Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 1 : khởi đầu

Vào một buổi sáng thường nhật của 1 nam nhân u30 nọ
Cậu ta vừa được sắp xếp cho công tác ở một thành phố nhỏ ở tỉnh XYZ và cậu quyết định đến đây sớm hơn 1 tuần để làm quen với nơi đây và hôm nay là ngày đầu tiên cậu đến nhận việc tại trường XXX. Sáng sớm, cậu đã cẩn thận chuẩn bị nào là hồ sơ, căng cước,... Quần áo chỉnh tề, gọn gàng để đến nhận việc. Cậu cùng chiếc xe máy của mình đến trường XXX. Tại đây, cậu gặp và quen biết thầy Trí, hiệu trưởng của trường XXX, tại văn phòng hiệu trưởng, cậu lần lượt giới thiệu về bản thân mình :
- chào thầy, tôi là Vĩnh, năm nay 23 tuổi, là giáo viên thực tập chuyên ngành mỹ thuật được phân công đến đây thực hiện công tác giảng dạy ạ
Miệng cậu nói mà lòng cậu run nom nóp ấy vì sắc mặt của người đối diện cứ lạnh như băng , im im không nói gì, mắt chăm chăm vào màn hình máy tính, cậu vốn mong manh yếu đuối rồi, từ nhỏ đã được bao bọc bởi tình cảm gia đình, nay lớn tướng đi làm lại bị người ta bơ đẹp như vậy liền rơm rớm nước mắt, trong đầu liền hiện ra hàng loạt cảnh bị chèn ép, ghẻ lạnh.
Về phần thầy Trí, thấy người đối diện rơi nước mắt liền cuống cuồng chân tay cất giọng :
- Cậu kia làm gì vậy? Tôi đã kịp làm gì cậu đâu mà khóc??? Đàn ông gì mà  mít ướt thế????

Thế mà cậu Vĩnh nhà ta bướng lắm chứ đùa, mặc kệ vừa nãy đã rơi lệ vì người đàn ông kia, cậu cũng nhanh mồm nhanh miệng đáp trả, trong lòng thầm nghĩ : " Thôi không xin được việc làm thì về nhà mẹ nuôi "
- Tôi.. Hức... tôi mít ướt kệ tôi... hức, dù sao... hức... đây cũng là... hức... lần đầu tôi đi xin việc làm... hức... thầy... thầy không thể đối xử nhẹ nhàng với tôi một chút.. hức..được hả???
Đâu đó trong thâm tâm người đối diện " Tôi làm ghề giáo trên dưới 20 năm, chưa từng gặp người nào như cậu " Trong lòng thì vậy nhưng không thể nói ra được, sợ nói ra cậu lại khóc thì chết mất, nên đành phải nói câu khác, mang đầy chủ ý vỗ về : 
- Rồi rồi lỗi tất cả là của tôi, tôi xin lỗi, vậy bây giờ cậu nín khóc đi nhé, tôi dắt cậu đi tham quan trường, tuần sau vào thực hiện công tác giảng dạy được không?
Vĩnh nghe thấy người kia đã xuống nước xin lỗi mình, cậu lấy tay quẹt vội nước mắt đang lăn dài trên gò má đầy vẻ vụng về , cúi trầm mặt gật đầu liên tục tỏ vẻ ủy khuất như thể sợ người kia đổi ý. Cảnh tượng này thật là dễ khiến người khác hiểu nhầm quá đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro