chương 1
Chương 1.
---------
Ngày 19 tháng 9 năm 2020.
Tại phố Hy vọng.
-
Tôi là Trương Lạc Lạc.
Người ta gọi tôi là thiên kim tiểu thư, là con gái duy nhất của Trương gia, là cô gái sinh ra đã đứng trên đỉnh cao mà bao người mơ ước.
Nhưng họ không biết rằng, đằng sau vẻ ngoài hoàn hảo ấy, tôi giống như một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng son đẹp đẽ nhưng vô cùng lạnh lẽo.
Một cuộc sống không có sự lựa chọn
Từ nhỏ, cuộc sống của tôi đã được sắp đặt từng chút một. Tôi không được chọn mình muốn làm gì, thích gì, ghét gì. Tất cả những gì tôi làm đều phải hoàn hảo.
Ba mẹ tôi là những người thành công, họ coi tôi là một dự án đầu tư, một sản phẩm mà họ phải mài giũa để đạt đến sự xuất sắc tuyệt đối.
Tôi không được phạm sai lầm, không được bộc lộ cảm xúc thật của mình. Tôi phải luôn là một Trương Lạc Lạc thông minh, dịu dàng, thanh lịch, tài giỏi, không một chút tì vết.
Tôi không có tuổi thơ như những đứa trẻ khác. Khi những đứa trẻ cùng tuổi nô đùa ngoài sân, tôi ngồi trong phòng học với gia sư.
Khi bạn bè cười đùa trong căn-tin, tôi được mẹ dạy cách cầm ly trà sao cho thanh lịch, cách đi đứng sao cho tao nhã.
Tôi đã từng thử phản kháng.
Tôi thích vẽ tranh. Khi còn nhỏ, mỗi lần trốn trong phòng với bút chì màu, tôi cảm thấy mình có thể tạo ra một thế giới riêng - nơi tôi có thể là chính mình,
không cần hoàn hảo, không cần sống theo kỳ vọng của ai cả. Nhưng rồi mẹ tôi phát hiện.
Bà xé bức tranh tôi nâng niu, đôi mắt lạnh lùng nhìn tôi như thể tôi vừa làm một điều sai trái khủng khiếp.
- "Lạc Lạc, con không có thời gian để lãng phí vào những thứ vô dụng này."
Lần thứ hai, tôi cố gắng kết bạn với một bạn cùng lớp. Cô ấy rất dễ thương, không thuộc tầng lớp danh gia vọng tộc, nhưng cô ấy tốt bụng và chân thành.
Tôi đã nghĩ rằng mình có thể có một người bạn thật sự.
Nhưng rồi ba tôi biết chuyện.
Ông đặt một tập hồ sơ trước mặt tôi-đó là thông tin gia đình của cô bạn tôi. Ông không nói gì nhiều, chỉ để tôi tự hiểu rằng, cô ấy không xứng đáng làm bạn của tôi.
- "Bạn bè của con không thể là những kẻ tầm thường."
- "nhưng mà.. ba"
- "không nhưng nhị gì hết."
Tôi không có quyền lựa chọn ai ở bên cạnh mình..
Ba tôi là một doanh nhân lạnh lùng, ông chưa từng ôm tôi hay nói với tôi một câu dịu dàng.
Trong mắt ông, tôi chỉ là một con số trong bảng thành tích, là một phần trong kế hoạch dài hạn của gia tộc Trương.
Còn mẹ tôi yêu sự hoàn hảo. Bà chưa từng để tôi phạm sai lầm, chưa từng để tôi sống theo cách của mình.
Những gì bà dạy tôi không phải là tình yêu thương, mà là cách để trở thành một tiểu thư khuôn mẫu.
Tôi không nhớ lần cuối cùng mình thực sự cười là khi nào.
Có lẽ là khi còn rất nhỏ, lúc tôi chưa hiểu được thế nào là kỳ vọng. Hoặc có lẽ là chưa bao giờ..
Mỗi ngày trôi qua giống như một vòng lặp không hồi kết.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy theo đúng giờ giấc được đặt ra, mặc những bộ váy thanh lịch mà mẹ tôi chọn sẵn.
Tôi đến trường, nơi mọi người đều ngưỡng mộ tôi nhưng không ai thực sự hiểu tôi.
Tôi luôn phải mỉm cười, phải hoàn hảo trong mọi hành động.
Tôi không thể lơ đãng, không thể mất tập trung, không thể tỏ ra mệt mỏi..
hết chương 1.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro