Chương 1 : hỗn loạn tại quận 12
Buổi chiều tối tại nhà Hướng Đức, Quận 12
Nguyễn Hướng Đức đứng trong sân, nhìn ra con đường lớn, nơi bình thường đông đúc người qua lại. Hôm nay, mọi thứ đã thay đổi. Tiếng còi xe, tiếng la hét, và tiếng đập phá vang lên từ khắp nơi. Từ sáng, anh đã xem tin tức về sự hỗn loạn đang diễn ra trong thành phố, nhưng không ai có thể giải thích rõ nguyên nhân.
Tiếng hét thảm thiết từ đầu phố khiến Đức giật mình. Một cặp vợ chồng chạy vội đến, vẻ mặt hoảng loạn. Sau họ, những bóng người lảo đảo, không còn là con người nữa, đang đuổi theo.
Đức nắm chặt thanh sắt trong tay, lao ra mở cổng.
"Vào đây! Nhanh lên!" – Anh hét lớn.
Cả hai vợ chồng không kịp nhìn lại, lao vội vào sân. Nhưng ngay lập tức, một tên xác sống lao tới. Đức vung thanh sắt đập mạnh vào đầu nó, làm kẻ đó lảo đảo, nhưng không ngừng tiến về phía anh.
"Chạy vào trong!" – Anh hét lớn, đẩy nhanh hai người lạ vào nhà.
Tên xác sống thứ hai tiếp cận, nhưng Đức đã dùng hết sức đập mạnh thanh sắt vào nó, khiến nó ngã xuống. Tên thứ ba sắp đến gần. Đức không kịp suy nghĩ lâu, vội vàng đóng sập cánh cổng sắt lại, không quên vội vã chặn lại bằng một vật nặng để ngăn cản kẻ đuổi theo.
Tiếng đập cửa vang lên ngay lập tức, kèm theo những tiếng rên rỉ ghê rợn của đám xác sống bên ngoài.
"Chúng ta không thể ở đây lâu được," Đức thở hổn hển, nhìn hai người đàn ông, người phụ nữ đang hoảng loạn.
"Có thể sống sót ở đây không?" – Người đàn ông hỏi, giọng run rẩy.
Đức nhìn quanh, cảm nhận không khí ngột ngạt của căn nhà nhỏ. Mọi thứ có vẻ ổn định tạm thời, nhưng không biết bao lâu nữa.
"Chỉ cần sống sót qua đêm đã," Đức đáp, giọng trầm xuống. "Mọi thứ không còn như trước nữa."
Anh liếc nhìn về phía cửa chính. Cả căn nhà không có cửa sổ, nhưng tiếng động bên ngoài vẫn xâm chiếm không gian tĩnh lặng của ngôi nhà. Tiếng la hét thất thanh của những người xung quanh vọng lại, không ngừng. Tiếng đập cửa, tiếng rên rỉ của đám xác sống ngày càng gần hơn, càng làm không khí trong nhà trở nên nặng nề.
Tiếng la hét của hàng xóm cũng không ngừng, họ đang cố gắng chạy trốn, nhưng càng lúc càng yếu ớt. Thỉnh thoảng, lại có tiếng xe máy hoặc ô tô vội vã lao đi, rồi đột ngột dừng lại. Những âm thanh ấy như minh chứng cho sự hỗn loạn không thể kiểm soát, và càng làm cho Đức cảm thấy lo sợ.
Anh đứng dậy, không nói một lời. Anh đi về phía cầu thang bên trong nhà. Đoạn đường lên mái nhà ngắn, nhưng khi bước lên, anh cảm nhận được cảm giác lạ lùng.
Mái nhà thấp, nhưng từ đây, anh có thể quan sát toàn bộ khu phố. Cả một dải đường dài giờ đây đầy những bóng người lạ lùng. Mấy chiếc xe máy bỏ lại giữa đường, quẹo quẹo, nằm ngổn ngang. Những bóng người lảo đảo, không còn là con người nữa, đang kéo nhau thành từng nhóm. Những người bình thường chạy tán loạn, tìm cách thoát thân, nhưng rồi lại bị đám xác sống đó bắt kịp.
Những ngọn đèn đường mờ mịt, ánh sáng yếu ớt không thể soi sáng nổi cảnh tượng đáng sợ bên dưới. Trong đêm tối, chỉ còn những tiếng rên rỉ, tiếng la hét và tiếng gầm gừ vang vọng.
Dưới ánh sáng yếu ớt của đèn đường, Đức thấy rõ những kẻ đó – chúng không phải là con người nữa. Những tên xác sống không ngừng tìm kiếm, tấn công những ai xung quanh. Không khí trong thành phố đã hoàn toàn thay đổi, giờ đây chỉ còn lại sự hỗn loạn.
Đức đứng lặng yên trên mái nhà, trái tim đập mạnh. Không còn sự bình yên nào nữa, và không ai biết sẽ phải đối mặt với cái gì tiếp theo.
Nhưng dù sao, anh vẫn giữ hy vọng. Hy vọng chính phủ sẽ có cách cứu giúp. Những lực lượng quân đội, cảnh sát, hay đội cứu hộ, dù là những tổ chức nào, họ sẽ đến. Vì Đức biết rằng mình không thể tự mình đối phó với đám xác sống này. Anh chỉ là một người bình thường, không có vũ khí hay sức mạnh đặc biệt.
"Chỉ còn cách chờ đợi," Đức nghĩ thầm, nhưng sự lo lắng trong anh vẫn không thể nguôi.
Mặt trời đã lặn, và bóng tối bao phủ thành phố, càng làm mọi thứ trở nên đáng sợ hơn. Đức quay lại, bước xuống cầu thang, ánh mắt quyết tâm. Khi anh quay vào nhà, nhìn hai vợ chồng, anh biết rằng không thể chỉ ngồi yên chờ đợi.
"Chúng ta sẽ phải sống sót qua đêm này," Đức nói, nhưng trong ánh mắt của anh, sự lo lắng vẫn không thể che giấu
Trên mái nhà của Nguyễn Hướng Đức
Nguyễn Hướng Đức nằm im trên mái nhà, đôi mắt căng thẳng nhìn xuống con đường trước nhà. Ánh đèn đường vàng vọt chiếu lên những bóng người lảo đảo di chuyển một cách vô hồn. Gió từ xa thổi tới mang theo hơi lạnh lạ lẫm của buổi tối. Không khí nặng nề khiến Đức phải nén lại từng nhịp thở, cố gắng giữ cơ thể thấp nhất có thể để tránh bị những sinh vật kỳ dị bên dưới phát hiện.
Đường phố vốn là nơi quen thuộc mỗi khi tan làm giờ đây trông như một chiến trường. Xe máy và ô tô bỏ lại ngổn ngang, rác rưởi vương vãi khắp nơi. Những sinh vật anh từng thấy trên tivi giờ đã hiện hữu ngay trước mắt. Chúng lê lết trên đường, lùng sục từng ngõ ngách. Đức rùng mình khi tiếng rên rỉ trầm thấp của chúng vọng lên hòa lẫn với tiếng la hét thất thanh của những người chưa kịp chạy thoát.
Xa xa, ánh sáng nhấp nháy của một chiếc đèn pin trên tầng cao khiến anh chú ý. Một ai đó đang cố ra hiệu cầu cứu. Đức nuốt khan, biết rõ rằng chẳng có cách nào giúp họ được.
Bên trong nhà, tiếng tivi vẫn phát đều đặn. Giọng nói mệt mỏi của người dẫn chương trình vang lên như một lời nhắc nhở rằng thế giới bên ngoài vẫn đang chìm trong hỗn loạn.
"Hiện tại, chính phủ kêu gọi tất cả mọi người giữ nguyên vị trí và tự bảo vệ bản thân. Quân đội đang tiến hành kiểm soát tình hình tại các khu vực trọng điểm. Người dân không nên tự ý rời khỏi nơi trú ẩn trừ khi được chỉ dẫn."
Sáng hôm sau, không khí trong căn nhà của Nguyễn Hướng Đức vẫn ngột ngạt. Cặp vợ chồng Tuấn và Lan vẫn ngồi im lặng, ánh mắt đầy sự lo âu. Mặc dù đêm qua đã qua đi, nhưng không ai trong số họ có thể bình tĩnh trước sự biến đổi của thế giới xung quanh. Đức, dù cố gắng giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng trong lòng anh không ngừng suy nghĩ về những gì sẽ đến.
Anh đứng dậy, đi đến bàn, rót một cốc nước và đưa cho Tuấn. "Các bạn đã ăn gì chưa? Nếu không, hãy ăn một chút đi, chúng ta cần phải giữ sức."
Tuấn nhận lấy cốc nước, nhưng không uống ngay. Anh nhìn Đức, vẻ mặt trầm ngâm. "Anh nghĩ thế nào về tình hình ngoài kia? Chúng ta đã ở đây cả đêm, nhưng vẫn chưa dám ra ngoài. Chúng ta phải làm gì tiếp theo?"
Đức ngồi xuống cạnh họ, ánh mắt nghiêm túc. "Cái gì đang xảy ra ngoài kia, tôi không biết rõ. Tin tức trên TV cũng không nói rõ nguyên nhân, chỉ bảo chúng ta ở yên trong nhà và tự bảo vệ mình. Cũng không ai nói có quân đội hay đội cứu hộ đến đâu. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là chờ đợi."
Lan liếc nhìn ra cửa, ánh mắt đầy sợ hãi. "Chúng ta cứ ở trong này mãi sao? Không biết bao giờ nó sẽ qua đi. Nếu không có ai đến giúp, chúng ta phải làm gì?"
Đức thở dài, đứng dậy và đi qua căn phòng nhỏ, dựa lưng vào tường. Anh nhìn Tuấn và Lan, muốn họ cảm thấy yên tâm hơn. "Xin lỗi, tôi chưa giới thiệu về mình. Tôi tên Đức, Nguyễn Hướng Đức. Chắc các bạn cũng biết tình hình này làm chúng ta không thể thoải mái. Nhưng ít ra, ở đây chúng ta vẫn có một chút an toàn."
Tuấn và Lan nhìn nhau rồi quay lại nhìn Đức. Tuấn gật đầu, có vẻ đã hiểu. "Tôi là Tuấn, còn đây là vợ tôi, Lan. Chúng tôi cũng chỉ muốn tìm một nơi an toàn trong lúc này."
"Hiểu rồi," Đức nói, ánh mắt thận trọng. "Cả ba chúng ta chỉ có một lựa chọn duy nhất là giữ vững, không đi đâu cả. Ra ngoài là tự tìm lấy nguy hiểm. Chúng ta sẽ sống sót nếu cứ bình tĩnh và không mạo hiểm."
Lan vẫn không thể che giấu nỗi lo lắng. "Anh nghĩ chúng ta có thể sống sót trong căn nhà này không? Nếu tình hình không thay đổi..."
Đức nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trầm xuống. "Tôi không biết. Nhưng điều quan trọng là đừng đi ra ngoài lúc này. Nếu không, chúng ta sẽ không còn cơ hội."
Cả ba người lại ngồi xuống, yên lặng. Không ai trong số họ dám lên tiếng nữa. Họ hiểu rằng, dù có muốn chạy trốn hay không, thì lúc này, việc ở yên trong nhà vẫn là sự lựa chọn an toàn nhất. Nhưng trong sâu thẳm lòng, mỗi người đều cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể giải thích.
Đức quay lại nhìn về phía cửa sổ, nơi ánh sáng yếu ớt chiếu vào, nhưng không đủ để làm sáng lên sự hoảng loạn trong lòng anh. Mọi thứ ngoài kia vẫn chưa rõ ràng, và không ai biết được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng ít nhất, họ vẫn còn một chút thời gian để suy nghĩ.
"Chúng ta sẽ sống sót qua ngày hôm nay," Đức nói, cố gắng giữ giọng vững vàng. "Nhưng đừng mạo hiểm ra ngoài nếu không thật sự cần thiết."
Lan và Tuấn gật đầu, nhưng trong ánh mắt họ vẫn là sự lo sợ, bất an. Cả ba người lại tiếp tục chờ đợi, không biết khi nào sự hỗn loạn này mới chấm dứt.
Tiếng rên rỉ, tiếng đập cửa từ bên ngoài vẫn không ngừng, như một lời nhắc nhở về mối nguy hiểm đang rình rập. Bầu không khí trong căn nhà càng lúc càng trở nên nặng nề. Lan ngồi im, đôi mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, như thể hy vọng có một dấu hiệu gì đó, dù chỉ là một tia sáng mờ nhạt của sự sống sót. Còn Tuấn thì không ngừng đảo mắt quanh căn phòng, lo lắng về những gì đang chờ đợi phía trước.
"Anh có nghĩ rằng sẽ có ai đến cứu chúng ta không?" Lan cất tiếng, giọng run rẩy.
Đức lắc đầu, mắt vẫn không rời khỏi cửa chính. "Chúng ta không thể chỉ chờ đợi. Chính phủ đã nói sẽ có cứu trợ, nhưng không ai biết khi nào họ sẽ đến. Điều quan trọng là phải giữ bình tĩnh và chuẩn bị cho mọi tình huống."
Tuấn đứng dậy, đi lại gần cửa sổ, rồi quay lại nhìn Đức. "Vậy chúng ta có nên chuẩn bị gì không? Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ nếu ở đây mãi thì cũng không ổn. Sẽ có lúc chúng ta phải đối mặt với đám xác sống đó."
"Đúng," Đức trả lời, ánh mắt lộ rõ sự lo ngại. "Tôi hiểu cảm giác của anh. Nhưng nếu ra ngoài lúc này, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm hơn. Chúng ta không biết bao nhiêu con xác sống ở đó, hoặc liệu có còn an toàn để ra ngoài không."
Lan im lặng một lúc, rồi lên tiếng. "Anh nói đúng, nhưng ở lại cũng không phải là cách giải quyết lâu dài. Chúng ta không thể sống mãi như vậy. Nếu phải đi, chúng ta sẽ đi đâu?"
Đức suy nghĩ một lúc, rồi quyết định chia sẻ thêm một chút thông tin. "Tôi không chắc, nhưng khu vực này vẫn có các tuyến đường lớn. Có thể nếu chúng ta đi về phía đó, sẽ tìm được một nơi an toàn hơn. Nhưng vấn đề là, liệu có đường nào là an toàn nữa không?"
Tuấn nhíu mày. "Vậy có khi nào anh nghĩ chính phủ không đến cứu chúng ta không? Chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân thôi sao?"
Đức nhìn thẳng vào Tuấn, giọng anh bình tĩnh nhưng chắc chắn. "Mọi thứ vẫn còn quá mơ hồ, nhưng ít nhất chúng ta không thể đứng yên chờ đợi. Nếu phải ra ngoài, ít nhất chúng ta có thể chuẩn bị một cách tốt nhất. Chúng ta phải tìm hiểu thêm về tình hình xung quanh."
"Vậy anh nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ?" Lan hỏi, vẫn không khỏi lo sợ.
"Chúng ta phải bắt đầu chuẩn bị," Đức đáp. "Cần có thêm thực phẩm, nước uống và một số đồ dùng cần thiết. Cũng cần có một kế hoạch nếu chúng ta phải di chuyển. Nhưng trước hết, chúng ta sẽ ở đây trong một thời gian nữa. Đừng vội vàng."
Tuấn và Lan nhìn nhau, họ đều cảm thấy sự bất an trong lòng. Nhưng trước mắt, họ biết rằng việc đi ra ngoài là quá mạo hiểm. Đêm hôm qua đã dạy họ bài học về sự nguy hiểm của việc vội vàng ra ngoài mà không có sự chuẩn bị.
Thời gian trôi qua trong im lặng. Mỗi người lại chìm vào suy nghĩ của riêng mình, nhưng một điều chắc chắn là họ không thể cứ tiếp tục sống như thế này. Họ cần một kế hoạch, một lối thoát. Nhưng lối thoát ấy sẽ phải đến từ chính họ, và họ chỉ có thể hy vọng rằng mọi thứ sẽ không tồi tệ hơn.
Đức đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặc dù sự hoang mang và nỗi sợ hãi đang đè nặng trong lòng anh, nhưng một quyết định đã rõ ràng trong tâm trí. Họ cần phải biết tình hình ngoài kia, nếu không, chẳng có cách nào để chuẩn bị tốt cho những ngày sắp tới.
"Tuấn, Lan," Đức lên tiếng, giọng nghiêm túc. "Tôi sẽ lên mái nhà để thám thính, kiểm tra xem ngoài kia có gì thay đổi không. Các bạn ở lại trong nhà, giữ cửa kín và chuẩn bị những thứ cần thiết. Nếu có gì bất ổn, tôi sẽ gọi các bạn."
Tuấn nhìn anh, không giấu được lo lắng. "Cẩn thận đấy, Đức. Nếu có gì xảy ra, chúng tôi sẽ không thể ra ngoài để giúp anh."
Đức gật đầu, cố gắng trấn an Tuấn bằng một nụ cười yếu ớt. "Yên tâm, tôi sẽ không làm gì quá mạo hiểm. Chỉ cần có thêm thông tin, chúng ta sẽ có thể đưa ra quyết định tốt hơn."
Lan bước đến gần, ánh mắt đầy sự lo ngại. "Đức, anh phải cẩn thận. Nếu có gì không ổn, đừng mạo hiểm, được không?"
"Chỉ là thám thính thôi," Đức đáp, cố gắng không để sự lo lắng trong lòng hiện rõ. "Tôi sẽ không ra ngoài đâu. Chỉ lên mái nhà và quan sát."
Nói xong, Đức đi đến cầu thang, trèo lên một cách nhanh chóng. Đến cửa mái nhà, anh mở ra và bước ra ngoài, cảm nhận ngay được cái lạnh của buổi sáng. Gió thổi mạnh, làm mái nhà chao đảo, nhưng Đức vẫn giữ vững bước đi.
Mái nhà của ngôi nhà nhỏ không cao, nhưng đủ để anh có thể nhìn ra khu phố rộng lớn bên ngoài. Ánh sáng mờ của buổi sáng len lỏi qua những đám mây, chiếu xuống khu phố tan hoang phía dưới. Xe máy và ô tô bỏ lại ngổn ngang, nhiều chiếc nằm vất vưởng giữa đường, không có ai điều khiển. Những bóng người lê lết trên vỉa hè, đôi mắt của chúng trống rỗng, không có chút ý thức nào của loài người.
Đức hít một hơi thật sâu, lòng vẫn không thể ngừng căng thẳng. Những tiếng rên rỉ vọng lên từ xa, tiếng la hét yếu ớt của những người đang cố gắng chạy thoát vẫn vang lên như một bản nhạc kinh hoàng, không có hồi kết. Đức nhìn kỹ hơn, cố gắng quan sát từng góc phố, từng ngõ ngách, mong tìm thấy một dấu hiệu an toàn, một lối thoát.
Và rồi, anh phát hiện ra một điều lạ. Ở đầu phố phía xa, có một nhóm người đang di chuyển. Họ không phải là những kẻ xác sống, nhưng cũng không giống như người bình thường. Họ di chuyển một cách chậm rãi, khép kín, và có vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó. Đức không thể nhìn rõ họ là ai, nhưng anh nhận ra rằng nhóm người này rất nguy hiểm. Nếu họ nhận thấy có ai quan sát, họ có thể trở thành mối đe dọa ngay lập tức.
Đức nhíu mày, ánh mắt sắc bén quan sát cẩn thận từng hành động của nhóm người đó. Không thể chần chừ thêm, anh quay lại, vội vã bước xuống cầu thang. Đến khi trở lại phòng, anh thấy Tuấn và Lan vẫn đang ngồi chờ, ánh mắt lo lắng.
"Ra ngoài có gì không?" Tuấn hỏi ngay khi nhìn thấy Đức bước vào, giọng đầy nghi vấn.
Đức ngồi xuống, nhanh chóng tóm tắt lại những gì vừa quan sát được. "Bên ngoài vẫn đầy xác sống, nhưng có một nhóm người đang di chuyển ở phía đầu phố. Tôi không chắc họ là ai, nhưng họ không giống người bình thường. Họ di chuyển có vẻ có chủ đích, và nếu chúng ta không cẩn thận, họ có thể là mối nguy hiểm lớn."
Lan nuốt khan, đôi mắt vẫn đầy lo âu. "Anh nghĩ chúng ta có thể ra ngoài khi nào? Hay phải chờ đợi thêm?"
Đức nhìn thẳng vào họ, ánh mắt kiên định. "Chúng ta không thể cứ ngồi đây mãi. Nhưng ra ngoài lúc này là quá nguy hiểm. Chúng ta cần phải chuẩn bị kỹ hơn, và quan sát thêm tình hình. Nhưng tôi nghĩ việc di chuyển sẽ không thể tránh khỏi."
Tuấn đứng dậy, bắt đầu lấy một số vật dụng từ góc phòng. "Vậy chúng ta sẽ làm gì tiếp theo? Anh có kế hoạch gì không?"
Đức thở dài, nhìn ra cửa một lần nữa. "Chúng ta phải quyết định sớm thôi. Nếu còn ở đây, sẽ không có gì thay đổi. Nhưng nếu ra ngoài, chúng ta phải có mục đích rõ ràng và biết rõ đường đi. Còn về nhóm người kia, chúng ta phải tránh họ bằng mọi giá."
Không khí trong phòng càng thêm căng thẳng. Cả ba người đều hiểu rằng, dù quyết định nào được đưa ra, nó đều mang theo rủi ro. Nhưng không có lựa chọn nào khác, họ phải chuẩn bị tinh thần cho những thử thách sắp tới.
Buổi sáng đầu tiên của ngày tận thế. Ánh nắng vàng nhạt chiếu xuống Quận 12, mang theo cái oi bức đặc trưng của Sài Gòn, nhưng không còn chút yên bình nào. Nguyễn Hướng Đức rời khỏi mái nhà, mắt mỏi nhừ vì thức trắng đêm. Tiếng gào thét và bước chân nặng nề của đám xác sống vẫn vọng lại từ xa.
Dưới mặt đường, một nhóm người lác đác tập hợp lại. Họ là những người sống sót qua đêm – áo quần rách rưới, ánh mắt thất thần. Có lẽ họ đã chạy trốn suốt cả đêm để tìm nơi trú ẩn. Một người đàn ông trạc tuổi trung niên đứng ra giữa nhóm, giọng nói trầm đặc của anh vang lên:
"Chúng ta không thể cứ trốn mãi. Ai biết lái xe, tập hợp lại. Ta phải tìm nơi an toàn hơn."
Một vài người phụ nữ ôm con nhỏ vào lòng, nước mắt lưng tròng nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Họ leo lên những chiếc xe máy còn sót lại, chất chồng đồ đạc vội vã.
Đức đứng trên mái nhà, nhìn cảnh tượng đó mà thầm nghĩ:
Họ đang liều lĩnh. Nhưng mình cũng không thể khuyên họ ở lại...
Tiếng động cơ xe máy nổ lớn làm không gian trở nên hỗn loạn. Đức hốt hoảng hét lớn:
"Đừng làm vậy! Bọn chúng sẽ nghe thấy đấy!"
Nhưng tiếng máy đã át lời cảnh báo của anh. Những bước chân nặng nề và tiếng rên rỉ từ xa bỗng nhiên tăng tốc. Đám xác sống xuất hiện từ các ngõ nhỏ, di chuyển nhanh hơn bất kỳ thứ gì Đức từng thấy. Chúng không còn lảo đảo như trong tưởng tượng mà lao tới với tốc độ gần như chạy nước rút.
"Chạy mau!" Một người trong nhóm hét lớn, nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Những xác sống đầu tiên đuổi kịp chiếc xe máy chạy chậm phía sau. Chúng kéo người phụ nữ trên xe xuống đất một cách dễ dàng. Cô vùng vẫy trong tuyệt vọng, tiếng thét của cô xé toạc bầu không khí tĩnh lặng. Một vài người quay lại định giúp, nhưng đám quái vật nhanh chóng áp sát, hạ gục từng người một.
Đức đứng trên mái nhà, toàn thân cứng đờ. Thanh sắt trên tay anh khẽ run rẩy, nhưng anh biết mình không thể làm gì được. Anh quay mặt đi, cố không nhìn, nhưng âm thanh kinh hoàng ấy vẫn len lỏi vào tai anh: tiếng rên rỉ của những kẻ bị thương, tiếng thịt bị xé toạc, tiếng động cơ xe máy tắt lịm.
Khi mọi thứ kết thúc, chỉ còn lại xác của những con người xấu số nằm la liệt trên đường. Đám xác sống sau khi no nê bắt đầu di chuyển chậm lại, lang thang tìm kiếm những con mồi mới.
Đức lùi vào trong nhà, bàn tay bám chặt bức tường lạnh lẽo. Anh thầm thì, giọng nghẹn lại:
"Mình không thể giúp được họ..."
Tuy nhiên, ánh mắt Đức bỗng dừng lại ở một chiếc điện thoại di động bị vứt lại giữa đống hỗn loạn bên ngoài. Chiếc điện thoại vẫn sáng màn hình, mạng internet vẫn còn hoạt động. Đức cầm điện thoại của mình, lướt qua các trang tin tức. Một dòng tin nổi bật khiến tim anh đập mạnh:
"Chính phủ khuyến cáo: Hãy ở yên tại chỗ. Lực lượng cứu trợ sẽ được triển khai trong vài ngày tới. Tránh tiếp xúc và đối đầu với các sinh vật nguy hiểm."
Trong căn nhà tĩnh lặng, không gian ngập tràn sự lo âu và căng thẳng. Cả ba người, mỗi người đều có nỗi sợ riêng, nhưng tất cả đều nhận ra một điều: không thể ngồi im và chờ đợi được nữa. Họ phải đối mặt với tình huống này, nhưng liệu họ có đủ sức để vượt qua?
Đức cầm điện thoại, lòng đầy lo lắng. Anh mở mạng và tìm kiếm thông tin, nhưng những gì anh thấy chỉ càng làm nỗi lo lắng trong anh thêm nặng nề. Dù mạng không bị ngắt, những tin tức từ chính phủ vẫn mơ hồ, chẳng rõ ràng. Anh loay hoay, quyết định thử gọi điện thoại cho mẹ.
Khi tiếng chuông vang lên, trái tim anh đập nhanh. Sau vài giây chờ đợi, cuối cùng cũng có người nhấc máy. "Mẹ," Đức thở phào nhẹ nhõm. "Con ở nhà, với vài người khác. Mẹ có sao không?"
Giọng mẹ anh vang lên, vẫn bình tĩnh nhưng lộ rõ sự lo lắng. "Mẹ ổn, nhưng ngoài đường hỗn loạn lắm, con à. Mẹ không dám ra ngoài. Con nhớ cẩn thận, đừng có liều lĩnh."
"Con sẽ bảo vệ mọi người, mẹ đừng lo." Đức cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng trong lòng anh cảm thấy nặng trĩu. Mặc dù mẹ anh đang an toàn, nhưng sự không chắc chắn ngoài kia khiến anh không thể yên tâm.
Anh kết thúc cuộc gọi, rồi nhìn về phía hai người bạn trong nhà. "Mẹ tôi ổn, nhưng ngoài đường... tình hình thật kinh khủng. Mẹ không dám ra ngoài, chỉ mong tôi giữ an toàn."
Lan ngồi một bên, tay cầm chiếc điện thoại, cố gắng tìm kiếm thêm thông tin từ các trang web. Cô thử gọi cho gia đình mình, nhưng không có ai nghe máy. Cảm giác bồn chồn bắt đầu dâng lên trong lòng, nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh. Mỗi cuộc gọi, mỗi tin nhắn gửi đi đều đầy hy vọng, nhưng cũng chứa đựng sự lo lắng. "Mình phải làm gì nếu không thể liên lạc với họ?" cô tự hỏi.
Một lúc sau, điện thoại của Lan rung lên, cô vội vàng mở lên và thấy có một tin nhắn từ mẹ mình: "Mẹ không thể liên lạc được với bố con. Không biết ông ấy có an toàn không. Con cẩn thận nhé, đừng ra ngoài."
Lan nghẹn ngào, mắt đẫm lệ. Cô cố gắng không để bản thân gục ngã, nhưng tin nhắn đó như một gáo nước lạnh dội vào tâm hồn cô. Mẹ cô không thể liên lạc với bố. Cảm giác bất lực bao trùm, như thể một phần quan trọng trong cuộc sống của cô đang bị cuốn đi mất. "Mẹ... đừng lo," cô thì thầm, dù biết rằng không ai nghe thấy.
Tuấn ngồi bên cạnh, ánh mắt không rời khỏi màn hình điện thoại. Anh thử gọi cho người anh em trai, nhưng máy vẫn không kết nối. Cảm giác tuyệt vọng ập đến. "Mọi thứ có vẻ quá phức tạp," anh nói khẽ, giọng trầm buồn. "Không biết gia đình tôi có an toàn không."
Đức quay lại nhìn hai người. Anh nhận ra nỗi đau trong mắt họ, hiểu rằng không chỉ anh, mà tất cả họ đều có những người thân yêu đang phải đối mặt với tình hình nguy hiểm bên ngoài. "Chúng ta phải kiên nhẫn. Chờ đợi không phải là lựa chọn, nhưng ít nhất thì mạng vẫn còn hoạt động. Chúng ta phải tận dụng mọi cơ hội để liên lạc."
Đột nhiên, chiếc điện thoại của Đức lại rung lên một lần nữa. Anh vội vã mở máy, chỉ để thấy một tin nhắn từ một người bạn cũ ở ngoài thành phố: "Chúng tôi đang cố gắng tìm cách an toàn ở ngoại ô. Tình hình rất xấu, mọi người không thể ra ngoài, đừng đi đâu."
Đức cất điện thoại xuống, cảm giác nhẹ nhõm nhưng cũng đầy nỗi lo lắng. "Bạn tôi cũng đang ở ngoài thành phố. Họ đang cố gắng sống sót, nhưng không có cách nào giúp họ."
Lan im lặng, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Cô nhận ra rằng mọi nỗ lực kết nối với gia đình có thể là vô ích, nhưng cô không muốn bỏ cuộc. Cô chỉ có thể hy vọng rằng những người thân yêu của mình vẫn còn sống và an toàn.
"Bây giờ chúng ta không thể chờ đợi mãi," Tuấn nói, ánh mắt cương quyết. "Chúng ta phải chuẩn bị cho mọi tình huống."
Đức đứng dậy, nhìn hai người bạn. "Tôi sẽ lên mái nhà để kiểm tra. Phải tìm hiểu rõ hơn về tình hình bên ngoài."
Lan gật đầu. "Cẩn thận đấy, Đức. Chúng ta không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo."
Khi Đức lên mái nhà, anh không thể không nghĩ đến những người thân yêu đang ở đâu đó ngoài kia, không biết có an toàn hay không. Những tiếng rên rỉ của đám xác sống vang lên từ xa, khiến anh cảm thấy mơ hồ về sự sống còn của mình. Nhưng trong lúc tuyệt vọng, anh chỉ có thể hy vọng rằng, như những lời mẹ anh đã nói, họ sẽ được cứu giúp.
Dù cho không khí xung quanh dày đặc sự sợ hãi và bất lực, Đức biết rằng một điều duy nhất có thể giữ họ lại là sự kiên cường và niềm tin rằng họ sẽ vượt qua được thử thách này. Nhưng không ai có thể đoán trước được, trong thế giới hoang tàn này, cái giá phải trả sẽ là gì.
Đức đứng trên mái nhà, ánh mắt nhìn xa xăm vào con đường phía dưới, nơi bóng tối bao trùm toàn bộ khu phố. Tiếng rên rỉ, tiếng la hét, và những âm thanh hỗn loạn vẫn vọng lên từ khắp nơi. Anh không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng cảm giác u ám trong không khí làm anh không thể yên tâm. Thậm chí, có những ngọn đèn pin chớp lóe ở xa, cho thấy còn những người khác đang cố gắng tìm đường sống giữa cơn ác mộng này. Đức hít một hơi dài, thầm hy vọng sẽ có một điều gì đó thay đổi.
Từ trên cao, anh không thể nhìn thấy rõ từng chi tiết, nhưng có một điều khiến anh lo lắng hơn tất cả: những bóng người kỳ lạ không ngừng đi lại, kéo thành nhóm và tìm kiếm mọi ngóc ngách, tất cả đều như mất đi lý trí.
Từ dưới nhà, tiếng động vọng lên, anh nghe thấy giọng Tuấn đầy lo lắng, hỏi thăm vợ mình. Đức nhìn xuống, thở dài rồi quay lại tìm hướng để xuống. Trước khi vào nhà, anh cố gắng quan sát lần nữa.
Lúc này, trong nhà, người chồng lo lắng quan sát vợ mình. Tuy nhiên, anh chỉ thấy vợ mình mệt mỏi, thở gấp và mắt thì nhắm nghiền. Không có dấu hiệu gì nghiêm trọng, nhưng anh cũng không thể bỏ qua cảm giác bất an.
"Emkhông sao chứ?" Người chồng hỏi, giọng đầy lo lắng. Anh đến gần nắm lấytay cô trong sự bất an , anh cố gượng hỏi tiếp , nhưng người vợ không trả lời,nhưng sắc mặt cô ngày càng tái nhợt. Đôi tay cô trở nên bủn rủn, như thể khôngcòn sức lực để cử động
Tuấn bối rối, không biết phải làm sao. Anh không nghĩ vợ mình có vấn đề gì nghiêm trọng, bởi cô ấy từng có tiền sử suy nhược cơ thể. Anh cố gắng trấn an, "Chắc cô ấy chỉ mệt thôi, đừng lo quá."
Đức đứng bên ngoài, lắng nghe những tiếng động từ trong nhà, lòng không khỏi lo lắng. Anh biết nếu có chuyện gì xảy ra, họ không thể làm gì được ngoài việc chờ đợi. "Hy vọng cô ấy chỉ kiệt sức thôi," Đức tự nhủ. Anh quay lại nhìn một lần nữa về phía đường phố, nhưng hình ảnh khủng khiếp đó không thể rời khỏi tâm trí.
Trong lúc đó, Tuấn cầm điện thoại, cố gắng gọi về gia đình để dò hỏi tình hình. Nhưng khi anh gọi, điện thoại chỉ vang lên một tiếng tút dài. Anh tiếp tục bấm số của người thân khác, nhưng không có tín hiệu hồi âm. Lần lượt từng cuộc gọi không được kết nối khiến sự bất an trong anh dâng lên. Trong khi đó, vợ anh vẫn nằm yên bất động trên giường, khiến mọi thứ trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
"Không có ai nghe máy," Tuấn nói, giọng đầy căng thẳng. "Mẹ và ba em... em không biết họ đâu rồi."
Người vợ vẫn chưa tỉnh lại, cơ thể cô vẫn mệt mỏi. Mặc dù vậy, Tuấn vẫn hy vọng rằng đây chỉ là một cơn khủng hoảng do căng thẳng quá mức.
Đức nhìn về phía nhà mình, trong lòng có chút lưỡng lự. Anh không thể chắc chắn về tình trạng của người vợ, nhưng anh vẫn giữ niềm tin rằng mọi thứ sẽ ổn. "Cứ bình tĩnh đã, chờ đợi thêm chút nữa," anh tự nhủ, nhưng cảm giác lo lắng vẫn không thể dập tắt.
Bên ngoài, tình hình vẫn hỗn loạn. Những bóng người lảo đảo vẫn di chuyển khắp nơi, và không biết khi nào đêm tối sẽ kết thúc. Nhưng dù vậy, trong căn nhà này, dù có lo lắng đến đâu, Đức và Tuấn đều biết rằng họ chỉ có thể chờ đợi và hy vọng.
Đức đứng im trên mái nhà một lúc lâu, ánh mắt không rời khỏi con đường phía dưới. Dẫu cho tình hình ngoài kia thật hỗn loạn và đáng sợ, anh biết mình không thể làm gì thêm. Giờ đây, một cảm giác mệt mỏi dâng lên trong cơ thể, làm anh cảm thấy như mình không thể đứng vững thêm nữa.
Nhìn lên bầu trời đen kịt, Đức cảm thấy thời gian như trôi thật chậm. Những tiếng động từ phía dưới vẫn vang lên không ngừng, nhưng dường như tất cả âm thanh ấy đều dần bị mờ đi dưới cơn buồn ngủ đang bủa vây. Trời đã tối, và căn nhà ấy, nơi anh cùng gia đình người lạ đang trú ẩn, dần chìm vào bóng tối.
Cuối cùng, Đức quyết định rời khỏi mái nhà, quay lại tìm sự an yên trong chính ngôi nhà nhỏ của mình. Anh biết rằng, dù sao đi nữa, mình cũng cần nghỉ ngơi nếu còn muốn sống sót qua đêm này. Thở dài một hơi, anh bước xuống cầu thang, trở lại với căn phòng chứa đầy sự tĩnh lặng.
Bên trong, Tuấn vẫn đang lo lắng bên vợ mình. Anh ngồi cạnh cô, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt tái nhợt của vợ. Mặc dù những triệu chứng của cô không đủ để xác định rõ ràng tình hình, nhưng Tuấn cảm thấy một nỗi lo lớn dâng trào trong lòng. Anh biết cô không phải là người yếu đuối, và chẳng thể nào chỉ vì căng thẳng mà lại có thể đột ngột như thế này. Nhưng không hiểu sao, anh không thể nghĩ ra bất kỳ điều gì khác ngoài việc tự trấn an mình.
"Em ổn không?" Tuấn hỏi, giọng dịu dàng, nhưng vẫn không giấu nổi sự lo lắng. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc vợ, như một cách cố gắng làm cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Người vợ vẫn im lặng, hơi thở cô đều đặn nhưng yếu ớt. Sự im lặng ấy khiến Tuấn càng thêm bối rối. Anh lại tiếp tục thử gọi điện cho những người thân khác, nhưng lần này cũng chỉ nghe thấy âm thanh tút tút lạnh lẽo.
Đức vào đến phòng, nhìn thấy Tuấn đang ngồi cạnh vợ mình. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống gần đó, gương mặt anh mệt mỏi nhưng vẫn chứa đầy sự lo âu.
"Chắc cô ấy chỉ kiệt sức thôi," Đức cất tiếng, cố gắng trấn an. "Mình cũng không biết phải làm gì nữa, nhưng có lẽ, chúng ta cần nghỉ ngơi để giữ sức. Sáng mai rồi sẽ tính."
Tuấn quay sang nhìn Đức, trong đôi mắt anh ánh lên sự bối rối, rồi nhìn về phía vợ mình. "Nhưng... nếu không phải chỉ là kiệt sức thì sao?" Tuấn hỏi, giọng không giấu được sự nghi ngại.
"Chúng ta chỉ có thể chờ đợi thôi, Tuấn. Cô ấy cần nghỉ ngơi," Đức trả lời, nhưng trong giọng nói của anh cũng có chút không chắc chắn. "Còn những người ngoài kia... Chúng ta không thể làm gì được."
Tuấn im lặng, gật đầu, nhưng cảm giác bất an vẫn không thể dập tắt trong lòng anh. Anh nhìn vợ mình lần cuối rồi đứng dậy, đi đến góc phòng, nơi còn một chiếc ghế để nghỉ. Trước khi nằm xuống, anh thở dài một hơi dài, rồi nhắm mắt lại. Nhưng dường như giấc ngủ không đến dễ dàng, chỉ có những tiếng la hét, những tiếng rên rỉ khủng khiếp từ ngoài phố lẫn trong tâm trí anh, khiến anh không thể yên ổn.
Trong khi đó, Đức cũng nằm xuống trên chiếc ghế trong góc phòng. Cảm giác mệt mỏi cuối cùng cũng xâm chiếm cơ thể anh, và dần dần, anh cũng nhắm mắt lại. Nhưng trong những giấc mơ mờ mịt của mình, anh vẫn không thể dứt bỏ những hình ảnh kinh hoàng của đám xác sống, những cảnh tượng mà anh đã chứng kiến từ trên mái nhà. Giấc ngủ đến không trọn vẹn, nhưng ít nhất, đó là một cách để anh tạm quên đi phần nào những lo âu đang đè nặng trên vai mình.
Trong căn nhà nhỏ, thời gian trôi chậm, và sự tĩnh lặng đó lại càng làm cho tất cả trở nên nặng nề hơn.
Nửa đêm, không gian yên tĩnh đột ngột bị xé toạc bởi những tiếng động lạ từ trong phòng. Tuấn thức giấc trong cơn hoảng loạn, cảm giác nghẹt thở, như thể có điều gì đó không ổn. Anh mở mắt ra, và ngay lập tức, sự lạnh lẽo của căn phòng khiến anh cảm thấy run rẩy.
Khi ánh mắt anh chạm vào bóng hình người vợ, anh không thể tin vào mắt mình. Người vợ của anh, người mà anh từng yêu thương, giờ đây đã không còn là cô ấy nữa. Đôi mắt cô trống rỗng, đen ngòm và đôi môi nứt nẻ, đầy máu. Tóc cô bết lại, khuôn mặt tái nhợt không còn sự sống. Cơ thể cô lảo đảo như thể đã mất hết sức lực.
Tuấn cố gắng ngồi dậy, nhưng chưa kịp làm gì, người vợ lao tới. Cô vươn tay, siết chặt lấy cổ anh, mạnh mẽ đến mức anh không thể thở nổi. Anh cố gắng đẩy cô ra, nhưng cô không chịu buông tay, sức lực của cô giờ đây như mạnh mẽ gấp đôi bình thường. Miệng cô mở rộng, và từ đó, chất dịch đen đặc trào ra, bắn lên người anh. Mùi hôi thối, mùi của cái chết, nồng nặc, làm anh cảm thấy nghẹn ngào.
Trong cơn hoảng loạn, Tuấn chỉ kịp nghĩ đến việc bảo vệ mình. Anh đẩy mạnh người vợ ra, nhưng cô vẫn bám chặt lấy anh, như thể cô đang cố gắng cắn vào cổ anh. Những tiếng gầm gừ khủng khiếp phát ra từ miệng cô, khiến Tuấn sợ hãi đến mức không thể suy nghĩ được gì nữa.
Đức, đang nằm ngủ trên ghế sô-pha trong phòng khách, tỉnh giấc bởi tiếng động. Cảm giác có điều gì đó bất thường khiến anh bật dậy ngay lập tức. Khi anh vội vã lao vào phòng, anh nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng: người vợ của Tuấn đang cố gắng cắn vào cổ anh ta.
Đức không nghĩ ngợi gì, vội vã lao tới, vung cây gậy sắt mạnh mẽ vào đầu người vợ. Cô ngã ra phía sau, lảo đảo mất thăng bằng, nhưng không lâu sau, cô lại đứng dậy, mắt lấp lánh với sự thù hận. Cô lại lao về phía Tuấn, không hề có dấu hiệu dừng lại.
"Không thể để cô ấy tiếp tục như vậy!" Đức hét lên, kéo Tuấn ra khỏi tầm với của người vợ. "Cô ấy không còn là người nữa, Tuấn! Cô ấy sẽ giết chúng ta!"
Tuấn hoảng loạn, cố gắng thoát khỏi cái siết chặt của người vợ. Trong khoảnh khắc đó, anh không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh biết rõ một điều duy nhất: Người vợ của anh không còn là cô ấy nữa. Cô là một sinh vật quái dị, đang bị điều khiển bởi cơn dịch tồi tệ này.
Mùi thối rữa từ chất dịch đen tiếp tục lởn vởn trong không khí, làm cả hai người cảm thấy nghẹt thở. Đức không thể đứng yên. Anh kéo Tuấn ra xa, nhìn vào mắt người vợ. Cô vẫn đang cố lao tới, nhưng không còn là người anh từng biết.
"Chúng ta phải giết cô ấy, nếu không sẽ không ai sống sót được," Đức nói, giọng anh lộ rõ sự quyết tâm.
Tuấn không thể tin vào những gì đang xảy ra, nhưng sự thực hiện ra rất rõ ràng. Người vợ của anh không phải là con người nữa. Cô là một con quái vật, bị biến đổi bởi thứ dịch bệnh này.
Lan, giờ đây không còn là một con người nữa, phát ra những tiếng hét man rợ khiến không khí trong nhà càng thêm ngột ngạt. Tiếng hét của cô như một lời mời gọi lũ zombie bên ngoài. Những âm thanh rên rỉ và tiếng đập cửa sắt nhanh chóng trở nên dữ dội hơn.
"Im đi, Lan!" – Đức hét lên, nhưng Lan không còn nghe thấy gì nữa. Cô tiếp tục lao về phía hai người, đôi tay quơ quào, đôi mắt vô hồn.
Tuấn, vẫn còn sững sờ sau những gì vừa xảy ra, không biết phải làm gì. Anh đứng lặng, nhìn người vợ mình từng yêu thương, giờ đây chỉ là một sinh vật hung hãn. Lan nhào đến, và Đức buộc phải hành động. Anh cầm chắc cây gậy sắt trong tay, lòng trĩu nặng.
"Tuấn, tránh ra!" – Đức hét lớn, rồi vung gậy lên.
Tiếng gậy đập vào đầu Lan vang lên trong căn phòng chật hẹp, nhưng cô chỉ khựng lại, máu và chất dịch đen trào ra từ vết thương. Cô vẫn tiếp tục gào thét, những âm thanh kinh hoàng khiến Tuấn phải bịt tai lại.
Đức nghiến răng, dùng hết sức vung gậy một lần nữa, và lần này, Lan ngã gục xuống. Nhưng cô vẫn cố vùng vẫy, miệng tiếp tục phát ra những tiếng rên rỉ khàn khàn.
"Xin lỗi..." Đức thì thầm, rồi nâng cây gậy lên lần cuối, đập mạnh xuống. Lần này, Lan nằm im.
Nhưng không có thời gian để đau buồn hay suy nghĩ. Tiếng đập cửa từ lũ zombie bên ngoài ngày càng lớn. Chúng đã bị tiếng hét của Lan dụ tới, và cánh cửa không thể chịu đựng lâu hơn nữa.
"Chạy thôi!" – Đức vội kéo Tuấn, nhưng Tuấn vẫn đứng bất động, đôi mắt tràn ngập sự đau khổ.
"Cô ấy... cô ấy đã chết... Đức ơi, cô ấy chết thật rồi..." – Tuấn lẩm bẩm, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.
"Tuấn, tỉnh lại đi! Nếu không chạy, chúng ta cũng sẽ chết!" – Đức hét lên, rồi kéo mạnh Tuấn đi về phía nhà bếp.
Họ chạy qua những lối đi nhỏ hẹp trong nhà. Đến khu bếp, Tuấn bất ngờ khựng lại. Anh nhìn quanh, ánh mắt đầy sự tuyệt vọng. Trong khoảnh khắc, anh nhìn thấy chiếc bình ga đặt ở góc bếp.
"Tuấn, nhanh lên! Zombie sắp phá cửa rồi!" – Đức giục giã.
Nhưng Tuấn không nghe. Anh cầm lấy bình ga, đôi tay run rẩy.
"Tôi... tôi không thể tiếp tục sống mà không có cô ấy." – Tuấn nói, giọng nghẹn lại. "Đức, anh hãy đi đi. Tôi sẽ giữ chân chúng."
"Đừng làm chuyện điên rồ!" – Đức lao tới, cố giằng lấy bình ga từ tay Tuấn, nhưng ánh mắt Tuấn đầy kiên quyết.
"Không, Đức. Đây là lựa chọn của tôi. Tôi không còn gì để mất nữa. Nhưng anh... anh phải sống. Anh phải ra ngoài và tìm cách thoát khỏi cơn ác mộng này."
Tiếng đập cửa càng dữ dội hơn. Những cánh cửa sắt đã bắt đầu lung lay. Tuấn đặt bình ga xuống, cầm lấy hộp diêm trên bàn.
"Đi đi, Đức! Đừng để tôi chết vô nghĩa!"
Đức lưỡng lự, nhưng anh biết mình không có thời gian để thuyết phục Tuấn. "Cảm ơn..." – Anh thì thầm, rồi quay đầu chạy về phía cầu thang, hướng lên mái nhà.
Khi Đức leo lên mái nhà, một tiếng nổ lớn vang lên từ bên dưới. Ngọn lửa bùng lên dữ dội, tiếng gào thét của zombie bị nuốt chửng trong âm thanh của sự hủy diệt.
Đức đứng trên mái nhà, nhìn ánh lửa đỏ rực bên dưới. Mắt anh cay xè, nhưng anh không khóc. Tuấn đã đưa ra quyết định của mình. Và giờ, anh phải tiếp tục sống, để giữ lại chút ý nghĩa cuối cùng mà người đàn ông ấy đã hy sinh vì nó.
Trời tối mịt, ánh sáng từ vụ nổ bừng sáng cả một góc phố, trước khi nhanh chóng lụi tàn. Những âm thanh của sự hỗn loạn vẫn tiếp diễn trong đêm, nhưng Đức biết rằng anh không thể dừng lại. Chỉ có sống sót mới là cách duy nhất để tôn vinh những gì Tuấn và Lan đã đánh đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro