Rồi chúng mình sẽ rời xa
Rồi chúng mình sẽ chẳng ở bên nhau
Khi con gió thổi ngược chiều hai phía
Con đường chia đôi, dòng sông rẽ hướng
Và người từng thương ngược lối đi về.
Rồi chúng mình sẽ chẳng nắm tay lâu
Chẳng vui cùng nhau vì những điều đã lỡ
Chẳng còn mơ hạnh phúc ngày xưa cũ
Vậy nên, đành buông tay nhau nhé anh !
Chẳng cần lo, em sẽ chẳng sao đâu
Anh chỉ cần, tìm hơi bàn tay mới
Mùa đông này, không anh, không người đợi
Em vẫn sẽ mỉm cười vì thứ hạnh phúc thoáng qua.
Em sẽ tự đan khăn, chờ người để tặng
Em sẽ tự trồng hoa chờ nắng sớm mai
Em sẽ gói tình mình và những điều xưa cũ
Bỏ trong ngăn kéo và ném chìa khoá đi xa.
Cái cây mới trồng, hôm nay đã nở hoa
Là loài hoa mà em vẫn thường thích
Là chậu cây anh tặng, là kí tên người em thương
Là em vẫn ổn sau mùa tình sương gió.
Chỉ buồn chút thôi, chỉ buồn một chút thôi
Em sẽ quen nhanh thôi, cô đơn làm bạn
Là chờ người thương em hơn cả sinh mạng
Là hoa nở đúng lúc, đúng người phải không anh?
Anh hãy cứ bước đi, đừng lo, em vẫn ổn,
Không có anh, em yếu đuối để làm chi?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro