
Thu
Em thấy không như phố chiều đánh phấn
Một chút tươi xinh một chút phớt hồng
Khiến mùa hạ đi rồi còn ngoảnh lại
Một cánh diều con trên nóc một ban công
Thu xúng xính áo tươi vàng xuống phố
Heo may về là lạ cái nắm tay
Này mắt ngọc em đừng xui lá rụng
Vì lòng anh đã dư dả hao gầy
Con đường mình về chung hôm ấy
Em nói rằng…em yêu thích mùa thu
Anh hỏi lại,em yêu thế đã đủ
Còn thiếu anh…em có yêu chưa?…
Em thi với mây tóc mềm áo lụa
Để tim anh lẩm nhẩm đọc thơ tình
Thu rất vàng em có thấy không ?
Thôi mắt ngọc ,em đừng xui lá rụng.
Đàm Huy Đông
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro