Chap 14 : Hạnh Phúc Của Chị Là Được Chăm Sóc Em
Lalisa quả nhiên đoán không sai, muốn kết hôn với con gái của Park gia không đơn giản như vậy.
"Mang thai à ?" Trên màn hình máy tính, sắc mặt Jisoo không chút đổi sắc, ngay cả động đậy cũng không : "Cậu vẫn còn nhớ rõ cậu đã đồng ý những gì với tôi chứ ?"
"Nhớ."
"Rất tốt."
"Thật xin lỗi, có chuyện không thể khống chế." Nhưng mà cô cực thích cái loại không thể khống chế này, "Tôi muốn cưới cô ấy."
"Vậy thì cưới đi." Jisoo cúi đầu nhanh chóng lật xem giấy tờ, như không thèm để ý.
Nếu là Jisoo thật sự nói cưới liền cưới, chỉ sợ phiền toái càng lớn, Jisoo rất thương cô em gái này, Lisa vô cùng rõ ràng. Jisoo biểu hiện chị càng bình tĩnh thì càng không đoán ra được.
Lisa lẳng lặng mở miệng : "Chị có điều kiện gì, có thể nói đi."
Jisoo lúc này mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt cứng rắn mới thoáng qua nụ cười : "Ừ, tôi thích nghe cậu nói câu này."
Dĩ nhiên là thích, lần trước Lisa nói câu nói này thì Park đại chủ tịch đã tặng cho cô nhiệm vụ mà để hoàn thành dường như không tưởng. Ít nhất lần này ... được rồi, cô đã chuẩn bị tinh thần, biết là không dễ dàng rồi, "Mời nói."
Jisoo đặt bút xuống, như suy nghĩ thâm sâu mà nói : "Tôi cảm thấy năng lực của cậu cũng không tệ lắm, đã như vậy thì tốt. Vậy sau khi tốt nghiệp, cậu đến PSC làm việc thì thế nào ?"
Sắc mặt Lisa tái nhợt, bình tĩnh suy nghĩ thật lâu mới mở miệng : "Trừ điều này ra."
"Cậu quả nhiên đúng như lời Chaeyoung , tính khí thật bướng bỉnh." Jisoo gật đầu một cái, hiểu rõ Lisa sớm tính toán không muốn dính dáng đến công ty của Park gia, tránh cho tương lai có người nói cô dựa vào quan bám váy vợ .
"Vậy cũng tốt, đổi đi, tôi muốn sính lễ là 100 triệu USD ."
Đôi mắt đen nhánh của Lisa lóe lên : "Được, nhưng hiện tại tôi chưa có, cho tôi chút thời gian."
"Yên tâm, tôi là người không biết quan tâm đến người khác sao ? Cậu không phải đưa cho tôi 100 triệu tiền mặt mà là dùng cách khác."
"Cách gì ?"
"Cậu biết tập đoàn V ở Pháp sao ?" Thấy Lisa gật đầu, Jisoo mới nói tiếp : "Gần đây họ đang chuẩn bị một dự án."
"Vâng, tôi có nghe qua." Sao cô không biết được ?
Tập đoàn V là tập đoàn đứng số một, số hai toàn cầu, nghe nói gần đây đang chuẩn bị một hạng mục đầu tư lớn, số tiền khổng lồ. Hơn nữa đang cần tìm một đối tác hùng hậu và có thực lực để hợp tác, rất nhiều tập đoàn đang theo dõi, có thể nói là đang cạnh tranh với nhau cực kỳ kịch liệt.
"Tôi đối với hạng mục đầu tư đó có hứng thú." Ngón tay Jisoo gõ nhẹ trên mặt bàn, "Nếu như hợp tác thành công, mang tới lợi nhuận bằng mức tôi đã đưa ra với cậu. Cậu sẽ dùng dự án này làm sính lễ đi, thế nào ?"
Thật là nhẹ nhàng mà đưa ra yêu cầu khó khăn như thế kia, Lisa sâu sắc cảm thấy, vị trí chủ tịch Tập đoàn PSC mà Jisoo đang ngồi quá đúng đắn.
Điều kiện này, được cô lựa chọn sao ? Căn bản không có ! Muốn kết hôn với bảo bối của Park gia cô đã sớm chuẩn bị tinh thần. Có điều kiện là tốt rồi, cô chỉ sợ Jisoo không nói gì, như vậy càng nguy hiểm hơn.
Về phần V tập đoàn, có thấy cô trẻ tuổi mà khinh thường không chịu đàm phán với cô hay không là chuyện của cô .
"Chị cứ vậy dám chắc tôi có thể làm được ?"
"Tôi tin tưởng, cậu có thể cho tôi một kỳ tích, không phải sao ?" Jisoo cười đến nhẹ nhõm có vài phần vui thích ?
"Được, tôi đồng ý với chị."
"Tình hình cặn kẽ tôi sẽ chuyển qua đường bưu điện cho cậu, trợ lý thay mặt tôi cũng sẽ đến chỗ cậu. Tôi sẽ bảo hắn giúp đỡ cậu hiểu về tình hình của PSC . Nhưng kế hoạch, phương án là do cậu làm, Lisa , tôi chờ tin tốt từ cậu." Từ từ nở nụ cười nhẹ : "Ừm, đừng nói tôi không quan tâm, thù lao có thể đợi sau khi hai người kết hôn tôi sẽ đưa, tôi sẽ vô cùng tín nhiệm cậu."
Jisoo thật đúng là săn sóc ! Lisa đóng laptop lại. Dĩ nhiên sau khi cưới mới đưa, vì hạng mục đầu tư trong thời gian ngắn mà có thể lấy được thì không phải là kỳ tích mà là thần thoại. Mà Park Chaeyoung đang có thai , không thể chờ lâu mới có thể kết hôn.
100 triệu USD thù lao không ngoài ý của cô , đời là vậy, nếu chị lấy đi vật yêu quý của người ta thì tất nhiên chị phải bỏ giá đắt. Huống chi lần này thứ cô muốn là thiên kim tiểu thư được Park gia nâng niu trong lòng bàn tay. Nếu họ có muốn hơn nữa cô cũng phải cam nguyện.
Vợ chồng họ Park sau khi nghe tin con gái mang thai xong, mặt Park Jiyeon chốc lát đen hơn một nửa. Vốn là trông chờ khi cảm giác mới mẻ sẽ qua đi, bọn họ sẽ tự nhiên mà chia tay, ai ngờ... Nghe nói bọn họ ở Pháp đã đăng ký kết hôn, ông càng tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên.
Con gái của Park gia sao có thể đơn giản mà đăng ký kết hôn được ? Nhưng sự thật vẫn là sự thật, Park Chaeyoung luôn làm theo ý mình, huống chi Jisoo đối với điều này một câu cũng không nói. Park Jiyeon cảm thấy vô cùng bất lực, cho nên Park phu nhân mang theo thím Joon , người đã phục vụ ở Park gia mấy chục năm đi Pháp chăm sóc con gái thì ông trầm mặc cũng không phản đối.
Thật ra thì, ông càng muốn đi theo hơn ... nhưng mà, haizzz ... mất mặt.
Park phu nhân cùng thím Joon mang theo vô số thuốc bổ quý hiếm đắt giá đến Paris, chuẩn bị cho Chaeyoung bồi bổ thân thể. Thời điểm bọn họ đến thì đôi vợ chồng mới cưới đã dọn về biệt thự mới mua.
Đây là căn biệt thự hai tầng rưỡi, là Lisa mua dùng để kết hôn và sinh con. Diện tích không quá lớn 120m2 ở phía Tây Paris. Rất gần công ty của Chaeyoung để dễ dàng cho công việc của nàng . Nhà tuy không thể sánh bằng khu nhà cao cấp của Park gia ở Hàn Quốc , nhưng thật đẹp và thoải mái. Quan trọng nhất là trước nhà còn có một vườn hoa nhỏ, sau này đứa bé ra đời không lo không có chỗ nghịch ngợm. Ngay cả người luôn soi xét như Park Phu nhân nhìn vị trí và cách bày biện căn nhà xong cũng không nói gì thêm nữa.
Park phu nhân và Lisa trước sau như một vẫn khách khí lễ độ như vậy, thím Joon ở Park gia nhiều năm rất rõ ràng mối quan hệ của bọn họ nên cũng im lặng làm việc. Ba người đều tập trung vào Park Chaeyoung .
Ông bà nội của thím Joon quê ở Gangwon có bí quyết làm món canh hầm vô cùng tuyệt diệu. Từ mười mấy tuổi theo chồng đi Seoul vẫn làm việc ở Park gia. Sau khi chồng qua đời, bà lại không có con cái nên chuyên tâm làm việc ở Park gia. Khi Park phu nhân mang thai, thực đơn cũng do một tay bà chuẩn bị. Chị em nhà họ Park sinh ra đều rất khỏe mạnh, cứng cáp cho nên lần này Park Phu nhân đặc biệt dẫn bà đến để chăm sóc thân thể cho Chaeyoung thật tốt.
Park phu nhân vốn đối với con rể này vô cùng bất mãn, nhưng ngại vì con gái đã đồng ý cho bọn họ. Hơn nữa, đã đăng ký kết hôn, con cũng sắp có, không vui vẻ thì biết làm gì nữa ? Nhưng sự thật mặc dù đã tiếp nhận nhưng không muốn thể hiện ra ngoài, cho nên họ vẫn duy trì vẻ mặt khách khí.
Nhưng một tháng sau, suy nghĩ của Park phu nhân đã hoàn toàn thay đổi.
"Đây là hạt sen hầm gà ? Tất cả đều là vị gà ăn vào tôi đều muốn nôn." Park tiểu thư ngang ngược ném thìa, sắc mặt giận dữ.
Lisa bình tĩnh rất nhanh chóng đẩy bát cháo gà đi, dịu dàng hỏi thăm : "Nếm một chút canh xương bò, chị đã hầm 5 giờ, vừa khẩu vị."
Canh xương bò trắng như sữa, tỏa ra mùi thơm nồng, được cẩn thận lọc đi lớp mỡ, uống vào vừa nhẹ nhàng lại khoan khoái, Chaeyoung vui vẻ đón nhận.
Park phu nhân và thím Joon liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người rất ăn ý đi vào phòng bếp, thims Joon nếm thử một ngụm cháo gà vừa mới bị Park tiểu thư ghét bỏ. Trên khuôn mặt đầy vẻ bị đả kích, cháo này đun vừa lửa, thịt mềm, canh nồng, mùi vị hạt sen cùng cháo gà trộn lẫn với nhau vô cùng hoàn mỹ, vậy mà đã bị chà đạp như vậy ? Mà cái nồi nước kia lại do chính tay một cô gái chưa đến 20 tuổi làm, mà quan trong nhất, cô làm sao có thể so với thím Joon đã mấy thập niên làm đầu bếp, thật sự là ...
Cháo gà không có vị gà, Park tiểu thư, cô rốt cục muốn thế nào đây ???
Trên mặt Park phu nhân cũng có mấy phần xấu hổ, không sai, cảm giác của bà bây giờ hoàn toàn khác lúc mới đến đây.
Park Chaeyoung là đứa con gái quý giá nhất của Park gia thì không sai, cho nên bà thấy có chiều chuộng như thế nào cũng không quá đáng. Thế nhưng sau một tháng nhìn thấy con gái cùng con rể sống chung với nhau từng ly từng tý bà mới chợt có một cảm giác, Lalisa gặp Park Chaeyoung quả thật là bất hạnh !
Cái hôm họ tới, thím Joon chuẩn bị đồ ăn thật tốt để thi thố tài năng. Nhưng Park tiểu thư vừa lật tạp chí vừa nhàn nhạt mở miệng : "Thím Joon , bà hãy nghỉ ngơi một chút, để chị ấy làm."
Thím Joon đứng ở cửa phòng bếp nhìn cô gái đang cười nhẹ với mình mà có chút sững sờ.
"Để cháu làm, hiện tại khẩu vị của cô ấy có chút thay đổi, cháu quen rồi nên để cháu làm."
Bị đả kích rồi, bị đả kích rồi, tiểu thư từ nhỏ đã ăn đồ ăn của bà nấu mà lớn lên, giờ lại ghét bỏ bà. Vốn không có ý gì với Lisa nhưng giờ bà cũng lại vô cùng bất mãn.
Nhưng khi bà nhìn thấy động tác làm bếp rất gọn gàng của Lisa lại có chút xíu thay đổi về cái nhìn. Bà sống đến 56 tuổi mà lần đầu tiên mới thấy một người có thể nấu ăn với tốc độ nhanh thế, thuần thục như thế, đẹp như thế.
Đương nhiên khi món ăn được bưng lên, nhìn màu sắc xinh đẹp, mùi vị tuyệt vời không thể không khiến bà rửa mắt mà nhìn.
"Ghét, canh cá gì đây, người ta ăn ngán rồi." Đẩy ra.
"Sườn gì đây, chặt đều đều thành như vậy là thế nào ? Đây đâu có phải là cuộc tranh tài ?"
"Người ta ghét rau chân vịt, chị cho rằng băm nó thành viên thì tôi không phát hiện ra sao ?"
"..."
Trong bữa cơm, Park phu nhân và thím Joon nhìn nhau kinh ngạc. Điều này, Chaeyoung có chút điêu ngoa tùy hứng không sai, nhưng nhìn cái mặt sáng sủa thản nhiên của nàng lại như không phải là cố tình gây sự nha.
Đúng, chính là cố tình gây sự, lựa xương trong trứng gà !
Rõ ràng canh cá vừa thơm vừa nồng, sườn được chặt cẩn thận vừa miệng tiểu thư, rau chân vịt được băm nhỏ trộn với thịt hoàn toàn không có mùi. Tại sao lại thành ra thế này ?
Thím Joon tay run lên, món ăn vừa vào miệng bà cũng đã hiểu thủ nghệ Lisa so với bà tốt hơn bao nhiêu lần. Vậy mà còn bị Park tiểu thư hạch sách thành như vậy, tất cả bất mãn toàn bộ đều tan thành mây khói.
"Được rồi, Chaengie , những thứ này đều rất tốt cho thai nhi, con không cần khó tính như vậy ?"
"Con nào có khó tính ?" Tiểu thư mất hứng, bỏ đũa xuống không chịu ăn.
Ngay cả người yêu thương con gái như Park phu nhân sắc mặt cũng có chút khó coi.
"Là chị không tốt, lần sau chị nhất định chú ý." Đứa con rể bà vẫn bất mãn còn cười đến dịu dàng, gắp một miếng sườn chua ngọt : "Em nếm thử một chút đi, chị đã làm rất lâu, vị cũng vừa, em sẽ thích cho mà xem."
"Hừ !"
Lisa ôn tồn dụ dỗ đến lúc chân mày tiểu thư dãn ra, bất đắc dĩ cầm đũa lên tiếp tục ăn, vị chua chua ngọt ngọt thật ngon làm cho mặt mày cô hớn hở.
Quả thật Park phu nhân xem thế là đủ rồi.
Lúc đầu mang thai, Chaeyoung phản ứng rất kịch liệt, tính tình thay đổi lớn, hơn nữa khẩu vị càng tinh quái hơn, tùy hứng không thể chịu nổi.
Cho nên thường vào lúc đêm khuya, bọn họ sẽ nghe thấy tiếng mở cửa của Lisa để chạy ra ngoài, bởi vì Park tiểu thư đột nhiên muốn ăn cái gì đó rồi sai bảo " ông chồng " yêu quý của mình ra ngoài mua. Mà điều quan trọng nhất là Park tiểu thư cố ý muốn ăn những thứ mà trong nhà không có, mà còn tùy hứng không muốn người khác làm, phải đích thân Lalisa làm. Tính tình cổ quái đến khiến người khác phát điên.
Mỗi ngày đều đổi mới, thức ăn vô cùng đa dạng và phong phú, suốt một tháng không lặp lại món nào. Sách nấu ăn trong nhà chất thành ngọn núi. Bao nhiêu tinh hoa của thế giới tụ tập ở đây, mà nhiều hơn nữa là các món ăn từ trên mạng được in ra, đầy đủ các món tủ. Đúng là chuyên nghiệp.
Park phu nhân cũng chú ý tới Lisa , mỗi đêm khuya đều ở thư phòng mà bận rộn, trên bàn chất đầy văn kiện. Mà trợ lý Jisoo phái tới cũng đã có thói quen làm việc đêm khuya còn ngày ngủ bù, thời gian làm việc và nghỉ ngơi điên đảo.
Vừa đến lớp, vừa công việc, lại còn phải phục vụ cô vợ ngang ngược. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, mặt Lisa gầy đi trông thấy mà lại nhìn thấy con gái béo trắng như châu ngọc, khuôn mặt sáng ngời xinh đẹp. Park phu nhân cùng thím Joon trước khi lên đường về Seoul không tự chủ nói với Lisa một câu thật thâm tình : "Thật vất vả cho con rồi."
Ai ngờ người kia còn cười đến rực rỡ, dịu dàng nhìn vợ mình mặt lại càng sáng hơn, còn nhìn cái bụng đã hơi nổi lên, thỏa mãn không tưởng tượng được : "Không khổ cực, con rất vui vẻ."
Tại nhà ở Seoul , Park lão gia cố làm lơ đãng khi thấy vợ về nhưng vẫn ngập ngừng vô số lần, mắt Park phu nhân nhìn là hiểu hết.
Biết tâm ý của ông liền lưu loát rõ ràng không có một chút giấu diếm đem sự việc trong suốt một tháng kể cho chồng mình nghe. Sau khi nghe xong, Park lão gia hừ hừ : "Muốn kết hôn với con gái bảo bối của tôi thì phải làm như vậy, bà nói cho tôi những điều này làm gì ? Tôi không muốn nghe ! Hừ !" Xoay người đi luôn.
Nhưng Park phu nhân nghe được trên hành lang Park lão gia hát bài hát mà nhiều năm ông chưa hát thì môi bà cũng cong lên.
Giống như lời của Jisoo , Lisa xứng đáng với Chaeyoung , vì thật sự là quá tuyệt phối, không ai có thể ngăn cản được.
Ừm, con gái thật là thông minh !
Phía Tây Paris có một căn biệt thự xinh xắn trang nhã, giữa trưa chủ nhật thật đáng để lười biếng hưởng thụ nắng ấm.
Chaeyoung ăn uống no say xong, thoải mái nằm trong ngực chồng mình. Lười biếng không nhúc nhích mà cũng không có ý định động đậy, mí mắt hơi trũng xuống có chút buồn ngủ.
Một bên Lisa chất đầy văn kiện, cô nghiêm túc đọc vừa lưu ý không để tiếng sột soạt làm kinh động đến vợ yêu.
Ánh mặt trời tháng hai chiếu qua sân, tràn đầy ánh nắng chiếu qua phòng, sàn nhà bằng gỗ tếch trơn bóng mà ấm áp. Cửa sổ mở ra, gió mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng thổi vào mang theo mùi thơm ngát của cây xanh và hương thơm của hoa cỏ mùa xuân.
Chim bói cá đang đứng ở đầu cành, thỉnh thoảng dừng lại rỉa lông, vui vẻ hát vang khúc hát.
Tiết trời này thật là tốt.
Chaeyoung nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đôi môi cười nhẹ nhàng.
"Lili ."
"Ừ ?"
"Chị hạnh phúc sao ?"
Cô cầm lấy tấm chăn lông cừu kéo lên cẩn thận, xác định gió không thổi tới nàng mới vuốt cái bụng tròn vo của nàng cười, nụ cười có mấy phần ngây thơ, mấy phần thỏa mãn : "Hạnh phúc."
"Lili ."
"Ừ ?"
"Thật xin lỗi."
"Thế nào ?"
"Em quá khó hầu hạ rồi."
"Không sao." Cô cúi đầu, sửa lại một chút tóc trên tóc nàng , nhẹ nhàng in xuống một cái hôn: "Em nên biết chị vô cùng thích chăm sóc em."
Chaeyoung cười ngọt ngào : "Ừ, em biết rõ thế cho nên mới không khách khí sai bảo chị."
"Manoban phu nhân."
"Ừ ?"
"Cám ơn em đã không khách khí."
"Ừm, không cần cám ơn."
Ngón tay của bọn họ nhẹ nhàng đan vào nhau, trên ngón vô danh, đôi nhẫn kim cương dưới ánh sáng mặt trời càng thêm lòng lánh động lòng người.
Dù là trẻ tuổi, dù là tương lai còn rất dài, nhưng chỉ cần tay của bọn họ vẫn còn nắm tay nhau thì có gì đáng sợ nữa cơ chứ ?
Tình yêu muốn tới, cũng phải là mở cửa lòng để cho nó tới chứ sao ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro