Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngày mai nắng sẽ lên - Nguyễn Thị Trà Mi - Đồng Tháp

Sông đêm nay lại ầm ào. Trong đêm tối, mưa trắng phếu cố xóa màn đêm đen kịt nhưng mưa chẳng làm gì để có thể lay chuyển bóng của đêm. Con lại ọ ẹ khóc. Tiếng con, tiếng mưa, tiếng côn trùng inh ỏi và tiếng của sông gào thét dìm em vào nỗi bất an.

Gió lành lạnh, rờn rợn đem theo hơi mưa phun vào ngôi nhà lụp xụp của mẹ con em, ngoài cửa, từ phía sông âm u một bóng đen khô khốc, cháy xém trong mưa nhè nhẹ từng bước chân tiến về phía em…

Mùa này đã là mùa thứ mấy mưa đi qua, ngày thứ mấy anh về từ lòng sông ấy em không nhớ rõ. Sông chỉ trả anh về trong những đêm tối não nề thế này sao? Lạnh! Lạnh như buổi chiều năm ấy… Cái chòi nhỏ giữa ruộng đồng mênh mông nơi em và anh thường trốn ba trốn má gặp nhau hẹn hò giờ vẫn nằm im đó. Nó xiêu vẹo hơn, vắng hoe, không một bóng người, và cũng không anh. 

Em còn nhớ cái chòi đó là nơi mà những cung bậc cảm xúc của em, anh ghi dấu rõ nét nhất. Đó là những buổi chiều mộng mơ, hồi hộp được gặp nhau nhưng lại sợ bị bắt gặp. Đó là những tối hẹn hò, vừa sợ ma vừa thích thú. Đó là những phút giây nồng nàn, và cũng là những âu lo, hoảng sợ khi em biết mình có con với nhau. Sự cấm cản của ba má chỉ làm cho chúng ta thêm yêu  mãnh liệt. Vì em nghèo không môn đăng hộ đối nên mình đã bị cản ngăn. Nhưng anh của em không ngại một cô gái tay lắm chân bùn, chỉ biết gà vịt, ruộng đồng thế là ta yêu nhau.

Em thì gái chưa chồng đã chửa, ba má xấu mặt không nhận. Còn anh, anh cũng từ bỏ cái chất con nhà giàu cùng em hái rau, bắt ốc. Tối cặm câu trên khắp con rạch, sáng ra chợ sớm cùng em. Anh đen đúa và gầy gò thấy rõ. Thương anh, thương những giọt mồ hôi nhòe cả áo, lấm lem trên trán, thương cả những tối anh vắng nhà, không ngủ.

Thương em vất vả, đứa con yêu của chúng ta lớn dần từng ngày nhưng chưa một manh áo, tấm tả, anh tất bật ngày đêm cũng chỉ đủ hai bữa cơm đạm bạc. Em thấy sự mõi mòn hiện lên trong anh nhưng không một lời than vãn, anh chỉ suy tư một mình cùng làn khói trắng xa xăm. Những buổi cặm câu, tát đìa anh về tay không càng làm những nếp nhăn hằn sâu trên đuôi mắt anh. Cá đâu mất dạng, hình như cá bỏ sông thì phải.

Một ngày, anh bơi ra con sông lớn. Anh bỏ những buổi giăng câu, tát đìa. Anh sắm cho mình bộ dụng cụ siệt cá. Anh bất an vì biết mình làm việc phạm pháp. Nhưng cũng chỉ vì em, anh không ngại hiểm nguy trên những khúc nước xoáy, không ngại màn đêm đen kịt của những khúc sông. Những ngày mưa, bão, nước lớn anh cũng miệt mài. Em sợ lắm sông sẽ cuốn anh của em đi mất, sợ lắm những buổi tối thui thủi trong mái nhà tranh gió tạt mưa xiêu.

Sáng hôm ấy trời đã đổ mưa nhè nhẹ, nhưng trời ngùi ngùi làm em nơm nớp lo sợ. Hình như sông nổi giận, nhìn xuống mặt sông trong em dâng lên một nỗi bất an. Và rồi anh đã bị sông cướp đi sinh mạng, chính lũ cá đã báo thù vì anh giết chúng hàng loạt. Anh bị chính dụng cụ siệt cá, kế sinh nhai của mình giết chết. Nhìn thân thể anh đầy sình đất, tím tái em không biết mình hiện đang đứng đâu giữa thế gian này.

Chênh vênh! Hồn em đang bay về cõi trời nao, hình như em đang cố chạy theo hồn anh, em đuổi theo níu giữ anh cho em nhưng không sự trả lời, anh nhẫn tâm bỏ lại em và con chông chênh trên cõi đời. Ngoài anh ra còn ai chấp nhận em và con?

Một mình em trên đời này còn ý nghĩa gì khi ba má rẻ rúng, gia đình chồng không chấp nhận đứa con dâu nghèo nàn, quê mùa và thiên hạ rẻ khinh. Em đã có ý định theo anh, rồi sờ tay lên bụng mình em cảm nhận được cái sinh mệnh bé nhỏ ấy đang cựa quậy trong em. Nó chồi đạp mạnh hơn như bảo với em rằng em không có quyền tước đoạt sự sống của nó dù cái sự sống đó là do em ban phát hay nhẹ nhàng hơn con đang bảo em vẫn còn con.

Em mạnh dạn hơn là nhờ con, trước khi anh đi anh đã để lại cho em thứ quí giá nhất trên đời, anh sẽ không xa rời mẹ con em đúng không anh? Em đứng lên giữa khổ nghèo, giữa miệng đời chê trách nhưng em biết mình không đơn côi.

Ngày mai nắng sẽ lên! Em tự ủi an mình sống đẹp nhưng trong em, em tự hỏi “bao giờ em quên?” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: