưa nó cho cô và dù cố gắng đưa tiền nhưng cả anh ấy và Draco đều không cho phép cô trả. Khó chịu, cô ra ngoài đợi và ngồi trên một chiếc ghế cạnh đường chính.
Draco trở lại sau một vài phút và cô im lặng ăn, cố gắng không nghĩ về những điều tồi tệ nhất của người đàn ông mà cô đã cảm thấy muốn hôn mới một giờ trước đó.
Anh ấy ăn xong trước.
"Câu chuyện rất đơn giản, mặc dù tôi không muốn nó lan truyền," anh nói, nghiêng người rất gần và nói khẽ.
Cơ thể thay vì xem xét về mối quan tâm của cô nay lại phản ứng với sự gần gũi của anh. Trái tim đập mạnh, bụng thắt lại và cô không thể không hình dung đôi môi của anh khi anh nói, dù cô không nhìn anh.
"Tôi có một người bạn có mẹ bị bệnh nặng. Bà ấy đang chết dần chết mòn vì một căn bệnh đã tàn phá tâm trí và cơ thể. Bà không nhận ra ai, nhưng nằm trên giường cả ngày, la hét đau đớn khi bà ấy thức dậy. Thuốc an thần cũng chẳng giúp ích gì. Tôi có các mối quen, có khả năng mua những nguyên liệu giúp chấm dứt sự đau khổ của bà. "
Cô đợi cho đến hiểu được ý nghĩa. "Cái chết nhân đạo?"
Đôi mắt anh cháy bỏng. "Bất kể thuật ngữ nào cậu thích. Và trước khi cậu tự cho mình là đúng, tôi yêu cầu cậu đặt mình vào vị trí của tôi, và mẹ bạn tôi. Cậu sẽ làm gì nếu đó là cậu? Nếu đó là mẹ cậu thì sao?"
Nước mắt tràn ra và cô tức giận chớp mắt khiến chúng rơi xuống. Anh cau mày, bối rối, và cô lắc đầu. "Không....tôi hiểu."
"Vậy thì...tại sao cậu...."
Cô nhanh chóng đứng dậy và bước đi. Anh vẫn ngồi trên băng ghế, cô nghĩ vì anh đã nghĩ cô sẽ quay lại.
Cô ngạc nhiên khi mười phút trôi qua mà anh không hề đuổi theo. Cô không thể tưởng tượng rằng mình đã xúc phạm anh. Cô dừng lại để nghỉ chân và dựa vào tay vịn.
Cô biết cô vẫn không ổn, vẫn mang vết thương ở trong lòng. Những lời của Malfoy đã xát muối lên chúng dù trong vô thức. Trái tim của cô co thắt đau đớn khi cô nghĩ về cha mẹ của mình. Cô nhớ họ ghê gớm và ước rằng mọi thứ khác đi, rằng cô có thể về nhà.
Mỗi lần nhìn thấy mẹ, cô nghĩ đó có thể là ngày mẹ mỉm cười, giang rộng vòng tay và nói với cô rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Cô sẽ gặp lại bà vào tuần cô trở về Anh, và nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô khi niềm hy vọng- đau đớn, nghẹt thở- đe dọa nhấn chìm cô xuống như dòng thác lũ.
Cô cảm thấy một sự hiện diện đằng lưng và âm thầm hi vọng người đó sẽ đi, để cô một mình. Sau đó, anh đến bên cô, một phần cô muốn đẩy anh ra, và một phần muốn ôm lấy anh. Cô nhìn đi chỗ khác và cố lau mắt nhưng cô biết anh ấy có thể thấy cô đang làm gì.
"Cậu đi đâu mà lâu thế?" cô hỏi, không nhìn anh.
"Tôi đoán cậu cần chút thời gian," anh trả lời, đưa tay vuốt tóc. "Tại sao chúng ta không đi xa hơn một chút? Có điều này tôi muốn cho cậu xem."
Cô vô cùng biết ơn anh đã không nhắc gì đến việc cô khóc, hoặc hỏi cô có chuyện gì nên cô theo anh, phía sau và hơi chếch sang bên phải. Anh không đi chậm lại để đi bên cạnh cô và cô nhận ra anh ấy đã biết cô đủ rõ để hiểu khi nào nên để cô một mình. Cô không hiểu làm sao anh có thể làm được điều đó.
Con đường mòn ngoằn ngoèo dẫn họ ra khỏi bờ biển và khi cô vòng qua một góc , cô thấy mình đứng dưới một tán ô liu. Những cái cây rất đẹp, với những chiếc lá màu xanh đậm, xám và những nhánh cây tỏa rộng.
Draco dừng lại, nhìn chăm chú vào thứ gì đó cô không thể nhìn thấy. Sau đó, khi không có người, anh nắm lấy tay và kéo cô vào khu rừng, lên đồi, cho đến khi cô bị ẩn khỏi con đường bên dưới. Cả hai đều thở khó khăn và phải mất vài giây để lấy lại nhịp thở. Anh ấy ngồi dưới gốc cây và bảo cô làm điều tương tự. Sau đó, anh lấy ra chai Limoncino đã mua ở Vernazza và gỡ nút chai.
Tâm trí của cô điểm qua một danh sách các kịch bản: anh ấy sẽ chia sẻ, hoặc anh ấy sẽ không. Nếu chia, anh sẽ mời cô đồ uống đầu tiên, hay uống trước? Nếu cô trước, anh ấy sẽ uống sau khi cô uống? Đó là một dòng suy nghĩ ngớ ngẩn, nhưng tâm trí của cô ngập tràn suy nghĩ đảo lộn và bây giờ cô đã học được rằng cô không thể làm gì để thay đổi nó.
Anh đưa chai rượu cho cô và cô uống thử một ngụm. Nó ngọt, đắng và bỏng rát nhưng rất ngon và cô nhấp một ngụm thứ hai trước khi trả lại cho anh. Anh ấy bật cười và cô hỏi anh lí do. Anh ấy trả lời rằng khuôn mặt của cô thật khôi hài. Cô cau có, và anh bảo cô đừng bực bội , hãy chờ xem những gì xảy ra khi anh uống.
Sau đó, đến lượt cô cười, khi đôi mắt anh nhếch lên và lỗ mũi phồng lên và miệng thì nửa nhăn nhó nửa như muốn cười.
"Ngon quá phải không?" anh nói, đề nghị cô uống thêm ngụm nữa.
"Khá đấy." Lần thứ ba là lần tuyệt nhất khi cô tận hưởng hỗn hợp hương vị khi đi qua cổ họng xuống dạ dày.
Anh nhìn cô, ánh mắt quan tâm nhẹ nhàng khi cô trả lại chai rượu và cô biết rằng anh sẽ cho cô cơ hội để kể nếu cô muốn. Cô vừa muốn, vừa không. Cô muốn vì anh ấy là người lạ, một người tách ra khỏi mọi thứ và mọi người liên quan, thậm chí cả cô. Anh ấy sẽ có cách nhìn khác, suy nghĩ mới và có thể có gợi ý cho cô. Nhưng cô ngập ngừng vì anh chính là anh và mặc dù đã thay đổi nhiều, anh vẫn là Draco Malfoy.
Cô nhìn anh ấy và nhớ lại khoảnh khắc trên tảng đá. Cô chưa bao giờ thực sự chia sẻ mọi thứ với Harry hoặc Ron, không muốn họ nhìn thấy điểm yếu của mình và không muốn thấy họ làm cô thất vọng.
Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài ngay cả trước khi bắt đầu nói và cô biết mình đang thổn thức, anh ấy nhanh chóng kéo cô lại gần. Cô đang rất bối rối, thích sự gần gũi nhưng đau lòng về những gì cô sắp kể với anh.
Anh ôm cô thật chặt và để cô khóc và cô bắt đầu kể sau khi thấy đỡ hơn. Anh dựa lưng vào cây và đưa cho cô chai Limoncini.
Cô nói với anh ấy tất cả mọi thứ. Ngay sau khi năm thứ sáu của cô kết thúc, cô đã sửa đổi ký ức của cha mẹ và gửi họ đến Úc. Cô muốn họ không phải lo lắng và quan trọng hơn là không bị thương. Nếu họ ở lại Anh, cô sẽ không chỉ lo lắng về sức khỏe của họ, mà họ còn là mục tiêu hàng đầu của Tử thần Thực tử.
Sau khi mọi thứ kết thúc và cuộc chiến đã chấm dứt, cô trở lại cùng Harry và Ron để tìm họ. Cô đã choáng váng ngoài sức tưởng tượng khi phát hiện ra rằng Wendell Wilkens đang ở trong bệnh viện tâm thần và Monica Wilkens đang mắc chứng rối loạn phân chia nhân cách, hầu như không kiểm soát. Cô chưa bao giờ trong những cơn ác mộng điên cuồng nhất của mình tưởng tượng rằng cha mẹ cô không hoàn toàn an toàn, hạnh phúc và lãng quên.
Cô đã liên lạc với Bộ Pháp thuật Úc và đưa bố mẹ cô đã trở về Anh. Cha của cô bây giờ là hàng xóm lâu dài của Frank và Alice Longbottom, đang dần hồi phục. Tình trạng của mẹ cô đã hồi phục, nhưng bà vẫn cần tư vấn. Cô đã đi với bà, bởi vì cô ấy đã phải đối phó với không chỉ trục xuất tàn dư của Monica Wilkens khỏi tâm lý , mà cả sự tổn thương và phản bội mà bà ấy cảm thấy ở những gì cô đã làm.
Cô đã lượm lặt được từ mẹ một ít thông tin ít ở về thời gian họ ở Úc. Họ đã có một tháng tốt lành trước khi mọi thứ bắt đầu xấu đi, sau đó bà bắt đầu gặp ác mộng về một cô con gái mà bà đã mất, nhiều lí do khác nhau: cô chết khi sinh con, tai nạn xe hơi, ung thư. Cuối cùng, tên của cô hiện ra trong giấc mơ của bà và sau đó bà bắt đầu bị ảo giác và hồi tưởng khi tỉnh dậy.
Chẳng mấy chốc, bà không thể phân biệt được giữa thực tế và những hình ảnh và câu chuyện trong tâm trí.
Cảnh sát đã được gọi bởi một người hàng xóm của cha mẹ cô sau ba tuần trôi qua khi không ai trong số họ đi vào hoặc ra khỏi nhà. Cha của cô được tìm thấy đi qua nhà lẩm bẩm, đôi mắt trừng trừng; mẹ của cô đang cố gắng quấn tã cho một quả dưa hấu.
Họ đã được gửi đến bệnh viện và các bác sĩ Muggle tuyên bố rằng cha cô đã trải qua một cơn rối loạn tâm thần và mẹ cô là một người bị tâm thần phân liệt hoang tưởng. Họ đặt ông trong một căn phòng có đệm. Không rõ vì sao thuốc họ đã có thể giúp mẹ cô và cuối cùng bà đã được thả.
Bà không biết cô là ai khi cô tìm thấy bà nhưng sau một giờ bà đã nhớ ra. Sau đó, lại quên mất, hoặc nghĩ rằng cô là hồn ma của cô con gái đã chết. Điều đó khiến cô đau đớn.
Đã bảy năm trôi qua và mặc dù mẹ cô đã gần như hoàn toàn bình phục, nhưng vẫn có những lúc bà không biết cô là ai trong vài giây. Mỗi thứ ba, cô gặp bà để uống cà phê và tham dự tất cả các buổi điều trị, hai lần một tuần. Đôi khi nhân viên tư vấn gọi cho cô, những lần khác cô ngồi ngoài hành lang hàng giờ, nhưng cô không bận tâm chút nào.
Cô đã dành ba tháng đầu tiên trở lại Anh tại St. Mungo, nơi các bác sĩ cố gắng đảo ngược thiệt hại. Sau đó, cô được thông báo rằng sẽ tốt hơn cho sự hồi phục của bà nếu họ không gặp trong một thời gian. Sau sáu tháng, cô được mời tham gia một buổi tư vấn và cô đã dành toàn bộ thời gian để khóc và cảm thấy mình thật tồi tệ.
Sau một năm nữa, cuối cùng cô cũng chấp nhận rằng cô đã đưa ra quyết định tốt nhất có thể và với ý định tốt nhất.
Cô dừng lại và Draco đưa cho cô chiếc khăn tay. Sau khi cảm ơn anh và sử dụng nó, cô nhắm mắt lại và hít thở sâu. Khuôn mặt anh không thể đọc được.
Cô không thể tha thứ cho chính mình vì những gì cô đã làm, cho dù mẹ cô có tha thứ. Mười bốn tháng trước, lần đầu tiên cha cô nhận ra cả cô và mẹ kể từ khi cô đưa họ về từ Úc, và khả năng khỏi bệnh của ông được nâng thành hy vọng. Mẹ cô đưa cô đi ăn tối và trước khi món khai vị được đưa ra, cô đã biến thành một mớ hỗn độn của nước mắt và khăn giấy khi bà nói với cô rằng bà đã tha thứ cho cô. Bà không hiểu động cơ của cô, nhưng bà cũng không muốn dành phần còn lại của cuộc đời rời xa cô.
Kể từ đó, mối quan hệ của họ đã được cải thiện rất nhiều. Cô và bà đã đến thăm cha cô vào Giáng sinh năm ngoái và ông còn tặng quà cho cô. Cả hai mẹ con đều rơi nước mắt suốt thời gian đó và cô phải lánh đi sau khi mở hộp quà là găng tay bệnh viện từ cha cô.
Không ai có thể hiểu được- ít nhất, cô thừa nhận, cô chưa cho ai cơ hội. Cô luôn thực hiện mọi phép thuật với độ chính xác, thành thạo các động tác đũa phép trong lần thử đầu tiên. Cô đã xem lại đêm hôm đó, khi cô sửa đổi ký ức của họ, hàng ngàn lần trong chậu tưởng kí, nghiên cứu hàng đống sách thần chú, hỏi ý kiến nhiều chuyên gia nhất có thể và cô vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra. Một trong những bác sĩ mà cô đã nói chuyện muốn nghiên cứu sâu hơn về những gì đã xảy ra với cha mẹ của cô và cô háo hức đồng ý, hy vọng có một lời giải thích. Như thể một lời giải thích sẽ xóa đi nỗi đau và tổn thương cô đã gây ra.
"Mẹ nói rằng mẹ tha thứ cho tôi, nhưng tôi biết bà không thể quên." Cô xé những ngọn cỏ thành từng mảnh, cổ họng đau đớn. "Thi thoảng, tôi bắt gặp bà nhìn tôi như bà đang cố gắng tìm hiểu tôi, hoặc hiểu tôi, hoặc không biết tôi là ai. Thật khó khăn, và mọi thứ đã tốt hơn, nhưng tôi biết họ sẽ không bao giờ trở lại như xưa. Tôi sẽ phải trải qua tất cả những điều này một lần nữa khi cha tôi hồi phục. "
"Ít nhất cậu có mẹ," Draco nói. "Và bạn bè."
Cô gật đầu, cảm thấy một sự giải thoát khi cuối cùng có thể chia sẻ những phần sâu thẳm nhất của tâm hồn mình. Cô thậm chí mỉm cười, chỉ một chút. Anh cũng nhìn cô cười và cô lại là một mớ hỗn độn, hoảng hốt. Cô không muốn nói với anh ấy rằng cô chỉ có mẹ của cô, rằng Harry và Ron không biết một nửa những gì cô đã trải qua với mẹ. Khi họ hỏi, cô trả lời tất cả với "tốt", "tốt hơn" và "Cũng được". Vì vậy, kể với Draco, mặc dù đó là Draco, là điều tốt nhất cô đã làm cho chính mình trong nhiều năm.
"Chà, tôi đã sẵn sàng," cô nói.
Anh ấy ngạc nhiên. "Thế thôi?"
"Ừ," cô trả lời, với lấy chai Limoncino. Anh ấy đưa nó cho cô và cô uống cạn. "Cám ơn vì đã lắng nghe."
Bất cứ lúc nào," anh trả lời. Ánh mắt anh thật chân thành, khiến cô tin tưởng.
...
Riomaggiore
Vào một lúc nào đó sau khi rời khỏi khu rừng ô liu, tay của cô vô tình chạm vào anh và cô đỏ mặt xin lỗi. Anh nói cô đừng lo lắng nhưng việc đó lại xảy ra, một lần và một lần nữa. Cuối cùng anh nắm lấy tay cô và không chịu buông tay, tinh nghịch nói với cô rằng anh thà biết chính xác tay cô đang ở đâu hơn là liên tục bị đánh như thế.
Cô cho phép và cảm xúc dâng lên không thể diễn tả. Cô ngừng cố gắng và chỉ đơn giản là tận hưởng nó.
Anh kể với về người phụ nữ sẽ uống lọ thuốc của anh, về lí do anh đã hứa với con gái của người phụ nữ đó sẽ làm bất cứ điều gì anh có thể giúp đỡ, dù không biết điều gì sẽ xảy ra. Anh đã thề sau chiến tranh sẽ không bao giờ liên quan đến Nghệ thuật Hắc ám nữa, nhưng nó dường như tiếp tục tìm đến anh, quấn lấy anh. Đây không phải là lần đầu tiên, và anh nghi ngờ đây cũng không là lần cuối cùng. Anh ấy đang cố gắng, và anh ấy đã đi một chặng đường dài, nhưng quá khứ của anh ấy đã ăn sâu và anh ấy không thể loại bỏ nó hoàn toàn.
Cô hiểu cảm giác đó và siết chặt tay anh cổ vũ. Anh ấy sắp xếp lại bàn tay để các ngón tay của của họ lồng vào nhau và cô đi phần còn lại của con đường trong sự im lặng, chìm trong suy nghĩ về những câu chuyện của ngày hôm nay.
Khi đến ngôi làng cuối cùng, điều đầu tiên cô làm là tìm quán kem gần nhất. Cô gọi món kem kiwi và anh thì gọi 1 thanh sô cô la. Cô nhận xét rằng anh ấy đã mua sô cô la sáng hôm đó và anh cười khi liếm que kem của mình. Mọi thứ dường như bị lãng quên và cô trêu chọc anh ấy vì sự thiếu đa dạng trong lựa chọn hương vị. Anh nhướng mày và múc một thìa kem to và đe dọa sẽ ném nó vào cô.
"Ồ, trưởng thành quá đi," cô nói với một tiếng cười khúc khích. "Thử kem tôi này."
Anh thử và nói rằng anh ấy thích nó, nhưng anh ấy thích hương vị yêu thích của mình. Anh ấy đảm bảo với cô rằng anh ấy đã nếm từng loại gelato được bày bán ở Ý, và sô cô la vẫn là lựa chọn hàng đầu của anh.
Cô hoàn thành bữa ăn nhẹ của mình trong một khu vực cảnh quan nhỏ mà cô tìm thấy, tràn ngập hoa nở và một đài phun nước. Anh ăn xong trước và đi vào một cửa hàng gần đó, đi ra ngoài với hai bàn tay trắng. Cô hỏi anh về điều đó và anh nhún vai, nói rằng anh không tìm thấy bất cứ thứ gì muốn mua.
Khi cô ăn xong, cả hai đi bộ trở lại ga xe lửa. Cô nhận thấy rằng bây giờ cô đang đi với tốc độ của một con ốc sên, lê chân và bước những bước rất nhỏ. Cô dừng lại ở mọi cửa hàng bắt mắt. Cô tự nhủ rằng vì cô mệt mỏi, vì cô đi bộ rất chậm, vì cô thấy hứng thú nên cô dừng lại để xem. Chắc chắn không phải vì cô muốn kéo dài thời gian ở bên anh, cho dù anh có vẻ cũng muốn trì hoãn việc phải chia tay với cô. Anh khăng khăng muốn chỉ cho cô thấy những điểm chụp hình đẹp trong thị trấn.
Cuối cùng, cô đến ga xe lửa. Chuyến tiếp theo sẽ đến chỉ trong năm phút. Cô đã thuê một phòng ở Vernazza và sẽ đi tàu; cô đã đi bộ đủ cho cả ngày và trời sẽ sớm tối.
Cô nói chuyện nhỏ, ngồi trên băng ghế, trong khi chờ đợi. Tàu đến và cô đứng dậy. Anh nắm lấy cổ tay cô và cô quay lại. Anh đứng rất gần và cô nhớ cảm giác của da anh dưới môi cô, ngọn lửa bùng lên trong cô và ánh mắt anh ấy.
"Ăn tối với anh," anh nói vội vàng khi cửa tàu mở.
"Tại sao?" cô hỏi khi mọi người xuống tàu. Chuyến tiếp theo sẽ đến trong hai mươi phút nữa.
Anh tròn mắt. "Gần đến giờ ăn tối. Có một quán ăn tuyệt vời ở Vernazza, và anh cá là khi chúng ta bắt tàu và quay trở lại, em sẽ đói. Hai ta đều phải ăn."
Cô không có thời gian để suy nghĩ; cô nên bốc đồng và chấp nhận lời mời của anh ấy. Trái tim của cô, bản năng của cô đang nói với cô điều này.
Tuy nhiên, đầu của cô muốn cô tự cứu mình, bảo vệ chính mình và tránh xa anh. Điều này không thể là sự thật, hôm nay anh ấy quá hoàn hảo. Ngày mai- có thể là lúc nửa đêm, cô nghĩ với một tiếng cười thầm lặng- anh ấy sẽ trở lại là Draco Malfoy mà cô luôn biết. Cô không nghĩ rằng cô có thể xử lý nó. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu rời đi sau một ngày hoàn hảo của cô với anh và không bao giờ gặp lại anh ấy nữa. Cô sẽ luôn có một kỷ niệm hoàn hảo, và có thể nói tốt về anh ấy, thậm chí là thích. Với sự khao khát và hi vọng về những gì có thể xảy ra.
Cô sắp trả lời không, rằng cô mệt mỏi và sắp ngủ thiếp đi khi anh ấy hôn cô. Bất ngờ- anh vòng tay ôm eo cô và kéo cô lại gần đến nỗi cô sẽ thề rằng cô nghe thấy âm thanh của không khí giữa họ vụt ra để dành đường.
Tất cả các giác quan của cô được nâng cao khi đôi môi của anh ấy, mềm mại và dịu dàng, nhưng khăng khăng và không ngừng, di chuyển nhịp nhàng với cô. Từng hơi thở, từng cú chạm, cô cảm nhận âm nhạc xung quanh mình, như thể trái tim và cơ thể cô đang sáng tác một bản giao hưởng chỉ dành cho đôi tai của cô và của anh. Cô biết anh ấy cũng có thể nghe thấy bởi vì nhịp đập của anh nhanh hơn và cánh tay khác của anh quấn lấy cô, kéo cô lại gần hơn trước, điều cô không nghĩ là có thể.
Trong những khoảnh khắc cô cảm thấy nhẹ bẫng và cô biết mình phải thở nhưng cô không muốn dừng lại, không bao giờ. Cô chưa bao giờ được hôn như thế, giống như cô là người phụ nữ đáng được khao khát nhất thế giới. Cô không chắc đó chỉ là cách anh ấy hôn hay nếu anh ấy thực sự cảm thấy như vậy về cô. Cô không thể tưởng tượng điều đó là có thể, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy mình được yêu như thế và cô chỉ mới dành vài giờ với người đàn ông này. Cô không thể tưởng tượng được sẽ như thế nào khi ở bên anh ấy, trở thành người khiến anh ấy cười, trở thành nơi anh ấy trở về.
Cô có thể biết nhãn hiệu xà phòng yêu thích của anh ấy, nhìn thấy mái tóc của anh ấy vào buổi sáng, đoán xem anh ấy thích xem bộ phim nào và đặt món ăn yêu thích của anh ấy.
Thời gian như dừng lại khi anh ấy hôn cô, nhưng ngay sau đó- quá nhanh chóng, anh dừng nụ hôn, đôi mắt nóng rực. Anh liếc nhìn môi cô và mỉm cười. Cô nhìn anh ngại ngùng trong khi ý thức từ từ trở lại. Có nhiều người xung quanh; một số trong số họ đang nhìn chằm chằm. Cô đỏ mặt.
Anh thả cô ra nhưng vẫn nắm lấy tay cô. "Bữa tối?"
Cô bật cười vì cô vừa định trả lời không. Nhưng bây giờ ý tưởng đó quả thật rất vô lý.
— ooo —
Tối hôm đó, khi ngồi cùng nhau trên những tảng đá bên dòng nước ở Vernazza, anh ấy hỏi cô đang nghĩ gì.
Cô biết có hàng ngàn câu hỏi cần được trả lời, rất nhiều việc phải giải quyết, và cô thề rằng cô sẽ không bỏ quên Harry, nhưng có điều gì đó về cách cô cảm thấy ngay bây giờ hòa lẫn với hy vọng và khiến tâm trí của cô rơi vào những vệt dài suy nghĩ. Nhưng có một điều nổi bật, bởi vì cuối cùng cô có thể thừa nhận rằng thỉnh thoảng cô cần một bờ vai để dựa vào, một người nào đó giúp đỡ cô, đặc biệt là vào các thứ ba.
Để tiếp tục hành trình học cách sống tự do, cô hỏi anh ấy nghĩ gì về những buổi hẹn hò cà phê hàng tuần với một Muggle. Anh cười và trả lời rằng không có điều gì có thể ngăn cản anh ấy.
Anh nắm lấy tay cô và bóp nhẹ; cô biết anh muốn nói với cô nhiều hơn, rằng anh ấy muốn ở đó vì cô. Cô đan ngón tay mình qua ngón tay của anh, một nụ cười đầy hy vọng nở trên môi và cô hỏi anh tại sao anh lại hôn mình. Anh nói rằng anh có thể nhận ra em đang liệt kê tất cả những lý do nên từ chối, và anh muốn cho em một lý do để đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro