Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Ba ngày sau, trọng trấn ngoài quan ải thất thủ. Ba ngày sau nữa, là sinh thần của thiên tử.

Kinh thành vẫn như mọi ngày, người dân qua lại trên mặt không thấy vẻ u sầu, đoàn hát kịch chúc mừng sinh thần kéo một hàng dài từ cổng thành vào, khắp phố phường đều là tiếng hoan hô.

Na Tra đứng trước cửa sổ nhìn một lúc, rồi đưa tay đóng cửa sổ lại. Hôm nay trời âm u, buổi tối chắc là có mưa.

Ngao Bính ngồi trước bàn tỉ mỉ chọn trà, trà xuân đã lên, y chỉ lấy những búp non nhất. Na Tra quay người lại hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"

"Gì cơ?"

"Hồ nhân đã đánh vào rồi, vậy mà còn tổ chức yến tiệc..." Na Tra nhíu chặt mày, "Ta muốn tòng quân."

"Nhưng ngươi còn chưa cập quan. Hơn nữa... ta nghĩ cha mẹ ngươi cũng không cho ngươi ra trận lúc này."

"Vậy thì cứ trơ mắt nhìn sao?"

"Hợp lâu ắt phân, phân lâu ắt hợp, thiên hạ rồi sẽ thay đổi." Ngao Bính rũ mắt xuống, cẩn thận chọn ra một lá, "Họ tên là gì không quan trọng, dân sinh mới là căn bản."

"Ý ngươi nói là..." Na Tra suýt nữa cắn phải lưỡi, "Nhưng những tướng sĩ đã hy sinh nơi chiến trường, chẳng phải cũng là 'dân' sao?"

"Na Tra." Ngao Bính ngẩng mặt lên, "Trên đời không phải chuyện gì cũng phân biệt rõ ràng đúng sai. Ta cũng hận những kẻ gây ra cuộc chiến này, nhưng hận quá sâu, sẽ quên mất mình là ai."

Những lời còn lại y không nói tiếp. Vì vậy, hắn chỉ có thể cố gắng hết sức mình, bảo vệ được càng nhiều người càng tốt.

"Ngoài ra, ta còn có một chuyện muốn nói với ngươi." Ngao Bính đóng nắp hộp trà, đứng dậy, "Sau hôm nay, ngươi không cần đến tìm ta nữa."

Na Tra ngẩn người: "Tại sao?"

"Hoàng đế đích thân điểm tên, ba ngày sau, ta phải vào cung diện kiến." Ngao Bính nói một cách bình tĩnh, trên mặt không hề có chút gợn sóng nào. Ngoài cửa sổ dần nghe thấy tiếng mưa rơi, rả rích, người bán hàng rong gọi nhau thu dọn, bước chân giẫm lên mặt đá rải rác vũng nước mỏng.

"...Thật sao?"

Ngao Bính không trả lời, quay người lên giường, cầm tập thơ lên.

"Lại cùng ta đọc thơ lần nữa đi."

Dần dần nghe thấy tiếng mưa bên ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng có tiếng sấm vang vọng. Ngao Bính im lặng nhìn thơ, đột nhiên quay mặt lại, gọi: "Na Tra."

Y hơi ngồi thẳng dậy, mái tóc dài rũ xuống bên mặt Na Tra.

Rõ ràng chỉ là một cái chớp mắt, Na Tra bỗng nhớ lại rất nhiều chuyện. Từ cái nhìn thoáng qua trên lầu các, đến lúc thân mật không rời dưới ánh trăng. Chớp mắt lần nữa, Ngao Bính đã ở ngay trước mặt cậu, chóp mũi chạm nhau, hơi thở hòa quyện.

"Ngươi có muốn ta không?"

Đáy mắt y vẫn không gợn sóng, hỏi một cách bình tĩnh và trầm ổn, nhưng giọng nói của y run rẩy, khiến người ta đau nhói tận tim. Y lại hỏi một lần nữa, ngươi có muốn ta không.

Rèm trướng buông xuống. Mưa rả rích.

_

Na Tra bị giam lỏng.

Lý Tịnh được phái hộ tống lương thảo, trước khi lên đường đã giam cậu lại. Phải nói rằng từ nhỏ đến lớn cậu không biết đã bị giam bao nhiêu lần, lần này cậu không có chút sức lực nào để quậy phá.

Lần giam lỏng này không hề nghiêm khắc, chỉ là muốn cậu tĩnh tâm, nói rằng chuyện cậu chạy đến Nam Phong quán họ đều biết, Ngao Bính có tài hoa, kết giao cũng coi như chuyện tốt, nhưng không thể không biết nặng nhẹ, càng không thể cả ngày mơ mộng viển vông muốn ra biên ải. Nhưng lúc đầu bảo cậu học võ, chẳng phải là muốn đưa cậu ra chiến trường sao?

Na Tra trong lòng bực bội, muốn trèo cửa sổ ra ngoài, nhưng Ngao Bính lúc này đã đang chuẩn bị vào cung, cậu ra ngoài thì có tác dụng gì? Lúc này cậu mới phát hiện ra rằng mình vốn dĩ chẳng hiểu gì cả, không báo được quốc, không thành được nguyện, cũng không giữ được người trong lòng.

Quản gia vào đưa đồ ăn, cậu lật người không để ý tới, một lát sau, nghe thấy cửa lại lặng lẽ đóng lại, trong phòng lại trở về một mảnh tối tăm.

Cậu nhắm mắt lại nghĩ về Ngao Bính, không hiểu sao luôn cảm thấy ánh mắt y có vẻ gì đó quyết tuyệt, lại thầm mắng mình thật hồ đồ, thanh quan tự ý hứa thân, nếu sau này bị người ta biết, Ngao Bính làm sao có thể sống tốt?

Huống chi còn vào cung diện kiến... từ xưa đến nay, dù là phong hoa tuyệt đại danh động thiên hạ, cũng không có vị quan nào được thánh thượng đích thân triệu kiến, huống chi là tham dự yến tiệc.

Nhưng thánh thượng đương triều thích thanh sắc khuyển mã đã là chuyện ai cũng biết, hành động như vậy cũng không gây ra tranh luận gì.

Nhưng cậu có thể cảm nhận được, Ngao Bính nhất định là không muốn.

Na Tra kéo chăn mỏng lên che mặt, không nghĩ nữa, quyết định ngày mai cũng tuyệt thực, cứ chịu đựng đến khi mẹ ruột cậu mềm lòng.

Cậu không phải chịu đựng quá lâu, tối ngày thứ ba cậu đang ngủ mơ màng, bị Ân phu nhân đánh thức. Bà đốt nến, hiếm khi nhẹ giọng nói: "Nha Nhi, đừng ngủ nữa. Nhớ thu dọn hành lý, sáng mai chúng ta đi."

Na Tra lập tức mở mắt, tỉnh táo hoàn toàn.

_

Mùa xuân năm Kỷ Hợi, năm Bính Thìn. Tiên đế mở dạ yến lớn ở Càn Thanh cung, sau đó bị bắt giữ, lấy đó ra lệnh cho các chư hầu quần thần. Đại tướng quân trấn quân Ngao Quảng dẫn kỵ binh Hồ phản loạn, cổng thành dọc đường đều mở, một đường tiến đến kinh thành, thiên hạ đại biến.

【Còn tiếp】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro