Ngáy Ngày
Tạm rời nơi chốn đám đông
Ta về ta sống mình ta với đồng
Xa bè xa bạn xa gia
Xa luôn hoa muối cành cao, trắng ngần.
Liệu người có nhớ ta không
Một mình lơ đãng chỉ lo ngáy ngày.
Xác đầy hồn chẳng đâu hay
Để ta vô định tựa đàn gà con.
Mẹ còn mẹ dẫn mẹ thương
Không mẹ đàn nhỏ bơ vơ chốn đời.
Liệu người có nhớ ta không
Như loài ong bướm bỏ ta giữa trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro