Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 2 : BÓNG TỐI SAU CÁNH CỬA

Ngọn lửa bùng lên dữ dội, sáng rực cả một góc trời đêm. Tiếng nổ vang dội, kéo theo đó là sức nóng bỏng rát và làn khói đen cuồn cuộn, che phủ toàn bộ khu vực. Những mảnh gỗ vỡ vụn và tường nhà đổ nát bị hất tung lên không trung, rơi rào rào xuống mặt đất.

Nguyễn Hướng Đức, người vừa kịp trèo lên mái nhà kế bên, toàn thân run rẩy trước cảnh tượng kinh hoàng. Anh nấp sau một bức tường, nhìn chằm chằm vào đống đổ nát đang bốc cháy.

"Tuấn..." – Đức lẩm bẩm, đôi mắt đỏ hoe.

Anh không muốn tin rằng người bạn đồng hành của mình đã hy sinh, nhưng sự thật đau lòng hiện rõ ràng trước mắt. Tuấn đã quyết định ở lại, kích nổ bình gas, mang theo cả lũ xác sống đang bủa vây ngôi nhà.

Tiếng gào rú man rợ của lũ xác sống vang lên từ mọi phía, báo hiệu rằng chúng vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn. Dù nhiều con đã bị ngọn lửa thiêu cháy, một số khác vẫn lảo đảo tiến về phía ánh sáng, bị thu hút bởi vụ nổ.

Đức biết mình không thể nán lại lâu hơn. Vụ nổ đã khiến khu vực này trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết. Anh hít sâu, cố gắng đè nén nỗi đau đang bóp nghẹt trong lòng. "Tôi phải sống. Ít nhất... phải sống thay phần của Tuấn."

Anh nhặt lấy thanh sắt bên cạnh, đôi mắt quét nhanh xung quanh tìm lối thoát. Lũ xác sống đã bắt đầu tập trung về phía ngôi nhà cháy, để lộ một khoảng trống ở phía sau. Đức nắm chặt thanh sắt, cẩn thận trèo xuống từ mái nhà, men theo con hẻm tối om.

Từng bước chân của anh vang lên nhẹ nhàng, nhưng trong đầu là tiếng thét của Tuấn vẫn còn văng vẳng. Mỗi bước đi là một sự giằng xé giữa nỗi đau mất mát và bản năng sinh tồn.

"Kẻ mạnh mới sống sót. Tuấn đã chọn con đường của mình, và mình không thể lãng phí sự hy sinh đó," Đức lẩm bẩm như một cách để tự động viên.

Bóng tối xung quanh như dày đặc hơn khi Đức rời xa khu vực ngọn lửa. Không gian im lặng đến mức đáng sợ, chỉ còn tiếng thở hổn hển của chính anh. Nhưng anh biết, đằng sau lớp im lặng đó là hàng tá ánh mắt đỏ ngầu đang dõi theo anh, những bóng hình loạng choạng sẵn sàng lao vào bất kỳ lúc nào.

Đức ngồi trên mái nhà, đôi mắt căng thẳng quét qua khung cảnh xung quanh. Tiếng gào rú xa xa của lũ xác sống như hòa lẫn với hơi khói và ánh sáng nhàn nhạt từ vụ nổ. Không gian im lìm đến mức Đức có thể nghe rõ từng nhịp tim mình đập.

Ngay bên dưới, cách vài căn nhà, một ngôi nhà ba tầng với khoảng sân nhỏ hiện lên rõ ràng. Dù cánh cửa sổ đã đóng kín, ánh sáng yếu ớt hắt ra từ khe rèm cửa khiến Đức nảy lên hy vọng.

"Nếu đây là nơi trú ẩn an toàn, mình phải tìm cách vào," anh nghĩ, đôi tay siết chặt thanh sắt đang cầm.

Đức quan sát kỹ mái nhà mình đang đứng. Độ cao không quá lớn, và với kinh nghiệm từng leo trèo trước đây, anh tin mình có thể nhảy xuống sân mà không gặp nhiều khó khăn.

Hít một hơi thật sâu, Đức bám lấy mép mái, buông người xuống và nhảy. Đôi chân đáp xuống nền đất cứng trong sân, tạo ra âm thanh khẽ vang. Anh lảo đảo một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại thăng bằng.

Đức quét mắt nhìn quanh sân nhỏ, từ ngôi nhà hàng xóm , đây là ngôi nhà của một gia đình rất thân quen với anh , anh thậm chí còn có thể coi họ là một gia đình , anh là trẻ mồ côi nên việc nhận được tình cảm ấm áp của gia đình hàng xóm khiến anh cảm thấy ấm cúng trong một thế giới như thế này , anh quan sát xung quang một vài chậu cây đặt dọc tường, lá đã héo khô. Có dấu hiệu đã không có người chăm sóc gia đình hàng xóm đã đi đâu hoặc đã gặp chuyện tồi tệ nhưng anh không giám nghĩ tới

"Ngôi nhà này vẫn còn nguyên vẹn, không giống như những nơi mình đã thấy," Đức thầm nhận xét, cảm giác hồi hộp xen lẫn hy vọng.

Đức thử vặn tay nắm cửa sau . Cánh cửa không khóa, mở ra ngay lập tức, khiến anh khựng lại trong một giây. Ngọn đèn từ phòng khách hắt ra, để lộ một không gian ấm cúng và gọn gàng. Bộ sofa nhỏ đặt ngay giữa phòng khách, chiếc tivi treo tường, cùng một chiếc bàn ăn bên cạnh bếp khiến nơi này trông như vừa có người sinh hoạt.

"Mọi người đang làm gì và họ đang ở đâu?" Đức tự hỏi, đôi tay vẫn siết chặt thanh sắt.

Anh bước vào nhà, cẩn thận đóng cửa lại để tránh thu hút lũ xác sống. Không gian yên tĩnh đến mức anh nghe được cả tiếng hơi thở của chính mình. Những chi tiết trong nhà dường như đóng băng thời gian: chiếc áo khoác treo trên ghế, một tách cà phê còn sót lại vài giọt trên bàn, Đức chợt khựng lại khi nghe thấy một tiếng động nhẹ vang lên từ trên dưới tầng . Một tiếng bước chân nặng nề kéo dài trên sàn gỗ. Anh nín thở, mắt dán chặt vào cầu thang, chờ đợi.

"Có ai đó... hay thứ gì đó," anh nghĩ, cảm giác căng thẳng lan khắp người.

Đức đứng trên tầng một, đôi mắt dò xét bóng tối bên dưới cầu thang. Tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên từ tầng trệt, mỗi lúc một rõ hơn. Hai con xác sống đang di chuyển qua lại, những bước chân nặng nề khiến cầu thang cũ kỹ kêu lên từng tiếng nhỏ, rợn người.

"Chúng đang ở dưới..." Đức nghĩ, tay siết chặt thanh sắt. Anh hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh. Bóng tối mờ ảo trên tầng một là lợi thế của anh, nhưng anh biết, một khi xuống tầng trệt, mọi thứ sẽ khác.

Chậm rãi, Đức cúi thấp người, từng bước nhẹ nhàng tiến xuống. Tiếng rên rỉ bên dưới ngày càng rõ ràng hơn , Đức lặng lẽ đặt chân xuống bậc cuối cùng của cầu thang, mắt hướng về phía hai con xác sống đang đứng im trước cánh cửa một căn phòng. Ánh sáng từ bóng đèn đường xuyên qua ô cửa kính bên ngoài hắt vào, làm lộ rõ hình dáng của chúng.

Cả hai đứng đối diện cánh cửa gỗ, thân thể khập khiễng, hơi thở phát ra những tiếng gầm gừ nhỏ nhưng đáng sợ. Bàn tay của một trong hai con quờ quạng lên bề mặt cánh cửa, để lại vệt máu đen nhớp nháp.

"Chúng không di chuyển... Đang làm gì ở đó?" Đức thầm nghĩ, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán. Anh hít sâu, tay nắm chặt thanh sắt, cố giữ bình tĩnh.

Nhìn thấy cơ hội khi chúng chưa chú ý đến mình, Đức quyết định hành động. Anh di chuyển chậm rãi về phía sau chúng, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Mỗi bước đi của anh trở nên nặng nề hơn trong sự căng thẳng ngột ngạt.

Đến khi chỉ còn cách mục tiêu khoảng một sải tay, Đức siết chặt thanh sắt, nâng nó lên cao, nhắm thẳng vào đầu con xác sống gần nhất.

Lập tức hạ gục một con xác sống với cú đập mạnh vào gáy, khiến nó loạng choạng và đổ sập xuống sàn, phát ra âm thanh khô khốc. Nhưng chưa kịp thở phào, anh chợt nghe tiếng gầm gừ đầy đe dọa từ con còn lại.

Con xác sống quay đầu, ánh mắt trống rỗng nhưng đầy hung bạo khóa chặt vào Đức. Bất thình lình, nó lao về phía anh với tốc độ nhanh kinh hoàng, không hề giống với dáng vẻ khập khiễng thường thấy.

"Chết tiệt!" Đức bật thốt, cố nâng thanh sắt lên nhưng không kịp. Con quái vật đã vồ tới, há miệng định cắn vào cổ anh.

Trong tích tắc, anh vung thanh sắt theo phản xạ, đập mạnh vào hàm của nó. "Rắc!" Âm thanh kinh hoàng vang lên khi xương hàm của con xác sống gãy gập, treo lủng lẳng một cách kinh dị.

Nhưng điều đó không làm nó dừng lại. Nó vẫn lao tới, tay quờ quạng, cố tóm lấy anh. Đức cảm nhận rõ cơn hoảng sợ đang tràn ngập trong lòng. Anh không dám đứng lại chiến đấu thêm, biết rằng mình không đủ sức nếu để con quái vật áp sát lần nữa.

Anh quay đầu bỏ chạy, đôi chân đưa anh lao thẳng lên cầu thang dẫn đến tầng 1. Tiếng bước chân nặng nề của con xác sống vang lên phía sau, đuổi sát gót.

Đức vừa chạy vừa thở gấp, cố gắng tìm lối thoát trong bóng tối. "Phải làm gì đó... không thể cứ chạy mãi thế này!" Anh tự nhủ, đôi tay siết chặt thanh sắt như bám lấy chút can đảm còn sót lại trong mình, Anh không còn thời gian để suy nghĩ, chỉ biết rằng nếu không đối đầu với nó ngay, mình sẽ chẳng có cơ hội sống sót. Đức quay lại, thanh sắt trong tay vung lên sẵn sàng chiến đấu. "Được thôi, đến đây đi," Đức lẩm bẩm, tự lên dây cót tinh thần. Anh biết mình phải xử lý lũ xác sống trước khi chúng kéo cả bầy tới.

Một cái đầu thò ra từ khung cửa dẫn xuống dưới nhà đôi mắt trắng dã vô hồn đảo loạn xạ. Gương mặt của nó sưng phù, từng mảng da bong tróc lộ ra lớp thịt đen kịt bên trong. Khi thấy Đức, nó rít lên một tiếng kinh dị, cơ thể khập khiễng lao thẳng xuống cầu thang, như một con thú đói khát tìm đến mồi.

Con xác sống lao ra từ cầu thang, mắt lờ đờ nhưng lại đầy hung hãn. Nó gầm gừ, hàm răng lởm chởm chuẩn bị cắn xé bất kỳ thứ gì đứng trước. Đức không thể để nó lại gần mình lần nữa. Anh đưa tay lên, vung mạnh thanh sắt đập vào đầu con quái vật.

"Bùm!" Cú đánh trúng ngay vào trán, khiến con xác sống loạng choạng, nhưng vẫn không chịu ngã xuống. Nó quay lại, thét lên một tiếng đầy giận dữ, rồi lao vào Đức với tốc độ khó tin.Anh không có nhiều thời gian để suy nghĩ, chỉ biết rằng phải dứt điểm ngay trước khi bị tóm gọn. Đức vung thanh sắt một lần nữa, đập mạnh vào cổ con xác sống. Cú đánh khiến nó buông tay, loạng choạng ngã xuống, rên lên một tiếng rồi nằm bất động trên nền đất.

Đức thở hổn hển, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, không biết là do mệt mỏi hay vì sợ hãi. Nhưng anh biết rằng đây mới chỉ là một trận đánh nhỏ, và không có thời gian để nghỉ ngơi. Cửa sân vườn giờ đã trở thành một chiến trường.

Anh quay lại, nhìn về phía ngôi nhà phía sau. Không có thời gian để lo sợ, anh lại tiếp tục bước tiếp, tay vẫn nắm chặt thanh sắt, chuẩn bị đối mặt với bất kỳ con xác sống nào khác có thể lao đến.

Sau khi hạ gục hai con xác sống, Đức đứng yên trên sân vườn tầng một, thở dốc. Mồ hôi chảy thành dòng trên khuôn mặt, trái tim đập nhanh như thể muốn nhảy khỏi lồng ngực. Không khí yên tĩnh trở lại, nhưng cảm giác bất an vẫn bám lấy anh như một bóng ma.

Đức quay người, ánh mắt lại hướng về phía cửa cầu thang dẫn xuống tầng trệt. Ký ức về căn phòng mà hai con xác sống đứng canh giữ hiện lên trong đầu. Anh tự hỏi: "Chúng cố gắng phá cửa để làm gì? Có thứ gì đó bên trong sao?"

Dù mệt mỏi và lo lắng, sự tò mò và trách nhiệm thôi thúc Đức đi xuống lại tầng trệt. Anh bước từng bước chậm rãi, cố giữ sự im lặng tuyệt đối. Khi xuống đến nơi, ánh sáng yếu ớt từ một bóng đèn nhỏ trên trần chiếu vào cánh cửa gỗ. Nó mang dấu vết bị đập phá, những mảnh vụn gỗ rơi rải rác trên sàn, nhưng vẫn còn nguyên khóa.

Đức đứng trước cánh cửa khóa trái từ bên ngoài, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp. Anh nhận ra đây chính là căn phòng của Mai – cô bé mà anh biết rõ từ trước khi mọi chuyện tồi tệ xảy ra. Mai là con gái của đôi vợ chồng hàng xóm mà Đức luôn coi như gia đình. Ý nghĩ về những gì có thể xảy ra khiến lòng anh thắt lại. Đức thở hắt ra, ánh mắt anh lia qua ổ khóa. Nhận thấy vết máu khô và những dấu hiệu bị cào xước, anh lập tức hiểu rằng hai con xác sống mà anh vừa hạ gục chính là bố mẹ Mai. Ý nghĩ ấy như một nhát dao cứa vào tim anh, nhưng anh biết lúc này không thể gục ngã.

Anh nhẹ nhàng xoay nắm đấm cửa, nhưng ổ khóa vẫn chắn ngang. Nhìn kỹ, Đức nhận thấy có dấu vết cào xước và máu khô trên tay nắm. Có lẽ hai con xác sống kia đã cố gắng phá cửa để vào đây. Anh cắn môi, không muốn tin vào những điều tồi tệ hơn.

"Mai... Em ở trong đó đúng không?" Đức áp sát tai vào cánh cửa, cố lắng nghe.

Bên trong yên lặng đến đáng sợ. Nhưng sau một hồi, tiếng động nhỏ vang lên – tiếng di chuyển rụt rè và thận trọng. Đức thở phào nhẹ nhõm. Dù thế nào, Mai vẫn còn sống.

"Anh Đức đây! Em mở cửa được không?" Anh gõ nhẹ lên cánh cửa.

Không có tiếng trả lời. Đức suy nghĩ nhanh, không muốn làm Mai sợ thêm. Anh lấy thanh sắt của mình và dùng lực cạy phá ổ khóa. Một tiếng "rắc" vang lên, cánh cửa từ từ mở ra. Trong căn phòng tối mờ, ánh sáng từ hành lang chiếu vào làm hiện lên hình dáng nhỏ bé của Mai đang co mình ở góc phòng.

"Em không sao chứ?" Đức lên tiếng, giọng cố giữ bình tĩnh và nhẹ nhàng nhất có thể.

Dáng người nhỏ bé giật mình, khuôn mặt ngẩng lên. Trong ánh sáng nhạt, Đức nhìn thấy đôi mắt của cô bé – ngấn nước nhưng không trào ra, ánh lên sự sợ hãi và mệt mỏi.

"Anh... Đức phải không?" Giọng cô bé run rẩy, nhưng vẫn đủ rõ để khiến Đức sửng sốt , Đức đặt tay lên vai Mai, chờ cô bé ổn định lại.

Sau khi dọn dẹp xong đống xác ngoài hành lang, Đức và Mai quay lại phòng ăn. Căn nhà chìm trong sự tĩnh lặng kỳ lạ, chỉ còn lại tiếng thở mệt mỏi của cả hai. Đức tìm thấy một chai nước sạch trong tủ bếp, rót một ít ra ly và đưa cho Xuân.

"Uống chút đi. Em cần giữ sức," anh nói, giọng trầm nhưng nhẹ nhàng.

Mai cầm ly nước, hai tay run run. Sau vài ngụm nhỏ, cô đặt ly xuống bàn, rồi ngồi bệt xuống ghế. Đức ngồi đối diện, ánh mắt dò xét nhưng không thúc ép. Anh biết cô cần thời gian để sắp xếp lại những gì đã trải qua.

Mai hít một hơi sâu, rồi bắt đầu kể, giọng cô thấp và trầm như đang gắng sức giữ bình tĩnh.

"Tối qua... là một đêm kinh khủng, anh ạ."

Đức im lặng, gật đầu khích lệ cô tiếp tục.

Mai dừng lại, đôi mắt cô ngập nước, nhưng cô không khóc. Đức thấy bàn tay cô siết chặt lấy mép bàn, như đang cố kiểm soát cảm xúc của mình.

"Lúc đó em đang ở nhà với mẹ, trời đã bắt đầu tối. Bố em về nhà, vẫn như mọi khi, chỉ có điều trông ông ấy rất mệt. Ông ấy nói đã nghe được tin tức gì đó trên đường về, rằng mọi người đang hoảng loạn. Bố cố gắng trấn an mẹ con em, nói rằng mọi chuyện sẽ ổn."

Mai dừng lại, bàn tay siết nhẹ lấy ly nước.

"Nhưng rồi, chỉ sau một lúc, ông bắt đầu có những biểu hiện kỳ lạ. Mẹ em nhận ra đầu tiên... bố đổ mồ hôi rất nhiều, người nóng như lửa, nhưng ông cứ khăng khăng mình không sao. Ông bảo mẹ em đừng lo, chỉ là ông quá mệt."

Đức nhíu mày, không nói gì.

"Bố em ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách. Chưa đầy một tiếng sau, ông ngã xuống sàn, co giật dữ dội. Mẹ em hoảng sợ, cố gắng giúp ông nhưng không kịp. Rồi bố đứng dậy..."

Mai dừng lại, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào không gian trống, giọng cô hạ thấp hơn:

"Bố không còn là bố em nữa. Ông lao vào mẹ em như một con thú. Mẹ em hét lên bảo em chạy, nhưng em không biết phải làm gì. Mẹ em đẩy em vào phòng ngủ của em, khóa cửa từ bên ngoài, rồi..."

Mai im lặng, giọng cô nghẹn lại.

"Rồi em nghe tiếng mẹ hét, tiếng đập phá. Em biết bà đang cố giữ chân ông để em được an toàn... nhưng..."

Cô siết chặt tay, đầu cúi xuống như cố kìm nước mắt. Đức không nói gì, chỉ ngồi yên lặng lắng nghe.

"Sau đó... thì im lặng. Một lúc sau, em nghe thấy tiếng gì đó gõ ngoài cửa. Nhưng em không dám mở. Cả đêm em chỉ ngồi đó, chờ đợi..."

Không gian lại chìm vào sự im lặng nặng nề. Đức cảm nhận được sự đấu tranh trong lòng Mai – giữa nỗi sợ hãi và cảm giác tội lỗi khi sống sót. Anh khẽ lên tiếng:

"Xuân, em đã làm tất cả những gì có thể. Đừng tự trách mình."

Cô bé ngước lên nhìn anh, đôi mắt mệt mỏi nhưng ánh lên chút gì đó như sự tin tưởng.

"Anh Đức..." Mai nói khẽ, giọng cô trở nên rõ ràng hơn. "Cảm ơn anh vì đã cứu em. Nếu không có anh, em chắc đã..."

Đức ngồi lặng, không biết nói gì. Sự bất lực trong câu chuyện của Mai khiến anh vừa đau xót vừa giận dữ. Cuối cùng, anh lên tiếng: "Mai, em rất dũng cảm. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Giờ thì anh sẽ không để bất cứ ai hay thứ gì làm hại em nữa."

Mai nhìn anh, đôi mắt đầy cảm xúc pha lẫn sự hoang mang. "Anh Đức, em sợ... ngoài kia... mọi thứ sẽ không còn như trước nữa."

Đức gật đầu, ánh mắt anh rắn rỏi. "Đúng, ngoài kia đã thay đổi. Nhưng chúng ta vẫn còn nhau. Và chừng nào còn nhau, chừng đó chúng ta vẫn sẽ sống sót."

Căn phòng nhỏ như trở nên ấm áp hơn giữa những lời động viên ấy. Giữa thế giới đầy hỗn loạn, Mai và Đức tìm được chút hy vọng trong sự hiện diện của nhau.

Sau khi nghe câu chuyện của Xuân, Đức trầm ngâm một lúc lâu. Anh đứng dậy, bước đến gần cửa trước của ngôi nhà. Qua khe nhỏ trên cửa, anh nheo mắt quan sát ra bên ngoài.

Bên ngoài, con hẻm nhỏ vẫn tối om, chỉ có vài ánh đèn nhấp nháy từ những căn nhà lân cận. Cửa các nhà hầu hết đều đóng kín, tạo nên một không gian im lặng chết chóc. Ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống con đường đầy rác và mảnh vỡ. Đức có thể nghe thấy những âm thanh mơ hồ vang vọng từ xa – những tiếng gầm gừ khàn đục, tiếng bước chân lạch bạch, và đôi khi là tiếng hét đột ngột khiến anh phải nín thở.

Anh rút mắt khỏi khe cửa, quay lại nhìn Xuân. "Bên ngoài vẫn còn quái vật lảng vảng, nhưng có vẻ chúng chưa tới gần đây. Chúng ta tạm thời an toàn."

Mai gật đầu, ánh mắt tràn đầy lo lắng. "Nếu chúng vào được thì sao?"

"Chúng ta phải chắc chắn là cửa này được gia cố. Với khoảng cách các ngôi nhà sát nhau, nếu một nhà bị phá, có thể ảnh hưởng đến những nhà xung quanh. Vì vậy, cần giữ chúng cách xa cửa càng lâu càng tốt," Đức đáp, giọng điềm tĩnh. "Và em đừng làm gì để phát ra tiếng động lớn."

"Vâng," Mai khẽ đáp.

Dù giữ được vẻ điềm tĩnh, Đức không thể phủ nhận nỗi lo đang dần lan tỏa trong lòng mình. Ở trong ngôi nhà này, dù kín đáo đến đâu, vẫn chỉ là một biện pháp tạm thời. Ở ngoài kia, mối đe dọa không ngừng rình rập. Nhưng ít nhất, họ còn có một nơi để bám víu, một khoảng thời gian để thở.

Đức quay lại phòng khách, nơi Mai đang ngồi bó gối trên ghế sofa, ánh mắt cô bé vẫn tràn đầy lo lắng. Anh quyết định bật chiếc tivi cũ trong nhà, hy vọng rằng đài truyền hình vẫn còn phát sóng để nắm bắt thêm thông tin.

Màn hình tivi nhấp nháy một chút trước khi hiện lên hình ảnh một biên tập viên đang ngồi trong trường quay. Tiếng nói của cô phát ra từ loa, giọng nói vẫn cố giữ sự chuyên nghiệp, nhưng nét mặt không giấu nổi sự mệt mỏi và sợ hãi.

"Đây là bản tin cuối cùng của đài truyền hình quốc gia trước khi chúng tôi ngừng phát sóng để bảo toàn an toàn cho đội ngũ. Hiện tại, cả nước đang trong tình trạng khẩn cấp. Những người bị nhiễm bệnh có biểu hiện hung hãn, mất ý thức và trở thành mối nguy hiểm lớn cho cộng đồng."

Mai ngồi thẳng dậy, chăm chú theo dõi, tay vô thức siết chặt thành ghế.

"Chính phủ đã triển khai các biện pháp kiểm soát tại những khu vực trọng yếu, nhưng tình hình rất phức tạp. Đặc biệt, chúng tôi xin thông báo rằng, do số lượng thương vong trong quân đội và lực lượng cứu hộ đã vượt quá khả năng chịu đựng, việc triển khai cứu trợ người dân trong vùng nguy hiểm sẽ buộc phải tạm ngừng. Đây là một quyết định đau lòng, nhưng chúng tôi không còn lựa chọn nào khác."

Mai đưa tay lên che miệng, không tin vào những gì mình vừa nghe. Đức siết chặt nắm tay, cảm giác tức giận và bất lực dâng trào.

"Các nguồn cung cấp điện, nước, và thông tin liên lạc sẽ được duy trì lâu nhất có thể. Tuy nhiên, chúng tôi không thể đảm bảo sự ổn định trong thời gian dài. Hãy chuẩn bị tinh thần đối mặt với bất cứ điều gì xảy ra."

Bản tin truyền hình tiếp tục với giọng phát thanh viên đầy nghiêm trọng:

"Thông báo khẩn cấp từ Chính phủ: Sau những ngày đối mặt với tình trạng tàn phá không thể kiểm soát, các khu vực an toàn đã được xác định. do số lượng thương vong trong quân đội và lực lượng cứu hộ quá lớn, chính phủ thông báo sẽ ngừng cứu trợ và chỉ bảo vệ những khu vực an toàn.

Tại Thành phố Hồ Chí Minh, các khu vực an toàn bao gồm: Khu tập trung tại SWAN BAY LE, phường Long Phước, đảo Cù Lao Ba Sang, đảo Cù Lao Ba Xê và Hiệp Hòa. Cư dân được yêu cầu di chuyển đến các khu vực này ngay lập tức.

Tại Hà Nội , các khu vực an toàn bao gồm ..., tại các khu vực Miền Trung các khu vực an toàn bao gồm , tại các khu Miền Tây các khu an toàn bao gồm ... " trong tiếng nói cửa phát thanh viên nhiều khu vực an toàn được thông báo lần lượt trong sự lặng người và suy tư đầy sự lo lắng của Đức , trong lời cuối cùng của phát thanh viên đã lôi kéo Đức trở lại thực tại .

"Chúng tôi xin chúc các bạn may mắn. Tạm biệt."

Màn hình chuyển sang nhiễu trắng. Đức lặng người, cố gắng tiêu hóa những thông tin vừa nghe được. "Lâu nhất có thể" – cụm từ ấy vang lên trong đầu anh như một hồi chuông cảnh báo. Không ai biết còn bao nhiêu thời gian trước khi thế giới thực sự chìm vào hỗn loạn hoàn toàn.

Mai nhìn anh, giọng trầm ngâm: "Chính phủ bỏ rơi chúng ta rồi..."

Đức gật đầu, đôi mắt nhìn chăm chăm vào màn hình tivi đã tắt. "Phải. Giờ chỉ còn chúng ta tự lo cho bản thân."

Mai im lặng, nhưng trong ánh mắt cô bé, Đức nhận ra sự trưởng thành vượt tuổi. Cả hai biết rằng từ giờ trở đi, không ai còn đứng sau để bảo vệ họ nữa. Mỗi quyết định đều có thể là sự sống hoặc cái chết.

Cảnh báo: Chính phủ yêu cầu mọi người tuyệt đối không ra ngoài nếu không có lý do cần thiết. Những khu vực không thuộc diện an toàn sẽ không còn được bảo vệ. Hãy tìm nơi trú ẩn ngay lập tức và duy trì liên lạc nếu có thể."

Bản tin kết thúc với một sự im lặng nặng nề, khiến mọi người ngồi trước màn hình TV cảm thấy nỗi lo lắng dâng cao

Đức đứng lên, ánh mắt trầm tư. Anh quay lại nhìn Xuân, cố gắng giữ một thái độ mạnh mẽ, nhưng không thể giấu đi nỗi lo lắng trong lòng. Anh biết giờ đây không còn sự giúp đỡ từ bên ngoài, mọi thứ đều nằm trong tay mình.

"Chúng ta phải tìm cách đến khu an toàn." Đức nói, cố gắng tìm ra một hướng đi trong tình huống này.

Mai gật đầu, nhưng cô vẫn không thể giấu đi sự bối rối và sợ hãi. Cô bé đã chứng kiến quá nhiều sự đau thương, cái chết và sự tàn bạo của những người đã biến mất thành xác sống. Để đi đến khu an toàn, họ sẽ phải vượt qua những con đường đầy nguy hiểm, có thể là những con xác sống đang lẩn khuất mọi nơi.

"Nhưng... chúng ta phải đi đâu? Chúng ta có thể ra ngoài khi nào?" Mai hỏi, giọng cô run lên.

Đức không trả lời ngay lập tức. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bóng tối bắt đầu bao phủ toàn bộ thành phố. Anh biết mọi thứ không thể tiếp tục kéo dài như vậy. Họ cần phải ra khỏi đây, nhưng việc đó sẽ không dễ dàng.

"Chúng ta sẽ phải đi từ từ, tìm đường an toàn. Không vội vàng. Nhưng dù sao, chúng ta cũng không thể ở lại đây mãi được."

Đức quay lại, thấy Mai đang nhìn anh, đôi mắt đầy vẻ quyết tâm, dù có một chút lo sợ. "Cậu nghĩ sao? Chúng ta còn nhiều thời gian không?"

Mai không trả lời ngay. Cô biết rằng dù họ có quyết định gì, thì cũng sẽ phải đối mặt với những thử thách không thể lường trước. Nhưng nếu ở lại đây, chẳng khác gì tự đẩy mình vào cái chết.

"Không còn nhiều đâu." Cô bé cuối cùng lên tiếng, giọng nói của cô dường như cứng rắn hơn trước. "Chúng ta phải làm gì đó."

Đức gật đầu, cảm nhận được sự quyết tâm trong lời nói của Xuân. Anh nhìn cô bé lần cuối, rồi lấy lại tinh thần.

"Được rồi, tối nay chúng ta nghỉ ngơi. Sáng mai, chuẩn bị đi. Chúng ta sẽ tìm cách đến một trong các khu an toàn." Đức nói.

Mai im lặng đồng ý, rồi quay lại nhìn cái tivi cũ đang im lìm. Từ giờ trở đi, họ sẽ không còn có thể dựa vào những thông tin được phát sóng nữa. Thế giới đã thay đổi, và họ phải đối mặt với nó một mình.

ức ngồi một lúc lâu trong im lặng, ánh mắt vẫn dán vào chiếc tivi đã tắt. Những thông tin vừa nhận được như một cơn sóng cuốn đi mọi hy vọng còn sót lại trong anh. Chính phủ đã bỏ cuộc, và giờ, chỉ còn những người sống sót phải tự đối mặt với cơn ác mộng này. Anh không thể để Mai phải chịu đựng một mình trong hoàn cảnh như thế. Anh cần phải suy nghĩ rõ ràng về những bước tiếp theo.

Căn nhà tuy đã bị hoang tàn sau nhiều đợt tấn công nhưng vẫn giữ được một chút sự yên tĩnh, như thể nó đang chờ đợi một kết thúc không thể tránh khỏi. Đức nhẹ nhàng mở cửa và bước ra sân nhỏ, sau đó trèo lên bức tường thấp phía sau, rồi leo lên mái nhà.

Khi đã đứng vững trên mái, Đức hít một hơi dài, cảm nhận cái lạnh đêm rơi xuống người. Từ đây, anh có thể nhìn thấy toàn cảnh khu phố, những ngôi nhà san sát nhau, những con phố vắng lặng, chỉ còn lại âm thanh xa xa của những xác sống đang lảng vảng tìm kiếm mồi. Ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn hiu hắt từ những ngôi nhà khác càng làm tăng thêm sự vắng vẻ, hoang lạnh.

Đức nhìn về phía xa, trong lòng tràn ngập những suy nghĩ. Anh không biết cuộc sống còn lại của mình sẽ ra sao. Liệu có thật sự còn hy vọng không? Những khu an toàn như các đảo nhỏ, hay những nơi mà chính phủ nói sẽ bảo vệ con người, liệu có còn được duy trì? Anh không chắc nữa. Sự mơ hồ và nỗi lo sợ đã bao trùm lấy anh, như một lớp bóng tối không thể xua tan.

"Chúng ta phải sống tiếp thôi," Đức tự nhủ, mắt dừng lại ở một nơi xa xôi. "Mình không thể bỏ cuộc. Dù thế nào đi nữa, phải có cách."

Anh nghĩ về Xuân. Cô bé vẫn còn quá trẻ, nhưng anh có thể thấy sự mạnh mẽ đang dần hình thành trong cô. Có lẽ cô bé sẽ là động lực để anh tiếp tục đi về phía trước. Họ không thể ở mãi trong cái vòng luẩn quẩn của sự tuyệt vọng này. Đức biết, dù có khó khăn đến đâu, anh vẫn phải cố gắng tìm ra đường sống.

Đức đứng trên mái nhà một lúc lâu, ánh mắt vẫn chưa thể rời khỏi những cảnh tượng hoang vắng phía dưới. Cảm giác vô vọng và bất lực lại một lần nữa tràn ngập trong anh. Tuy nhiên, anh biết mình không thể chỉ ngồi yên và chờ đợi. Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu anh: có thể anh vẫn còn cơ hội để liên lạc với ai đó. Một cơ hội để tìm hiểu rõ hơn về tình hình ngoài kia, về những gì đang xảy ra trên quy mô lớn hơn.

Anh bước vào trong nhà, đi về phía chiếc bàn nhỏ nơi để điện thoại của mình. Đức mở điện thoại ra, hy vọng có thể nhận được tín hiệu, dù biết rằng trong hoàn cảnh này, không ai có thể ngồi lãng phí thời gian chỉ để nghịch điện thoại. Tín hiệu di động gần như không còn ổn định, và sóng thì cứ chập chờn. Tuy nhiên, Đức quyết định thử một lần.

Anh lướt qua danh bạ, những cái tên quen thuộc, những cuộc gọi và tin nhắn chưa đọc hiện lên. Nhưng có một tên mà anh nhận ra, một người bạn từ thời còn học đại học. Anh ta tên là Huy, một người bạn thân, nhưng đã gia nhập quân đội từ năm ngoái. Đức nhớ rõ, anh ta luôn kể về việc mong muốn được phục vụ và bảo vệ đất nước. Chính vì vậy, Đức quyết định sẽ thử liên lạc với Huy, hy vọng anh bạn ấy có thể cho mình thông tin, dù cho tình hình hiện tại có khó khăn đến đâu.

Đức nhấn số của Huy và nghe tiếng chuông vang lên trong điện thoại, đầu óc anh quay cuồng với những suy nghĩ hỗn loạn. Nếu Huy vẫn còn sống và có thể liên lạc được, có thể anh ta biết một chút gì đó về các khu tập trung an toàn hay ít nhất là tình hình quân đội hiện tại. Nhưng khi điện thoại đổ chuông một lúc, Đức bắt đầu cảm thấy sự lo lắng dâng cao. Liệu có phải anh ta đang gặp khó khăn? Hay có thể đã xảy ra chuyện gì tồi tệ với Huy?

Cảm giác nặng nề tiếp tục trĩu xuống ngực anh, cho đến khi cuối cùng, sau chuông thứ ba, một giọng nói cất lên từ đầu dây bên kia.

"Đức?" Giọng Huy có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn nghe được sự tỉnh táo. "Là cậu à?"

Đức thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như một phần nào đó của thế giới này vẫn còn tồn tại. Anh vội vàng đáp lại, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Ừ, là mình đây, Huy. Mày ổn chứ? Tình hình ngoài đó thế nào rồi?"

Huy im lặng một lúc lâu, như thể đang suy nghĩ. Khi anh ta trả lời, giọng điệu không giấu nổi sự căng thẳng.

"Tình hình... không tốt, Đức ạ. Mọi thứ đã vượt quá khả năng kiểm soát. Quân đội đang cố gắng giữ trật tự, nhưng số lượng thương vong... nhiều lắm. Các khu vực nguy hiểm đang bị phong tỏa. Chính phủ cũng đã quyết định dừng cứu trợ, họ không thể làm gì thêm nữa." Huy hít một hơi sâu, như thể cố gắng kiềm chế cảm xúc. "Còn về những khu an toàn... mình không biết liệu chúng có còn mở cửa hay không, nhưng nếu cậu ở thành phố Hồ Chí Minh, thì nghe nói có một khu tập trung an toàn ở đảo Cù Lao Ba Xê, có thể ở đó vẫn còn sự sống."

Đức siết chặt điện thoại, lòng nặng trĩu. Anh không ngờ tình hình lại tồi tệ đến thế. Những khu an toàn có thể sẽ là hy vọng cuối cùng, nhưng cũng không ai biết được liệu chúng có còn mở cửa hay không. Huy dường như hiểu được nỗi lo lắng trong lòng Đức, nên anh ta tiếp tục.

"Mày phải cẩn thận, Đức. Đừng quá liều lĩnh. Nếu có thể, hãy tìm cách lên những khu vực đó... còn lại, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi."

Đức gật đầu, dù Huy không thể nhìn thấy. Mặc dù những lời nói của Huy không phải là những thông tin quá lạc quan, nhưng ít nhất, anh đã biết được một hướng đi tiếp theo. Anh sẽ phải tìm cách đến khu an toàn ở Cù Lao Ba Xê, và có thể, chỉ có đó là nơi duy nhất còn lại cho họ.

"Chắc chắn rồi. Cảm ơn mày, Huy. Mày nhớ giữ an toàn nhé." Đức nói, cố gắng giữ bình tĩnh, dù trong lòng anh biết rằng mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

"Đừng lo, mình sẽ cố gắng." Huy trả lời rồi cúp máy.

Đức đặt điện thoại xuống, nhìn vào khoảng không ngoài cửa sổ. Anh biết mình phải bắt đầu lên kế hoạch ngay lập tức. Còn Mai nữa, anh không thể bỏ cô bé lại một mình. Sự sống và cái chết giờ đây chỉ còn cách nhau một quyết định.

Đức trầm ngâm sau cuộc điện thoại từ Huy, từng lời nói của người bạn vẫn còn vang vọng trong đầu. "Khu an toàn... nhưng liệu có thực sự an toàn?" Anh không thể ngừng suy nghĩ về quãng đường nguy hiểm và những rủi ro không lường trước. Suy nghĩ ấy như một vòng xoáy, lôi kéo anh giữa hy vọng và sợ hãi.

Khi ánh sáng ban ngày bắt đầu len lỏi qua những khe hở, Đức hạ quyết tâm gác lại sự phân vân. "Nếu muốn sống sót, trước hết mình cần chắc chắn có đủ tài nguyên," anh tự nhủ. Anh từ từ trèo xuống từ mái nhà, đôi chân đáp nhẹ xuống mặt đất.

Ánh sáng ban Mai len qua những khe cửa, rọi vào căn nhà mang lại chút cảm giác an toàn tạm thời. Đức bước xuống từ mái nhà, tay vẫn nắm chặt con dao phòng thủ. Dưới chân anh, sàn nhà phát ra những tiếng cọt kẹt nhẹ, không khí vẫn đặc quánh mùi máu và thối rữa từ cuộc chiến tối qua.

Khi vào nhà, không gian yên ắng một cách đáng sợ. Đức đi qua phòng khách, nơi Mai vẫn đang ngủ cuộn mình trên ghế sofa, hơi thở đều đặn nhưng khuôn mặt vẫn vương nét mệt mỏi. Anh cố bước nhẹ để không làm cô bé tỉnh giấc.

Tầng trệt của căn nhà tối hơn Đức nghĩ. Anh mở cửa nhà bếp, tiến thẳng đến tủ lương thực. Bên trong, chỉ còn vài túi gạo nhỏ, ba gói mì tôm, và một ít đồ hộp cũ kỹ. Đức lấy từng món ra, kiểm tra hạn sử dụng.Tủ lạnh vẫn hoạt động, tiếng động cơ êm dịu phá tan sự im lặng. Đức thận trọng mở tủ, kiểm tra từng ngăn "Còn nước, rau củ thì gần hỏng hết..." Đức lẩm bẩm. Anh nhấc từng hộp sữa và lon thực phẩm lên xem . May mắn là một số lon vẫn còn tốt, và trong góc tủ vẫn còn một số lương khô " Có vẻ việc giảm cân của cô mang lại may mắn cho con rồi " Đức cười nhạt , anh kiểm tra tiếp xem trong căn bếp này còn bao nhiêu lương thực

"Không nhiều... nhưng chắc sẽ đủ trong vài ngày," anh lẩm bẩm.

Chuyển qua kiểm tra nguồn nước, Đức mở vòi rửa bát. Dòng nước yếu ớt chảy ra, nhưng vẫn đủ để anh đổ đầy bình chứa. Anh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn khi hệ thống cấp nước vẫn hoạt động.

Mai từ phòng khách bước vào, vẻ mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt đầy tò mò. "Anh Đức, có gì ăn không?" cô hỏi, giọng nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng hơn so với hôm qua.

Đức quay lại, đưa cho cô một gói bánh quy còn nguyên trong tủ. "Tạm thời ăn cái này trước đi. Để anh xem còn gì nữa không."

Trở lại phòng khách, Đức đặt mọi thứ lên bàn. Mai đã tỉnh, cô bé ngồi dậy với đôi mắt còn ngái ngủ nhưng tò mò nhìn đống đồ Đức vừa mang ra.

"Chúng ta còn có gì không, anh?" Mai hỏi, giọng nhỏ nhưng rõ ràng.

"Chút gạo, mì, ít đồ hộp và nước. Còn vài thứ để làm vũ khí nữa," Đức trả lời, ánh mắt không rời khỏi đống đồ. "Nhưng không nhiều. Nếu ở đây lâu, chúng ta sẽ gặp vấn đề."

Anh đứng dậy, đi khắp nhà kiểm tra những vật dụng còn lại. Tìm được vài cái áo mưa, một cây đèn pin , vài cục pin dự phòng , chiếc điện thoại của hai cô chú và một hộp đầy pin tiểu .

Cả hai cùng ngồi ở phòng khách lặng im một lúc lâu Đức quyết định tranh thủ trời còn sáng mà gia cố lại cánh cổng chính , sạc đầy pin cho các thiết bị điện , tích trữ qua các bình nước dung tích lớn .

Xong việc ánh sáng của mặt trời dần lặn đi Mai cắn môi, nhìn Đức bằng ánh mắt lo lắng. "Chúng ta có đi khu an toàn không? Em nghe bảo ở đó an toàn hơn..."

Thẩn thờ trên ghế trong phòng khách, ánh mắt lơ đãng hướng ra ngoài cổng chính . Trong đầu anh, ký ức về buổi sáng đẫm máu ấy vẫn còn hiện rõ như vừa mới xảy ra. Anh không thể quên tiếng la hét vang vọng, những khuôn mặt hoảng loạn và tuyệt vọng, và trên hết là sự tàn nhẫn, sự chạy trốn trong vô vọng của những kẻ còn sống khi quay lưng lại với nhau.

Anh thở dài, đôi mắt nặng trĩu. "Khu an toàn có thể an toàn thật nhưng liệu có thật sự an toàn?" Anh tự hỏi, nhưng trong lòng đã có câu trả lời.

Đức nhìn Mai thở dài. "Anh đang cân nhắc. Quãng đường không gần, mà nguy hiểm thì em biết rồi. Nhưng có thể chúng ta không còn lựa chọn."

"Anh nghĩ tối nay chúng ta nên ngủ thay phiên," Đức đề nghị. "Nếu có chuyện gì xảy ra, ít nhất còn một người tỉnh táo để xử lý."

Mai gật đầu, không phản đối. "Em sẽ cố gắng không làm phiền anh."

"Không ai làm phiền ai cả. Chúng ta đang sống sót cùng nhau," Đức nói, nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt anh lần đầu tiên từ khi tất cả bắt đầu.

Đức quyết định cả hai sẽ ngủ trên tầng một vừa là để có thể có một vị trí an toàn để nghỉ ngơi vừa là tạo vật chắn ở chỗ cầu thang để khi có chuyện xảy ra cả hai có thể tranh thủ mà trốn thoát trên nóc nhà.

Đức quyết định sẽ canh trừng đầu tiên để cho Mai nghỉ ngơi sau những gì kinh hoàng đêm qua , anh khóa lại khu vườn từ bên trong đồng thời dùng vật chắn cầu thang đi lên , anh im lặng ngồi trên ghế mà nhìn ra khu vườn , trong đầu đầy suy tư về kết hoạch trong tương lai 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro