Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

3
Cả hai ta đều rơi xuống nước, riêng ta thì thuận lợi trở về ngược lại đối phương lại là cháu gái của Thái hậu, cái này làm khó nàng rồi.
Hồng phi tần kinh hãi, sốt cao hai ngày, sau khi tỉnh lại nàng ta khóc không thôi, nói với thái hậu là ta cố ý hại nàng, thái hậu đối với ta khó dễ liền muốn tìm nàng báo thù, nếu không ở đó nhiều người như vậy, ta vì sao lại kéo nàng xuống nước''
Vì sao, đương nhiên là bởi vì ngươi ác độc.
Nhưng ta nói cái gì cũng vô dụng, thái hậu đều sẽ tin tưởng nàng, đúng hơn chính là thái hậu sẽ không tha cho bất kì kẻ nào có một tia oán hận đối với nàng .
Đoàn Trạc Nguyệt ngồi ở bên giường, xem ta ăn thịt kho tàu như hổ đói, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
"Ngươi quả nhiên là tâm địa ngươi cứng rắn, ngay việc mình làm sai cũng không cảm thấy đau lòng. "
Ta bĩu môi: " Cũng không phải, chính là ta đau lòng nên mới ăn nhiều một chút, bằng không đợi ta tới tù giam của thái hậu, sợ là sẽ rất đói bụng."
Đoàn Trạc Nguyệt nhẹ nói: "Vậy không đi. "
Ta không để tâm lời hắn nói, trốn ở trong tẩm cung vui chơi giải trí chờ thái hậu  đem người đến bắt ta, nhưng mà đã ba ngày đều không hề có động tĩnh gì.
Mãi đến lúc Đoàn Trạc Nguyệt cùng tùy tùng của hắn vội vàng chạy tới gọi ta, ta mới biết được hắn vì ta mà đang đối đầu với thái hậu.
Không khí trong hậu cung yên ắng đến sợ thái hậu cùng Đoàn Trạc Nguyệt không ai nhường ai bầu không khí vô cùng hồi hộp. Hồng tần quỳ xuống dưới Hoàng thái hậu, đôi vai mảnh mai khẽ run lên.
Nhìn thấy ta vội vàng xông vào, Đoàn Trạc Nguyệt tiện tay ném chén trà về phía ta, nhìn thẳng vào ta quát: "Ai kêu ngươi tới, cút ra ngoài!"
Thái hậu cười lạnh một tiếng: "Hoàng thượng tức giận vì mĩ nữ. Thật là một điều đáng ngạc nhiên, Như Nghiên phi tần không tự mình xem qua một lần chẳng phải đáng tiếc sao!"
Lời vừa dứt đã có cung nhân từ phía sau vây ta, Đoàn Trạc Nguyệt nghiêng đầu, những người kia lập tức bỗng nhiên dừng lại, không có tiến đến phía ta, nhưng mà cũng không hề lui ra.
Thoạt nhìn bọn họ cũng đều là người biết võ công, hầu hết đều là thị vệ ngụy trang, về phần bọn họ làm việc cho ai thì ta không thể biết rõ.
Điều rõ ràng duy nhất chính là thái hậu cũng không phải là một người đơn giản, bà ta có thủ đoạn, có quyền lực và mong muốn kiểm soát mọi thứ không hề che giấu.
Ta nhanh chóng quỳ rạp xuống đất, ý định chủ động xin lỗi.
Đoàn Trạc Nguyệt lên tiếng nói trước: "Nếu nói là có lỗi thì cũng là lỗi của cả hai bên. Hoàng hậu đau buồn vì chuyện của Hồng phi mà lại chỉ phạt tội mình nàng việc đó thật không công bằng."
Thái hậu cười nhạt: "Hoàng thượng muốn bảo vệ Mộ phi đến cùng sao?"
"Nàng ấy không có chỗ nương tựa, là ta đã đưa nàng tiến cung, ta cũng chính là chố dựa duy nhất của nàng ấy. Thuở nhỏ, tiên đế cùng mẫu hậu đã dạy ta phải biết lễ nghĩa phải có trách nhiệm với việc mình làm nhiều năm qua ta vẫn luôn ghi nhớ không quên".
Đoàn Trạc Nguyệt giọng nói chậm rãi mà nghiêm túc, mạnh mẽ thốt ra từng chữ vẫn là cái giọng điều không khác ngày thường là bao vừa đủ ôn nhu mà lại phủ đầy gai góc.
Thái hậu như bị câu nói của hắn đâm trúng, sắc mặt liền biến sắc qua loa răn dạy ta và Hồng phi vài câu rồi liền kêu chúng ta lùi ra bảo Đoàn Trạc Nguyệt ở lại.
Ta tâm trí không yên mà trở về cung, càng nghĩ tới càng lo sợ, bữa tối cũng không ăn, ngực ta giống như treo đang treo nghìn cái cân vô cùng nặng nề.
Trước kia ta từng nghe nói thái hậu cũng không phải mẹ đẻ của Đoàn Trạc Nguyệt, nhưng hắn trước nay vẫn vô cùng hiếu thuận với bà, thái hậu cũng có một hoàng tử năm nay mới sáu tuổi, huynh đệ hắn tình cảm rất tốt, ta biết được chuyện này cũng là từ lời ca tụng về hắn trong dân gian.
Nhưng chính là vì chuyện ta thấy ngày hôm nay, có lẽ sự thật không phải như vậy, giữa hai người họ tựa hồ đang tồn tại một mạch nước ngầm đang dần tuôn trào, không giống như là nhất thời mâu thuẫn. Đoàn Trạc Nguyệt từ trước đến nay vẫn rất luôn trầm ổn, lần này lại vì che chở cho ta mà không tiếc xé rách cái mặt nạ tốt đẹp mà hắn cùng Thái hậu xây dựng bao năm nay.
Mãi cho tới lúc trăng lên giữa đỉnh trời Đoàn Trạc Nguyệt mới trở về, sắc mặt hắn không có gì khác lạ bước chân nhàn nhã, người đầy mùi rượu. Vừa nhìn thấy ta ngược lại còn cười, hai đầu lông mày giản ra bớt đi mấy phần hung ác nguy hiểm, hắn đưa mắt nhìn ta muốn nói gì đó lại thôi.
Ta vờ như không thấy cũng không hỏi hắn sau đó ở Từ an cung xảy ra chuyện gì, kêu đám cung nhân lui xuống lấy khăn ấm lau mặt cho hắn.
Đoàn Trạc Nguyệt ngồi tựa trên giường hai mắt rủ xuống ta lau đi lau lại mặt hắn năm lần không nhịn được bèn đè mạnh tay xuống.
" Mặt trẫm không có bẩn như vậy"
Rốt cuộc hắn cũng chịu nói chuyện.
Ta không tiếp tục lau mặt cho hắn nữa ném khăn đi rồi bò lên giường, nằm đối diện với hắn. Đoàn Trạc Nguyệt trừng mắt nhìn ta, bất mãn nhíu mày:" Ngươi quả thật là không biết trên dưới".
"Bệ hạ nói rằng ta nên coi ngươi như một phu quân bình thường. Tuy rằng ta chưa từng kết hôn, nhưng đây là trường hợp các cặp phu thê bình thường trong thiên hạ vẫn làm."
Đoàn Trạc Nguyệt không trừng mắt với ta nữa ánh nhìn sau đó của hắn hiện lên mấy phần đen tối không rõ ràng, ta xem như không hiểu.
" Nàng bao nhiêu tuổi rồi, đã có người trong lòng chưa?"
Ta ngẩn người, sao đột nhiên hắn lại muốn tâm sự với ta, quên đi dù sao cũng là vì đêm dài nhàn rỗi.
"Năm nay mười bảy, trước mắt không có, nhưng mà ta đã sớm nghĩ tới rồi ta định tới năm hai mươi lăm tuổi rửa tay gác kiếm, sau đó tìm một tướng công tiếp tục sống tiếp."
Đoàn Trạc Nguyệt khẽ cười một tiếng: "Hai mươi lăm ngươi lúc đấy chẳng phải đã lỡ thời rồi sao, vì sao không sớm một chút, chẳng lẽ ngươi đối với việc làm sát thủ còn có kế hoạch nghề nghiệp?"
"Kẻ đần mới không muốn sớm chút, nhưng mà ta phải tích đủ tiền .."
Trong đêm yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy vài âm thanh đơn lẻ, trong điện ánh nến chiếu tỏ thân ảnh của người nằm đối diện liền sinh ra chút cảm giác gắn bó nương tựa lẫn nhau.
Ta không biết đó là vì sự quan tâm đột ngột của Đoàn Trạc Nguyệt hay sự cô đơn của ta nhiều năm không ai bên cạnh chỉ có thể cùng thanh đao nhuốm máu biết bao người qua bao năm, ta như mở được cái chốt trong lòng mình, đem hết chuyện trước nay của ta nói cho hắn nghe.
Ta chính là bị bọn buôn người bán vào tổ chức sát thủ, thân thể ta bị đánh đập không biết bao nhiêu lần, những năm tháng đó tổn thương chồng chất vết thương  cũ chưa lành lại có vết thương mới, ta thấy bản thân mình dường như đã chết đi chín phần rồi.
Trừ việc giết người, ta cơ bản vẫn làm được một vài chuyện tốt ta dạy những người ăn xin trên đường để họ không bị ném đá và đánh đập, ta đã dùng tiền để mua thức ăn cho những đứa trẻ mồ côi và những góa phụ ở ngoại ô sửa chữa nhà, bí mật đưa tiền cho ông già mù trong ngôi đền đổ nát để ông ta mua bánh nướng.
Ta rõ ràng là một xác thủ giết người không cần lý do chỉ vì tiền, người ta giết và người ta giúp bọn họ đều là cùng một loại sinh mạng, ta thấy bản thân ta thật kì dị, ta vừa nói mà còn cảm thấy lời này khó ai mà tin được nhưng Đoàn Trạc Nguyệt lại lắng nghe rất nghiêm túc.
"Nhưng ta giúp ngươi giết người, sẽ có rất nhiều tiền. Ta tính là trừ vài khoản chi tiêu, ta vẫn còn lại không ít đủ để mua một mảnh đất nhỏ rồi"
Nếu như lúc đó ta vẫn còn sống để rời đi...
Đương nhiên nửa câu sau này ta không nói bởi vì Đoàn Trạc Nguyệt nhìn hắn có vẻ rất buồn rồi, lông mày rũ xuống, ánh mắt có vài vẻ đau thương.
Ta thấy hắn như vậy liền hơi có chút lo sợ nhẹ tay đập người hắn một cái, ta cảm giác được dưới tay ta thân thể hắn đột nhiên chấn động co rúm người lại.
Hắn chính là bị đau hay là hốt hoảng do bị ta hù.
Lòng ta đột nhiêm trầm xuống, ý niệm vớ vẩn nào đó hiện lên trong đầu ta không kịp suy nghĩ gì ta với tay lật áo hắn ra.
Bóng lưng cao lớn đầy những vết roi hết vết  này đến vết khác máu loang lổ, nhưng Đoàn Trạc Nguyệt hắn lại cứ cứng rắn như vậy ngồi dựa thật lâu bên giường
Ta bị thương nhiều tới mức quen rồi, đã sớm không còn thấy đau nữa nhìn hắn lúc này mồ hôi chảy ướt trán, lòng ta liền cảm thấy có chút bi thương, có lẽ là cùng cảnh ngộ liền cảm thấy thương cảm cho nhau.
Đoàn Trạc Nguyệt bị thương như thế này nhưng vẫn cố tự mình chịu đựng giống như  đang tự hại mình, ta liền cảm thấy giống ta ngày trước. Để vượt qua cơn đau, ta luôn cố tình kích thích vết thương để nó thêm đau,đau đớn trong thời gian dài,  đau đến tê dại thì mới có thể quên rằng mình đau mà cầm nắm chặt đao trong tay.
Ta thấy giọng  nói của mình run lên: "Thái hậu còn đánh ngươi? Nàng sao lại dám đánh ngươi, ngươi rõ ràng là Hoàng đế!"
Đoàn Trạc Nguyệt tức giận vuốt ngực, giọng nói lạnh lùng khinh thường: " Bà ta là thái hậu, đương nhiên có quyền"
" Tại sao lại đánh ngươi?'
"Bởi vì không để cho bà ta trừng phạt ngươi, ta đã phản kháng lại bà ấy, hoặc là từ khi ta đưa ngươi về, bà ta đã rất bất mãn."
Đoàn Trạc Nguyệt cười lạnh, "Bà ta chưa bao giờ cho phép ta có bất cứ đồ vật gì ta thích, và người cũng vậy."
Tim ta loạn nhịp, chưa kịp mở miệng đã nghe hắn nói thêm một câu: "Đương nhiên không phải là ta nói thích ngươi, mà là bà ta cho rằng ta thích ngươi"
..... Ngươi cũng không cần phải vội vã nói rõ với ta vậy chứ..
Ta âm thầm tự nói với mình như vậy, ngực ta lúc này liền có chút khó chịu không biết là ta đang cảm thấy mất mát hay là tức giận: " Cũng chỉ là bắt ta quỳ không thì cũng lắm cho ta hai cái bạt tai, ta dù sao cũng đã sớm quen rồi. Ngươi cần gì phải làm vậy, Kim tôn ngọc quý như ngươi làm vậy vì ta quả thực không đáng".
" Vậy ngươi mau trả công cho ta, ta đã vì người mà hao tâm tổn sức"
" Là ngươi thuê ta giết người, chứ ta đâu cần ngươi phải chịu phạt chịu đánh thay ta."
Đoàn Trạc Nguyệt đúng là một tên kì quái, hắn là Hoàng đế mà lại vô cùng cổ hủ, rõ ràng là cao cao tại thượng rồi lại hết lần này tới lần khác muốn phân biệt rõ ràng với ta, tựa hồ như không muốn mắc nợ ai một xu nào.
Nghĩ đến cái hắn muốn giữ không phải thể diện của một vị Hoàng đế, mà là bản thân hắn, hắn như vậy đúng là không thích hợp làm Hoàng đế.
Nhưng hắn quả thực đúng là không giống một vị Hoàng đế, rất hèn nhát.
Ta liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nắm tay hắn, trong lòng bàn tay nhẹ nhàng viết: "Người mà bệ hạ định giết thái hậu?"
Đoàn Trạc Nguyệt ngẩn người, đột nhiên nắm chặt tay ta  đem đầu ngón tay ta giấu vào trong: " Không phải, ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ, sẽ gặp nguy hiểm đấy."
Ta đưa ngón tay chạm vào lòng bàn tay hắn đổ mồ hôi ẩm ướt, bỗng nhiên ta thấy mắt mình nóng ran, một dòng nước mắt đã rơi xuống.
Sinh tử nhiều năm nay đây là lần đầu tiên ta thấy có người lo lắng cho một sát thủ như ta đi giết người có gặp nguy hiểm hay không...Nghe có vẻ nực cười, nhưng sự thật lại chính là hắn nói như vậy.
Trái tim ta như được bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp của hắn, ngay cả những năm tháng thương tổn lúc trước cứ như vậy mà không còn đau đớn nữa.
"Để ta bôi thuốc lên lưng ngươi trước..."
Đoàn Trạc Nguyệt không nói thêm lời nào, nằm ở trên giường để cho ta bôi thuốc
ta cúi người thổi miệng vào vết thương hai cái, hắn nói có chút ngứa, kêu ta không được thổi.
Chờ đến lúc thuốc ngấm, Đoàn Trạc Nguyệt đã ngủ rồi.
Ta ngồi bên cạnh nhìn hắn một lúc, sau đó thổi nến và lên giường nằm xuống. Ngay khi ta chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, ta liền cảm thấy nhận thấy bàn tay Đoàn Trạc Nguyệt sờ soạng trên người ta, đầu tiên là bả vai và thắt lưng, hắn muốn làm cái gì đây!
Ta nắm lấy bàn tay hắn: "Bệ hạ làm cái gì vậy?"
Đoàn Trạc Nguyệt giọng nói có chút buồn bực, tựa hồ hắn đang ngượng ngùng: " Trẫm chính là muốn.... đo kích thước cơ thể để may xiêm y cho ngươi, coi như là trả công cho ngươi vừa rồi đã rơi nước mắt "
Đến nước mắt cũng muốn trả công người này thật đúng là một chút cũng không muốn thiếu nợ người khác.
"Bệ hạ người không cần lấy thước đo sao?"

"Lưng ta đau, không muốn đi lấy thước. Yên tâm, tay ta rất chuẩn, vừa sờ sẽ biết."
Sờ? Tại sao lại không dùng thước làm như vậy không phải là rất mập mờ sao.
Ta đột nhiên cảm thấy ngạt thở, cảm giác rằng bất cứ nơi nào hắn chạm vào, làn da dưới lớp quần áo của ta nóng bừng lên, đến tận ngực. Nhịp tim ta đập "thình thịch", thật lâu sau đó ta nhịn không được chỉ có thể nói "Cảm tạ bệ hạ", còn lại một tiếng thở dài đều tắc nghẹn trong cổ họng.
Khi Đoàn Trạc Nguyệt nói rằng hắn muốn nạp ta làm phi tần, lúc đó hắn đã nói rằng mọi thứ là để hoàn thành nhiệm vụ, để ta không quá chìm sâu vào vở kịch này và không thực sự thích hắn.
Ta đã trả lời để cho hắn yên tâm rằng trái tim của kẻ giết người như ta không dễ dàng như vậy sẽ rung động, hơn nữa ta đã quen với việc bay nhảy đây đó, và ta cũng không thèm muốn sao trên bầu trời và hoàng đế ở nhân gian.
Lúc này ta mới phát giác, ta chỉ sợ rằng mình muốn nuốt lời rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro