Chương 2
Mộc Vân tỉnh dậy trong một... không gian trắng. Gọi là không gian vì nó rộng vô tận, không có điểm cuối. Mộc Vân cúi đầu nhìn tay, cảm giác cơ thể lâng lâng nhẹ nhàng thoải mái, không khỏi kinh ngạc,
'Đây là Lucid Dream sao?' Mộc Vân tự hỏi, cậu từng nghe nói có người trong mơ vẫn tỉnh táo, suy nghĩ bình thường, biết mình đang mơ, thậm chí còn có thể điều khiển giấc mơ. Không nghĩ lại tới lượt mình trải nghiệm.
[Xin chào ký chủ...] Một âm thanh trung tính vang lên trong đầu cậu, làm Mộc Vân giật bắn cả mình.
'Ký chủ?'
[Vâng, xin chào ký chủ, tôi là hệ thống số 518, là hệ thống nghịch tập, rất vui được gặp ngài.]
'Nghịch tập? Hệ thống? Cái quái gì...?'
[Ngài không đọc tiểu thuyết xuyên nhanh sao? Là kiểu hệ thống đấy.]
'À, có biết...' Thời gian của cậu không chơi bóng đá thì cũng là tụ tập ăn uống cùng đám bạn thân, không thì chơi game, chứ tiểu thuyết cậu cũng không đọc nhiều, cùng lắm là thỉnh thoảng nghe Trịnh Tuấn Trung lảm nhảm hai ba câu thôi.
[Tình huống cụ thể là như sau. Người lái chiếc xe điên buổi chiều lúc 4h37 phút suýt đâm trúng đứa bé qua đường, là nhị thiếu gia Tần gia, Tần Nhã.]
'À há.' Tên hơi nữ tính... cơ mà Tần gia hay Tấn gia cậu cũng không biết, thành thật ngồi nghe.
[Cậu ta bị anh trai, đại thiếu gia Tần gia, Tần Vũ, lừa gạt hãm hại. Tần Vũ lừa cậu ta ký giấy ủy quyền hoàn toàn tài sản, rồi lên giường với người cậu ta thầm mến. Tần Nhã trong cơn tức giận lái xe bỏ đi, nhưng cậu ta bị chuốc thuốc kích thích không nhẹ, xe lại bị người phá phanh, nên mới có màn vượt đèn đỏ.]
'Ừ...?' Thế liên quan gì tới cậu? Nhưng vì lễ phép nên Mộc Vân không gặng hỏi.
[Chuyện là, đáng ra cậu ra sẽ tông trúng đứa bé, nhưng tích tắc trước lúc va chạm cậu ta đột nhiên tỉnh táo lại, bẻ lái đâm vào phía bên kia đường. Đứa bé bị tông gãy chân, nhưng Tần Nhã tử vong.]
'...' Dông dài quá... không muốn nghe...
[Nhưng hiện giờ Tần Nhã không chết, chỉ bị chấn thương sọ não, hôn mê. Hệ thống vốn là định bám vào cậu ta, đưa cậu ta tới các thế giới đóng vai nghịch tập để đổi lấy cơ hội sống lại.]
'Nhưng giờ cậu ta không chết nên, ờm, anh tìm tới tôi chịu tội thay?'
[Đúng vậy]
'Nhưng tôi chẳng có lý do gì để đồng ý cả. Hơn nữa, tôi ngủ cậu cũng có thể lôi tôi ra đây, Tần Nhã hôn mê chắc cũng không khác mấy.'
[Không phải, cậu nghĩ xem, nếu Tần Nhã thực sự bẻ lái đâm vào tường thì sao?]
Mộc Vân hơi nhíu mày, rồi như nhận ra cái gì,
'Ý mày là, Trịnh Tuấn Trung và Tống Lâm...'
[Đúng vậy, nguyên bản có Tần Nhã, cùng 5 người khác tử vong. Hiện giờ, chỉ có một người tử vong, chính là người lái xe bị Tần Nhã tông phải. Thế nên, hệ thống phán định rằng cậu có mục tiêu lớn hơn Tần Nhã, hơn nữa năng lực cũng tốt hơn Tần Nhã, phù hợp với nhiệm vụ hơn.]
'Hiểu rồi, nguyên bản Tần Nhã chỉ cần cứu mạng hắn, tôi phải cứu ít nhất là 2 thằng bạn, nếu thánh mẫu thì lên tới 4 người, phải không?'
[... là 5 nếu cậu tính cả Tần Nhã.]
'Còn phải xem nhiệm vụ thế nào. Nhưng anh không để bọn họ tự cứu bản thân được à?'
[Không có nhiều hệ thống như thế. Hơn nữa nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, cũng không phải ai cũng có thể được chọn.] Hệ thống lời ít ý nhiều.
'À... tôi cần suy nghĩ một lát.' Kỳ thật, cậu cũng quyết định rồi, Trịnh Tuấn Trung và Tống Lâm là anh em nối khố của cậu, từ nhỏ tới lớn chơi với nhau, không có khả năng cậu bỏ mặc chết mà không cứu, dù là mạo hiểm tính mạng mình.
Nhưng những người còn lại... cậu nói rồi, cậu không phải thánh mẫu, không ôm đồm việc thiên hạ vào thân. Cứu một mạng người chắc chắn không dễ dàng, cậu phải cứu tận hai lận. Nếu cứu tất cả quá khó khăn, cậu sẽ từ bỏ.
Biết làm như vậy là không công bằng, biết là sinh mệnh ngang hàng, nhưng anh em của cậu và bản thân mình vẫn là quan trọng hơn.
'Được, tôi đồng ý.'
[Vậy được rồi. Xin hãy chuẩn bị tinh thần, chúng ta chuẩn bị truyền tống...]
'Từ từ, cho tôi một ngày... ít nhất cũng gặp lại cha mẹ, bạn bè chứ? Biết đâu đây là lần cuối cùng?'
[Được rồi. Nhưng chỉ một ngày thôi. Cửa truyền tống đã mở rồi, duy trì rất khó khăn]
Hệ thống nhìn cậu lôi hai thằng bạn đi mua cả mớ đồ về quê tặng cha mẹ ông bà họ hàng, rồi ăn uống vui vẻ no say một hồi. Thẳng tới lúc trăng đã lên cao, mọi người đã chìm vào giấc ngủ, một người một hệ thống mới lặng lẽ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro