Trường nội trú (6)
Edit: Đường.
Bạch Vấn Hạ chắc chắn sẽ không sống nổi qua đêm nay!
Quay trở lại cách đây không lâu.
Đèn trong nhà vệ sinh đã sớm sáng lại, thi thể của tên nhóc học sinh cá biệt cũng theo đó mà biến mất không để lại dấu vết, chỉ còn sót lại vũng máu đỏ tươi nhắc nhở hai người rằng lúc nãy thật sự có ma. Nhưng vết máu đó cũng nhanh chóng bị sàn nhà nuốt chửng.
Bạch Vấn Hạ đắng hết cả mề, cậu không biết mọi chuyện sao lại biến thành thế này...... Cớ vì sao lệ quỷ sắp giết cậu tới nơi rồi mà cậu còn vô tri bỏ lỡ!
Sao vô lý quá vậy? Lệ quỷ này có thể làm ăn chuyên nghiệp hơn chút không? Cậu bên đây một lòng chờ chết, kết quả vẫn sống nhăn răng? Còn nhóc học sinh cá biệt kia lại đột nhiên out sever, chẳng lẽ cậu không hấp dẫn bằng một thằng nhóc côn đồ cắc ké sao......
Càng làm lòng người căng thẳng chính là Bạch Vấn Hạ phát hiện số lượng khán giả vào xem livestream của cậu không thấp hay phải nói là khá cao, khiến cậu mơ hồ có cảm giác bất an, đành phải tự an ủi chính mình: "Lạc quan lên tôi ơi, người xem chắc chắn không đánh giá cao mình, nhất định là đang mắng mình làm đồng đội ngu như heo!"
【 Có người thưởng cho chủ phòng 100 điểm tích lũy. Kính mong chủ phòng không ngừng cố gắng! 】
【 Cửa hàng hệ thống ở trong phó bản cũng có thể mở ra bất cứ lúc nào, chủ phòng cứ tùy ý sử dụng. 】
Bạch Vấn Hạ: "?"
Trong phó bản không thể đọc bình luận, nhưng Bạch Vấn Hạ không cần động não cũng biết tình hình chệch hướng đến mức phát báo động đỏ được rồi...
Có vẻ như khán giả đang nghĩ rằng cậu là một đồng đội uy tín, thậm chí có người còn phấn khích tới mức phát thưởng!
"Không được, phó bản mới bắt đầu chưa được bao lâu, mình cần phải phấn chấn lên. Cơ hội bóp đồng đội còn rất nhiều, không thể chỉ vì một lần thất bại mà nản lòng thoái chí!"
Bạch Vấn Hạ nhanh chóng xốc lại tinh thần, cảm thấy bản thân lần này phải nghiêm túc diễn vai một báo thủ.
Cậu mở cuốn nhật ký ra đọc, càng đọc càng không khỏi cay mày. Chủ nhân của cuốn nhật ký này tám phần mười chính là lệ quỷ mà cậu nhìn thấy khi mới tiến vào phó bản, thời điểm còn sống bị các bạn cùng lớp bắt nạt bằng nhiều cách khác nhau, cuối cùng chết đi trong oán hận, sinh ra phó bản này.
"Chẳng trách lệ quỷ sau khi giết chết NPC lại biến mất. Chắc là do thiết lập của phó bản này." Bạch Vấn Hạ nghĩ thầm trong đầu: "Vậy chẳng phải người đi bảo vệ những NPC đó sẽ dễ gặp họa nhất sao?"
Cậu như ngộ ra chân lý! Thật xin lỗi lệ quỷ một lòng muốn báo thù, cậu chỉ còn nước đi bảo kê những NPC này thôi.
"So với việc đó, chắc chắn là do biểu hiện của mình quá mức bình tĩnh, nên mới khiến khán giả và những người khác nghĩ rằng mình đáng tin cậy." Bạch Vấn Hạ nghiến răng nghiến lợi: "Mình phải xây dựng cho bản thân hình tượng người đẹp bất tài. Loại nhân vật này nhìn bằng nửa con mắt cũng thấy khả năng tử vong rất cao, còn có thể nhấn mạnh sự kiên cường mạnh mẽ của Trịnh Hoàn, đạt được hiệu quả mà hệ thống yêu cầu, có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn."
Trên đường trở về, Trần Lâm Viễn nhận ra bầu không khí u ám vô cùng, xung quanh sương khói mờ nhân ảnh tới cái độ giơ tay không thấy năm ngón, nhưng lại có cảm giác như đang bị nhìn chằm chằm, cậu ta không nhịn được mà xáp lại gần Bạch Vấn Hạ.
Sau khi trở lại lớp học, hai người nhìn thoáng qua là biết vừa có chuyện gì đó không ổn, không kể đến lớp học hỗn loạn, thậm chí còn thiếu đi một người... thì sắc mặt của các streamer khác trông rất khó coi, ai nấy cũng mang dáng vẻ kinh hồn bạt vía.
"Phó bản này nguy hiểm chết đi được." Trần Lâm Viễn cảm thấy vừa nãy nếu không nhờ vào đủ loại thao tác ảo ma của Bạch Vấn Hạ, cậu ta hiện tại nhất định đã xanh cỏ, trong lòng càng thêm cảm kích Bạch Vấn Hạ.
Khi những người khác trong lớp nhìn thấy Bạch Vấn Hạ cả người nhuộm đầy máu tươi, bọn họ tức khắc rơi vào kinh hãi, thậm chí có người còn muốn động thủ. Nhưng Bạch Vấn Hạ lập tức lộ ra vẻ mặt còn hoảng sợ hơn bọn họ gấp trăm lần! Đến nỗi cậu còn xông thẳng vào lớp học, ngồi xuống bên cạnh Trịnh Hoàn, dáng vẻ như bị dọa đến nỗi run bần bật: "Anh Trịnh ơi, tôi sợ quá!"
Mọi người: "?"
Trần Lâm Viễn đi phía sau đần hết cả mặt. Chuyện gì đang xảy ra thế, sao anh Long của cậu ta đột nhiên biến thành thằng bất tài vô dụng vậy, cậu ta tưởng rằng lần này trở về có thể khoe khoang... Không đúng, đây nhất định là cách Bạch Vấn Hạ che giấu thực lực của mình.
Cậu ta phải phối hợp với kế hoạch của anh Long, không thể huỵch toẹt hết đầu đuôi mọi việc xảy ra trong nhà vệ sinh được. Trần Lâm Viễn hạ quyết tâm.
"Vừa rồi các cậu đã gặp phải chuyện gì vậy?" Trịnh Hoàn bị tài năng diễn xuất của Bạch Vấn Hạ mê hoặc cho ngơ ngơ ngác ngác, hắn thoáng bối rối rồi quyết định tìm chủ đề bắt chuyện trước.
Không hiểu sao, sắc mặt Bạch Vấn Hạ ngay lập tức tái nhợt: "Khủng, khủng khiếp quá, chúng tôi nhìn thấy một con ma trong nhà vệ sinh, sau, sau đó..." Cậu không khỏi tự ôm lấy thân thể mình, bộ dáng sợ hãi như muốn lăn ra ngất liền tại chỗ: "Tôi thực sự không muốn nhớ lại, anh Trịnh, anh nhất định phải bảo vệ tôi!"
Dù trên thực tế, tới cái bóng của lệ quỷ Bạch Vấn Hạ cũng chưa có duyên nhìn thấy.
Mọi người vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức cảm thấy khinh thường, bọn họ đã coi trọng Bạch Vấn Hạ quá rồi, với cái trình này của cậu, chỉ có thể làm kẻ thế mạng, nếu có sống nổi thì chỉ là do cậu ăn may mà thôi. Bây giờ cậu ta còn muốn bán sắc, quả thực là đáng bị coi thường... Nhưng bọn họ phải công nhận là đối phương quả thực có vốn liếng để hành nghề, đồng thời cũng không muốn thừa nhận rằng họ thậm chí còn có chút ghen tị với Trịnh Hoàn.
"Đúng vậy." Tiểu Trần gật đầu, mang theo sợ hãi nói: "Lệ quỷ kia thiếu chút nữa là thành công rồi, hai người chúng tôi đều bị nó khống chế, nếu như không phải nó vô tình giết chết NPC rồi biến mất, bọn tôi đã xong đời từ lâu, làm gì còn mạng mà trở về."
Những người khác bắt đầu phấn khởi sau khi biết được tin này. Lệ quỷ sẽ biến mất khi NPC chết. Quả là một thông tin quan trọng. Ánh mắt của họ không khỏi rơi vào các NPC xung quanh, khiến những người đó rùng mình.
Đáy mắt Trịnh Hoàn lóe lên một chút khác thường, Bạch Vấn Hạ còn sống thực sự chỉ là trùng hợp thôi sao? Nhưng mặc kệ thế nào, đêm nay cậu bắt buộc phải chết.
Khán giả đang xem livestream cũng không hề ngạc nhiên trước hành vi này, dù sao những chuyện như giả heo ăn thịt hổ rất phổ biến trong phó bản.
【 Vãi nồi, kỹ năng diễn xuất của streamer này đỉnh vãi! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy cảnh tượng trước đó, tui cũng sẽ nghĩ cậu ta chỉ được mỗi cái mã. 】
【 Tôi thì thấy mấy người nghĩ nhiều quá rồi, khả năng cao streamer này được cái nhìn đẹp mắt thôi chứ chả được tích sự gì, vừa nãy chẳng qua là do cậu ta ăn may. Tôi nghĩ Trịnh Hoàn mới là người có thể sống sót đến cuối phó bản. 】
【Ăn may á? Mày nhắm có làm được như người ta không? Tao nghĩ nếu hồi nãy thực sự dựa hết vào may mắn, streamer này hẳn phải là chiến thần nhân phẩm trong đám tân binh quá! 】
【 Xin đừng cãi nhau, xin đừng đánh nhau, hãy ngồi xuống đây ăn bánh xuống nước rồi chúng ta cùng thưởng thức cái dung nhan này đi, ngon trai quá phải không! 】
......
Tiết học rất nhanh đã kết thúc. Các NPC khác bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về ký túc xá nghỉ ngơi, có người cố gắng bắt chuyện với các NPC nhưng không một NPC nào phản ứng lại.
Cô giáo tìm đến mọi người, vẻ mặt khó xử nói: "Tình huống hiện tại có chút khó xử, vì phòng ký túc xá được sắp xếp cho các em xảy ra chuyện, nên một số em chỉ có thể chuyển đến ký túc xá bên dãy trường học cũ."
Cô giáo này đã nhiều lần nhấn mạnh rằng bọn họ không nên đến đó, bây giờ lại yêu cầu họ tới đó ở, nhìn thế nào cũng thấy có điềm. Chỉ có mỗi Bạch Vấn Hạ là chìm đắm trong hạnh phúc, một tương lai tươi sáng đang chờ đợi cậu.
"Các em yên tâm, trường học tuy rằng có chút cũ kỹ, nhưng đã được sửa sang lại cách đây không lâu, sinh hoạt ở trong đó cũng không gặp phải nguy hiểm gì, chỉ cần không chạy lung tung là được." Cô giáo nói với vẻ không quá tự tin.
"Các em có bảy người. Chia bốn người sang khu ký túc xá bên đó đi."
Nói xong, cô đưa cho mọi người hai chiếc chìa khóa rồi vội vàng thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rời đi. Hiển nhiên, muốn biết ký túc xá nằm ở phương trời nào thì mọi người phải tự vác xác đi tìm.
"Đúng là có tình huống như vậy, dù sao phòng phát sóng trực tiếp muốn nổi tiếng thì phải đem lại kích thích cho người xem, nên mấy loại sắp đặt như này rất hay xuất hiện trong phó bản." Trịnh Hoàn dẫn đầu chỉ đạo: "Chúng ta phải chia thành hai nhóm."
Nghĩ đến vẻ âm u đầy tử khí của trường học cũ, ai nấy cũng đều không tình nguyện, mặc dù đến đó có thể thu hút nhiều lượt xem hơn nhưng lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải trả giá bằng chính mạng sống của mình, bọn họ không dám liều lĩnh.
"Tôi sẽ qua trường học cũ." Trịnh Hoàn nói, sau đó nhìn về phía Bạch Vấn Hạ trên mặt vẫn còn vương nỗi sợ hãi: "Cậu sợ như vậy thì đến ký túc xá mới đi, thấy thế nào? Bên đó an toàn hơn nhiều."
Trên thực tế, ký túc xá mới nhìn thì an toàn nhưng thực chất lại là nơi thu hút tà ma, ẩn giấu sát khí. Còn ký túc xá cũ trông có vẻ âm trầm nguy hiểm nhưng vào ngày đầu tiên lại rất an toàn. Đưa ra quyết định như vậy đơn giản là đẹp cả đôi đường, Trịnh Hoàn phải bội phục sự thông minh tài trí của chính mình.
Những người khác nghe vậy đều âm thầm cảm thấy khó chịu, Bạch Vấn Hạ dựa vào đâu mà có được kim bài miễn tử quý giá như vậy, nhưng khổ cái người nói câu này lại là Trịnh Hoàn, bọn họ không thể trực tiếp phản đối.
Không ngờ Bạch Vấn Hạ cũng không vui, cơ hội đâm đầu vào chỗ chết lồ lộ ngay trước mắt như vậy sao cậu có thể bỏ qua... Tuy nhiên, cậu cũng không thể phá hỏng thiết lập nhân vật của mình. Cậu suy nghĩ một chập rồi nhanh chóng bắt lấy cánh tay của Trịnh Hoàn, gần như chạm vào gã, giọng nói run rẩy như sắp khóc: "Không được, anh Trịnh đi đâu tôi theo đó! Tôi không muốn ở một mình."
Mọi người nghe xong lập tức sửng sốt, ngay sau đó đều đồng lòng cảm thán Bạch Vấn Hạ quả là một thằng đần. Trịnh Hoàn dù có giỏi đến đâu cũng không tài nào gánh nổi cái tạ nặng như vầy. Có điều, đối phương đã chủ động từ bỏ vị trí của mình trong ký túc xá mới, cũng coi như là biết thức thời.
Trịnh Hoàn theo bản năng muốn hất tay của Bạch Vấn Hạ ra, nhưng lại phát hiện cánh tay đối phương đang giữ chặt lấy gã, hoàn toàn không hề mong manh yếu đuối như vẻ bề ngoài.
Rốt cuộc cái tên Bạch Vấn Hạ này bị gì vậy! Chẳng lẽ cậu ta nhìn ra chuyện này có vấn đề?
Trịnh Hoàn không đoán được đối phương đang nghĩ gì, gã trầm mặc một lúc, cuối cùng mới nói: "Vậy chúng ta cùng qua đó. Tối nay cậu đi theo tôi nhớ phải cẩn thận ."
Trần Lâm Viễn thấy Bạch Vấn Hạ chọn ở ký túc xá, cậu ta cũng hạ quyết tâm sống chết đi theo, trông thì giống như là muốn dựa hơi Trịnh Hoàn, nhưng thực chất Bạch Vấn Hạ mới là anh Long trong lòng cậu ta!
Người cuối cùng đi với họ là một người đàn ông đeo kính tên Vương Liêu, được chọn bằng cách rút thăm. Ba người còn lại vui vẻ trở về ký túc xá mới, suy cho cùng có so sánh mới có hạnh phúc.
Nhóm người đi về phía ngôi trường cũ ẩn trong màn sương, bởi vì khung cảnh quá mức khủng bố nên mọi người không dám nói gì, chỉ cảnh giác quan sát xung quanh, sợ có con ma nào đó đột nhiên nhảy ra.
Thực tế, Trịnh Hoàn đã lợi dụng thời gian đi đường để mở cửa hàng hệ thống, không hề do dự chi 100 điểm để mua một món đạo cụ.
[ Bùa hộ mệnh: đạo cụ sơ cấp, có hiệu lực trong vòng một giờ sau khi sử dụng. Hiệu quả nhất khi chống lại lệ quỷ sơ cấp. Tác dụng phụ: Nếu bạn chỉ giữ một mảnh của đạo cụ bị xé đôi thì nó sẽ thu hút lệ quỷ, kính mong thận trọng khi sử dụng. Nếu trên người bạn có hai mảnh bùa bị xé, nó vẫn có thể phát huy công năng bảo hộ. ]
Không sai, ngay cả khi đã bỏ ra 100 điểm, đêm nay Trịnh Hoàn dù có mạo hiểm cũng nhất định phải giết chết cái nhân tố bất ổn tên Bạch Vấn Hạ này.
"Với cái này, Bạch Vấn Hạ chắc chắn sẽ không sống nổi qua đêm nay!"
Mặt khác, Bạch Vấn Hạ với cơ thể run lên vì sợ hãi, cũng đang âm thầm mở cửa hàng hệ thống. Cuối cùng, nhờ vào 100 điểm thưởng, cậu có thể mua một ít đạo cụ rồi.
"Trường học cũ này đúng là trông rất u ám, nhưng cái số của mình còn u ám hơn. Lần này khó có thể đảm bảo sẽ xảy ra chuyện, cần phải nhờ ngoại lực tác động thôi."
Sau khi lướt xem một lúc, ánh mắt của Bạch Vấn Hạ dừng lại trên đạo cụ bùa hộ mệnh mà Trịnh Hoàn vừa mới mua, nhìn thấy tác dụng phụ của đạo cụ này, cậu lập tức mừng như trúng số, nhanh tay chốt hàng!
"Có cái này, mình chắc chắn sẽ không sống nổi qua đêm nay!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro