Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53: Cùng Tề Cận Châu giải sầu

Diệp Tây Thành thức cả đêm, hôm sau anh trở về quê nhờ cô của Bùi Ninh dẫn đi thăm ông bà rồi thăm cả bố mẹ cô, sau đó lại lập tức trở về Thượng Hải.Trợ lý Vạn cho người điều tra trong một thời gian dài, nhưng rất ít ai biết được tung tích của Bùi Ninh.Mười ngày trước Bùi Ninh rời Thượng Hải bay thẳng đến Calgary. Sau đó không tra được tung tích của cô, hồ sơ khách sạn cũng không có, điện thoại vẫn luôn ở trong tình trạng tắt máy.Diệp Tây Thành lại rót một cốc cà phê khác, trợ lý Vạn mua bữa sáng cho anh nhưng anh không ăn."Không biết vì sao lại chọn đến Calgary." Trợ lý Vạn muốn điều tra từ đây, có lẽ ở bên đó cô có bạn, trực tiếp đi đến chỗ của bạn.Những cái khác anh ấy không đoán được, cũng không dám nói.Diệp Tây Thành lắc đầu, mệt mỏi cau mày.Ngay cả bản thân Diệp Tây Thành cũng không biết, vòng bạn bè của cô mấy năm nay anh không hiểu rõ, bây giờ tạm thời không tra được.Tối qua gọi điện cho Tề Cận Châu, Bùi Ninh cũng không liên hệ với anh ta.Anh còn hỏi qua David, David nói thời gian trước muốn đi du lịch vòng quanh thế giới với cô những cô đã từ chối.Trợ lý Vạn liếc nhìn Diệp Tây Thành hết lần này đến lần khác, một bầu không khí trầm mặc bao trùm cả căn phòng. Anh ấy muốn nhắc nhở Diệp Tây Thành hay là đi hỏi mấy người Phan Kình Triết, có lẽ bọn họ có thể biết được bên đó Bùi Ninh có bạn bè hay không.Nhưng những lời đó mắc kẹt trong cổ họng, anh ấy không thể nào nói ra.Ngay đến cả tung tích của bạn gái mình mà còn phải đi hỏi người khác, đối với Diệp Tây Thành mà nói nó như một cái tát lớn và xót xa.Trợ lý Vạn lại thở dài trong lòng, chỉ có thể chờ đợi tin tức từ người quen bên Calgary, mà bên đó đang là ban đêm, muốn tra cũng không thuận tiện.Sau khi uống xong cốc cà phê, Diệp Tây Thành vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt.Anh đã phân phó trợ lý Vạn thuê chuyên gia đi tìm. Anh biết không phải cô sẽ mất đi lý trí, nhưng anh chỉ sợ giây phút nào đó cô hoàn toàn sụp đổ, không kiềm chế được.Bây giờ ngay cả đến anh cô cũng không quan tâm, còn gì có thể khiến cô lưu luyến?Không thể thoát khỏi nỗi đau buồn, Diệp Tây Thành hút liên tiếp hai điếu thuốc, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.Anh đột nhiên dập tàn thuốc, bảo trợ lý Vạn: "Anh đặt vé đi Mexico ngay bây giờ."Trợ lý Vạn mơ hồ: "Tổng giám đốc, anh đi Mexico làm gì?"Diệp Tây Thành vừa nói vừa mặc áo gió và: "Có lẽ Ninh Ninh đã không đến đó hoặc có lẽ chỉ bắt kịp chuyến bay đến đó. Đúng lúc visa của cô ấy có thể qua đó."Trong lòng trợ lý Vạn như có điều gì đó nhưng không dám nói, sợ Diệp Tây Thành sẽ sụp đổ, nhưng bây giờ không nói cũng không được, "Tổng giám đốc, Bùi Ninh sẽ không một mình đến dãy núi Rocky ở Calgary..."Diệp Tây Thành rất chắc chắn: "Sẽ không."Cô sẽ không chọn dãy Rocky bởi đỉnh núi đá nơi đây không cao. Nếu như cô muốn leo núi tuyết để trốn anh cô nhất định sẽ đến dãy Alps ở Châu Âu, như vậy cho dù anh có đi tìm cũng sẽ không tìm thấy cô.Rất rõ ràng cô đến Calgary không phải để trốn ai, chỉ đơn giản là muốn trút bỏ nỗi buồn không có nơi nào giải tỏa.Rất có khả năng là cô trực tiếp lái xe từ Calgary đến Mexico nếu không đã lâu như vậy sẽ không tra được thông tin chuyến bay và chỗ ở của cô.Khi cảm thấy bất lực con người ta sẽ tìm đến một nơi xa lạ, nhưng cuối cùng chắc chắn sẽ quay về nơi mà mình quen thuộc.Ngoại trừ trong nước, cô quen thuộc nhất chính là Manhattan, cô đã sống ở đó sáu năm.Quốc gia gần với Mĩ nhất chỉ có Canada.Trợ lý Vạn không hiểu Bùi Ninh nên không thể nào suy đoán, có điều anh ấy cảm thấy không có khả năng, "Calgary cách Mexico hơn ba bốn nghìn ki lô mét, cô ấy lái xe như vậy có mệt không?"Diệp Tây Thành: "Cô ấy muốn giải tỏa nỗi buồn."Bây giờ là mùa đông, mưa và tuyết nhiều, ngộ nhỡ trên đường đi gặp phải chuyện không hay...Anh chỉ sắp xếp hành lý đơn giản, mang theo máy tính: "Anh cứ ở lại trong nước đi, công việc có gì thì dựa theo tình hình rồi báo cáo với tôi."Trợ lý Vạn: "Được."Anh ấy cùng Diệp Tây Thành xuống lầu.Hôm nay anh ấy nói nhiều hơn mọi khi, "Tổng giám đốc, chưa chắc Bùi Ninh đã đến Mexico." Anh ấy cảm thấy trạng thái bây giờ của Diệp Tây Thành không tốt, sự ra đi của ông bà là một đả kích lớn với anh. Bùi Ninh lại là điểm yếu duy nhất của anh, trong lúc nóng vội không tránh khỏi việc đánh mất lý trí.Diệp Tây Thành biết Bùi Ninh không chắc chắn sẽ đến Mexico, nhưng ngộ nhỡ cô đến thì sao? Anh muốn tự mình qua đó một chuyện, tìm người thân điều tra hộ, nếu không anh không yên tâm.Anh quen với bên Mĩ hơn, một cuộc điện thoại có thể nhờ bạn bè giúp đỡ nhưng những bạn học bên Mexico anh lại không thường xuyên liên lạc.Bọn họ vừa xuống lầu thì thư ký gọi điện. Gần đây bên châu Mĩ có bão tuyết nên nhiều sân bay đã tạm dừng đón và trả khách, chuyến bay mà tổng giám đốc đặt tạm thời đã bị hủy, chỉ có thể chờ thông báo....Từ tối qua tuyết đã rơi dày đặc, đến sáng nay vẫn chưa ngừng. Toàn bộ Manhattan được bao phủ bởi một màu bạc, Bùi Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, cách đó không xa là tòa nhà Empire State mờ mịt.Nửa năm trước cô cũng đứng ở đây, hôm đó mưa như trút nước, cũng không thấy rõ tòa Empire State.Lúc đó cô với Tề Cận Châu đang giằng co, cô muốn từ chức nhưng Tề Cận Châu không đồng ý.Nếu như nửa năm trước cô không về nước bây giờ sẽ như thế nào?"Cà phê." Tề Cận Châu ngồi xuống đối diện cô.Bùi Ninh thu hồi ánh mắt, lãnh đạm nói: "Cảm ơn." Cô cầm ly cà phê lên để trong lòng bàn tay, hơi ấm lan tỏa.Tối qua cô mới đến New York, sáng nay vậy mà lại đột ngột đến đây.Tê Cận Châu thản nhiên dựa vào sô pha, chuyện của Đầu tư Hoa Ninh anh ta cũng biết được một hai chuyện, nếu như cô không muốn nói anh ta cũng không định hỏi đến cùng. Nhìn thần sắc cô có vẻ mấy ngày qua sống không được tốt lắm.Cùng Diệp Tây Thành diễn trò mà lại diễn y như thật vậy?Anh ta nhìn chằm chằm cô, cô cũng không có phản ứng.Tề Cận Châu hất cằm: "Tổ tông à, nói chuyện đi chứ."Từ lúc cô đi vào cho đến giờ chỉ nói đúng tiếng cảm ơn vừa rồi.Vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt vô hồn.Cảm giác như chia tay thật vậy.Bùi Ninh ngẩng đầu nhìn anh ta, cô không nghe rõ vừa rồi anh ta nói gì, cứ tưởng là có chuyện gì muốn nói với cô: "Anh nói đi."Tề Cận Châu: "......."Anh ta cười bất lực, xoa lông mày.Tối qua Diệp Tây Thành có gọi điện thoại cho anh hỏi Bùi Ninh có liên lạc với anh không, cô ấy tắt máy rồi.Anh hỏi Diệp Tây Thành sao vậy, có phải thực sự náo đến mức chia tay không? Diệp Tây Thành nói không.Bây giờ anh hiểu rồi, có lẽ Bùi Ninh diễn quá nhập vai, tưởng rằng mình với Diệp Tây Thành thực sự chia tay, sau khi đau thương quá độ liền rời Bắc Kinh trở lại New York.Bùi Ninh vẫn nhìn chằm chằm vào hơi nóng bốc lên của ly cà phê, giống như nhìn nó có thể kiếm được tiền vậy.Tề Cận Châu cân nhắc, có phải mình cũng nên diễn cùng cô ấy không?Anh ta hoang mang, bây giờ các cuộc chiến kinh doanh trong nước đều điên cuồng như vậy sao?Chỗ nào đối thủ cũng nhúng tay vào?Có thể tra đến văn phòng tận đây của anh?Bất kể như thế nào nếu cô vẫn còn diễn thì anh miễn cưỡng phối hợp một chút vậy.Anh ta hắng giọng: "Trở về tiếp tục làm dự án đi." Anh ta ngay lập tức nhập vai, chủ động mời cô.Bùi Ninh nhấp mấy ngụm cà phê, lắc đầu: "Tôi qua đây thăm anh."Tề Cận Châu: "......."Đây lại là chiêu gì đây?Sao lại sến sẩm như vậy.Anh ta xoa cằm, nhất thời không dám trả lời, sợ bị lật tẩy.Thật sự là kiếp trước nợ cô ấy mà.Bùi Ninh vẫn nhìn chằm chằm vào ly cà phê, giống như lúc đầu mình từ chức rời đi, lúc đó cô cực kỳ hổ thẹn với Tề Cận Châu. Lúc còn đi học cô đã bắt đầu thực hiện các dự án cùng Tề Cận Châu, anh ta một tay nâng đỡ cô. Lời mời thực tập đầu tiên cũng là Tề Cận Châu đưa ra.Bên cạnh Tề Cận Châu không có cấp dưới nữ, cô là một ngoại lệ.Còn về lí do vì sao cô có thể làm việc ở cạnh anh ta, anh ta cũng không hề do dự mà nói với cô: Bởi vì cô không có ý nghĩ gì với anh ta, bọn họ có thể vui vẻ làm cộng sự.Nghe lý do có vẻ rất tự luyến có điều sức hấp dẫn của Tề Cận Châu không kém Diệp Tây Thành, có rất nhiều thiên kim tiểu thư theo đuổi anh ta.Từ lúc thực tập cho đến nay, đã sáu năm trôi qua. Lúc làm việc Tề Cận Châu rất chăm sóc cô.Anh ta đối với cô mà nói là thầy cũng là bạn.Nhưng cô nợ chủ tịch Diệp nhiều hơn, chỉ có thể về nước.Cô biết bây giờ Tề Cận Châu bảo cô quay lại đi làm không phải giả vờ khách sáo với cô. Anh ta là một trong những đối tác của ngân hàng đầu tư, anh bảo cô nhậm chức lại cũng không ai nói gì.Nhưng tạm thời cô không có sức lực nghĩ đến công việc.Bên này Tề Cận Châu dùng ngón tay gõ nhịp nhàng vào tay vịn sô pha, cân nhắc kĩ từng chữ rồi mới nói: "Cô cùng Diệp Tây Thành chia tay, một người đàn ông thôi mà, có gì to tát đâu. Đàn ông có tiền bên cạnh tôi nhiều biết bao, đến lúc đó giới thiệu cho cô mấy người còn tốt hơn Diệp Tây Thành."Sau đó lại nhắc đến chuyện công việc: "Cô không muốn quay lại làm dự án sao, hay là quay về nước tìm?"Bùi Ninh lắc đầu, giọng khàn khàn: "Đột nhiên mất động lực kiếm tiền rồi.""Hả?" Tề Cận Châu cau mày, tiếp tục phối hợp với cô.Bùi Ninh cầm chặt ly cà phê, từng chữ nói ra đều khiến trái tim cô đau nhói: "Ông bà tôi mất rồi, ba tuần trước. Cả hai người đều đi rồi, trong nhà chỉ còn lại mình tôi."Tề Cận Châu sửng sốt, một lúc lâu không lên tiếng.Vậy là cô ấy không diễn...Trong lòng anh ta cũng chua xót.Trầm mặc một lúc lâu Tề Cận Châu hỏi cô, Diệp Tây Thành có biết không.Bùi Ninh lắc đầu, cô cũng không rõ. Có lẽ không biết cũng có thể đã biết, cô cũng không còn tâm trạng suy nghĩ nhiều nữa.Tề Cận Châu nói với cô: "Diệp Tây Thành gọi điện cho tôi nói không liên lạc được với cô."Bùi Ninh nghe xong cũng không có bất kì phản ứng gì, lại nhấp một ngụm cà phê.Không biết đắng hay ngọt, cũng không biết lạnh hay nóng.Tề Cận Châu thở dài, bây giờ đến cả tình yêu cũng không cứu được cô rồi.Đối mặt với cái chết, tình yêu vô cùng nhỏ bé.Anh ta không biết nói gì mới thích hợp, bây giờ trông cô ấy rất bình tĩnh nhưng đã đứng bên bờ sụp đổ.Bất chợt cô đột nhiên nói: "Tôi không còn nhà nữa."Tề Cận Châu cảm thấy ngột ngạt, chuyển sự chú ý hỏi cô muốn đi đâu chơi.Bùi Ninh vẫn lắc đầu như cũ.Tề Cận Châu giải thích: "Nửa năm nay tôi không nghỉ ngơi rồi, đúng lúc bây giờ muốn nghỉ ngơi, đưa cô đi cùng."Bùi Ninh "ồ" một tiếng, phản ứng của cô chậm hơn bình thường nửa nhịp, lúc này mới nhớ ra phải từ chối Tề Cận Châu: "Anh tìm bạn bè khác đi cùng đi."Cô không muốn đi bất cứ đâu.Sức cùng lực kiệt.Mấy ngày trước cô trực tiếp lái xe từ Calgary đến Mexico, mệt chết rồi.Trước khi ra nước ngoài, vì suy nghĩ cho sự an toàn của bản thân cô đã liên lạc lại với những người bạn cũ trong câu lạc bộ leo núi. Họ đến từ các quốc gia khác nhau, cùng nhau chinh phục nhiều đỉnh núi, có thể gọi cùng nhau vào sinh ra tử.Cô ấy hỏi có ai đang ở Calgary không, trùng hợp có vài người bạn quan hệ khá tốt đang ở đó chơi. Chuyến đi của sắp kết thúc và họ sắp trở về Mexico.Cô đến đấy tham gia cùng bọn họ, bọn họ hỏi cô muốn chơi thế nào.Cô nói muốn lái xe, bọn họ mượn cho cô một chiếc xe việt dã, cùng cô đi từ Calgary về Mexico.Cả một quãng đường cô lái xe như điên.Bình thường bọn họ cũng đua xe vậy mà lại không đuổi kịp cô, bọn họ nói cô điên rồi.Có lẽ vậy.Có lẽ do quá mệt, cô nghỉ ngơi một ngày ở Mexico, một trong số bọn họ có người muốn đến Mĩ, cô ngồi máy bay riêng cùng với anh ấy đến đây. Cũng may là hôm qua đến đây, nếu không hôm nay tuyết rơi máy bay không thể nào cất cánh.Tề Cận Châu đứng dậy lấy điện thoại, "Vậy tôi quyết định rồi, cô đi cùng tôi là được."Bùi Ninh thực sự không muốn đi, đã gần một tháng rồi cô không có lấy một giấc ngủ ngon. Cô có thể ngất xỉu và chết bất cứ lúc nào, bây giờ cô không còn sức để nói chuyện."Vậy thì càng phải ra ngoài." Tề Cận Châu suy nghĩ một lúc: "Đi Sydney đi, bên đó đang là mùa hè, chúng ta đi biển câu cá." Anh ta nhìn cô: "Cô đến tìm tôi, thực tế trong tiềm thức cô muốn tôi cứu cô, thậm chí còn biết lúc sụp đổ nên tìm ai."Bản thân Bùi Ninh cũng không biết có phải là lý do này không, dù sao đến New York cô chỉ muốn đến đây thăm anh ta.Bây giờ cô phản ứng lại cũng đã muộn, lúc này mới nhớ ra: "Sắp đến Tết rồi, anh không về nước sao?"Tề Cận Châu: "Không về." Dừng mấy giây mới nói tiếp: "Ngày nào cũng bị giục kết hôn, tôi phiền, bọn họ lại càng phiền hơn. Mẹ tôi bảo Tết đừng về nữa."Bùi Ninh: "...." Mẹ Tề rất sợ con mình độc thân, trước đây bà vẫn luôn tích cực làm mối cô và Tề Cận Châu...Cô không tiếp tục chủ đề không mấy vui vẻ này nữa.Bởi vì có bão tuyết bọn họ lùi lịch lại hai ngày sau mới xuất phát.Sau khi ra khỏi hải quan, Bùi Ninh cởi áo khoác cất vào trong vali, bây giờ mặc áo cộc tay còn thấy nóng.Tề Cận Châu muốn đẩy hành lý giúp nhưng cô không cho.Trên máy bay cô không nhắm mắt thì nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ, cho dù là ban đêm cũng ngơ ngác nhìn bầu trời đen kịt. Bây giờ xuống máy bay rồi mà vẫn ngơ ngẩn như cũ.Tề Cận Châu nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì để an ủi cô, anh ta không giỏi an ủi người khác.Qua một lúc anh ta hỏi: "Tôi nhớ cô có bạn bè ở châu Úc?"Bùi Ninh: "Ừ, chơi với nhau từ hồi còn nhỏ." Với trạng thái bây giờ của cô không thích hợp đi làm phiền bất cứ ai.Tề Cận Châu nối với cô ngày mai sẽ ra biển, sau đó lại đem hành trình mấy ngày sau nói cho cô.Bùi Ninh không quan tâm mấy chuyện này, những gì bây giờ anh ta nhắc đến cô đều không hứng thú.Đến khách sạn bọn họ ai về phòng lấy.Bùi Ninh nhắm mắt nằm trên sô pha một lúc, cũng không ngủ.Bây giờ cô không dùng điện thoại, cả một thế giới vô cùng yên tĩnh.Ngủ không được nằm cũng khó chịu, Bùi Ninh đứng dậy thu xếp vali. Đồ cô mang theo không nhiều, mấy chục bức thư với mấy túi hồ sơ đầu tư đã chiếm hết nửa cái vali.Bây giờ đầu cô như một đống hồ nhão, cô mở túi hồ sơ ra. Bên trong có một số bằng chứng qua lại của Thiệu Chi Quân và Diêu Hi mà trước đó cô điều tra được. Tốn biết bao nhiêu công sức, mặc dù bằng chứng không nhiều nhưng cuối cùng cũng có tiến triển.Cô xem đi xem lại tài liệu, sau đó bắt đầu xé từ trang đầu tiên, từng chút, từng chút một.Chuông cửa reo."Bùi Ninh?" Bên ngoài truyền đến tiếng của Tề Cận Châu.Bùi Ninh thu dọn mẩu giấy, ra ngoài mở cửa."Cô định không làm số điện thoại mới sao?" Tề Cận Châu bất lực nhìn cô.Bùi Ninh: "Muốn yên tĩnh."Tề Cận Châu ra hiệu cho cô: "Xuống lầu ăn cơm." Hỏi cô: "Muốn ăn gì?""Gì cũng được." Một lúc sau cô lại nói: "Salad hoa quả đi."Ở cùng Tề Cận Châu hai phần ba thời gian Bùi Ninh thất thần, Tề Cận Châu cũng không quan tâm cô có nói hay không. Vốn dĩ cô cũng không phải là người nói nhiều, chỉ cần cô đừng nghĩ quẩn là được.Bùi Ninh yêu cầu một phần đồ uống với nhân viên phục vụ, cụng ly với ly rượu vang đỏ của Tề Cận Châu, "Cảm ơn."Tề Cận Châu nhìn cô: "Đau khổ phải được giải quyết nếu không để lâu thuốc cũng không cứu được cô." Anh ta uống hết ly rượu vang đỏ.Bùi Ninh im lặng uống đồ uống của mình, không lên tiếng.Tề Cận Châu cũng không nói gì, với trạng thái của cô ấy bây giờ có nói gì cũng phí lời, hơn nữa còn khiến cô ấy cảm thấy phiền phức.Bùi Ninh nhìn nước trái cây, ngơ ngẩn nhìn biển ở xa.Biển một màu đen kịt, bên bờ có chút ánh sáng.Đột nhiên cô mở khung chat, như tự nhủ: "Trước đây liều mạng kiếm tiền là mong ông bà có cuộc sống tốt hơn, bây giờ không còn động lực nữa."Lại trầm mặc một lúc lâu, cô nói: "Tôi chợt phát hiện, chuyện đáng sợ nhất không phải một người có rất nhiều bận tâm mà là không có bận tâm gì." Sống như một cái xác biết đi.Tề Cận Châu an ủi cô: "Lời này cũng không phải tuyệt đối, không phải cô còn nhà họ Diệp sao? Giống nhau cả thôi, đều bận tâm."Bùi Ninh lắc đầu, không giống nhau, từ đầu đến cuối không giống nhau.Về sau cho dù có vui hay buồn cũng không còn có ai có thể thương cô giống như ông bà.Cô lẩm bẩm với chính mình: "Sớm biết như vậy nửa năm trước tôi đã không về nước.""Nếu không về cô có thể vượt qua được bài kiểm tra trong lòng?""Cũng đúng."Bùi Ninh ăn một miếng trái cây, ăn như nhai sáp, sau đó cô lại nhìn chằm chằm biển dưới màn đêm, vẫn luôn thất thần.Điện thoại của Tề Cận Châu vang lên, anh ta nhìn số điện thoại, là Hạng Dịch Lâm.Dừng mấy giây, anh ta ấn tắt màn hình, không nghe.Bùi Ninh hỏi nhiều thêm một câu: "Điện thoại của công ty?"Tề Cận Châu trả lời qua loa: "Ừ, khách hàng." Anh ta hất cằm: "Nhanh ăn đi, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai chúng ta phải dậy sớm."Trở về phòng, Bùi Ninh tắm rửa đơn giản rồi lên giường nằm. Sau khi xoay người cô nhìn thời gian, đã 1 giờ 30 sáng, vẫn không hề cảm thấy buồn ngủ.Còn ba ngày nữa là đến Tết, đầu óc cô rối bời, cô cũng không biết bản thân mình đang muốn gì.3 giờ sáng, vẫn tỉnh giấc.Làm thế nào cũng không ngủ được, dứt khoát thức dậy. Cô lấy một lá thư từ trong vali ra xem, nhìn thời gian ở cuối thư, khi đó cô học kì hai lớp 10.Trong đó có một câu: Em nghĩ đi nghĩ lại, em chọn ban tự nhiên.Lúc đó nhà trường bắt đầu phân ban học, khi đó cô viết thư cho anh nói cô đã đăng kí học ban tự nhiên. Ông và bà không hiểu mấy thứ này, cô không biết thảo luận chuyện này với ai nên đã viết thư cho Diệp Tây Thành.Một tuần sau Diệp Tây Thành mới nhận được thư của cô, anh gọi điện thoại cho cô, câu đầu tiên là: "Không phải em học giỏi mấy môn xã hội hơn sao?"Cô lẩm bẩm: "Em muốn chọn tự nhiên."Anh hỏi: "Sao vậy?"Im lặng một lúc cô mới nói: "Chọn ban tự nhiên lên đại học có thể học cùng chuyên ngành với anh."Nói xong tim cô đập thình thịch không rõ lý do.Lúc nói không có cảm giác gì, lúc nói xong cô cảm giác dường như không đúng. Nhưng lời nói ra rồi thì cũng không thể thu hồi lại được, cô cũng không giải thích.Chỉ một câu này, mặt cô đỏ bừng.Điện thoại im lặng một lúc lâu, mãi sau giọng nói Diệp Tây thành mới truyền đến, "Vậy chọn ban tự nhiên đi."Nghe thấy anh trả lời cuối cùng cô cũng yên tâm.Anh lại hỏi: "Ăn cơm chưa?"Cô buột miệng: "Ăn rồi ạ." Thật ra là chưa ăn, anh gọi điện thoại đúng lúc cô vừa tan học lớp buổi tối, ăn cơm xong còn phải tiếp tục tự học. Bởi vì có thể nói chuyện với anh nhiều hơn mà ngày đó cô không ăn cơm.Bùi Ninh đờ đẫn nhìn bức thư rất lâu, sau đó lại cẩn thận đút chúng vào bì thư.Ngoài cửa sổ trời đã dần sáng.Bọn họ ở trên biển, hơn 5 giờ Tề Cận Châu qua gọi cô đi ngắm bình minh.Bãi biển vào sáng sớm yên tĩnh đẹp lạ thường, có không ít người đang chạy bộ. Mây trắng gió nhẹ, phía cuối chân trời mặt trời đang dần dần lộ diện."Bao giờ ra biển?" Bùi Ninh hỏi.Tề Cận Châu: "Buổi trưa bọn họ mới đến, buổi chiều sẽ ra biển, buổi sáng cô ở trên bãi cát chơi đi." Anh ta hẹn thêm mấy người bạn nữa cùng nhau ra biển, bọn họ không ở cùng một thành phố, sắp tới nơi.Anh ta hỏi: "Muốn lặn không?""Không muốn, nếu anh muốn lặn thì quá đó đi, không cần quan tâm tôi." Cô chỉ chỉ phía trước, "Tôi đến bên đó đi dạo, buổi trưa sẽ quay lại đây tìm anh."Với trạng thái bây giờ của cô Tề Cận Châu cũng không yên tâm, anh ta cùng cô đi về phía bãi cát.Cả hai đi dọc bờ biển, thong thả chậm rãi.Bùi Ninh nhìn cảnh biển quen thuộc, hỏi một câu vô cùng ngớ ngẩn: "Có phải chúng ta đã từng đến đây rồi không?"Tề Cận Châu nhìn cô, xem ra não thực sự không dùng được nữa rồi: "Đến rồi, sáu năm trước. Toàn bộ nhân viên công ty đều đến đây du lịch.""Ồ, đúng rồi." Trong đầu Bùi Ninh dần nhớ lại, bây giờ cô mới nhớ ra, lúc đó cô mới đến ngân hàng thực tập.Chuyến đi lần đó có thể mang theo người nhà đi, cô nhớ lần đó Tề Cận Châu có dẫn theo một cô gái trẻ. Cô gái đó hình như nhỏ hơn Tề Cận Châu mười tuổi, đang du học ở New York.Cô gái đó gọi Tề Cận Châu là chú, lúc không vui thì trực tiếp gọi thẳng tên Tề Cận Châu.Cô gái đó là con gái của một người bạn anh cả Tề Cận Châu, bởi vì thân phận người bạn đó nên anh ấy không thể ra nước ngoài. Vì vậy đã nhờ Tề Cận Châu để ý đến cô bé đó nhiều hơn, nói là cô bé còn nhỏ ở nước ngoài một mình không yên tâm.Cô gái đó rất xinh đẹp, tính tình nóng nảy, bị chiều đến hư giống như một trái ớt nhỏ.Về sau hình như trái ớt nhỏ đã ngủ với Tề Cận Châu...Sau đó nữa cô cũng không biết rõ rốt cuộc là thế nào. Hình như trước đó có nghe thư ký của anh ta nhắc qua, nói sau đó cô gái đó rời New York, thậm chí vì sao...Bùi Ninh xoa xoa thái dương, bây giờ chỉ nghĩ đến chuyện gì đó là đầu lại đau.Đầu đau, cô hít một hơi thật sâu, thả lỏng bản thân.Tề Cận Châu cúi xuống xắn quần, hai tay đút túi.Anh ta bước nhanh hơn Bùi Ninh, nhìn làn nước xanh biếc ngay lập tức anh ta thất thần.Bùi Ninh không nhanh không chậm đi sau Tề Cận Châu, sau đó vẫn luôn thất thần.Cô xách dép, bước chân trần trên nền cát ướt.Sóng ập đến làm ướt váy cô.Sóng rút đi, dấu chân cô để lại cũng không còn nhìn rõ.Đối mặt với biển cô hít thở sâu mấy lần liền nhưng vẫn không hề có tác dụng, trong lòng vẫn còn đau nhói.Mặt trời chiếu xuống bãi biển, trời ấm dần lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro