bão nghiêng đêm
hãy nghe cơn bão nghiêng đêm của lê cát trọng lý khi đọc nhé, tuyệt vời lắm đó.
______________________
một đêm sấm đổ trắng trời, gió ôm mưa vào lòng mà cuốn từng cơn từng cơn khiến cho những chú kiến chăm chỉ bận rộn cũng phải bỏ dở công việc mà về với tổ ấm, ôm trong lòng niềm tin rằng tổ ấm đó sẽ mang lại cho chúng sự bình yên, nhưng nào hay biết rằng nước đã cuốn trôi hết tất cả.
những đứa trẻ non dại va vội vã vào lòng người mẹ hiền đang lo lắng chột dạ, những kẻ si tình chợt va vào nhau tạo nên mấy tiếng yêu thầm đến giọt sấm vỡ nghe cũng xiêu lòng đến lạ. chỉ có em, lưng va nhẹ nhàng vào một góc tường, căn phòng không mấy ấm cúng, và bàn tay em lạnh cóng những mối tình đan xen.
nhưng em cũng là kẻ si tình đấy thôi, si tình trong chớp nhoáng, thấp thoáng mấy tiếng điêu linh. em thắp lên cây đèn ngủ, ánh sáng màu vàng mờ ảo cũng khiến tim em ấm lên đôi chút, nhưng bàn tay em thì không.
vì bàn tay em cứ níu giữ hoài một đơn tình. tình đơn côi, quạnh hiu như cánh đồng hoang phảng phất gió heo may về, tình chột dại, vỡ vàng như cánh bướm gắng vỗ về trong bão đã sớm vỡ làm đôi, tình đăm chiêu, cổ xuý những niềm tin bồng bềnh như cánh mây vội vàng đi khi cơn bão đến, tình hư ảo, vô thường như cánh hoa hồng đã sớm lụi tàn, nay chỉ còn màu xơ xác đến đáng thương.
trời vẫn trắng, mặt đất chốc chốc vẫn gầm gừ, rung chuyển. mưa vẫn đổ, ngày càng nặng hạt, vốn chỉ khiến tim em càng thêm chùng xuống, chìm đắm vào miên man. cho dù biết rõ miên man chỉ là cái nhìn mờ ảo của hàng nghìn con dao thèm khát da thịt em, thèm những ngày máu đổ loang trời, và vì tinh tú ấy sẽ nuôi dưỡng cho những hàng cây lá đỏ, chết vì tin, nhưng lại sống vì tình.
em nhớ mùi hương vấn trên cổ áo anh một cách lạ kì, kể từ khi nến thơm của em đã vơi hết. nhắm đôi mi trĩu nặng, em mường tượng đến những viễn cảnh đẹp hơn, một đồi hướng dương ngát trời, chim ríu rít vỗ về từng ngọn gió thanh, bầu trời sẽ trong xanh đến mức không một đám mây nào có thể từ chối cả. thiên đường đó như có em, anh, và cái hôn ngọt xớt ta vẫn đang trao nhau nồng nàn, âu yếm.
nhưng vốn dĩ mùi hương thanh nhã kia, em chỉ được nghe kể lại từ những vợn lá xanh rờn, chúng tấm tắc khen như thể vừa được nếm thử hương vị mỹ mãn của trời đất. đến làn gió phôi phai tóc em cũng kể rằng, chàng toát ra mùi hương tựa như những bông tu-líp thanh thoát nở rộ, rực sắc xuân cả một vùng trời.
em thẫn thờ, bờ môi đỏ mọng nay còn xót chút khô khốc nhạt nhoà, cánh mắt em lúc nào cũng tràn trề nước mắt, và hẳn em đã bỏ lỡ rất nhiều đêm yên giấc. từ khi vấn tơ vương chằng chịt trong tim, em đã không còn là lee donghyuck của những chiều hoàng hôn buông nhẹ nhàng, êm thoả nữa. hoàng hôn em bây giờ, mang một màu sầu đau u tối, và cái cách hòn lửa đỏ nặng nề rơi xuống chân trời thôi, cũng khiến con người ta suy nghĩ thật nhiều.
chúa ơi, cái niềm đớn đau vì tình này đã lấy đi của em bao nhiêu hoài bão tuổi trẻ, bao nhiêu tâm tư ngọt ngào, bao nhiêu nụ cười thơ ngây của em mất rồi? chúng vơ vét hết tất cả những tinh tú như những vì sao trẻ vội trong đôi mắt em, để lại
lỡ làng nước mắt, những suy tư về cái chết, và một niềm chớm hi vọng như là ngọn nến cuối cùng còn le lói trong tim.
ước chi ta chết, để quên đi cái chết. mong chi ta chết, để những tơ vương theo xác ta mà tan biến.
trời vừa thôi mưa được một chốc, thế mà em vẫn không thể thôi buồn. thế là, em lại đắm vào cơn say mỗi đêm chán chường trống vắng, lại đếm những nỗi sầu, để quên đi nỗi sầu...
###
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro