Sự dịu dàng
Thế Huân ngủ không sâu giấc, đã sớm tỉnh lại. Cả người cậu không có tí sức nào, lảo đảo đi tắm vội, đổi áo ngủ mới rồi lặng lẽ nằm xuống.
Mùa đông ở Bắc Kinh trời sáng muộn. Những ngày qua Bạch Hiền ở bên ngoài công tác mệt muốn chết rồi, ngủ rất sâu. Thế Huân cắn cắn môi, dè dặt tới gần ôm lấy anh. Yêu đến mức này, sợ hãi và vui vẻ đã khảm vào xương vào máu, tình yêu ôn nhu dịu dàng cậu dành cho anh vẫn vẹn nguyên như vậy .
Vì vậy vẫn còn một Thế Huân có thể theo Bạch Hiền trải qua sáu năm sống khổ, chịu đựng hai năm anh phóng đãng, lại dùng một năm cuối cùng của sinh mệnh yêu anh đậm sâu. Ôn nhu lưu luyến như vậy, kiên quyết dũng cảm như kia, chỉ có mình cậu .
Một Thế Huân biết rõ bản thân sợ đau nhưng luôn tự làm đau bản thân .
Một mình cậu chịu đựng sự dày vò của căn bệnh này , một mình cậu trải qua những buổi hóa trị liệu .
Đến cuốu cùng thì vẫn chỉ có mình cậu Ngô Thế Huân
( ui mấy chị thấy vẻ đẹp của út Hun nhà mình có phi thực tế không cơ chứ 😍😘 )
_______________________
Bạch Hiền cũng không rõ, bắt đầu từ khi nào người này đã không còn dính mình nữa, không thèm để ý anh cả đêm không về, cũng không hỏi những người bạn có ngôn từ ám muội với anh . Không còn muốn quan tâm đến chuyện của anh bên ngoài . Thế Huân vẫn vậy, sau đó thay đổi, càng ngày càng trầm mặc, càng ngày càng tiều tuỵ.
Thậm chí, có một khoảng thời gian anh cảm thấy mình mất hứng với cậu, không muốn gặp cậu nữa. Nhưng tới hôm nay dường như anh mới cảm giác được, không phải là mình không muốn gặp, mà là không dám.
Anh sợ nhìn thấy sự dịu dàng của cậu , đôi mắt vô hồn , bản thân cậu bài xích động chạm của anh .
Anh sợ thấy một Thế Huân như vậy .
Ngô Thế Huân anh biết năm 17 tuổi cậu như một đóa hoa đẹp rạng rỡ , vui vẻ , hoạt bát . Thế Huân của bây giờ hoàn toàn đối lặp với cậu của nhiều năm trước .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro