Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Một

Song: 雀圣
___

Son Siwoo năm nay đã 25 tuổi rồi. Thế mà vào một ngày đông tuyết rơi trắng trời, cậu vẫn nhớ về Park Jaehyuk tuổi 18.

Mày tính như thế đến bao giờ?
Tao thì làm sao?
Mày tính sống trong quá khứ đến bao giờ?

Có lẽ là, đến khi Park Jaehyuk trở về, bên cạnh Son Siwoo.

Son Siwoo hiện tại vẫn rất tốt. Công việc ổn định, cơm ngày ba bữa, chăn ấm nệm êm. Chỉ có cõi lòng là lạnh lẽo cô đơn.

Jaehyuk, sao mày lại rủ tao đi xem cái phim tình cảm sến súa này chứ. Cái gì mà "còn chúng ta thì sao?". Chết tới nơi rồi vẫn nói chuyện yêu đương được hả?
- Vậy còn chúng ta thì sao?
Hả?
- Chúng ta chỉ mới 18 tuổi thôi, tràn đầy sức sống. Vậy chúng ta có thể nói chuyện yêu đương không?

Em ước rằng lúc đó, bản thân đã nói "", nói đồng ý với lời tỏ tình của anh.

Sến quá đi mất, tao nổi hết da gà rồi nè. Mày đừng đùa như vậy nữa.
- Tao không đùa. Mày biết mà, Son Siwoo.
Mày nói nhảm gì vậy hả?

Em ước rằng lúc đó, bản thân để ý đến anh hơn, để thấy nét thâm trầm ẩn hiện trên gương mặt. Và rằng, dù em đã cười thật ngọt ngào, anh cũng không còn nhìn em đầy dịu dàng nữa.

- Siwoo, mày biết chuyện chưa?
Chuyện gì?
- Jaehyuk sắp cùng gia đình qua nước ngoài định cư, tuần sau là đi rồi.
Sao có thể?
- Tao cũng mới nghe kể lại thôi, nó chẳng hó hé với tụi mình lời nào.

Em ước rằng lúc đó, bản thân nhận ra sự bất thường của anh, nhận ra mình sắp mất anh rồi.

Nó không nghe điện thoại của tao, tìm đến nhà cũng dọn đi cả rồi. Tao phải làm sao đây, Wangho à...
- Bình tĩnh đi Siwoo, để tao hỏi thăm mọi người thử.

Và em ước rằng lúc đó, bản thân có thể tìm thấy anh giữa Seoul đông đúc tấp nập, có thể nói với anh vài lời.

- Son Siwoo.
...
- Đừng khóc mà.

Chắc hẳn ông trời đã nghe lời em khấn nguyện, đã thấy nỗi bất lực tràn ngập tâm trí em. Vì thế nên anh đã đến, đã tìm gặp em, phải không?

Tại sao lại đột ngột như vậy? Tại sao lại không báo cho tao? Hả? - Son Siwoo nghe giọng mình lạc đi, nhưng vẫn cố hét cho thật to, như sợ người kia nghe không được sẽ lờ đi không trả lời.

- Gia đình tao cũng mới quyết định thôi, chưa kịp thông báo cho mày.

Son Siwoo đột nhiên cảm thấy thật nực cười, nhưng lòng lại đau đớn không thôi. Gương mặt luôn tươi vui hằng ngày giờ đây lại chẳng biết phải bày ra cảm xúc gì.

Mày lừa con nít à? Mày xem thường tao? Mới quyết định mà nhà đã dọn xong cả rồi. Chưa kịp thông báo cho tao mà cả đám Jihoon đều biết. Từ bao giờ tao lại phải nghe chuyện của mày từ người khác vậy hả? Park Jaehyuk, mày mở cái miệng chó của mày ra trả lời cho tao. - Son Siwoo mất bình tĩnh chửi mắng, mắt mũi đỏ hoe còn tay thì nắm chặt, cơ thể run bần bật không biết là vì lạnh hay tức giận.

Thế là đột nhiên, cậu rơi vào cái ôm ấm áp, cảm nhận nhịp vỗ đều đều nhẹ nhàng phát ra từ phía sau. Trái tim đang đập loạn xạ nơi lồng ngực chợt như được an ủi, nhộn nhạo trong lòng Son Siwoo cũng được Park Jaehyuk âu yếm vỗ về.

Không phải. Là vì yêu em, nên anh đã đến đấy.

Dù rằng...đây sẽ là lần cuối có "chúng ta".

Và...giữa trời tháng mười hai lạnh đến âm mười độ, Park Jaehyuk không còn ôm Son Siwoo thật lâu để sưởi ấm cho em nữa. Hắn chọn rời đi cùng lời xin lỗi đầy lấp lửng, để lại mình Son Siwoo đứng chôn chân chết lặng giữa biển người.

Em ước rằng lúc đó, bản thân đủ tư cách để giữ anh ở lại. Để tim mình không vỡ, tình mình chẳng dở dang.

Nhưng em biết, mình không có quyền làm điều đó. Em không được phép cảm thấy đau đớn. Chuyện chúng ta đáng lẽ phải nên như thế này, phải kết thúc như vậy mới đúng.

Em biết...nhưng không thể chấp nhận được.

Bởi lòng em vẫn quặn thắt từng cơn, hốc mắt em đỏ hoe nhiều đêm dài tĩnh mịch.

Son Siwoo không thể ngăn bản thân thôi khóc lóc thảm thiết rồi lại thất thần nhìn bầu trời phương xa.

Thật ra, từ ngày anh đi, em đã suy sụp một khoảng thời gian dài. Em không ổn chút nào, anh biết điều đó không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ruhends