Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 71: Cứu nguy

Mười phút sau, thời điểm đi qua giao lộ cao tốc, bởi vì trên xe ETC quá thời hạn, cho nên Ôn Viễn Khanh chỉ có thể cầm di động chi trả, lúc này mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Lâm An, khi trở về biểu hiện đã đóng cơ, Ôn Viễn Khanh cau mày, sắc mặt ngưng trọng lái xe hướng đường rừng phong.
Khi tới đầu hẻm đã không còn một bóng người, trời đã đen kịt, Ôn Viễn Khanh muốn hướng chỗ sâu trong ngõ tìm, thật sự quá tối. Hắn quay đầu lại nói An Nhu về xe ngồi chờ, lơ đãng nhìn thấy trên mặt đất có cái gì phản quan xuyên thấu qua đèn đường, nhặt lên vừa thấy là lắc tay của Lâm An, Ôn Viễn Khanh nhìn đến mắt đều đỏ, gắt gao đem lắc tay nắm chặt, bắt đầu ở ven đường tìm người.

Đầu đường hai người phụ nữ đi ngang qua đang nói chuyện với nhau.
"Quá đáng thương,cô gái nhỏ xinh đẹp vậy mà..."
Ôn Viễn Khanh quay đầu lại hướng hai người họ.  dùng sức nắm chặt.
"Hai người nó vậy là có ý gì! Cái gì cô gái nhỏ".

"Không liên quan chuyện của chúng tôi nha, liền vừa rồi có đán người đưa một cô gái vào nhà nghỉ, chúng tôi chỉ là...", Hai người bị người đàn ông sắc bén nhìn mang dọa sợ, nói chuyện phụ nữ chỉ vào phía trước cái hồng lục sắc chiêu bài.
"Phòng nào! Cô ấy ở phòng số mấy mấy!".
Ôn Viễn Khanh nhìn thoáng qua vị trí, thanh âm nghẹn ngào kêu.
"3,3..."
Lời nói còn không có xong, người đàn ông liền hướng chỗ nhà nghỉ, An Nhu cũng chạy vội theo.
Ôn Viễn Khanh trực tiếp từ thang lầu chạy đi lên, tay nắm chặt đấm đánh cửa phòng.
"An An, An An..."

"Viễn Khanh, đừng như vậy...", An Nhu đuổi theo Ôn Viễn Khanh tay hắn đều đã sưng đỏ, cô chưa từng gặp qua bộ dáng chồng thất thố như vậy.

Đột nhiên góc phòng truyền đến tiếng  người đàn ông dâm đãng cười xấu xa, hai người đều dừng lại, mắt Ôn Viễn Khanh đỏ ngầu bước nhanh đi, hai má run nhè nhẹ, mỗi ngón tay không tự giác trừu động.

"Không cần...", Một tiếng thiếu nữ tuyệt vọng rên rỉ.

Ôn Viễn Khanh cảm thấy máu toàn thân như là ngưng kết trụ không chảy, huyệt Thái Dương nổi gân xanh, một chân mãnh đá văng cửa.

Một người đàn ông trần trụi đem thiếu nữ đè dưới thân, hạ thể cương cứng
cách quần dài Lâm An trên dưới cọ xát, bàn tay thô ráp ở thân thể mềm mại sờ loạn một hồi, đem dây quần vướng bận kéo xuống.

Bị người đàn ông đè ở dưới thân cô gái nhỏ đã sắp mất đi ý thức, giãy giụa làm kháng cự cuối cùng, cổ áo đã bị xé rách, giơ đầu ưỡn về phía sau, lộ ra cổ trắng nõn, người đàn ông miệng rộng thừa cơ lung tung liếm hôn cổ kiều nộn trắng nõn, tay thiếu nữ bị trói buộc, hai chân loạn đạp, bất lực lắc lắc đầu, thống khổ rên rỉ.

Ôn Viễn Khanh toàn thân đều không thể  khống chế run rẩy, bước nhanh xông lên trước, chỉ một thoáng, nam nhân suy yếu thân mình bị nhổ tận gốc, ngay sau đó bị một cái đá cực mạnh vào bụng, gã tóc húi cua loạng choạng bị ném văng, đập vào trên bàn, sau đó ngã nhào đầu va mạnh trên sàn nhà.

Ôn Viễn Khanh hai mắt đỏ lên, ngực kịch liệt thở dốc, thật cẩn thận bế lên Lâm Ưn đang run rẩy, ách giọng nói,thanh âm lại thấp lại nhẹ.
"đừng sợ An An, đừng ợ, thầy ở đây, đừng sợ".

Người đàn ông ngữ khí thậm chí còn mang theo tia nức nở, đây là bảo bối hắn sủng trên đầu quả tim.

An Nhu bị hình ảnh trước mắt chấn trụ, cô thật sự không nghĩ tới cuộc điện thoại kia lại quan trọng như vậy, nếu, nếu lúc nãy bọn họ không  lấy ra di động chi trả, nếu bọn họ không có nhìn thấy lắc tay bị ném kia, nếu không có gặp được hai người phụ nữ nọ, nếu đến trẻ vài phút, thì chắc chắn thiếu nữ này đã bị gã thô lỗ kia vấy bẩn.

Là, cô ghen ghét chồng đối với nữ sinh quá thiên vị,nhưng mà cô thật sự không nghĩ tới muốn Lâm An xảy ra bất trắc. .
Lâm An cảm thấy toàn thân khô nóng bất kham, hạ thể một trận một trận không ngừng cao trào, đột nhiên bị kéo vào một vòng ôm quen thuộc lại ấm áp, bên tai tựa như có người đang nói chuyện, chỉ là cô lại mơ mơ hồ hồ nghe không rõ cho lắm. Ôn Viễn Khanh đem áo trên người khoác cho Lâm An trên, nhẹ giọng nói
"Ngoan ngoãn, không cần nhìn cũng không cần nghe".

Ôn Viễn Khanh đứng dậy đem gã đàn ông đang ôm đầu rên rỉ một phen túm khởi, "Phanh" một tiếng kén ở trên tường. Chế trụ cổ tay hắn, dùng sức buộc chặt, lấy một loại góc độ không thể tưởng tượng góc độ trở về, người đàn ông không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết, chỉ chốc lát sau, chỗ xương vai chỗ truyền đến một tiếng nứt vỡ thanh thúy. Hắn nháy mắt nức nở ra tiếng, quỳ rạp xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro