Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

truyện bên lề

Chào các cậu !
Dạo này dịch bệnh đang bùng lên phải không . Ngày hôm nay có râdt nhiều trang trên FB đã đăng tải câu chuyện của Đồng Sinh và Nựu Nựu .
Câu chuyện của hai anh chị làm mình khóc rất nhiều .
Thế nào mới là bi thương nhất ... chính là ngay trước mắt biết tất cả nhưng không thể làm gì cả . Thế nào là đau khổ nhất ? Phải chăng là sinh ly từ biệt ... cuối cũng vẫn là chia ly !

Như mọi người biết thì Vũ Hán nói riêng và TQ nói chung trong khoảng tgian bệnh dịch bùng phát đã tử vong rất nhiều phải không ??

Đây chỉ là câu chuyện của Nưu Nựu và Đồng Sinh . Còn những câu chuyện cũng sẽ đau thương như vậy nữa.

"Đồng Sinh giờ đây chẳng thể Cùng Sống. Hẹn em ở kiếp sau , kiếp sau ... chúng ta nhất định Đồng Sinh Đồng Tử"

BẠN TRAI CỦA TÔI, ĐÃ CHẾT Ở VŨ HÁN...
(Câu chuyện có thật - Dương Ca dịch)

1.

Ngày 22/1/2020, lúc ấy khoảng 11h trưa tôi cùng ba mẹ đang đi mua sắm đồ tết ở siêu thị.
Tôi nhận được tin nhắn từ Đồng Sinh, anh ấy nói:
“Nựu Nựu, anh hình như bị cảm rồi, anh muốn đi khám xem sao, sợ bị nhiễm rồi”.
Tôi mắng anh ấy nói gở, Vũ Hán mười mấy triệu người, dễ gì bị nhiễm như vậy.

Đồng Sinh sinh ra và lớn lên tại Vũ Hán. Tôi và anh ấy yêu nhau được 3 năm. Sau khi tốt nghiệp, tôi ở lại Vũ Hán làm việc. Anh ấy là 1 lập trình viên, còn tôi làm hỗ trợ thiết kế cho 1 công ty thời trang.

Chúng tôi có 1 mục tiêu là phấn đấu kiếm thật nhiều tiền để mua một căn nhà mơ ước.

Ở Vũ Hán học tập, làm việc, sinh sống 7 năm, tôi vì Đồng Sinh mà yêu luôn cả thành phố này.

Ba mẹ Đồng Sinh ở quê đều làm nông. Còn Ba mẹ tôi luôn phản đối tôi ở lại Vũ Hán, muốn tôi về quê nhà phát triển. Nhưng tôi vì tình yêu mà kiên định bất chấp. Tôi tin, người tôi lựa chọn sẽ mang đến cho tôi một tương lai hạnh phúc.

Chúng tôi dự tính mùa xuân năm na, khi Vũ Hán hoa anh đào nở, sẽ đi chụp ảnh cưới, chọn một ngày đẹp, tổ chức hôn lễ.

2.

4h30 chiều hôm ấy,  Đồng Sinh gửi tin nhắn nói rằng bệnh viện quá tải, anh ấy đã xếp hàng rất lâu mà chưa lấy được số. Tôi hỏi, sao không đổi sang bệnh viện khác. Anh ấy nói, bệnh viện nào cũng như nhau, người sốt nhiều quá, đều chật kín.

Vũ Hán nhiều bệnh viện như thế, “đều chật kín” là kiểu gì. Theo miêu tả của anh ấy, tôi có thể nhận thức được rằng dịch bệnh lần này ở Vũ Hán là một thảm hoạ.

Tôi hỏi anh ấy có những triệu chứng gì, anh ấy bảo toàn thân đau nhức, mệt mỏi và buồn nôn.

Đây chẳng phải là triệu chứng của virus corona mới sao. Tôi vô cùng lo lắng, tôi khuyên anh ấy lúc này không nên về nhà ba mẹ. Tôi nhớ ra tôi có một đồng nghiệp, chồng cô ấy hình như làm việc trong viện, tôi vội vàng gọi cho cô ấy thỉnh cầu giúp đỡ. Xem có thể đi cửa sau để Đồng Sinh được ưu tiên khám bệnh không.

Cô ấy nói, chồng cô ấy làm ở khoa tư nhân, không nhận bệnh nhân bị sốt.

Đồng Sinh không lấy được số, mệt mỏi lê lết về phòng.

3.

Tôi lấy điện thoại ra đặt vé, về Vũ Hán, tôi phải nhanh quay về, tôi phải ở cạnh Đồng Sinh, lúc này người anh ấy cần nhất, là tôi.

Tôi đặt vé tàu điện cao tốc ngày 24/1. Nhưng đến 11h đêm, tôi nhận được tin nhắn chuyến tàu đã bị hủy. Nguyên nhân vì thành phố Vũ Hán vừa bị phong toả. Vé tôi mua lần này, trạm dừng không phải Vũ Hán rồi.

Vũ Hán bị phong tỏa rồi sao. Trong đầu tôi chợt loé lên , dịch bệnh lần này so với  tưởng tượng của tôi nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Tôi không ngủ được, gọi video với Đồng Sinh. Anh ấy nằm trên giường, ôm vào lòng con gấu bông mà tôi vẫn thường ôm khi ngủ, trên chiếc kệ đầu giường, đặt một vài loại thuốc.

Tôi bảo anh ấy liên hệ với quản lý địa phương. Tôi xem trên tin tức, thấy có thể xếp xe cứu thương đến khám bệnh. Đồng Sinh nói vô ích thôi, công việc của họ hiện giờ quá nhiều, chỉ có thể giúp những người bệnh tình nghiêm trọng.

Bệnh dịch này bỗng dưng ập đến đã làm cho Vũ Hán rối loạn, lúc này không có giải pháp giải quyết hoàn thiện là điều dễ hiểu.

Sáng sớm hôm sau, Đồng Sinh nói cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, thân nhiệt 38 độ đã giảm xuống còn 37,5 độ, cũng không thấy mệt nữa, có lẽ chỉ là cảm nhẹ, bảo tôi yên tâm.

Tôi mừng rưng. Sợ rằng anh ấy nói dối để tôi yên tâm nên bảo anh ấy gọi video cho tôi xem nhiệt độ trên nhiệt kế, nhiệt độ đúng là không hề tăng lên.

Đồng Sinh của tôi, ấm áp như thế, lương thiện như thế sao có thể bị nhiễm virus được chứ.

4.

Mùng Hai tết.

Tôi có hẹn Đồng Sinh gọi video, nhưng anh ấy thất hẹn.

Gọi điện thì tắt máy, nhắn tin thoại wechat không trả lời.

Cuối cùng tôi phải gọi điện cho ba mẹ anh ấy, bác nói không thấy Đồng Sinh về nhà, họ cũng không liên lạc được. Tôi liên hệ với quản lí khu vực. Quản lí nói, xác nhận nhiều trường hợp nhiễm virus nên đã phong tỏa khu vực rồi. Ông ấy nói trong danh sách nhiễm bệnh không có tên bạn trai tôi. Tôi thở phào thì ông ấy lại nói, danh sách nghi nhiễm có một cái tên, là Đồng Sinh.

Tôi hỏi trường hợp nghi nhiễm thì sẽ xử lí thế nào. Ông ấy nói, tự theo dõi tại nhà, bệnh viện không còn chỗ chứa rồi, trừ khi nghiêm trọng đến không thể hô hấp mới có xe cứu thương đến.

Tôi lên mạng tra tin, có những người nhiễm bệnh vì không nhập viện được mà chết ngay tại nhà hoặc nhập viện nhưng không có giường bệnh mà chết tại phòng chờ… và rất nhiều tin cầu cứu sự trợ giúp của người bệnh khiến tôi nhìn thấy mà hãi hùng.

Quản lí đến kiểm tra căn phòng chúng tôi thuê, không thấy Đồng Sinh ở nhà. Tôi muời phần lo lắng, nhưng bất lực chẳng thể làm gì.

Mãi đến chiều Đồng Sinh mới gọi lại cho tôi. Tim tôi lúc ấy như rơi xuống khỏi lồng ngực.

5.

Đồng Sinh được xác nhận nhiễm virus rồi.

Sau khi anh ấy bị nghi nhiễm đã tự mình đến một bệnh viện gần đó xếp hàng khám, kết quả dương tính.

Không có bất ngờ hay kinh hỉ, đó là một điều bất hạnh. Nhưng điều khiến tôi lo lắng hơn là mặc dù anh ấy đã nhập viện nhưng bác sĩ lại nói bệnh tình không mấy nghiêm trọng, giường bệnh thì khá chật, chỉ đành ở lại phòng chờ để theo dõi chữa trị.

Nói cách khác, thì bệnh tình phải nghiêm trọng đến mức không thể hô hấp, mới được đi cấp cứu!

Đồng Sinh nói không thể trách bệnh viện. Bệnh viện bận như đang đánh trận, số người nhiễm quá nhiều, giường bệnh đã quá chật, bác sĩ ưu tiên cho những trường hợp nghiêm trọng.

Nhìn thấy tôi khóc bù loa trong video anh ấy liền an ủi, "Em có biết em xấu nhất là khi nào không".

Tôi quát lên, "Đến giờ này mà anh còn lắm lời à, đợi khi em về Vũ Hán sẽ xử anh."

Anh ấy cười nói, “Khi em khóc, anh cảm thấy em là cô gái xấu nhất trên thế giới. Trời ơi, Đồng Sinh tôi đẹp trai thế này, sao lại tìm được cô vợ cực xấu thế kia chứ…"

Tôi hai mắt ngấn lệ, nhưng vẫn cười.

Tâm trạng tốt có tác dụng thúc đẩy việc trị bệnh. Tôi tin Đồng Sinh có thể vượt qua ải này.

6.

Tôi rất muốn trở lại Vũ Hán. Rất muốn, rất muốn!

Nhưng tôi không thể ra ngoài rồi. Sau khi chính quyền địa phương thông tin rằng tôi trở về từ Vũ Hán. Cả nhà tôi đều bị cách ly, quản lý địa phương đều đến đo thân nhiệt chúng tôi mỗi ngày.

Mùng Năm tết.

Đồng Sinh đột nhiên gọi video đến. Anh ấy nói, Nựu Nựu, anh cảm thấy có thể sẽ không cùng em đi tiếp được nữa, anh muốn nói với em chuyện này, em phải hứa không được khóc, phải kiên cường.

Trong video tôi thấy Đồng Sinh vẫn không thể nằm trên giường bệnh. Trong lòng tôi sốt sắng, một dự cảm không hay xuất hiện trong đầu.

Đồng Sinh có lẽ đã nhận ra rằng anh ấy sắp không ổn rồi.

Tôi khóc đến mức toàn thân bất lực lại không biết phải làm gì. Tận mắt nhìn người mà mình yêu thương đang từng bước tiến dần đến cái chết, nhưng không thể kéo anh ấy lại, thậm chí đến gặp mặt cũng không thể.
Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng giấc mơ đang tan vỡ. Phải rồi, giấc mơ về một căn nhà, về một đám cưới, tất cả những giấc mơ đều đang tan biến.

Khoảnh khắc đó tôi không muốn nghe bất cứ lời nào từ Đồng Sinh nữa, trừ khi là anh ấy đã được nằm giường bệnh, trừ khi bệnh tình đột nhiên tiển triển tốt rồi.
Đó mới là những lời tôi muốn nghe nhất từ người thương đang ở nơi xa.

7.

Đồng Sinh gửi cho tôi tệp văn bản.

Anh ấy nói đó là một bức thư, viết gửi cho bạn trai của tôi ở tương lai, sau này nhất định phải đưa cậu ấy đọc.

Tôi đã mở ra xem, trái tim tôi như vỡ vụn.

Nội dung khái quát như sau:

Khi cậu đọc được bức thư này, chúc mừng cậu đã trở thành bạn trai của Nựu Nựu. Thật đáng ghét nhưng phải thừa nhận rằng cậu cũng có tài giống tôi, cũng có thể cưa đổ được một mỹ nhân. Không dài dòng nữa, tôi muốn cậu hãy chú ý đến những vấn đề sau, à không phải chú ý mà nhất định phải ghi nhớ.

1,Nựu Nựu có chút trẻ con, đôi khi hay cáu giận, cậu phải nhường nhịn cô ấy. Đúng vậy, nhường vô điều kiện, bởi vì cậu là người đàn ông sẽ bảo vệ cô ấy suốt đời.

2, Nựu Nựu bị bệnh đau nửa đầu, lúc cô ấy lên cơn đau, cậu phải tận tâm chăm sóc, không được mất kiên nhẫn. Mỗi lần cô ấy đau, tôi đều giúp cô ấy xoa bóp chỗ huyệt thái dương. Nựu Nựu sẽ nhanh chìm vào giấc ngủ, ngủ một giấc rồi, sẽ không còn đau nữa. Đây là cách mà một vị thầy thuốc Đông Y dạy cho tôi, cậu phải ghi lại cho nhớ.

3,Nựu Nựu có một điểm, tôi cảm thấy rất không tốt. Tôi luôn sửa cho cô ấy, nhưng tôi không còn cơ hội nữa rồi, chỉ đành giao nhiệm vụ này cho cậu. Cô ấy rất thích xem phim bộ, một khi xem là không còn khái niệm thời gian, thường đến tận 2, 3 giờ sáng, ngủ không đủ giấc, ảnh hưởng rất xấu đến sức khoẻ. Yêu cô ấy hãy sửa khuyết điểm này cho cô ấy.

4,Trở thành bạn đời của nhau, trong cuộc sống không thể tránh khỏ khó khăn và trắc trở, hi vọng hai người có thể tôn trọng lẫn nhau và học được cách bao dung.

5,Tôi không biết cậu là người ở đâu, sống ở chỗ nào, làm nghề gì, những điều đó không quan trọng. Chỉ cần cậu yêu cô ấy như tôi yêu cô ấy, yêu thật chân thành, vậy là đủ rồi. Cảm ơn cậu đã chăm sóc Nựu Nựu. Chúc hai người hạnh phúc...

Ngoài gửi tệp văn bản ấy, bên dưới Đồng Sinh còn ghi cho tôi một dãy số.
Đó là mật khẩu tải khoản ngân hàng của anh ấy, trong thẻ có hơn 10 vạn tệ. Là toàn bộ số tiền tiết kiệm kể từ khi anh ấy đi làm. Anh ấy nói cả đời chỉ yêu mình tôi, số tiền này là để lại cho tôi.

8.

Mùng Tám tết

Đồng Sinh đi rồi.

Anh ấy chết trong phòng chờ theo dõi của bệnh viện, đến khi chết vẫn không có một giường bệnh.

Tôi khóc đến không làm chủ được bản thân. Tôi hận ông trời, tại sao lại tước đoạt mạng sống của Đồng Sinh. Tại sao lại khiến tôi mất đi người tôi yêu. Tại sao anh ấy không vào được phòng bệnh.

Dịch bệnh bùng phát sẽ cướp đi sinh mệnh của bao nhiêu người đây... Bệnh dịch cố nhiên vô tình nhưng nhân họa không thể tha thứ!

Tôi, một cô gái bình thường đã mất đi người mình yêu nhất trong dịch bệnh, tôi hận giấu đi chân tướng, hận kiểm soát hỗn loạn...

Yêu càng nhiều, hận càng sâu. Tôi yêu Vũ Hán bao nhiêu, càng oán hận Vũ Hán bấy nhiêu. Nhưng ai sẽ quan tâm đến một người bình phàm mất đi, người thân họ sẽ đau thương nhường nào. Ai sẽ biết được rằng, trong số những người đã chết vì dịch bệnh, có một người, là người tôi yêu, anh ấy tên là Đồng Sinh.

9.

Ngày thứ hai sau khi Đồng Sinh ra đi, nắng ấm chiếu rọi.

Trời cao như đang ban phát xuống vài tia nắng, chiếu lên khuôn mặt tôi, chiếu vào nỗi bi thương của ly biệt.

Tôi và Đồng Sinh là những con người bình thường trong tầng lớp tận cùng của xã hội. Chúng tôi cả đời trên tay cầm liềm, cắt bỏ đi sự tầm thường, thấp kém.

Mất đi Đồng Sinh, vào mỗi đêm tôi đều mơ thấy một con ếch, nó nhảy ra từ một cái hang  giữa trời đông giá rét, nó nhảy qua màn đêm yên tĩnh, nhảy qua cả ánh bình minh, kêu gào thảm thiết, xé toạc cả không trung.

Tôi khẽ nhắm đôi mắt, từng giọt lệ nóng nhẹ rơi.

Đồng Sinh à, anh nhất định không biết đâu. Trận tuyết lớn ở Vũ Hán đêm đó cũng không thể tan chảy những giọt nước mắt đã ngưng kết lại của anh.

Nước mắt, là minh chứng tốt nhất để em tố cáo anh. Nỗi đau thương ấy, chỉ trời xanh mới thấu.

10.

Đồng Sinh, anh biết không, một tuần sau khi anh đi, Vũ Hán đã thay đổi.

Trở nên đẹp hơn, mạnh mẽ hơn. Có giường bệnh rồi. Hiện giờ giường bệnh đợi người chứ không phải người bệnh đợi giường nữa. Tại sao anh không thể kiên trì thêm vài ngày chứ. Nếu anh gắng gượng thêm vài ngày, chúng ta hà cớ phải hẹn kiếp sau gặp lại.

Anh đi rồi, lúc em đau bụng ai sẽ quan tâm em. Em đau đầu, ai sẽ xoa bóp cho em. Em cáu giận, ai sẽ dỗ dành em. Đã hẹn tháng 3 ra năm, chúng ta sẽ cùng nhau đi Đông Hồ, khi hoa anh đào nở sẽ cùng nhau đi chụp ảnh cưới. Đã nói sẽ cùng nhau phấn đấu, xây dựng một tổ ấm tình yêu của hai ta...

Không còn nữa, tất cả đều mất hết. Những nụ hôn nhẹ, tiếng cười và tiếng khóc, tất cả đều biến mất rồi. Bánh xe tình yêu, nói chìm là chìm thôi.

Con đường hao anh đào thẳng tắp như cố ý đâm xuyên qua trái tim chúng tôi, ánh điện lập loè khiến người loá mắt, nó làm tổn thương anh, tổn thương những kí ức được chôn dưới bia mộ kia.

Anh à, định mệnh là kiếp trước em thả một chú chim bay đi, kiếp này không thể khiến anh dừng chân, kiếp sau nhất định sẽ xây cho anh một chiếc tổ ấm áp nhất...

Đồng Sinh à Đồng sinh. Em phải làm thế nào để dứt khoát quên được anh đây. Làm sao để quên đi đau khổ đây.

Hơi thở ngọt ngào của anh sau cùng chẳn thể sưởi ấm linh hồn em. Bởi vì em đã hiểu, thế gian người không thể trở về, chung quy vẫn khiến người ta thương cảm. Thay vì yêu nhau là một loại đau thương, chi bằng quên nhau như sống bình thản.

Người em yêu, em và anh định mệnh đã là một tình yêu đẹp đến thê lương. Từng lưu luyến, từng mất mát, từng khóc, từng cười, cuối cùng đứt đoạn...

Dương Ca dịch
Nguồn: Weibo

( chúc mọi người có một ngày thật vui vẻ . Cảm ơn những bạn đã luoin theo rõi truyện của mình . I LOVR YOU 3000😚😚)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro