Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ngay mai 2

Sáng hôm sau , Dương cố tình đến muộn . Cố gắng chờ xem nó có làm theo đúng lời mình không . Đi đến hành lang , nó vừa chắp tay vừa nhắm tịt mắt.

- Làm ơn . Nghe lời tao đi mà Long . Làm ơn .

RẦM ....

- Đi đứng kiểu gì vậy ? Dương gắt lên .

- Xin lỗi . Tại mình sơ ý quá . Mình ... xin lỗi . Cô gái lúng túng nhặt những quyển sách .

- Hừm . Cho bỏ qua . Dương lạnh lùng đáp . Nhặt hộ cô gái đó quyển vở . Cô gái hơi giật mình .

- Cậu .. là ... Dương lớp 10A1 ạ . Cô gái hỏi e ngại .

- Cô là Yến lớp 10A4 chứ gì . Biết thừa . Dương nhếch môi cười . Cô gái sững lại , mặt đỏ hây hây .

- Sao cậu biết hay vậy ? Yến rụt rè hỏi .

- Ngày xưa tôi định tán cô đấy nhưng mà thôi . Nghĩ lại chán quá . Dương hồn nhiên trả lời .

- Thật .. hả ? Định tán tớ . Cô gái mím chặt môi . Dương thấy cô gái này có vẻ không bình thương như hắn nghĩ . Dương đẩy mạnh quyển sách vào ngực Yến .

- Hỏi lắm thế ? Long đến rồi . Tôi phải theo đây . Dương bực dọc chạy đi . Yến ngước nhìn bóng Dương .

- Dương ơi ! Long là ai vậy ?

************************************************** *******************************

- LONG ĐÂU RỒI ! Hắn gào to . Mới sáng sớm mà đã làm ầm lên rồi .

- Tao đây ! Nó chỉ vào mặt mình . Dương tăng tốc chạy đến chỗ nó ngồi , cúi xuống gầm bàn . Ngẩng dậy , Dương mỉm cười .

- Cũng biết nghe lời đấy nhỉ .

- Ai nghe lời ai chứ !? Nó thắc mắc . Chẳng may hôm nay tao giặt cái giầy kia nên phải đi giầy này thôi .

- Không sao . Chỉ cần mày đi giày tao tặng 1 hôm thôi tao cũng mãn nguyện lắm rồi . Dương nhe răng để hở hàm răng trắng toát . Nó liền đẩy mặt Dương ra . Thầy giáo vào lớp . Nó hô . Dương ngồi cạnh suốt giờ học chỉ đọc truyện là truyện . Nó cũng mê lắm chứ bộ . Khổ nỗi , Dương lại đọc truyện bằng tiếng Nhật mới sợ . Nó cũng hiểu được gần hết câu chuyện nhưng cũng co vài từ nó thắc mắc . Hỏi Dương thì Dương rất nhiệt tình giảng cho nó . Nó chăm chú lắm chứ tưởng . Nhưng đôi lúc nó lại bực dọc vì Dương quá trời , Trông giờ học Dương cứ năn nỉ nó tuần này học tuần sau mới học . Làm nó phát điên . Ngày nào cũng phải đi làm thì chớ , đằng này Dương lại càng cố mà đến để quấy phá nó nữa . Nó thầm rủa sao Dương không chết đi cho rồi .

- Đi cẩn thận nhá ! Chào .

- Chào .

Anh Phong dắt con xe spacy ra ngoài cổng công ty . Cô đơn thật . Từ sau cái vụ cãi nhau với nó , anh em ít nói chuyện hẳn đi . Thi thoảng mở được vài câu . 1 mình đi trên con đường về không ai nói chuyện , chắc các bạn ai cũng hiểu được cái cảm giác cô đơn tột độ nó là như thế nào rồi chứ . Anh Phong len lỏi bước qua những con đường thì nhìn xuống thấy vạch xăng đã gần hết . ANh tấp vào trạm xăng gần đấy mua . Dắt chiếc xe vào gần cây , anh lặng rút ví ra . Chợt nghe 1 giọng con gái cất lên , nghe chua chát lắm . ANh ngẩng đầu lên . ANh.... Không tin vào mắt mình . Trước mắt anh là cảnh cô người yêu đang ôm chặt lấy 1 anh chàng tuy xấu nhưng có vẻ là dân chơi . Quần áo lòe loẹt , hở hang lắm . Đầu tóc xoăn tít thò lò , nhuộm đỏ xanh lộn xộn . Không !! Đây không phải là bạn gái của anh . Cô ấy gọn gàng , kín đáo gấp vạn lần cô gái kia . Nhưng ... sự thật vẫn là sự thật . Cô bạn gái hò hét điên cuồng , ngồi trên chiêc sxe đua siêu hạng , phóng tít mù táp . Anh Phong sững sờ . Thật sự Sock nặng . Không lẽ ....?

Anh lao như điên vào phòng , giựt hết giây điện thoại , tắt máy di động . Nó thấy không ổn liền lặng chú ý quan sát từng hành động , cử chỉ của anh Phong . Nó đứng ngồi không yên khi thấy ông anh mình có gì đó bất ổn . Nó đẩy cửa vào phòng , phòng tối om . Nó với tay bật điện . Nó hơi toát mồ hôi .

ANh Phong đang ngồi thu lu trong 1 góc tối . Nó khẽ rón nhẹ chân , lại gần . Tay nó run run chạm vào vai anh . Bỗng nhiên anh Phong ôm chầm lấy nó .

- Nói với anh đi Long . Chuyện đó không thể nào . Đúng không ? Hả ? ANh Phong nói trong tiếng nấc nghẹn ngào . Nó chưa hiểu chuyệ gì xảy ra thì anh Phong cứ hoảng loạn , vò đầu bứt tai như người tâm thần . Nó kịp chấn tĩnh lại .

- Nói em nghe . Có chuyện gì xảy ra ?

- Long ơi .... Mắt anh Phong ngấn lệ , ôm chặt lấy nó .

____________________________________

- Em đã bảo mà anh không nghe ? Trông chị ta thế thôi chứ thực ra không phải người tốt đâu . Mấy lần em nhìn thấy chị ta như thế rồi . Nó ỉu xìu .

- Sao... híc ... mày ... không nói với anh.... Anh Phong cố không để phát ra tiếng nấc .

- Em sợ anh không tin cả với .. anh yêu chị ta lắm mà . Nó nói đến đoạn đó , anh liền co rúm người vào .

- Không ... cô ta là con yêu tinh .... ANh kinh tởm cô ta . Anh Phong run sợ . Nó choàng tay qua vai anh .

- Vậy anh định thế nào ?? .

- Còn làm gì nũa ? Anh Phong nổi đóa . Chia tay với con cáo già đó chứ sao . Anh Phong lại òa khóc . Nó nhăn mặt lại .

- ANh khóc thì có tích sự gì ? Thế này nhé ... ngày mai anh rủ cô ta đi uống nước . Rồi nói chuyện . Được chứ ? Nó hếch lông mày .

- Nghe cũng hợp lí . Vậy .... mày ra ngoài đi , anh đi ngủ đê rcòn lấy sức .

- Khiếp ! Đuổi thẳng cổ người giúp anh đó hả ? Nó trêu chọc . ANh Phong đẩy nó ra khỏi phòng .

- Dù gì mày vẫn là em tao . Anh cười giòn . Nó đi ra khỏi phòng , nhẹ cả người . Nó nhếch vai đi ngủ .

************************************************** ********************

- ANh nói cái gì cơ ? CHIA TAY Á ? Em có nghe nhầm không ?

- Không ... Anh ... muốn chia tay với em .

- Không ... không phải đâu ... Anh cả em đã có những giây phút tuyệt vời bên nhau mà . ANh nhớ chứ ? Cô gái bắt đầu giàn giụa nước mắt .

- ANh nhớ ! Phong nghẹn ngào . Mặt cúi gầm .

- Thế Tại sao ....

- Quỳnh à .... ANh đã hết cảm giác với em . Em nên buông tha cho anh .

- Không đời nào .... Em có làm gì đâu anh . Quỳnh hét to làm mọi người trong quán bắt đầu xì xào . Quỳnh quỳ xuống dưới chân Phong . Anh bất ngờ quá , đỡ cánh tay Quỳnh dậy . Quỳnh từ chối .

- Không em sẽ không đứng lên cho đến khi nào anh quay về .

- Quỳnh ! Đứng lên . Mọi người đang nhìn kìa . Anh bối rối .

- Em có thể chấp nhận nhục nhã để đánh đổi anh quay lại có được không ? Quỳnh van xin .

- ANh nói em đứng dậy đi !! Phong nghiêm giọng . Quỳnh nũng nịu .

- Không ! Anh Phải quay lại với em . Phong bắt đầu điên tiết , giật lấy cái áo sau lưng , anh đứng dậy hét to .

- ĐƯỢC . vẬY CÔ CỨ QUỲ Ở ĐẤY CẢ ĐÊM ĐI . Phong lạnh nhạt bước đi . Moin người dường như hiểu ra sự việc , bắt đầu chỉ trỏ này nọ . Quỳnh trợn ngược mắt . " Anh dám bỏ tôi ư ? có phải là do thằng em chết tiệt của anh không ? Anh đã làm tôi vuột mất anh . Con mồi ngon nhất tin tưởng tôi là đứa con gái ngoan ngoãn . ANh cứ chờ xem " . Quỳnh nhếch môi cười đểu , đầy ẩn ý .

************************************************** ************************

Ngày Hôm Sau ...

- Hôm nay 5 tiết đó mày ? Minh quay sang Vũ nói chuyện .

- Ừa thì sao ? Định rủ đi đâu à ? Vũ cười tươi , mắt sáng long lanh .

- Khôn quá ông trẻ à . Ừ , hôm nay định rủ đi ăn "Bún chả " . Minh đẩy nhẹ cặp kính cận lên mặt . Có đi không ông tướng ?

- 2 đứa hay là .... Vũ băn khoăn .

- Tùy ông . Minh thở dài .

- 2 đứa thôi nhá . Ông đèo tôi đi xe đạp đó . Đợi tôi gọi quản gia . Vũ nói xong , rút điện thoại ra bấm số . Minh đang loay hoay không biết làm gì , chợt nó bước vào . Mặt mày hớn hở . Minh hỏi dồn .

- sao vậy mày . Hôm nay tự dưng vui tính ghê nha .

- Có gì đâu . ANh Phong vừa chia tay chị ta xong . Hôm trước anh ý nói với tao . Nó hồn nhiên .

- Thiệt hả ? Ông này yêu bà này lắm mà . Minh ngạc nhiên lẫn vui mừng .

- Ưaà nhưng bà này phản bội lại anh Phong nên mới thế . Ngu mà . Nó hất mạnh hàm . Dương ngồi đấy nghe rõ mồn một , im lặng . Chẳng tăm hơi đâu đem mấy cái chuyện này ra hỏi nó .

2 tiét nhẹ nhàng trôi qua , nó vươn vai dài khi được ra chơi . Chạy xuống cầu thang , vào Cang - tin trường . Nó đưa tiền ra cho chị nhan viên và gọi 4 gói bim bim cay . Chị bán hàng vui vẻ lấy cho nó .

- Có cần mua thêm trà sữa không ? Dương đứng bên cạnh . Nó quay qua , nhăn mặt .

- Tao không uống ! Nó từ chối .

- Ngại gì . Tao mua cho mày mà . Dương nghiêng đầu hỏi nó . Mày không uống còn thằng Ming nó uống . làm gì mà ki bo thế .

- Tao có tiền không khiến mày mua . Nó trả lời . Dương mỉm cười .

- Nhưng ... tao lỡ mua rồi . Dương liền giơ ra 2 cốc trà sữa .

- Mày .... Nó chưa kịpphản ứng thì Dương đẩy nhẹ trà sữa của mình rồi chạy mất tăm . Nó không kịp đuổi theo . Nó chẳng biết làm gì với 2 chiêc scốc trà sữa này . Nó đnàh mang lên cho Minh . Đám bạn Duwong ngồi đấy , nhếch môi thở Phù .

- Mày thấy chưa ? dương thích ai đó mà mày không tin? Vũ lay vai Mạnh Quân .

-Chả lẽ nó thích Long à ? Mạn QUân nhăn mặt .

- Không ! Có thể Long là chuyên gia tư vấn cho nó trong chuyện tình cảm của nó với Yến thì sao .? Đấy có thể là quà cảm ơn .

- Mày điên à . Long còn chẳng biết Yến là con nào nữa là . Vậy suy cho cùng Dương thích ai ?

- Đến chúng mình là bạn đây mà chưa lấy 1 lần nó mua trà sữa cho .Thằng này lằng nhằng quá . Cả bon ngồi cả giờ đoán xuyên đoán mò .

************************************************** *****************************

5 tiết trôi qua nhanh chóng , nó xách cặp đi về . Cả trường mỗi lớp nó là về sớm nhất . Đám con trai lớp nó rủ nhau như kéo hội đi chơi Internet . Nó lủi thủi đi về . Hôm nay là thứ bảy nên nó được nghỉ làm . Trên đường nó về , nó cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình . Nó hơi nghi ngờ nhưng thôi , nó chẳng nghĩ nhièu làm gì .

- Ê THẰNG KIA ! MÀY LÀ LONG PHẢI KHÔNG ? Nó khựng lại

Nó đảo mắt nhìn quanh , mấy tên côn đồ đang cầm vài cây gậy sắt vênh váo mặt mày dữ tợn nhìn nó . Nó không có gì là ngạc nhiên .

- Ừ thì sao?

- À không có gì . Chúng tao chỉ đến để đòi nợ với mày thôi mà . Tên cầm đầu lên tiếng .

- Bộ tao có nợ với chúng mày hả ? Nó dựng chân trống xe . Có chuyện gì vào ngõ đằng kia nói chuyện . Nó quay lưng bỏ đi . Đám côn đồ đi theo .

- Sao giờ có chuyện gì ? Nó làm bộ mặt ngơ . Chưa kịp hỏi câu chuyện đầu đuôi ra sao thì thằng cầm đầu hét to .

- XÔNG LÊN CHÚNG MÀY ! Nó vốn thông minh nên cũng đủ biết bọn nó đến đây làm gì . Tên cầm đầu xông lên , giơ gậy sắp ra , định phăng trúng đầu nó nhưng nó kịp né . Húc cho tên đấy 1 cái vào bụng , tên thứ 2 xông lên tiếp . Nó quay lưng đá thẳng vào mặt tên thứ 2 . 3 tên tiếp theo cầm con dao lao như phi vào nó , nó giơ khủy tay đập bộp vào mặt tên đầu . 2 tên còn lại nó dùng gậy đập thẳng vào đầu . 5 bọn chúng thở hồng hộc , mồm be bét máu . Nó cười đểu .

- Chúng mày làm thế có đáng không ? Thằng câm đầu mặt đỏ phừng phừng , trên trán bắt đầu nổi những đường gân màu xanh . Nó hơi lùi lại . Thằng câm đầu ra lệnh .

- TẤT CẢ XÔNG LÊN !!Thế là bọn chúng ồ ạt xông vào , 4 đứa giữ chặt nó . Nó bị phản công bất ngờ , thằng cầm đầu lao đến đấm vào bụng nó , nó hộc máu . Thằng cầm đầu bóp má nâng mặt nó lên gầm gừ .

- Có đáng đấy ! Tao đã nhận tiền thì chẳng gì tao làm được . Nhiệm vụ của tao là GIẾT mày ! Nói rồi , hắn nhảy lên đập thẳng vào đầu nó . Nó hét lên . Đầu óc nó be bét máu . Thằng cầm đầu nhặt cây gậy lên , cười nham hiểm .

- Và đây ... cuộc đời sẽ kết thúc như vậy này . Hắn nói xong , liền lết gậy chạy đến bên nó , chuẩn bị phăng gậy lên thì nghe thấy 1 tiếng nói .

- Bọn mày hay quá nhỉ ? tên cầm đầu khựng lại . Giọng nói này nghe quen quá . Tên cầm đầu quay lại , giật mình hoảng sợ . Mặt mày hắn tái mét lại .

- Sao thế ? Tao nói đến vậy mà còn chưa thả sao ? Dương tròn mắt nhìn tên cầm đầu . Hắn khụy xuống .

- Thằng kia ! Mày là đứa nào ...

- IM NGAY ! MÀY KHÔNG BIẾT ĐÂY LÀ AI SAO . ANH ẤY CẦM ĐẦU HÀ NỘI ĐẤY ! Tên cầm đầu hét to , dọa nạt thằng đàn em . Cả 4 đứa nhìn Dương với ánh mắt e ngại . Bỏ tay ra khỏi người nó . Nó bị thương nặng nên không thể đứng được . Mắt nó lim dim rồi ngất ngã , Dương liền nhanh chân đến đỡ nó . Đám bạn của Dương bước vào .

- Buồn cười thật. Bọn bây không biết đây là bạn của tụi tao sao ? Linh Vũ nhe răng ra cười .

- Dạ ... em....xin lỗi ạ .... Tên cầm đầu lí nhí .

Cút ngay ! Đừng để tao thấy bọn bây nữa > Dương ôm chặt nó trong lòng , hét lớn . Bọn du côn vâng ạ sợ hãi rồi chuồn mất . Mạnh Quân lên tiếng .

- Tha cho bọn nó dễ dàng vậy sao Dương ? Thì bị Trường An huých vai .

- Nhìn xem ! Chưa bao giờ tớ thấy Dương có bản mặt đó . Trường An chỉ .

Bộ mặt Dương bây giờ thật thảm hại . Lo sợ . Tím ngắt . Mắt đỏ hoe . Dương nắm chặt lấy tay nó . Đám bạn không khỏi ngạc nhiên . Dương ngước lên nhìn bọn chúng bằng ánh mắt cầu cứu .

- Được rồi ! Bọn tao sẽ đưa Long về nhà cho mày . Được chưa . Tú Linh nói . Thế là Dương liền bế xốc nó lên chiếc SH của mình , đưa chìa khóa cho Tú Linh .

- Chúng mày cứ vè đi tao lo cho 2 đứa nó cho . Tú linh nói . Bọn bạn gật đầu . Dương đưa nó ngồi lên xe , tay ôm chặt lấy nó . đầu dựa nhẹ vào vai nó . Cảm giác sợ hãi khi mất nó thật kinh khủng . Dương không muốn mất nó . Cảm giác bên nó thật tuyệt . Nó khác hẳn cảm giác khi ở bên người con gái . Nó thật li kì , hấp dẫn , lôi cuốn và ... rất bí ẩn . " Đúng là mình thích Long rồi ư? " Dương nhủ thầm . Dương cười nhỏ . " Đúng là vậy sao ? Mình ... lần đầu biết yêu sao ? Lại với 1 đứa con trai nữa chứ ?" . Dương nhắm mắt lại . Đưa tay vuốt lấy má nó , Dương thấy xót cha nó . Nhìn thấy người mình yêu ai chẳng thương . Dương lại càng ôm ghì chặt vào mình . Tú linh ngồi trước nhìn qua gương khẽ mỉm cười . Vậy là bắt được quả tang rồi nhé

Dương bế xốc nó lên phòng , Dươngbảo Linh lấy cho mình hộp cứu thương . Tú Linh nhanh nhẹn bước theo , đặt chiếc hộp cạnh giường , Tú Linh bước vào nhà tắm lấy 1 chậu nước mang vào phòng . Vắt chiếc khăn thật khô , định lau cho nó thì Dương ngăn lại .

- Để đấy tao làm cho ! Mày xuống nhà nấu cháo hộ tao cái .

- Được rồi . Vậy mày làm cho cản thận đấy . Linh chấp thuận . đóng khẽ cửa đi xuống . Dương gấp chiếc khăn lại rồi lau nhẹ trên mặt nó . Dương đau lòng khi thấy nó như vậy quá . NHìn thân thể nó chảy máu mà Dương cũng thấy đau thay nó . Dương quệt mái tóc nó sang bên , hôn nhẹ trên trán nó . Tay Dương nắm chặt lấy tay nó , lau xong những vệt quần áo , Dương thấy áo của nó đã bẩn . Dương định với tay ra cởi nhưng khựng lại ....

Thình thịch............ Thình ......thịch ..................thình ............. thịch .........

- Linh ơi lên giúp tao cái này . Dương gào lên . Linh vội vàng chạy lên lầu . Mày nấu gì lâu thế ? Lại đây giúp tao cái . Dương vẫy nó . Linh tiến lại gần .

- Thay hộ Long cái áo giúp tao với . Tao không nhìn đâu .... Dương e ngại .

- Con trai với nhau làm sao mà ngại thế ? Linh bỡn cợt .

- Tao ... Dương quay mặt đi khi Linh cởi áo nó .....

- Mày yêu nhóc chứ gì . Linh đi đúng tim đen của nó ...

- Mày .... Sao .... biết .... tao có nói với ai ... đâu ...Dương ấp úng .

- Đấy tự mày thừa nhận nhé . Linh cài cúc áo cho nó . Tao biết từ lúc mày đỡ nó trên xe cơ . Làm gì mà mặt mày tím tái đến thế . Linh cười đùa .

- Tao..... Mày .....

- Thôi ông dán cái ê gâu vào đi . Làm nhanh hộ tôi cái . Linh cười rồi đi xuống nhà . Dương quay ra , tiến đến nó . Mở cái ê gâu ra , dán vào chỗ bị thương của nó . " Chẳng hiểu ai làm với Long như thế ?" Dương suy nghĩ . Nhưng Dương cũng chẳng để ý lắm . Bây giờ quan trọng là nó .

- Á à biết rồi nhé . Yêu nhóc Long chứ gì .

- Bọn bây ..... Linh . Sao bọn nó biết ? Dương đỏ mặt gay gắt .

- Ủa mày có phải tổng thống đâu mà tao không được nói . Linh phân bua .

- Cái thằng ... Dương định giơ tay đấm .

- thôi thôi chúng tao có nói gì đâu mà nóng vậy . Quân ngăn lại . Mày yêu nhoc thật chứ ? Mấy phần trăm ?

- Chúng mày hỏi gì lạ vây ? 100% chứ mấy . Dương giận điên lên .

- Suỵt bế mồm thôi không nhóc nghe thấy là mày chết . An ham dọa .

- Vậy hôm nay là như thế nào ? Ai là người sai khiến mấy bọn nó ? Cái gì mà tiền tiếc gì ý ? Vũ thắc mắc .

- Ừ ... Chẳng hiểu là ai . Dương ngẫm nghĩ . Mà tao nghe lỏm là anh nó vừa chia tay với cô bạn gái nào đấy . Chắc Long cũng ghét con đấy thì mới gọi là bà ta chứ .

- Không thể đâu . Làm gì có chuyện đấy . Quân lườm đểu Dương ....

- Vậy .. là ai ????/

__________________________________________________ _________________________________

- cái gì ? Mỗi cái việc đấy cũng không làm xong .

Vậy cô tự đi mà làm .

- Được tiền đây ! Các anh làm tiếp đi !

- Khỏi . Chúng tôi bị người cầm đầu đất này tha cho mạng sống rồi cô định đẩy toi vào chỗ chết à ? Cô tự đi mà làm . Tên cầm đầu bỏ đi . Quỳnh máu sôi lên sùng sục . Nắm chặt lấy bàn tay . Mắt trợn ngược lên .

************************************************** ***************************

- Ui da ! Nó bừng tỉnh . Dương đang ngủ bỗng giật mình .

- Mày dậy rồi à ? Tao lo cho mày quá .

- Mày ... là .... Sao tao lại ở đây ? Xe đạp tao đâu . Nó choáng váng .

- Ngốc ! Bị đánh như thế mà không lo cho mình còn đi lo cái xe đạp . mang về nhà mày rồi . Dương gắt nhẹ .

- Bọn chúng.... đâu rồi ?

- cái bọn đánh mày ý hả ? Bị tao dẹp sạch hết rồi . Mày nghỉ đi . Còn yếu lắm . Dương đẩy nó xuống giường nhưng nó phản đối .

- Mấy giờ rồi tao phải về ?

- Ở lại đây đi . Mày yếu lắm ý . Dương năn nỉ .

- Không để tao về đi . Nó phản ứng kịch liệt . Dương không muốn làm khó nên đành chiều theo ý nó . Dương đeo cặp sách nó vào người rồi dẫn nó xuống nhà .

- Tao đèo mày về .

- Không cần đâu . Tao đi bộ được rồi .

- Nhỡ mày gặp bọn nó thì sao ? Mày định chết à . nó im lặng khi nghe Dương nói vậy .

- Vậy ...cảm ơn mày . Nó cúi đầu nói lí nhí .

Lên xe đi !! Buổi đêm lạnh lắm đó . Dương mở cửa xe , nó leo lên

ANh Phong sốt ruột chờ nó ở cổng , sắp vào đông rồi . Trời lạnh lắm . Anh đứng dậm chân cho khỏi lạnh mong mỏi nó về .

Dương đỗ ở đầu ngõ , nó chuẩn bị bước xuống . Dương kéo tay lại .

- Ngày mai nhớ dậy sớm , tao đèo mày đi học . 1 mình mày đi tao không an tâm .

- Mày là người yêu tao à ? Nó hỏi.

- không ... Nhưng mày đang bị thương nên tao ...

- Được rồi vòng vo tam quốc làm gì . Nó xuống xe . Cảm ơn mày cho tao đi nhờ . Tạm biệt . Nó quanh lưng bỏ đi . Dương hơi chột dạ , đến 1 câu cảm ơn mà nó cũng chẳng chịu cười với Dương lấy 1 lần . Dương thắt chặt dây an toàn rồi phóng đi . Nó lết bàn chân đau vào cổng . Anh Phong trợn mắt , chạy ra đỡ lấy nó .

- Mày bị sao vậy ? Anh Phong lo lắng .

- Em ... bị ngã anh ạ . Nó trốn ánh mắt đầy lo alứng của anh .

- Ngã ở đâu ? Ai va vào mày ?

- Có đám du côn đi đánh võng nên ngã vào em ý mà . Nó cười trừ .

- Vậy chỉ bị xê xát thôi à . Để tao xem . Anh Phong chạm vào cánh tay nó , nó gạt nhẹ ra .

- Em không sao đâu mà . ANh em mình đi ăn cơm đi . Nó đánh trống lảng .

- Mày đói rồi à ?

- Chết thật hôm nay anh không nấu cơm ! ANh Phong gãi đầu . Hay đợi anh ra ngõ mua bát phở về ăn nhé .

- Thôi khỏi ! Em ghét phở lắm . ANh đi ngủ đi . Em lên học bài .

- Học ít thôi ! Mày định tẩu hỏa nhập ma à . Anh Phong đùa . Nó nhảy phốc lên lầu . Mở cặp ra lấy đống sách vở thì nó khựng lại . Cặp mình đựng cái gì mà tự nhiên phồng to thế nhỉ ? . Nó tò mò . Mở ra , Thấy 1 hộp cháo to bự , xung quanh có 2 cái quẩy . Nó lấy ra thì tờ giấy bay xuống . Nó nhặt lên đọc .

" Nhớ ăn đó , bỏ phí là chết với tao. " Nó phì cười vì cái tính trẻ con của Dương . Nó mở hộp cháo ra , nhấc chiếc thìa để sẵn ở đó . Múc 1 khoảng , cho vào miệng . Ngon quá . chắc không phải hắn làm đâu . Nó cười , nghĩ thầm

Đi cẩn thận đó nhé ông trẻ . Đi đứng không cẩn thận là chết với tao . Bọn nó mà có đến thì cứ gọi cho tao . Dương nói .

- Xì không thèm cái mặt mày . Nó nhếch môi .

- Cái thằng .... Dương đang định giơ tay đấm thì nó vụt xe đạp đi . Ra đến cổng trường . Sau khi chào các cô giáo xong , nó chợt nhận ra 1 bóng dáng cao , gầy đang cầm 1 chai chứa chất lỏng trong đấy . Nó ngạc nhiên .

CHỊ QUỲNH , SAO Ở ĐÂY ?

Nó bàng hoàng , từ trước tới giờ chị ta đâu có tới đây , tự dưng hôm nay lại ... Cô ta quay đầu lại , nhận ra nó . Cô ta cười đểu . Ngoáy mông bước đến chỗ nó . Cô ta cười đểu :

- Chào Long . Hôm nay em tan sớm vậy ?

- Chị ... Sao chị lại ... Nó ấp úng . Dương đứng trong trường nói chuyện với đám bạn nhưng lại quay ra cổng xem nó đã về chưa . Nó đang đứng với 1 cô gái trông cũng xinh . Nhưng Dương cảm thấy có điều gì đó bất an .

- Long này . Chị không muốn làm em khó xử đâu ... nhưng ... em làm thế thì mất lòng chị quá . Quỳnh lấy ngón tay cái sờ vào tay nó . Nó rụt ra .

- Tôi không hiểu chị nói gì ?

- MÀY CÒN CÃI À ? Quỳnh hét lên làm người đi đường phải hoảng sợ vì cái giọng chua ngoa của Quỳnh . CHÍNH MÀY ĐÃ BẢO PHONG BỎ TAO ĐI ĐÚNG KHÔNG ?

- Này chị ăn nói cho cẩn thận .. Tôi không phải loại người như thế đâu nhé . Chính chị thì có . Đi với bồ còn bảo ai .

- Cái gì ? Tao đi với bồ . MÀY NHÌN THẤY RỒI VỀ KỂ VỚI ANH PHONG ĐÚNG KHÔNG ?

- Tôi không thèm ...

- IM ĐI HÔM NAY TAO SẼ CHO MÀY CHẾT .Nói rồi Quỳnh bật nắp chai ra , tạt thẳng chai đấy vào người nó nhưng nó kịp hất ra .

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

- A.. A... XIT . CHỊ LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY ? Mọi người đi đường bắt đầu đổ xô khi nghe nó hét ( Dân VIệt Nam hiếu kì ghê ta ) .

- MÀY ĐÁNG NHƯ VẬY LẮM ! HAHAHA...

BỐP...

- CON KHỐN ! MÀY DÁM ĐỘNG ĐẾN LONG À . Dương điên cuồng lao vào Quỳnh đấm liên tục vào mặt . Dương đấm mặc cho Quỳnh kêu gào , van xin xin lỗi . Nó nhắm mắt chịu cơn đau . Mọi người phải ra can Dương rồi đưa Quỳnh đi bệnh viện vì bị dương đánh quá thâm . Dượng vọt lại chỗ nó . Cầm bàn tay nó lên , Dương lo lắng . Nước mắt nó rơi lã tã vì đau . Dương bế xốc nó lên chạy lại vòi nước của trường nhúng tay nó vào vòi nước .

- KHÔNG ! MÀY LÀM GÌ THẾ ? Nó bật khóc thật to .

- Để im . Tao chữa cho . Dương vặn mở vòi to lên , kì tay nó mặc cho nó gào , cấu , xé áo mình . Dương nhất định phải cứu nó . Sau khi nó thấy đỡ hơn , Dương dẫn nó vào phòng y tế . Cô y tá không có trong phòng , chắc mải ra ngoài kia xem sự việc . Dương lại 1 mình băng bó cho nó . Nó vẫn còn tức , còn cay cú vì mình bị như vậy lần đầu . Dương lấy hộp ra , quấn 1 cuộn băng trắng cho nó . Nó khẽ nhìn Dương bằng co mắt cảm ơn . Không biết Dương có nhìn không , nhưng chắc chắn 1 điều Dương biết là rất ít ai có 1 thể nhìn thấy ánh mắt của nó bây giờ . Cảm xúc mãnh liệt . Đầy sức sống . Quyến rũ . Dương cúi gằm mặt xuống , mặt hơi nóng phừng phừng . Ngượng ngùng . Xấu hổ . Lần đầu tiên Dương có cái cảm giác này . Chợt nó lên tiếng .

- Sao mày nhà giàu vậy lại chọn trường này ? Dương ngẩng đầu lên nhìn nó . 4 con mắt chạm nhau . Nó mở to đôi mắt tuyệt đẹp nhìn Dương . Dương nhìn nó không chớp mắt . Thở dài .

- Vì mày học ở đây .Dương trả lời dứt khoát .

- Vì tao ... Tao không hiểu . Nó nhếch môi , lắc đầu . Dương cụp mắt xuống , thở nhẹ .

- Mày sẽ chẳng bao giờ hiểu được đâu . Thấy Dương chán nản nên nó cũng không hỏi gì thêm . Dương hỏi nó có cần đèo về không . Nó vẫn cứ lắc đầu nhưng Dương nhất quyết phải đưa nó về mới an toàn cả với tay nó đang bị thương lỡ có chuyện gì thì chết .

Dương mở cửa xe cho nó , nó nhấc cái tay của mình ra trước . ra khỏi xe , nó quay sang Dương , miệng nhỏ nhẹ .

- Cảm ơn mày nhé ! Không có mày thì chắc tao đã... Dương đưa tay che miệng nó lại . Cười thoảng qua .

- Không nhất thiết phải thế đâu . Mày nên cẩn thận hơn . Để tao về lo vụ này cho .

- Thế thì .... cảm ... ơn nhé .. Nó cúi đầu xuống theo kiểu Nhật Bản .

- Vào đi . Anh mày lo lắng lắm đấy . Dương đẩy nhẹ nó .

- Vậy tao vào đây . Về cẩn thận . Nó nói liền quay lưng đi . Dương vẫn nhìn theo bóng nó xa dần . Ánh mắt chứa đầy đau đớn và lo lắng .

__________________________________________________ ___________________________

- Anh...

- Thằng này mày ở đâu thế hả ? Mày có biết anh tìm mày suốt buổi trưa không hả ? Không ngờ con giặc cái đấy dám làm những việc tồi tệ như thế . Anh có đến đón mày nhưng không thấy . Anh xin lỗi nhé . ANh Phong tuôn ra 1 trào không kịp cho nó lên tiếng . Nó thì chỉ biết vâng vâng dạ dạ cho qua. Anh Phong dẫn nó vào nhà ăn cháo do tự tay anh nấu .

- Ngon không ? Anh Phong hỏi . Nó gật đầu lia lịa . Anh Phong cười tươi với nó .

- Long này ....

- Dạ....

- Cho ... anh.. xin lỗi ... mày....

- Về việc gì ạ ?

- Thì ... việc đó ... đó ... mày khuyên anh nên bỏ cô ta thì anh không nghe đến bây giờ mày mới bị ....Anh Phong ấp úng . Cúi gằm mặt xuống . Nó buông thìa , vỗ nhẹ vào vai anh .

- Anh đâu phải làm thế . Em biết . Dù gì thì điều này cũng sẽ xảy ra . Anh đừng nên xin lỗi em . Cứ coi như đây là 1 lỗi nhỏ mà anh lần đầu mắc phải đi . Cũng giống như là em ngày nào cũng đi ruỳnh ruỳnh lên phòng này . Nhé ? Anh Phong ngẩng lên nhìn nó , cười toen toét .

- Vậy là mày tha lỗi cho anh rồi nhé . Ăn tiếp đi không anh cốc đầu này . Anh Phong dọa nạt nó . Nó cầm thìa ăn tiếp . Anh Phong nhìn bàn tay em mình vì mình mà bị thương thì xót lắm chứ bộ . Nhìn em trai mình như vậy ai chẳng đau lòng .

__________________________________________________ __________________________

- Hey ! Long "ngố" . Tay mày sao rồi ?

- Grừ .. thằng quỷ sứ . Tao bảo tao không phải là "ngố" rồi mà .

- Ukm thì nhầm sorry nhá . Thế nào tay mày đỡ chưa ? Minh hỏi nó .

- Cũng đỡ 1 ít .

- Đau tay nào mà còn đi học ?

- Tay trái . Yên tâm đi .

- Tưởng mày đau tay thì để tao chép cho . May mà mày đau tay trái không thì tao khổ cả đời . Minh bật cuời .

- Cái thằng ... Nó xém nữa là văng cả tay đau vào mặt Minh thì Minh kêu lên .

- A a A a AAAAAAA . Dương kìa . Dừng lại đi . Minh hét toáng lên . Nó kịp chấn an lại hành động của mình . Quả như Minh nói , Dương bước đến bên nó . Cầm tay bị thương lên ân cần hỏi .

- Còn đau nữa không ? Đỡ 1chút nào chưa .

- Rồi . Bỏ ra đi đau lắm . Lông mày nó khẽ nhăn lại , Dương liền thả tay ra.

- Mày ăn gì chưa ? Tao đi mua cho mày .

- Tao ăn rồi . Nó trả lời , quay lưng đi lên lớp . Dương đằng sau xịu mặt xuống . Lằng lặng bước theo nó . Minh là người chứng kiến toàn bộ cảm xúc của cả 2 đứa . Goiị Linh Vũ lại , Minh thì thào to nhỏ rồi Linh Vũ nói gì dó . sau cùng thì chỉ nghe thấy tiếng thét của Minh .

-KHÔNG THỂ NÀO ... Minh choáng váng

Hôm nay trời lại mưa to , Dương lại càng được cơ hôi đưa nó về . Dương mặt mày hớn hở huýt sáo . Nó đeo cái balo , mặt buồn thiu thỉu vì mưa . Dương vỗ nhẹ vào người nó .

- Tao đèo mày về nhá . Tay mày đang bị thương kìa . Cả với hôm nay tao đi xe ô tô mà .

- Thôi . Tao không thích nhờ vả người khác . Mày cứ về đi . Tao ở đây chờ mưa tạnh . Nó trả lời . Dương mặt lại xịu ra như nó bây giờ .

- Đã chờ thì cả 2 cùng chờ . Tao sẽ ở đây với mày .

- Mày điên à ? . Nó tròn mắt nhìn Dương . Không được đâu mày nên về nhà đi .

- Nhà tao làm gì có ai . Về đến nhà chán ngắt . Chiều nay tao biết là mày đi làm nhưng tao đã xin phép chị Trang cho mày rồi . HÌ HÌ .

- Hoai !! Đúng là trẻ con . Nó nhăn mặt quay đi . Mưa càng ngày càng to , chờ thì đến bao giơ . Cây cối lao xao , tiếng gió thét gào . Bầu trời tối mù mịt , vài cơn gió thoảng qua làm người ta sởn gai ốc . Người đi đường thoáng qua mặc những chiếc áo mưa đủ màu , mặt đau đớn vì bị mưa hắt vào . Những con người không kịp mua áo mưa phải tạm trú vào 1 góc khuất đủ để mình khỏi ướt . Cảnh vật xung quanh giờ đây thật hỗn độn và điên gào . Mỗi con gió rít qua lại làm lòng Dương càng thêm xao xuyến bồn chồn đứng ngồi không yên . Nó hỏi .

- Có chuyện gì thì về trước đi .

- Không... không ... làm gì có ... chuyện gì....

- Nói dối ít thôi . Ấp úng thế kia mà bảo không có gì . Nó quay sang Dương .

- Không ... chỉ là .... tao ...chỉ .... Dương gãi đầu , cúi gầm mặt xuống . Bối rối đến kì lạ . Làm gì có chuyện gì đâu . Chỉ là tao đang... nghĩ... đến 1 số chuyện .

- Mày nghĩ thì nghĩ . Làm gì mà đứng lại ngồi thế . Cứ như tao sắp ăn thiỵ mày không bằng . Nó nghiêm chỉnh nhìn Dương . Ánh mắt nó thẩn thờ nhìn trời mưa đang rơi , nhìn thật lâu . Nó nhìn mãi rồi cũng thốt lên lời .

- Dương này . Mày biết tại sao lại có mưa không ?

- Là sao ? Mày học giỏi mà .

- Không tao không tin vào sách vở mà tao tin cái khác .

- Khác là gì ?

- Ông trời đang khóc đó . Nó hếch lông mày lên , giơ ngón tay cái ra . Dương mở to mắt nhìn nó , đúng là trông mặt nó lúc này "ngố" hơn ai khác . Dương không thể nào kìm được tiếng cười . Bật lên cười ha hả .

- Fư Fư . Ông trời khóc à ? Mày lại nghe đứa nào nói thế ?

- Có gì mà cười . Tao nghe lẻn rõ ràng là mấy đứa học lớp 3 trong ngõ tao nói mà . Dương nín bặt cười , nhìn nó 1 hồi lâu . " Ngố" quá . Dương lại lăn đùng ra cười .

- Ôi trơi ạ . Sao mà lại có người ngốc như vậy chớ .Fư Fư . Nó nhăn mặt lại , tức giận .

- Thế mày thử giải thích xem nào ?

- Này nhé !Khi các đám mây gần mặt đất bốc lên cao thì phần trên của mây thường ở nhiệt độ dưới -20 độ C, khiến cho rất nhiều hơi nước trong mây biến thành những hạt băng nhỏ.

Nhưng tầng mây ở thấp hơn, do nhiều nguyên nhân không thể ngưng kết thành băng, lại biến thành các giọt nước có độ lạnh dưới 0 độ C.

Trong khi đó, các luồng không khí không ngừng bốc lên cao đã đưa khối lượng lớn các giọt nước lạnh này lên tầng trên của đám mây. Ngay sau đó, chúng đông kết với các hạt băng đang tồn tại ở tầng trên làm cho thể tích của băng càng ngày càng lớn hơn, khi trọng lượng tăng đến mức độ nhất định nào đó, các băng tầng mây thấp sẽ rơi xuống.

Khi rơi xuống tầng mây thấp, mặt ngoài của băng lại bao bọc thêm một lớp màng nước, đồng thời lại bị các luồng nước khi mạnh, khi yếu đang không ngừng bốc lên cao tác động vào. Càng bị các luồng khí tác động lâu thì lớp "áo nước" của băng thể thường va chạm, dẫn đến dính chặt lẫn nhau, khiến thể tích của băng thể càng lớn hơn. Đến lúc này, các luồng khí không còn có thể "tung hứng" các băng thể được nữa, đành để chúng rơi xuống mặt đất, gây ra những trận mưa đá.

Tuy nhiên, không phải cứ bầu trời càng nhiều nước thì hạt mưa đá càng to. Các nhà nghiên cứu cho biết sức mạnh của các dòng không khí chuyển động lên phía trên trong cơn bão mới là yếu tố quyết định kích cỡ của chúng.

Tại nơi cơn bão xuất hiện, không khí chuyển động lên trên rất nhanh. Khi đạt đến độ cao nhất định, luồng không khí này lạnh đi, hơi nước trong các hạt nước bốc hơi ngưng tụ lại thành một đám mây bão. Cuối cùng, sự kết tủa được tạo thành trong các đám mây, đầu tiên giống như các vẩy tuyết, sau đó giống như các hạt mưa.

Nếu các hạt mưa này lại bị bắt lại vào luồng không khí chuyển động lên trên một lần nữa, nó sẽ tiếp tục di chuyển vượt lên trên mức đóng băng, và trở thành một quả bóng nhỏ bằng nước đá. Hạt nước đá này tiếp nhận thêm các hạt đá nhỏ li ti trong môi trường xung quanh, và cuối cùng, khi đã đủ nặng, nó rơi xuống, và rồi lại bị giữ lại trong sự hoạt động hỗn loạn của không khí.

Với mỗi chuyến đi lên và đi xuống như vậy, hạt mưa đá lại được bổ sung thêm các chất mới. Khi cắt ngang qua một hạt mưa như vậy, ta sẽ thấy các lớp giống như vòng tuổi của cây, cho biết nó đã thực hiện bao nhiêu chuyến đi "khứ hồi".

Những vùng không khí hoạt động hỗn loạn là nơi sinh ra các hạt mưa đá lớn nhất. Ước tính luồng không khí chuyển động lên phía trên với vận tốc khoảng 160 km/h có thể tạo ra các hạt mưa đá có đường kính 12 cm hoặc hơn. Một hạt mưa đá nổi tiếng rơi xuống Coffeyville, Kansas năm 1979 cân nặng 750 gram, có đường kính khoảng 20 cm. Fư Fư thế mà cũng hỏi . Đồ ngốc .

Nó cay cú đến nỗi đầu tức ra khói . Dương thấy nó giận nên cũng không nói gì . Đành ra giỗ dành nó .

- Thôi nào . Con trai gì mà hay giận dữ vậy . Tao chỉ nói đùa thôi mà . Đừng giận nữa .

- nhưng tao không tin lời mày nói đâu . tao tin vào lời tao kể .

- Ừ thì đúng . Tùy mày thế nào cũng được . Ê , trời sắp tạnh rồi kìa . Nó ngước lên nhìn .

- Anh Phong sắp đến đón tao rồi , mãy cũng về đi . Không ở đây là ma bắt đó . Nó dọa dẫm .

- Xời . Lo mà dọa trẻ con ở xóm mày ý . Cả trường về hết rồi . À mà tao nghe nói ...Ngày xưa trường Hoàng Văn thụ này là bãi tha ma thì phải . Hằng ngày cứ khi nào học sinh duy nhất ở lại thể nào cũng bị mấy con ma rượt đuổi . Mà nó chạy nhanh lắm , rồi khi nó bắt được , nó xé xác ra ăn thịt nhá . Sao còn thích ở lại nữa không đây ? Dương dọa ma nó . Nghe xong , mặt nó tối xầm lại . Người run rẩy . Dùng chiêu này thấy có hiệu quả . Dương vờ than vãn .

- ở với mày lâu quá rồi . Tao đi đây !! Dương đeo cặp định bước ra ngoài mưa thì bỗng nó khóc òa . Dương giật mình quay lại . Bước đến bên nó , Dương bối rối tột cùng . Tự nhiên khóc rống lên . Dương bối rối không biết làm gì cho nó nín mà người đi dường đang nhìn chúng nó mới khổ chứ lại .

- Mày sao vậy ? Dương trấn tĩnh nó .

- Mày đèo tao về đi ... Tao... sợ ... ma .....Dương lại lần nữa kinh ngạc . Thì ra bề ngoài nó là 1 đưa lạnh lùng , bảo hộ . Nhưng bên trong lại là đứa cực kì hồn nhiên , trẻ con , dễ thương và rất ... dễ tin trên đời này có ma . Dương thấy nó thật đáng yêu , Dương cảm thấy càng ngày mình càng yêu thằng nhóc này thì phải . Dương ôm chầm lấy nó .

- Mày tin là tao ỏ được mày sao ? tao sẽ không làm thế đâu . Tao chưa gặp ai còn tin vào những chuyện vớ vẩn này như mày cả . Dương siết chặt nó trong tay .

- Tao... không ... muốn bị ăn thịt đâu . Nó khóc nức nở . Dương khẽ cười nhẹ .

- Ừ thì đi về nào . Dương kéo nó đi theo . Ngồi lên xe , Dương lái xe nhanh đến nhà nó .

- Mày vào nhà tao chứ ?

- Cũng được . Tao chưa thăm quan cái phòng của mày . Chắc nó bừa bộn lắm đây . Dương trêu chọc nó .

- Vào chưa mà biết .

- Rồi 1 lần nhưng không để ý .

- Sạch gọn gàng luôn .

Nó đẩy cửa phòng mình vào . Ném cái cặp vào 1 góc , Dương đi theo . Dương thật sự khâm phục nó khi vào phòng . Phòng sạch sẽ , gọn gàng , ngăn nắp , không mạng nhện , không vết bẩn , không bụi bặm , sàn không cần đi dép . Quá tuyệt . Chả bù cho phòng Dương , bẩn thỉu , bầy bừa , lung tung phèng . Các cô gái ngày xưa nó quen đều dẫn về nhà chủ yếu là để dọn dẹp phòng cho hắn . Xong xuôi hắn đuổi thẳng cổ ( đểu thật ) . Nó mời Dương ngồi , dương vẫn còn mải ngắm phòng nó . Đúng là giống chủ nhân nó . Không quá cầu kì , không lập dị như những bọn dân chơi bây giờ . Nó bê cốc nước lên cho Dương uống , Dương nhận lấy , gật gù khen .

- Mày là con trai . Công nhận là sạch sẽ , chuẩn mực thật .

- ừ ..ngày nào tao chẳng dọn . À , hôm nay nhân tiện mày ở đây , tao dạy mày học luôn nhé .

Cái gì ? Học á ? Hờ Hờ ... Tao có nghe nhầm không ?

- Không . Mày hôm nay sẽ học Văn . Mở sách vở ra đi . Nó nghiêm chỉnh nói.

- À à ... tao chợt nhớ ra hôm nay tao có tí việc phải về trước . Chào nhé ! Dương vôi vã xách cặp đi về . Nó túm vai lại , cười nham hiểm .

- Đứng lại đã . Tao đã đồng ý đâu mà mày đi . Ở lại học ... mày mà không giúp tao được kì này thì mày chết chắc rồi . Vào . Dương rất sợ nó giận nên đành ngậm ngùi quay lại ngồi vào bàn học . Mở cặp sách ra mà mặt Dương nặng nề lắm , nó đập bàn , trợn trừng mắt .

- Cấm tỏ thái độ ! Học hành cho nó nghiêm chỉnh đi . Nó ra lệnh . Dương nhìn nó bĩu môi rồi lại giở từng trang ra đọc . Ngồi cả giờ mà chúng nó có học được gì đâu . Dương được nó giảng đi giảng lại vài lần mới hiểu được thì hết cả giờ học rồi còn đâu . Nó tức nổ đom đóm mắt mà không làm gì được Dương .

- Được rồi . Lần sau tôi sẽ tăng thêm 30' nữa cho tròn 2 tiếng . Ngày mai tôi sẽ đến nhà cậu học .

- 2 tiếng á ? Ngày mai ? Tao không có nhà đâu . Mày đừng đến .

- Không được . Ngày mai mày nhất định phải ở nhà để dạy tao học . Cấm đi đâu . Không thì tao nói với thầy cho mày chuyển lớp . Nó dọa nạt . Nghe nó nói , Dương sợ tái mặt . Không phải sợ vì học mà vì sợ xa nó . Dương gật đầu lia lịa đòng ý . Nó mở cửa cổng cho Dương ra .

- Về đi . Đi cẩn thận nhé .

- Mày yên tâm đi . ( ) Dương mỉm cười tươi , trèo lên con xe SH , Dương băng qua bao con đường .

- Măm ... măm ... măm ... ngon quá !! Minh nhồm nhoàm khen ngon . Nó ngồi dưới há hốc mồm nhìn Minh ăn .

- Mày ăn gì mà mới sáng sớm khen ngon thế ?

- Mì xào . Ngon truyệt vời . Vũ mua cho ta đấy . Minh nhắm tịt mắt khoe , chẳng biết trời đất đâu . Nó nhìn quanh lớp . Nó giật áo Minh hỏi .

- Mày cả Vũ dạo này có chuyện gì à ?

PHỤT ... Nó vừa nói dứt câu thì Minh ném ngay ngay vào mặt nó vài sợi mì xào . Nó định hét lên thì Minh bật dậy mắng nó te tua , mặt đỏ phừng phừng .

- mày hỏi nó ý ? Tao cả mày mới thân nhau thôi . Bộ tao cả nó giống người yêu lắm hả ?Hờ .. hay nhỉ .. phán đoán lung tung ....

- Mày nói nhỏ hộ tao cái . Nó lấy tay che miệng , đẩn nhẹ vai nó xuống . Chẳng là dạo này tao thấy mày cả nó hay nhìn trộm nhau thôi mà . Minh giật mình quay sang nó .

- Nhìn trộm nhau ? Đâu có , chỉ có tao là nhìn trộm Vũ thô....ô... Minh ngấp ngứng . Nó khẩy răng cười trợn mắt .

- Mày .... làm ... gì cơ ....

- Thôi đi !! Tao xuống Căng - teen mua bim bim . Mày ở lại đi . Tao mua cho .. nói xong , Minh ù té ra lớp , lớp bật cười nhẹ .

- Mày nói gì với nó mà bật cười thế . Dương vừa đến lớp , thả cặp xuống cạnh nó .

- Không có . Tao chỉ hỏi nó 1 số chuyện về học hành thôi . Nói đến học hành nó mới nhớ .

- À đúng rồi . Mày cho tao địa chỉ nhà mày cái . Hôm nay tao đến nhà mày học .

- Thôi . Nhà tao lằng nhằng lắm mày không nhớ được đâu . Tao đèo mày đi .

- Khỏi . Tao tự tìm được . Khó nhớ tao cũng làm tuốt .

- Mày tự tin ghê . Bao nhiêu cô tao quen mà có cô nào thuộc được đâu . Thống nhất là tao đèo mày .

- Tao khác , mấy cô đấy khác . Cấm lấy tao ra so sánh với bọn họ . Nó trừng mắt , tiện thể đẩy cho Dương tờ giấy và cây bút để Dương viết . Dương nhận lấy ngán ngẩm . Mất cả cơ hội gần nó .

- Đây ! Từ đây ... rẽ bên phải ... đi thẳng ... quẹo trái .... Đi thẳng ... lại rẽ sang trái ... tiếp đi 3km rẽ bên phải .. đi thẳng nữa .. rẽ bên phải ... đi tiếp 40m lại rẽ snag trái là đến nhà tao .

- Công nhận là khó nhớ thật . Không sao . Tao tự đi được mà . Nó gật gù .

- Vậy mày cố gắng nhé . Dương đập vào vai nó , nó gẩy mạnh ra . Tú Linh đọt nhiên chạy vào .

- Dương ! ra có em Yến gặp kìa.

- Này đã bảo là tao không thích Yến rồi mà . Dương nhăn mặt .

- Được rồi biết rồi . Ra gặp em ý đi . Dương khó chịu bước ra ngoài lớp , miệng cằn nhằn .Nó tò mò muốn biết Yến là ai vì từ trước đến giờ nó ngồi lì trong lớp đọc sách có biết gì đâu nhưng nghe mấy đứa con trai lớp nó kể . Yến - hotgirl số 1 trường ta . Dương - hotboy số 1 Việt Nam . Bọn nó đồn là Yến thích Dương nhưng không hiểu ó đúng sự thật không ?Nó ngó đầu ra ngoài cửa sổ . Nó tròn mắt nhìn cô gái đúng trước cửa lớp . Cô gái đó .... đẹp quá ! Da trắng như tuyết , đôi mắt to tròn , lông mi con vút , miệng cười chúm chím . Trông có vẻ là tiểu thư con nhà giàu . " Công nhận là hợp với tên Dương " Nó nghĩ . Sau khi xem chán chê nó quay lại chỗ ngồi của mình .

************************************************** *************************

- Có chuyện gì cần gặp tôi không ? Dương lạnh lùng .

- À tớ chỉ muốn.... cảm .. ơn về chuyện ngày hôm kìa ...

- Chỉ thế thôi à . Vậy thì về lớp đi ... Dương quay ngoắt . Yến kéo tay Dương lại .

- Ừm ... Hôm nay cậu có rảnh không ? yến đỏ mặt . Dương tròn mắt nhìn Yến , ngó đầu vào lớp thấy nó đang cặm cụi viết bài . Dương trở lại . Nói 1 câu dứt khoát .

- Không !!

- vậy khi nào ... cậu... rảnh ? Yến hét lớn .

- Chủ nhật nhưng sao ?

- Mình ... đi uống cafe được không ?? Yến đề nghị . Dương gãi đầu tỏ vẻ bối rối nhưng rồi cũng nói ra .

- Để tôi xem xét đã . Về lớp được rồi đấy . Dương bỏ vào lớp , Yến định nói gì ... lại thôi . Buồn bã , Yến trở về lớp

" Long à . Tay thế nào rồi em ? "

- Dạ cũng đỡ rồi ạ .

- " hết hồn , khi nào em khỏi mới được đi làm đó nhá . Đến mà chị thấy tay chưa khỏi là đuổi về . "

- Em biết rồi .

- " À Long này . Chị nghe nói em dạy thằng Dương họ đúng không ? Cả tuần hả ? "

- Dạ Không . Em vẫn đi làm được mà chị . Em sẽ cố gắng đúng 2 giờ đến làm .

- " Em là người biết tính toán cố gắng tthu xếp hộ chị nhé !! "

- Dạ . Chị yên tâm .

- " Vậy chị cụp máy đây . Em mau khỏe nhé "

- Dạ ... Nó tắt chiếc điện thoại xuống .

- Ai vậy ?

- Chị Trang .

- Cái bà này đang học mà cứ gọi . Dương cằn nhằn . Mà mày cũng giỏi nhé . Nhà tao khó tìm thế mà đúng 2 giờ có mặt .

- Nhà mày ngay mặt đường làm gì mà không thấy . Nó kênh kiệu mặt .

- Xời . Tao cố tình cho mày đi đường lằng nhằng mà mày cũng đi được .

- À . hóa ra là nhà mày có đường thẳng hả ?

- Có thì sao . mà không có thì sao ? Dương phồng mũi lên cãi . Nó điên tiết . Đập mạnh tay xuống bàn nó trợn mắt .

- Học !! Cấm trò chuyện . Tắt điện thoại . Dương giật mình . Chớp mắt nhìn ánh mắt tóe lửa của nó . Dương rút ngay cái điện thoại ra phi thẳng vào góc tường .

- Rồi ! Bắt đầu từ trang nào . Dương hỏi . Nó lật từng trang ra .

- Đây ....

- Thế mày đã biết chia động từ to be chưa ?

- Chưa .Nó đáp cộc lốc .

- Xời ạ nữa ... Dương đập đầu xuống bàn . " Trả lời 1 cách ngây thơ kinh khủng " . Được rồi tao sẽ dạy mày . Bắt đầu . Dương nói vàu vàu từ đầu đến cuối . Nó cố gắng lắm mới dỏng tai lên mới nghe được Dương nói gì . Nó còn phải đọc bao nhiêu từ khó đến méo ả mồm mà có nhét được chữ nào vào đầu đâu . Dương cũng nhiệt tình trong giảng dạy nên cũng đủ kiên nhẫn để " xử lý" 1 học sinh như nó . Ít ra , hôm nay nó còn hiểu được cách chia động từ , quá khứ ,... Dương nằm dài trên giường , vươn vai nói to .

- 2 tiếng trên thiên đàng đã qua ! Á há há . Nó nhăn mặt .

- Con trai cười vô duyên .

- Kệ tao . Dương bật dậy .

- Tao nói mày à . Thiếu gì người tao phải nói mày .

- Nhưng ở đây có tao nới mày . Dương nói .

- Thưa mày là "với" chứ không phải là " nới" . Bộ mày là người Tây chắc mà không nói rõ Tiếng Việt .

- Ukm tao là người lai mà . Nó giật mình quay lại .

- CON LAI . Tao thấy mày có giống đâu ? Nó tròn mắt nhìn Dương .

- Mày nhìn kĩ đi !! Ai lướt qua cũng bảo tao là con lai vậy mà mỗi mình mày là không biết ... Nó há hốc mồm .

- Mày lai gì ?

- Mẹ tao là Nhật , bố tao người Việt . Hồi nhỏ tao sống ở Ý , xong chuyển sang Mỹ , bố tao chuyển công tác lại sang Canada . Rồi nhà tao có việc lại chuyển sang Anh . Chán Anh , cả gia đình tao về Việt Nam . Thế thôi . Đấy cũng là lý do vì sao tao giốt Văn đấy .

- Hờ Hờ ... thảm nào ...

- Mày ngốc quá .. nhìn kĩ tao đi . Dương ghé sát khuôn mặt mình vào mặt nó . Phải công nhận là Dương giống con lai thật nhưng sao lại mắt xanh thế kia , mũi cao như thể không phải người châu Á vậy . Tóc dựng thẳng lên không cần vuốt keo . Mái hơi lệch về bên phải trông thật hấp dẫn . Khuôn mặt trái xoan . Nụ cười nửa miệng thì hải khối cô chết ngất . Làn da trắng bóc . Đôi môi đầy quyến rũ . Càng ngắm hắn , nó càng thấy chẳng có gì mà các côgái phải chết mê chết mệt vì nó cả .

- Tao chẳng thấy cái gì cả . Nó tả lời thản nhiên . Dương thất vọng gục đầu xuống . Mặt tỏ vẻ khó chịu .

- Mày có bị thiểu năng không mà không nhận ra .

- Đâu có . Đầu tao toàn chất xám này . Nó chỉ vào thái dương . Dương lúc này chỉ muốn bóp chết nó cho rồi . Sao trên đời lại tồn tại cái loại người này được nhỉ ? Dương nhủ thầm .

- Thôi được rồi . Tay mày thế nào rồi .

- Gần hồi phục .

- Thế tức là chưa hồi phục hẳn phải không ? Dương chống tay vào eo , giọng như tra tấn nó .

- Đâu có. Vẫn hoạt động dược mà . Nó giơ cao tay , văng trước văng sau . Dương không thèm để ý nhìn thẳng vào mặt nó . Nó vẫn hồn nhiên .

- Chắc đi xe đạp khó khăn lắm đúng không ?

- Làm gì đến nỗi thế . Nó cười giả tạo . Dương chẳng nói chẳng rằng bế xốc nó lên lao nhanh xuống nhà vào Gara . Nó hét toáng lên .

- Làm gì vậy ? Thả tao xuống ngay .

- Không thì mày định làm gì tao . Dương cứng đầu.

- Mày....Nó định giơ tay lên đấm nhưng lại văng trúng tay đau . Nó kêu oai oái . Dương phì cười , nhẹ nhàng đặt nó xuống ghế . Dương chỉ bảo :

- Tao đèo mày về . Ngồi im cấm cãi . Nó im tịt vì đau quá chẳng thốt ra được lời gì . Nó lặng để im cho Dương muốn lai nó đi đâu thì lai . Về đến đầu ngõ , nó quay ra hỏi Dương .

- Thế còn cái xe đạp của tao thì sao? Nó lo lắng hỏi .

- Yên tâm ngày mai tao sẽ đi cái xe đạp của mày đến trường . Dương vỗ vai nó .

- HÂM!Mày công tử nhà giàu mà đi cái xe rẻ rách . Thôi mang giả tao .

- Không ! Bắt đầu từ ngày mai tao sẽ đưa đón mày đi học cho tới khi mày khỏi tay thì thôi . Dương đề nghị , nó cười khẩy .

- Mày bị ngớ à . Tao không cần ai hết sất . Nó từ chối . Dương nhún vai .

- Tùy mày nhưng tao thích thì ai ngăn cũng không được đâu . Dương mở cửa cho nó bước ra . Nó hùng hục vào ngõ , không thèm ngoái lại nhìn Dương nhưng nó biết đằng sau mình là 1 nụ cười đầy ẩn ý .

Cái đồ đáng chết . Nó lầm bầm , rủa thầm Dương .

************************************************** ****************

Từng tia nắng vọt qua ô cửa sổ màu trắng , chiếu vào khuôn mặt của nó . Mắt nó nhắm tịt lại , chói chang . Nó không chịu được cái ánh sáng ban ngày này được vì từ bé nó luôn luôn sống trong căn nhà chứa đầy bóng tối không 1 bóng người với đứa em gái có 2 tuổi . Nó khẽ cựa mình thức dậy . Nó ghét ngày mai . Nó ghét ánh sáng . Nó ghét tất cả những thứ thuộc về ánh sáng . Nó thích chìm vào bóng đêm . Nó là 1 thiên thần bống tối . Nó luôn là người sống trong sự cô đơn và tự lập . Đánh răng rửa mặt xong , nó lấy bộ quần áo đồng phục ra . Đang mặc thì điện thoại rung .

- A lô !

- " Xong chưa ? Lâu thế . Tao đang chờ mày ở đầu ngõ này "

- Tao bảo mày giả tao cái xe thì không nghe . Giờ cứ đứng đấy mà chờ . Nó nói bình thản . Dương còn định nói gì nhưng nó cụp máy . Hết nói . Nó nhanh chân đi xuống nhà . Anh Phong toàn đi làm trước nó nên nó lúc nào cũng thích ngủ nướng vài phút ( Hé Hé - Giống mình nà , toàn ngủ dậy muộn để trốn làm việc ) . Nó đeo cặp rồi ra chốt cửa cổng . Nó ra đầu ngõ thấy Dương đang đứng chờ ở đầu ngõ .

- Mày quá đáng lắm . Bảo là sắp trễ rồi thì cụp máy . Dương nhăn nhó đến khổ sở .

- Thì mày trả xe cho tao đây . Khỏi phải chờ . Nó sưng sỉa mặt mày .

- Thôi được rồi . Lên đi . Dương đẩy nó lên xe . Nó nặng nề ngồi lên . Dương đạp xe nhanh vù vù , nó chán chẳng buồn nhắc nhưng nó lại thấy khổ thân Dương . Nó đi đường toàn nghe thấy những lời người ta dị nghị : " Đẹp trai thế kia mà đi xe đạp " hay " Trông đẹp trai , sang trọng , dáng nhà giàu mà lại đi cái xe ghẻ lở " . Nó cảm thấy xấu hổ thay Dương , thế mà Dương vẫn mặt trơ trẵn bóng , không biết ngượng là gì mặc dù có nghe người khác nói nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản . Nó khẽ thở dài .

- Rồi ! Xuống đi . Tao đi gửi xe . Nó nhảy phốc xuống , lầm lì đi lên lớp

Ế ... Hôm nay đi muộn vậy ta ? Minh hỏi nó .

- Mắc mớ gì tới mày . Nó vung cặp xuống .

- Ây dà . Nghe nói là mày được thằng Dương đèo đi học bằng chiếc xe đạp của mày hả ?

- Ukm . Có chuyện gì sao ? Lắm mồm mép đến thế là cùng . Nó khó chịu .

- Khiếp . Quan tâm có tí chút thôi cũng nheo nhẻo lên . Minh ném cho nó 1 câu rồi quay lên . Đúng lúc Dương bước vào lớp .

- Này . Mày làm gì mà để Long tức giận kìa . Vũ hỏi Dương vẻ châm trọc . Dương tròn mắt . Lắc mạnh đầu .

- Đâu có đâu . Bình thường mà .

- Thế à? Nhìn mặt nó kia kìa . Đỏ au au lên . Dương nhìn theo tay Vũ chỉ . Thấy mặt nó đỏ như gấc thiệt . Dương bối rối gãi đầu hỏi nó.

- Mày bị sao vậy ? Bộ tao làm gì không đúng ý mày à?

- Đúng đấy ! Nó cáu giận quát .

- Ớ ...

- tao làm gì làm mày phật lòng à ? Dương hỏi thản nhiên . Nó quay đầu qua 1 ben , lạnh lùng .

- Mày không nghe thấy người ta nói gì mà à ?

- Có ! Nhưng sao ? Dương gật đầu . Nó điên máu quay mặt ra chỗ Dương .

- Thế mà mày không có phản ứng gì . Mày làm tao xấu hổ lây . Nó quát vào mặt Dương . Dương cũng hơi bối rối trước câu nói của nó . Hắn nhìn quanh , cuối cùng thì cũng nhìn thẳng vào khuôn mặt nó hằm hè .

- Chỉ cần tao được bên mày thì cái gì tao cũng sẽ vượt qua . Hì . Dương cười ngây ngô , nó hơi ngạc nhiên . Chưa hiểu hết ý nghĩa , nó nhăn nhó khó chịu . Dương biết thừa là nó có hiểu gì đâu . Cốc nhẹ vào đầu nó 1 cái , Dương nói đùa .

- Ngốc !! Nói rồi Dương ù chạy . Mặt nó thẫn thờ . " Ngốc cái con khỉ nhà mày " Nó cau có .

__________________________________________________ ________________________

- Hôm nay đến phiên mày cả Dương trực nhật đó .

- Ừa . Mày có mang chổi đến cho tao không đó .

- Có chứ ! sao tao quên được . 2 đứa bây ráng ở lại mà ... Minh liếc đểu Dương , Dương cúi gầm mặt xuống .

- Mà gì ? Nó thắc mắc .

- Không phải chuyện của mày ! Phắn đê . Minh cười đùa .

- Cái thằng ... Nó vênh mỏ lên . Minh tức tưởi chạy khỏi lớp . Không quên ném lại 1 câu .

- Ở lại nha con !! Ha Ha

- Ơ... Mày...Nó chống tay vào eo , mặt nóng phừng phừng . Dương ngồi dậy , giật cây chổi trên tay nó .

- Đưa đây ! Mày lau bảng đi . Tao quét lớp cho . Rồi tao cả mày khiêng lại bàn ghế .

- Ế

- Ế cái gì ?

- Sao hôm nay mày tốt thế . Quét nhà cơ đấy .Cho tao làm công việc nhẹ nhất .

- Tay mày đang đâu không thấy à ?

- Hồi cấp 2 mày đâu thế đâu . Tự nhiên lớp 10 tốt ghê . Nó khích đểu Dương . Dương vênh cái mặt lên .

- Nằm mơ . Đấy là năm cấp 2 . Bây giờ thì ... Dương ngập ngùng , nó hếch cái lông mày lên kiêu căng . Thôi đi , không làm thì khỏi về nhá . Tao bỏ mày lại đây đó . Dương quát nạt .

- Được rồi . Làm gì mà giữ như hổ vồ thế hả ? Nó nhăn nhó .

- Ai là hổ hả ? Dương làm mặt ngầu .

- Mày !!

- Cái thằng ... Dương cầm chổi đuổi nó quanh lớp . Cả 2 cả giờ chẳng làm được cái gì , lau được cái bảng chấm hết . Thời gian còn lại đuổi nhau thoải mái . Sân trường thường ngày yên ắng , hôm nay lại có tiếng cười vang khắp trường phát ra từ khối lớp 10 . Ánh nắng mùa thu cùng hòa với tiếng cười ngây thơ của 2 đứa . Nó dường như đang mỉm cười như chúc hạnh phúc đến 2 đứa . Đặc biệt là Dương , không nói cũng biết Dương vui vẻ đến cỡ nào . Lần đầu thấy người nó thích mỉm cười tươi rói với mình . Dương ngây ngất trong nụ cười đó . Ánh mắt long lanh in hình dáng của 1 người vì Dương biết : " Trong mắt Dương chỉ có mỗi nó " .

2 đứa thấy cũng muộn rồi nên lứg thững đi về . Dương dắt chiếc xe đạp của nó ra ngoài cổng .

- Xem hộ mấy giờ cái ? Nó hỏi .

- Vừa xem xong lại hỏi . 2h chiều .

- Chà . Có lẽ khi nào tay tao khỏi tao sẽ đi làm lại thôi . Nó suy nghĩ , tiện thể cũng trèo lên xe luôn . Dương quay phắt lại , quát .

- Hấp à ?! Thế ai dạy tao dạy hả ? Nó nhăn nhó đến khổ sở .

- Mày cứ từ từ thôi nào . Tao sẽ thu xếp giờ làm hợp lý . Tao chỉ làm 3 , 5 thôi . Tao dạy mày 2 , 4 ,6 nên tao nghỉ . Thế được chưa ?

- Ừa , nghe thế còn được . Tưởng mày làm cả tuần thì chết tao à ?

- Hôm nay là thứ mấy ý nhỉ ?

- 6 . Hôm nay mày dạy tao học .

- Ừ nhỉ . Mang sách vở chưa đấy . Về nhà tao học đó . Nó hỏi .

- Cái gì ? Về nhà mày á ? Ôi chết em rồi . Đừng làm gì em nhá . Hàng em không đẹp đâu mà sờ . Tránh ra !! Dương giả bộ điệu đà , nó đỏ mặt vì những lời trêu ghẹo của Dương . Nó nhéo vào mạng sườn Dương cái .

- Quỷ giặc !!

- Há há há Há há há . Dương cười ngon lành làm nó cũng phải cười theo . Người đi đường ai đi qua cũng phải nhướng mắt lên nhìn hai tụi nó . 2 anh chàng đẹp trai ngồi trên chiếc xe cào cào , nói chuyện 1 cách thân thiện như thể là người yêu làm cho những suy nghĩ người qua lại gọi là hơi hơi " đen tối '' . ( Chắc các bạn cũng biết cái gì chứ gì )

__________________________________________________ ________________________

- Yến !! Uống đi chứ ? Yến giật mình .

- Cái gì vậy ?

- Uống đi ! Ngồi thẫn thờ làm cái gì vậy .

- Ừ . Tớ xin lỗi . Tớ đang nghĩ 1 vài chuyện ý mà . Yến cười hiền hậu , ánh mắt vẫn lặng lẽ hướng ra mặt đường . Trông đầu Yến giờ đặt ra hàng loạt câu hỏi chạy đua nhau trong tâm trí . " Long là ai ? " , " Có phải người Dương thích không " " Họ có quan hệ gì với nhau " " Sao ngày nào Dương cũng quấn quít lấy Long " " Ai vậy " .

- Á các cậu này ! Dạo gần đây tớ thấy Dương hay quấn quít 1 thằng nhóc lắm .

- Ừ . Nghe nói thằng ý học giỏi gần nhất khối 10 . Mỗi tội liệt môn Anh .

- Hờ . Cũng đẹp trai đấy . Dễ thương phết .

- Ờ mà hay rằng 2 người đây bị bắt học chung nhóm với nhau đây . Trong lớp còn ngồi cạnh nhau cơ mà .

Đám bạn Yến vui vẻ tán gẫu mà không thèm để ý đến mặt của Yến lúc này . Năm sbắt được thông tin này , Yến nhất định phải khám phá ra . " Long là ai " . " hắn có cái gì mà thu hút Dương đến vậy ? "

__________________________________________________ ______________________

- Làm gì mà lâu thế ? Nhanh lên cho người ta còn về . Dương hét loạn cả nhà lên . Tức tối , chưa bao giờ Dương phải chờ lâu đến vậy . Kỉ lục chờ lâu nhất của mình cũng là 1 -3' , chứ chưa bao giờ phải chờ hơn 1 tiếng thế này . Đối với Dương thế là quá giỏi rồi . Nó đọt nhiên từ đâu phi vèo ra . Thở hồng hộc , quần áo thì lấm lem . Tay chìa ra 1 tập sách vở .

- Trong thời gian ôn thi giữa kì I , mày cứ đọc hết mấy cuốn sách này .

Thì ra , nó dành hơn 1 tiếng để tìm mấy cuốn sách nhỏ bé này cho Dương . Dương lòng dang trào 1 cảm giác xúc động . Muốn chạy lại ôm nó quá . Dù chỉ là 1 hành động nhỏ bé nhưng nó đã giúp ai thì sẽ giúp đến cùng , đây cũng là lý do mà Dương yêu nó vô cùng . Nó tuy còn ngây ngô , chưa biết mối tình đầu và nụ hôn đầu tiên là gì nhưng ... Dương vẫn mãi yêu nó . Dương nhẹ nhàng nhận lấy cuốn sách nhỏ bé . Giơ ngang vai mình .

- Cảm ơn mày ! Chắc chắn tao sẽ đọc hết .

- Ừ ! Cố gắng nhé . Tao và mày chắc chắn vượt qua được kì thi cuối kì . Hơn cả mong đợi của thầy . Ok? Nó nhăn nhở cười , tay làm hình chữ V . Dương gật đầu . Tay cũng giơ lại hình chữ V .

- Được thôi khó gì đâu .

Cũng kể từ đấy , ngày nào chúng nó cũng họp nhóm đều đặn . Không 1 ngày nào nghỉ . Tiếng Anh của nó khá hơn nhiều . Toán và Văn của Dương cũng được thầy cô khen ngợi là có tiến bộ . Dương đêm nào cũng giở ra đọc mấy cuốn sách nó cho mượn . Nói thật , từ bé đến lớn . Chưa bao giờ Dương đọc vào 1 cuốn sách mà đọc hàng đêm thế này . Mói đọc được vài chữ lại ngáp ngắn ngáp dài rồi ... lăn xuống ngủ khò . Đọc truyện còn được chứ sách á ... Dương cho lướt . Nhưng lạ , từ khi nó cho Dương mượn sách . Ngày nào cậu ấm nhà ta cũng chăm chỉ đọc sách rồi nghiền lúc nào không hay . Thế rồi , kì thi cũng đến . Trường nó thi cuối học kì luôn . Giữa kì không thi . Chỉ kiểm tra 1 tiết thôi ( Nói thế cho oai thôi , chứ 1 tiết cũng đủ vỡ mõm rồi ) . Chúng nó thì nô nức đua nhau mang 1 tập sách đến lướp ngồi lẩm bẩm .

- Ờ ... Ngành thân mềm có khoảng... ờ ... khoảng 70 loài ... ờ ờ ...Trong đó có ... ờ ờ ....

Dương cũng không kém , mang tận mấy quyển sách nó cho mượn lên lớp đọc . Cả lớp hết sức ngạc nhiên . Đứa nào cũng tròn mắt lên nhìn Dương cứ như cả trái đất nhìn thấy thiên thạch bay xuống vậy . Ngạc nhiên hơn hết là mấy đứa bạn Dương . Há hốc mồm ra có , ngã nhào xuống đất cũng có . CHUYỆN ĐỘNG TRỜI CHĂNG ?? Ai cũng sửng sốt , tất nhiên trừ 1 người không hề có biểu hiện gi mà ngược lại còn hài lòng . Nó nghiêm chỉnh tiến đến Dương .

- Nhớ nhắc Anh đó . Tao sẽ nhắc mày Toán và Văn . Ok ?

- Ok . Làm được thôi mà . Dương cười mỉm hiền hậu làm mấy chàng trong lướp gần đấy ngã ngửa ra đằng sau . Vừa mới tán được tí thì thầy vào vả phát đề . Chúng nó mỗi đứa nhận đề rồi truyền tay . Đứa nào cũng vui vẻ làm bài . Quá dễ . Hơn cả sức tưởng tượng của tụi nó . 3 tiết trôi qua là 3 tiết nặng nề nhất . Các môn phụ thì quá dễ , nhưng chưa bao giờ đề 3 môn chính lại dễ đến cỡ vậy . 2 đứa nó cũng thùa sức để làm . Rồi 225' trôi qua , chúng thở phào nhẹ nhõm .

- Vậy là xong nhá ! Tao trả mày sách này . Dương chìa sách ra giả nó , nó lắc đầu , đẩy sách về phía Dương .

- Tặng mày đó . Cố gắng học thêm Văn và toán đi . Dù sao nó cũng giúp mày học tốt thêm mà .

- Tặng ... tặng... ta... tao .. thật á ?!

- Thật . Tao hơi đâu đùa mày . Nó tỏ ra nghiêm túc , Ánh mắt nghiêm nghị . Dương chớp mắt liên tục. Mỉm cười . tay xoa đầu nó .

- Mày dễ thương ghê . Dương nối rồi ù chạy , nó khựng lại trước câu nói của Dương . Mặt nó trắng bệch rôì chuyển sang đỏ ửng . " Nói cái gì thế ? " Nó chưa giểu hết câu nói của Dương . Chưa hiểu .

Sang tuần , thầy giả bài kiểm tra . Mặt có vẻ vui vui . Thầy tươi tỉnh nói .

- Thâyd hài lòng về điểm kiểm tra của lớp ta . Đứng thứ nhất trường luôn đấy . Đám học sinh reo hò rú lên .

- Và đặc biệt là 2 em pOw và Long . 2 em đã rất cố gắng trong kì này .Cả lớp nhướng mắt ếch lên nhìn 2 đứa nó . Thầy đập bàn bảo cả lũ quay lên . Thầy còn báo cho 1 tin vui .

- Năm nay . Do có việc bận nên nhà trường không thể tổ chức đi thăm quan được .

Đám học sinh nhao nhao . Thất vọng tràn trề . U buồn ủ rũ . Nhưng thầy bỗng nói lớn .

- Nhưng ... lớp ta sẽ tự tổ chức đi tham quan . Nói xong , cả đám học sinh giật nảy mình . 1 lúc sau , tự nhiên hét loạn lên .

- AAAAAAAAAA thầy ơi ... em yêu thầy quá đi mất . Yeah ! Oh yeah !!

- Sao phải xoắn !? Đi thôi thầy ơi . Cả lớp bắt đầu ồn nên thầy phải đập bàn khuyên chúng trật tự .

- Vấn đề là ta phải góp tiền tổ chức . Ai sẽ là người đi thuê xe . Thầy có vẻ mặt lo lắng . Tự nhiên Tú Quân đứng dậy , chỉ vào Dương nói .

- Theo em , ta nên đi Nha Trang hay hạ Long vì Dương có 1 căn biệt thự ở đó . Cả với nhà Dương có cả 1 kho xe ô tô ạ .

- Hả ?? Dương há hốc mồm , nó quay snag nhìn Dương .

- Thật hả Dương ? Thầy vui vẻ hỏi .

- Dạ ... Dương đứng dậy . Đúng .. là ...thế ...ạ ... nhưng ... em chỉ sợ không đủ thôi ạ .

- Thôi mà ... khao cả lớp 1 chuyến có sao đâu . Cả lớp lại nhao nháo lên . Thầy lại phải đập bàn , Dương bối rối.

- Nhà em có đủ xe không ?

- Dạ có ạ .

- Bao nhiêu cái vậy ?

- Của ai ạ ? ( Híc )

- Của em ...

- Dạ có khoảng ... 10 chiếc ô tô đua , 8 chiếc mui trần , 9 cái mecedes , 4 cái BMW , 7 cái xe limo , 6 chiếc xe phân khối lớn . 1 chiếc SH , 3 chiếc LX , 1 con librety . Và 2 xe 50 chỗ ạ .

- AAAAAAAAAAAAAAA Tởm quá !! Cả lớp hét to , nó tròn mắt nhìn pOw . Nhà gì mà lắm xe thế ? lại còn có 1 mình hắn nữa chứ ? Không tin được . Cả lớp tròn mắt nhìn Dương , Dương nhăn nhó .

- Làm gì mà nhìn dữ vậy ?

- Vì ... vì ... nhà giàu quá .

- Điên ...

- QUAY LÊN . thầy quát nạt . Vậy Dương , em có thể cho lớp " mượn " xe 50 chỗ đi thăm quan được ko?

- dạ không thành vấn đề .... Nhưng mà ... em chỉ sợ .... biệt thự nhà em không đủ thôi à . Thầy bảo Tú Linh , Linh Vũ , Trường An và Mạnh UQân ý ạ . Nhà tụi nó cũng giàu có lắm ạ . Dương gãi đầu , bọn bạn nhếch môi .

- Nó nói điêu đấy thầy !! Nhà tụi em chỉ bằng có 1/3 nhà nó thôi . Cái thằng này .... Bị dồn quá sức , Dương kết cục cũng chịu thua .

- Được rồi nhưng căn biệt thự nhỏ lắm . Chỉ có 6 phòng khách , 7 phòng tắm , 2 Gara , 50 phòng ngủ , 1 phòng hát karaoke , 1 phòng tập thể hình , 2 bể bơi , 1 bãi tắm ngoài biển riêng 4 cái phòng ăn thôi ạ , và 1 rập chiếu phim thôi à .

- Trời ơi !! Thế mà bảo nhỏ á ? Cả lớp hét to .

- Rõ là thế mà .

- Biết đấy gọi là gì không ? Nó hỏi .

- Là gì .?

- Lâu Đài !Cả lớp đonngf thanh . Thầy phải phát cười với đám con nít này quá .

- Vậy Dương ... có đồng ý không ?

- Có chứ ạ . Miễn là cả lớp vui là được rồi .

- Vậy! Nhất trí đi vào thứ 4 đến chủ nhật nhé ?! Chuẩn bị quần áo đi .

- Yeah !! Cả lớp nhốn nháo . Nó vui vẻ cười to , Dương rút điện thoại ra gọi ai mà nói liên thoáng đầu dây bên kia thì vâng vâng dạ dạ . Đôi khi Dương quay sang nhìn lén nó rồi lại cười thầm .

Tin tức hội lớp 10a1 đi thăm quan tuần sau lan nhanh ra khắp các lớp khác và tất nhiên ... chuyện Dương đọc sách cũng hấp dẫn không kém . Yến cũng đã nghe chuyện kể lại . Nghĩ thì chắc chỉ có cái cậu nhóc tên Long mới có thể làm xoay chuyển được Dương như xoay chuyển được thế giới vậy . Trong lòng Yến bây giờ có 1 cảm giac svô cùng khó chịu . Muốn nó biến mất lắm nhưng không được . Ghen . Yến bắt đầu thấy ghét cái cậu Long liếc gì đó rồi đó . Khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #khuog