Đừng vội gọi tên nhau
Em sợ phải gọi tên mối quan hệ của chúng ta
Sợ một ngày thành đôi rồi sau đây đổ vỡ
Sợ chia xa, sợ lầm lỡ, sợ duyên hư
Thế nên, thà mình cứ bước bên đời nhau như thế.
Chúng ta vẫn sẽ chẳng là gì của nhau đâu
Chỉ vui cùng nhau qua những ngày tuổi trẻ
Những ngày chỉ ngây thơ trong màu trời vắng vẻ
Những đêm mơ hồ tìm kiếm những ánh sao.
Rồi chia xa sẽ chẳng có đớn đau
Chẳng có giọt lệ nào sầu mi khoé mắt
Chỉ là đến lúc hai người hai lối ngược
Bởi chúng mình có là gì của nhau đâu...
Em sẽ chẳng buồn đâu, chẳng buồn đâu
Vì em là mây, anh - con gió ngang trời
Và chia xa như lẽ tất nhiên ở đời
Em phải vui lên vì mình từng gặp gỡ.
Ngày gặp lại, em sẽ mỉm cười rạng rỡ
Gọi tên anh, chào câu lâu chẳng gặp
Chẳng có ngại ngùng, chẳng cần dè dặt,
Người thương, người dưng hay người từng thân hả anh?
Đừng vội vàng mà gọi tên nhau trong đời, anh nhé!
Mình cứ vậy, đi cùng nhau suốt những chặng đường dài
Khi mỏi mệt, nên chia đường, chia hướng
Em một đường, còn anh một phương...
Rồi chúng ta sẽ bước trên những cung đường chẳng còn có tên nhau, và sẽ quên nhanh thôi, người đồng hành đã cũ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro