hồ lửa
em vươn đôi bàn tay lệ nhèm, chạm vào đôi mắt màu xanh lục của gã, từ đâu giọt lệ đỏ rơi vào khuôn mặt lệ diễm gã thường khen, với tầm nhìn từ em, em chắc chắn chẳng một ai ngoài em có thể thấy cái đường nét sắc bén trên mặt gã mà chẳng ai có thể kiềm lòng. đôi mắt gã mê luyến em chẳng giây nào ngưng. cứ thế gã đưa em vào chốn tuyệt vọng đến chạy theo hương hoa gã đem lại. em thường gọi gã là quý ngài.
gã mang em đến một vùng đất tối tăm, xa tít trên ngọn đồi là căn nhà của gã mỗi khi gã ra ngoài săn mồi, gã bảo nơi này đầy mùi của gã, hẳn em sẽ lắc lư lắm.
gã chẳng nhèm nhẹm với em nữa, gã toát lên vẻ băng lanh cùng vẻ mặt em chưa từng thấy, em cùng gã đi mòn theo con đường gã chỉ, lên trước cổng nhà ở trên đồi cao.
chân em vừa bước vào, căn nhà bóc cháy thành đống lửa đỏ rực một khung trời, em nhìn sang gã, gã cười và bảo hãy nhảy vào, nơi có lửa thiêu đốt chúng ta.
lòng em mong lung rồi mới đến hoảng sợ, em hỏi gã
"ngài là ai?"
gã chẳng nhìn em mà vực một tay, từ đâu gã bay lên cao, cho em thấy những thứ em chưa từng thấy, gã chỉ vào một cái cây và bảo
"nơi đó, cũng sẽ cháy"
gã tiếp tục lời nói gã chưa từng nói cùng em, gã bảo
"toàn bộ mọi thứ dưới chân em, cũng sẽ cháy"
tầm nhìn gã hướng lên trời cao, gã chỉ tay lên và bảo
"bầu trời, sẽ gần như biến mất"
gã thoáng gật đầu, gã tiếp lời
"không, màu đen"
gã cười khi nhìn vào khuôn mặt nỉ non, cùng tiếng khó ức ổi của em, gã lấy dùng tay xoay đầu em khi em và gã vẫn còn lơ lững trên không. mi mắt em hoảng loạn, nhìn đâu cũng là đám cháy.
em phiêu du khắp chốn cùng gã chạy khỏi đám lửa tàn dưới chân. cuối cùng em cũng chẳng hiểu em chính là con mồi đặc biệt mà gã săn hay chăng.
gã đưa em đến hồ nước chết, thả em xuống từng chút, thâm tâm em chưa một lần có thể hiểu hàng động mà gã đang làm, gã bảo, dù có chết em vẫn nên ở đây, ít nhất gã cơ thể thấy em toàn thân chết dưới cái hồ gã tạo, gã bảo gã sẽ chẳng tìm em với thân thể cháy thành tro đâu.
chân thật một chút, em cảm nhận làn nước lạnh lẽ nơi đầu ngón chân, từng chút một thân em hoàn toàn ngâm trong dòng nói lạnh lẽ. tầm nhìn xung quang em chính là một màu đen kịt, tối tâm hơn những ngày em chưa gặp gã gấp bội lần. có lẽ, đây chính là cảm giác tội lỗi nhất mà em từng trải qua.
em vườn quang dòng nước với hy vọng gã đến tìm em lần nữa, dẫu em vẫn chính là mồi săn của gã.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro