Chương 1: Lần đầu gặp
"Mọi người ơi, [ Amour Mon Amour ] sắp đến rồi, 100% BTC vote xác nhận CÓ THAM GIA SỰ KIỆN CHÍNH và KHÔNG THAM GIA SỰ KIỆN CHÍNH nhé, sắp tới mọi người sẽ được phân công vào các booth để chuẩn bị dần nha!"
Hạ Linh mân mê điện thoại trên tay, phân vân mãi không biết có nên tham gia hay không, vì sự kiện chính của Amoureux được tổ chức ngay sau khi Linh thi IELTS một ngày, cô sợ bản thân không đủ sức để vừa ôn thi vừa chạy sự kiện liên tục như thế. Cô mải chìm đắm trong suy nghĩ riêng mà không để ý Linh Hằng đã ngồi xuống cạnh mình từ lúc nào.
"Hali, Hali!", Linh Hằng gọi.
"Làm gì mà đờ đẫn ra đấy thế, tao gọi mãi chẳng thấy mày bắt máy phải đi tìm mày đấy.", Hạ Linh vẫn cứ thẫn thờ làm Linh Hằng phải lay lay tay cô.
"À tao đang nghĩ chút chuyện thôi."
"Chuyện gì thế? Nói tao nghe đi biết đâu tao giúp được."
"Thì mày biết dự án mình chuẩn bị tổ chức sự kiện chính còn gì, tao đang phân vân không biết nên tham gia không, tại trước hôm đấy tao phải thi IELTS mà." Linh thở dài, cô vẫn chưa tìm được cho mình câu trả lời hợp lý nhất.
"Khó nhỉ... Nhưng tao thấy mày rất mong chờ sự kiện mà, đây chả là ý tưởng của mày lúc phỏng vấn vào ban Nội dung còn gì, không đi thì phí lắm! Mà tao thấy mày ôn IELTS cũng lâu rồi ý, kỹ năng đều ổn trong mức mày mong muốn rồi mà, mày có thể tập trung học ôn trước rồi làm việc sau cũng ok ý. Nếu mày bận chưa làm việc được thì tao với mọi người trong booth hỗ trợ cho, booth mình thoải mái mà.", Linh Hằng cố thuyết phục Hạ Linh tham gia bằng mọi giá, vì đây chính là ý tưởng của cô, Linh Hằng không muốn Hạ Linh phải tiếc nuối khi không được trực tiếp chứng kiến "đứa con" mình ấp ủ bao lâu nay phát triển như thế nào.
"Thế có gì nhờ mày và mọi người trong booth hỗ trợ tao nhé! Cảm ơn mày nhiều lắm, đúng là bạn thân tao, yêu mày nhất. Moaz." Hạ Linh vui vẻ nghĩ, đúng thật mình còn Linh Hằng, còn mọi người mà, cứ hết mình thôi.
_______
Cuộc họp đầu tiên của booth chuẩn bị diễn ra, nhưng Hạ Linh cảm thấy trong người không ổn lắm. Hôm nay cô đã dầm mưa về nhà, dù đã mặc áo mưa rất cẩn thận nhưng trời Hà Nội bất chợt đổ cơn mưa xối xả dù cả tuần nắng chang chang; mấy ai có thể chống chọi được với cái thời tiết oái oăm như thế; Hạ Linh sốt cao dù cô chẳng mong muốn mình bị ốm ngay lúc này.
"Cả nhà iu ơi, mình chuẩn bị vào họp nhé ạ. Mọi người bật hết cam lên nha để cóa gì mình nhận mặt nhau cho dễ nha." Thảo Anh-leader của booth nhắn vào nhóm.
"Chết dở, mình đang sốt mệt như này, để mọi người thấy mình trong bộ dạng này thì không hay lắm.", Hạ Linh thầm nghĩ rồi nhắn cho Thảo Anh, "Thảo Anh ơi, tao xin phép không bật cam nhé, nay tao dầm mưa mệt quá nên thôi không dám bật cam đâu ý.". Nhận được sự đồng ý của Thảo Anh, Hạ Linh thở phào, bật laptop lên tham gia cuộc họp.
"Hí lu cả nhà, Thảo Anh nè! Ơ mới có tao với mày thôi à Linh."
"Ừ chắc mọi người đang vào rồi ý, đợi xíu đợi xíu."
"Nhân lúc có mỗi hai đứa ở đây, mày có ổn không Linh, tao sợ mày ngại mọi người hỏi nên tranh thủ hỏi mày luôn, mệt quá thì nhắn tao nha.", Thảo Anh đáng yêu nhỉ.
"Tao ổn mà, hơi sốt tí thôi không sao đâu. Lát mày phân công xong việc thì cho tao out trước nhé, mọi người ở lại bonding chứ tao sợ lúc đấy tao đuối rồi ý."
"Ukii có gì tao nói với mọi người cho, xong việc rồi thì mày cứ nghỉ ngơi đi không phải lo đâu."
Chúng tôi nói với nhau mấy câu xong thì các thành viên khác trong booth cũng đã vào họp đầy đủ. Thảo Anh điểm danh mọi người và nhắc mọi người bật cam lên, cô cũng biết ý mà không nhắc Hạ Linh mà bắt đầu cuộc họp luôn.
"Mọi người đã đông đủ rồi thì mình bắt đầu họp nha.", Thảo Anh vui vẻ lên tiếng.
"Khoan, anh ngắt lời Thảo Anh một tí nha. Linh ơi bật cam lên em.". Hạ Linh đang mơ màng trong cơn sốt nghe thấy tên mình thì giật mình, định bật mic lên trả lời thì Thảo Anh đã vội nói:
"À nay Hạ Linh dầm mưa ốm nên xin phép em không bật cam rồi ạ."
"Vậy mình tiếp tục thôi!", Minh Quân tiu nghỉu đáp.
Cuộc họp chưa kết thúc nhưng Hạ Linh đã quá mệt để tiếp tục nên cô rời trước, mọi người vẫn đang bonding với nhau. Dù hơi tiếc vì không thể bonding cùng mọi người nhưng cô đã có cho mình ấn tượng về một người đặc biệt.
"Sao giọng anh Quân ấm thế nhỉ, mình chưa được nghe giọng ai ấm như giọng anh. Nhưng thôi, anh Quân giỏi lắm, mình chẳng với tới được, tập trung vào bản thân thôi Hạ Linh",Hạ Linh cố gắng khước từ mọi suy nghĩ của mình về anh mà chẳng hay biết,
chẳng hay biết có người đang lo lắng cho cô đến nhường nào, thấy cô rời cuộc họp cũng rời theo, định bụng nhắn tin hỏi thăm cô nhưng rồi lại sợ bản thân đi quá giới hạn nên khung chat của hai người vẫn trống trơn không một tin nhắn...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro