Chương 67: Khẩu giao dưới chăn
Ôn Viễn Khanh rút ngón trỏ phiếm quang, đưa tới trong miệng hút một ngụm, đã có chút động tình, đang muốn cởi bỏ thắt lưng cùng cục cưng mây mưa một phen.
"Không được, em tới cái kia".
Thanh âm điềm mỹ như là nước lạnh, Ôn Viễn Khanh dừng tay ngây ngẩn cả người, ủy khuất cúi người chôn cổ thường thức mùi thơm của cơ thể của bảo bối, ngữ khí rầu rĩ, "Bảo bối".
Lâm An cười nghiêng đầu hôn người đàn ông.
"Ngoan, chờ em hết lại cho thầy".
Ôn Viễn Khanh nhìn một bên cổ trắng nõn, có thể nhìn thấy rõ ràng lục sắc mạch máu, cúi đầu nhấp nháp một chút, cô gái nhỏ trong lòng ngực rên rỉ ra tiếng, trên da thịt liền lập tức nổi lên vệt đỏ, vươn lưỡi trấn an liếm liếm, ngay sau đó lại ở một chỗ khác hút cái dấu vết đỏ, giống như là thú nhân chiếm cứ lãnh địa, hiện tại hắn muốn ở trên người Lâm An lưu lại ấn ký thuộc về riêng mình.
Cổ Lâm An mỗi một chỗ da thịt đều bị người đàn ông tinh tế liếm láp. Người phụ nữ vào thời gian hành kinh, bởi vì nội tiết tràn đầy, tính dục đều sẽ lớn hơn so ngày thường, da thị trên cổ vốn dĩ vừa mỏng lại mẫn cảm, hiện tại bị Ôn Viễn Khanh liếm hút như vậy, cổ có hơi hơi đau, phía dưới cũng ngứa, cực kỳ không thoải mái, Lâm An khó nhịn xoắn cổ.
"Ưm, em đã như vậy, thầy còn muốn khi dễ em".
Ôn Viễn Khanh tỉnh táo ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt cô gái nhỏ gục xuống, cả người đều héo héo, rất nhanh trấn an khẽ hôn khuôn mặt nhỏ,
"Được được, thực xin lỗi, bảo bối, ba ba không phá con".
"Ohhh, đau, đừng đè nặng, eo đau"
Lâm An bĩu môi kiều khí kêu rên. Người đàn ông hướng lên trên căng sức lực, đẩy ra áo ngủ thiếu nữ, duỗi tay mềm nhẹ mà nhéo eo cô.
" Như vậy có đỡ hơn chưa?".
"Ừm, có thể mạnh một chút"
Bàn tay Ôn Viễn Khanh thực nóng, Lâm An bị ấn thoải mái.
Ôn Viễn Khanh vươn tay cánh tay cho cô nằm, để cô gái nhỏ dựa vào thoải mái chút, bàn tay to một nặng một nhẹ xoa bóp thịt mềm bên hông, sủng nịch nhìn cục cưng phát ra than thở vừa lòng.
Chỉ chốc lát sau, Lâm An liền ngủ, Ôn Viễn Khanh nhìn thiếu nữ trong lòng ngực ngủ say cảm thấy chính mình thật sự như là chiếu cố con gái, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng, hẳn là cung phụng một tiểu tổ tông, đem chóp mũi dán ở chóp mũi Lâm An cọ cọ,
"Có phải vậy không? tiểu tổ tông".
Ôn Viễn Khanh nằm ở bên cạnh Lâm An, bàn tay không ngừng ấn, chậm rãi cũng có chút buồn ngủ.
Trong trạng thái nửa mộng nửa tỉnh nghe được thanh âm mở cưa theo bản năng cúi đầu hôn môi cô gái nhỏ, ngay sau đó truyền đến giọng của An Nhu, tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lâm An hơi tỉnh, có chút mơ hồ nhìn mình.
Ôn Viễn Khanh nhíu mi cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn là trấn an Lâm An trong lòng ngực.
"Đừng sợ, có thầy ở đây".
Quần áo trên người hoàn chỉnh, nhưng mà cục cưng trong lòng ngực vừa rồi bị hắn cởi chỉ còn một cái quần lót, cứ ôm như vậy, mặc cho ai thấy đều giải thích khó quá đi, Ôn Viễn Khanh xả chăn hướng trên người, hắn thân hình cao lớn, trong chăn ẩn giấu một người căn bản nhìn không thấy, mới vừa đắp lên không lâu, An Nhu liền đi đến.
"Viễn Khanh?"
An Nhu đi vào tới thấy chồng nằm trên giường như là vừa mới tỉnh ngủ, liền đi lên trước giải thích nói,
"Em sợ anh không mang chìa khóa giữa trưa không thể trở về nghỉ ngơi, cho nên lại đây chờ anh"
"Cảm ơn, kỳ thật anh cũng có đem chìa khóa dự phòng"
An Nhu cảm thấy có chút kỳ lạ, Ôn Viễn Khanh nếu có 1,2, tiết dạy, sau tan học lúc đều sẽ ở lại văn phòng giải đáp thắc mắc của học sinh, vì sao hôm nay lại về nghỉ ngơi sớm.
"Anh buổi sáng dạy xong rồi à?"
" Ừ, xử lý xong sớm việc nên trở về ngủ "
An Nhu thấy quần áo trên sàn nhà hơi hơi bật cười, ngữ khí mang theo thân mật, ôn nhu nói.
"Như thế nào quần áo còn loạn như vậy".
Ôn Viễn Khanh nhìn quần áo trên mặt đất, mới nhớ tới vừa rồi sợ cộm cô gái nhỏ hắn liền thay áo ngủ, thay cho thường phục tùy ý ném trên mặt đất, bên trong còn có áo ngủ của bảo bối, bất quá may mắn Lâm An thích mặc quần áo hắn nên bên trong cũng cũng không có quần áo thiếu nữ.
Lâm An nằm ở trong ngực Ôn Viễn Khanh, có chút ăn vị, thừa dịp An Nhu ngồi xổm xuống thu dọn quần áo, xoay người, đẩy ra quần ngủ của người đàn ông.
Chăn thực tối cũng kín gió, Lâm An tuy rằng nhìn không thấy người bộ dáng Ôn Viễn Khanh, nhưng cũng có thể cảm giác được nó tản mát ra năng người nhiệt khí, còn mang theo tư vị nam tính đặc thù, đều có thể tưởng tượng ra bộ dáng nó sung huyết giận trương, Lâm An dùng tay sờ soạng, phát hiện một bàn tay đều cầm không hết, ở trong tay cô cự căn còn không an phận run nhảy lên, quy đầu thực mau quy đã ươn ướt, liếm một ngụm, cảm nhận được người đàn ông run rẩy.
"Anh làm sao vậy, mặt sao lại đỏ như vậy "
An Nhu nhặt quần áo treo ở trên giá áo, quay đầu lại thấy sắc mặt Ôn Viễn Khanh ửng hồng, hô hấp cũng dồn dập không ít.
"Không sal, có thể là có chút, ohhh, có chút nóng",
Hạ thể bị cắn chặt phun ra nuốt vào, bàn tay to vuốt trên đùi trơn trượt da thịt Lâm An, Ôn Viễn Khanh thân thể thoải mái có chút run rẩy.
Lâm An trong miệng phác họa ra hình thù người đàn ông, âm mao nồng đậm trát ở trên, mở ra miệng nhỏ, trên dưới phun ra nuốt vào cự vật, nước bọt hòa với dương chất nhầy tiết ra từ mắt ngựa, dọc theo hạ thể người đàn ông, chảy tới trên giường, chỉ chốc lát liền tẩm ướt một mảng khăn trải giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro