Lạnh
"Anh ở cùng em , chỉ là có thêm một người nữa bên cạnh anh. Em ở bên anh , lại có thêm cả một gia đình. Anh đã quen với thói quen sinh hoạt vốn có, còn em lại phải bỏ đi thói quen sinh hoạt của chính mình. Kết hôn rốt cuộc là vì cái gì? Nếu anh đối xử tốt với em, vậy đó là em may mắn. Nếu như anh không đối xử tốt với em, vậy em lấy cái gì để đối mặt đây..."
( đáng yêu ứ chịu đc nên để đấy cho các cậu ngắm , chứ kh có ý gì 🤣🤣)
Thế Huân đột nhiên ngẩng đầu, không thể nào tin nổi. Dùng kiểu nói ác độc này sỉ nhục cậu, đây đúng là người đàn ông mà cậu từng móc tim móc phổi yêu hơn nửa đời ư?
Thế Huân tốn sức đứng lên, cậu cố gắng đứng vững, đưa mắt nhìn anh .
" Biện Bạch Hiền"
"Anh dựa vào gì mà nói tôi? Anh dám đảm bảo rằng mình vẫn sạch sẽ không? Anh lăng loàn bên ngoài thì được, dựa vào đâu mà hùng hồn! Anh cho rằng tôi không biết ư? Anh thật sự coi coi tôi là đồ ngu đúng không? Con mẹ nó anh cũng không tốt đẹp gì đâu!"
Thế Huân chưa nói xong đã trúng một bạt tai.
( không muốn hiểu không muốn nhìn )
Bạch Hiền thẹn quá thành giận, hắn không nghĩ tới việc mình đang tiêu chuẩn kép, chỉ nghĩ đến việc Thế Huân giống mình, có phải cũng không sạch sẽ không?
Đây là bảo bối từ năm mười mấy tuổi mình đã độc chiếm không cho ai nhìn. Giấu cậu đi để không một ai có thể chạm vào .
( vậy mà anh đánh tui thế đấy... khóc**)
Bạt tai này khiến Thế Huân ngẩn ngơ, lỗ tai ong ong. Bạch Hiền tiến lên siết chặt cổ tay Thế Huân kéo vào phòng ngủ.
Hắn không phải là bác sĩ thương xót cậu không dám nặng tay, lực tay của hắn mạnh, khiến cổ tay Thế Huân xanh tím.
"Tôi ra ngoài gặp dịp thì chơi vì không thể từ chối, em ở nhà có gì bị khó dễ chứ? Em ái muội với người ta là vì cái gì? Hả? Chắc em thèm chịch đúng không!"
Cái khăn quàng gây rắc rối kia bị vứt trên giường. Tấm ga giường, đệm giường bị vứt xuống đất, là Bạch Hiền hắn chê bẩn nên ném xuống.
Cậu nhìn cái khăn kia hồi lâu mới nhớ lại, ngày đó bác sĩ đưa cậu về nhà quàng lên cổ cậu. Thế Huân gấp gọn lại, định lúc đi bệnh viện trả lại, kết quả là quên mất.
"Ai?" Hắn chỉ cái khăn.
Cậu cười hơi thê lương: "Bác sĩ."
"Quần áo của em ở chỗ bác sĩ, khăn quàng của hắn lại ở nhà mình. Hai người đừng có vô liêm sỉ như vậy được không?"
( Hàm said : anh vừa bảo anh không có liêm sỉ đấy BIỆN BẠCH HIỀN ..)
"Suy cho cùng chúng ta làm tất cả để được người khác quan tâm, ấy vậy mà chúng ta càng làm thì lại càng cô đơn..."
Cậu muốn cho Bạch Hiền một bạt tai, muốn hắn đừng có nói chuyện kỳ quặc như thế, nhưng cậu tức đến mức không thốt nên lời, cổ họng trào máu.
Cậu bị hắn nhấn ở trên giường, sau lưng bị cấn rất đau .
"Tôi hận anh."
Bạch Hiền nghiêng người tới để cậu không chống cự, đến ngữ điệu của cậu cũng bình thản, nhưng ba chữ mạnh mẽ như vậy khiến Bạch Hiền rùng mình một cái.
Sau nháy mắt khiếp đảm là sự tức giận càng mạnh mẽ hơn.
Hắn giật cái khăn quàng cổ trói chặt tay Ngô Thế Huân lại .
"Em được lắm, có bản lĩnh đấy. Cái gì cũng dám nói đúng không?
Con mẹ nó hôm nay không để em nhớ lâu chút anh sẽ cùng họ với em!"
Đầu mũi Thế Huân quẩn quanh mùi nước khử trùng trên khăn quàng, cậu đột nhiên thất thần.
Lúc bác sĩ Hàm ôm lấy cậu cũng là cái mùi này, động tác của anh ấy cẩn thận dè dặt lắm, có lẽ là thích đến mức nặng tay cũng không làm được.
( Hàm said : tôi dùng mấy vạn năm đợi em , thì làm sao nặng tay với em đc ....)
Còn Biện Bạch Hiền hiện giờ?
Quần áo của hai người không cởi ra hết, chỉ kéo khoá quần.
"Đồ đê tiện," Bạch Hiền ra tay rất nặng, chút thương tiếc cũng không có: "Lẽ ra anh không nên... Để em ở nhà!"
Cậu cắn chặt răng cũng không kìm được tiếng rên rỉ, sau đó cậu bắt đầu cắn môi cắn lưỡi mình, sau đó đến khoang miệng mềm mại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro