Extra
"Nguyện kiếp này trọn đời dịu dàng, mây trắng chẳng mơ tiên cảnh."
Ngao Bính chưa từng nói với Na Tra, lần đầu gặp mặt, thực ra là lần đầu tiên y nhìn thấy quả cầu lông. Đồ chơi nhỏ của nhân gian, buộc một chùm lông gà, đính thêm miếng đồng, giống như một con cá linh hoạt, nhảy nhót xung quanh. Nhìn người kia đá cầu, Ngao Bính có thể cảm nhận được sát khí bị kìm nén trong cơ thể hắn, khiến y vô cớ nhớ đến hải yêu ẩn nấp trong vực sâu, nhưng khi nhìn kỹ lại, chỉ là một đứa trẻ, lúc này đang bị món đồ nhỏ này làm cho vui vẻ khôn tả, vẻ hung dữ lúc nãy biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại chút ngây thơ vô tội.
Giống như những đêm y lặng lẽ nổi lên mặt biển, Ngao Bính ẩn mình trong sóng, ngắm nhìn đôi vợ chồng ngư dân bên bờ biển, người đàn ông đan lưới, người phụ nữ vá áo, những đứa trẻ chạy nhảy vui đùa quanh đống lửa, tiếng hát và tiếng cười của họ khiến y khó mà quên được. Đó là sự yên bình vui vẻ mà y chưa từng thấy trong Long Cung, lúc đó những gì y thường thấy, là phụ thân đầy tâm sự, sư phụ nghiêm khắc, đáy biển sâu không thấy ánh mặt trời cùng những con mắt lén lút dò xét y trong dòng hải lưu.
"Không có sự cho phép của ta, không, không được lên bờ." Sư phụ luôn dặn dò y như vậy. "Lòng người, lòng người còn dễ thay đổi hơn yêu quái, ngươi, ngươi cẩn thận đừng để lộ thân phận."
Lòng người khó lường, thay đổi nhanh hơn cả thủy triều, họ có thể thề nguyện vì ngươi mà bất chấp hiểm nguy, nhưng cũng có thể vì chút lợi nhỏ mà phản bội, con bạch xà dưới Long Cung nghe nói từng là một trong những cánh tay phải của phụ thân, từng lên trời xuống đất, thấy khắp tam giới, hắn cảnh báo Ngao Bính: "Các ngươi mới quen nhau chưa đầy nửa ngày, cũng có thể gọi là bạn sao? Tam Thái Tử nhất định phải cẩn thận."
Đúng vậy, họ chỉ là cùng nhau đánh bại một con hải dạ xoa, y cũng học theo, cùng hắn đá cầu vài hiệp. Ngao Bính cũng không biết sao lại trở thành bạn, cũng không biết mình nghĩ thế nào, lại đưa cả ốc biển cho hắn.
Có lẽ là vì hắn quay mặt đi, cực kỳ buồn bực nói rằng ngoài mẫu thân, không còn ai chơi đá cầu với hắn.
Ngao Bính thầm nghĩ, thực ra trước đó, cũng chưa từng có ai chơi đùa với mình như vậy.
"Cho nên.." Na Tra sau này hỏi, "Ấn tượng đầu tiên của ngươi về ta là gì?"
Ngao Bính suy nghĩ nghiêm túc một lát, thành thật trả lời: "Tiểu quỷ."
"Nghĩ lại đi! Ngươi chắc chắn nhớ nhầm rồi."
"Thằng nhóc nào đó."
Na Tra không phục trừng mắt nhìn y "Cho ngươi cơ hội cuối cùng."
Ngao Bính nói: "Không phải đứa trẻ bình thường."
Na Tra lập tức vui mừng, mắt sáng lên, "Vậy là—"
"Đứa trẻ bình thường, ai giống ngươi chứ, vừa gặp đã đánh vào đầu ta, đâm vào bụng ta, cắn tay ta." Ngao Bính từng chữ từng chữ, thong thả nói, thấy khóe miệng Na Tra theo lời mình, từng câu từng câu hạ xuống như sắp rơi xuống đất rồi, y lại không nhịn được cười, "Kết quả đá cầu vài hiệp xong, lại nói cát bay vào mắt, còn khóc—"
Lời chưa nói hết, Na Tra đã nhào tới, một tay véo vào hõm eo Ngao Bính, "Nói vài câu ngọt ngào đi!" Ngao Bính ngứa ngáy không yên, lại cười đến chảy nước mắt cũng không chịu thôi, hắn ngược lại dùng sức đè xuống, nhất định bắt y không động đậy được, "Nói xong ta dừng lại."
Ngao Bính cười đến nghẹt thở, một lúc sau mới nói: "Được rồi được rồi mà" y hít một hơi, "Chút vết bẩn làm sao che mờ được ngọc."
Na Tra như thật sự tức giận, kẹp càng chặt hơn. "Ngươi đừng có lừa ta!"
Bị hắn đè như vậy, Ngao Bính thấy không có chỗ trốn, ngược lại bình tĩnh: "Sao ngươi lại để ý như vậy chứ?" Na Tra bị y đột nhiên hỏi, sững sờ, liền bị Ngao Bính nắm lấy cơ hội hỏi lại: "Chẳng lẽ ấn tượng đầu tiên của ngươi về ta quá tốt, nên thấy ta nghĩ như vậy không công bằng?"
Na Tra vốn một tay đè lên ngực y, đang định cúi người xuống tiếp tục đấu lực, nghe câu này như bị dẫm phải đuôi. Lập tức bật dậy khỏi người Ngao Bính, hắn quay lưng lại, khoanh chân ôm tay, hừ một tiếng, "Nói nhảm."
Thấy tai hắn đỏ lên, Ngao Bính bò dậy, chỉnh sửa lại quần áo, lại tiến lại gần gõ gõ vai hắn, "Nếu ta nói nhảm.." thấy Na Tra lại quay mặt đi xa hơn, y phụt cười "Vậy bây giờ ta nói ngươi là người tốt nhất thế gian, chẳng phải cũng là nói nhảm sao?"
Na Tra lập tức quay người lại, trừng mắt nhìn y, "Đương nhiên là nói nhảm, tiểu gia ta chẳng lẽ không biết trên đời người tốt nhiều!"
"Trên đời người tốt tuy nhiều.." Ngao Bính thành khẩn, mắt không chớp nhìn Na Tra, "Nhưng trong lòng ta tất cả đều không bằng ngươi."
Na Tra không nói, ôm cánh tay, muốn cười lại kìm khóe miệng, ánh mắt lén lút nhìn sang bên, nhướng mày, bày ra vẻ đầy chính nghĩa. "Như vậy còn tạm được" cuối cùng lại không phục khẽ hừ một tiếng, "Câu này đừng để cha ngươi nghe thấy đấy."
"Vậy ngươi.." Ngao Bính đột nhiên hỏi, "Lần đầu gặp ta, ngươi nghĩ gì về ta?"
"Có sừng."
Ngao Bính che miệng cười, bất đắc dĩ lắc đầu "Ta biết ngay mà."
Na Tra có chút ngại ngùng, chống cằm, kéo dài giọng điệu, cố ý lười biếng nói: "Đá cầu không tệ."
Thực ra hắn không nói dối, Na Tra lén liếc nhìn Ngao Bính, thấy y dường như không quá để ý, lại thản nhiên quay ánh mắt đi. Trải nghiệm sau lần đầu gặp mặt, thực sự không thể gọi là tốt đẹp, hắn trước tiên bị dân làng hiểu lầm lại xảy ra xung đột, sau đó bị cha mẹ ép về nhà, không nói gì liền nhốt lại. Hắn đá cửa, lật bàn, đập đồ, trút hết tức giận, nằm trên giường tức giận rất lâu, qua một lúc, mới nhớ ra hôm nay còn kết bạn.
Lúc đó, hắn còn không biết nhân gian có một loại tình cảm gọi là tương tư, càng không hiểu được những từ ngữ như trằn trọc, ngày đêm nhớ nhung, chỉ biết trong những ngày bị nhốt trong phòng, thời gian nhiều đến mức đủ để hắn đếm từng đường vân. Trong thời gian bị cấm túc, hắn không có việc gì làm, liền ngủ cả ngày, ngủ dậy, dậy ngủ, được lúc liền đặt ốc biển bên tai, nghe tiếng sóng vọng đến, nhắm mắt liền có thể nhìn thấy vô số bọt sóng trắng xóa cuộn lên hướng về phía mình.
Chỉ cần ngươi thổi ốc biển này, ta nhất định ngàn dặm tìm đến.
Nhưng hắn cầm ốc biển, đưa đến miệng lại do dự. Lý phủ không phải bờ biển, Ngao Bính càng không thể phá vỡ tầng tầng phòng thủ xuất hiện, dù hơi lạnh đã áp sát môi, cuối cùng cũng chỉ khẽ mím một cái.
Có thể nhẫn nại thêm một chút, trước tiên không gọi y đến vậy. Dù sao y đến cũng chưa chắc phá được kết giới, dù sao y đến cũng chưa chắc dẫn hắn đi được, dù sao y đến cũng— Na Tra nghĩ không ra, đợi đến khi cha mẹ cuối cùng chịu nhượng bộ, nhân tiệc sinh nhật thả hắn ra.
Nghĩ đến đây, hắn lại có chút không phục, nói: "Lúc đó ta vừa được thả, liền chạy đến tìm ngươi ngay" câu nói này không đầu không đuôi, Ngao Bính không phản ứng lại, chỉ khẽ à một tiếng, Na Tra ngồi dậy, nghĩ lại chuyện cũ, tỉnh táo lại "Thực ra hôm đó ngươi đến, căn bản không phải để chúc mừng sinh nhật ta, phải không?"
Ngao Bính chớp mắt, không khỏi áy náy cười, cam chịu nói: "Là ta không tốt."
"Không trách ngươi hỏi ta còn có nguyện vọng gì, nói nguyện tận tâm tận lực vì ta hoàn thành, thực ra cũng sớm biết chuyện gì sẽ xảy ra ngày hôm đó mới nói như vậy." Na Tra nhìn Ngao Bính cúi đầu, nhưng bản thân đối với biểu cảm này của y thực sự bất lực, chỉ là để Ngao Bính một lúc, sau đó quay đầu lại, "Vậy ngươi định bồi thường cho ta thế nào?"
Ngao Bính suy nghĩ một chút: "Sau này sinh nhật ngươi, ta đều không bỏ lỡ, ngươi muốn quà gì, chỉ cần ta có cách, nhất định thỏa mãn ngươi, như vậy đủ chưa?"
Được lời hứa long trọng như vậy, Na Tra đắc ý cười, "Chuyện sau này để sau nói." hắn tiến lại gần, "Ta đang hỏi ngươi chuyện trước kia, định bồi thường ta thế nào?"
Ngao Bính nhìn hắn.
Na Tra từ trong ánh mắt Ngao Bính nhìn thấy một tia hy vọng vi diệu, hắn nuốt một ngụm, như sợ thổi tắt ngọn lửa nhỏ kia, khẽ nói: "Trước tiên ta hỏi ngươi có đồng ý không?"
Môi Ngao Bính khẽ run lên.
Vui, giận, buồn, sợ, yêu, ghét, dục, bảy thứ không học mà biết. Khi còn là Hỗn Nguyên Châu, thất tình lục dục của nhân gian còn rất xa họ.
Bây giờ y đã hiểu, vui khiến y say đắm, giận khiến y điên cuồng, buồn khiến y đau khổ, sợ khiến y do dự, ghét khiến y lạnh lùng, yêu có thể ăn mòn xương cốt, dục có thể nấu chảy phế phủ. Na Tra hít một hơi thật sâu, hắn lại dự đoán biểu cảm của Ngao Bính, hoàn toàn khác biệt với sự ngây thơ thuần khiết trước kia, có đường nét khó nói thành lời nhưng lại khiến máu sôi sục, thần hồn đều tan thành một khối, nóng chảy thành sóng.
Trước khi bị nuốt chửng hoàn toàn, Na Tra chỉ nhìn thấy đôi mắt Ngao Bính.
"Ngươi hôn ta đi." Hắn nghe thấy chính mình nói.
Đầu tiên chạm vào má hắn là sừng rồng, khẽ chạm vào xương gò má rồi buông ra, sau đó đôi môi hơi lạnh áp vào má hắn. Chưa đợi Na Tra tiếp tục mở miệng, Ngao Bính hơi lùi lại, lại tiến lên, lần này hôn vào khóe miệng hắn.
Trong chớp mắt, Na Tra chỉ nghe thấy máu cuồn cuộn, tim đập như sấm nổ vang sau đầu.
"Ai dạy ngươi làm những chuyện này?"
Hắn không nhịn được nhớ đến những nội cung thị nữ bay lượn trong Thủy Tinh Cung.
"Không ai dạy cả." Ngao Bính khẽ nói, "Yêu thì tự nhiên biết."
Thì ra là vậy, Na Tra không nhịn được cười, thì ra là vậy, hắn lật Ngao Bính xuống giường, tay luồn vào áo ngoài, kéo dây lưng. Hắn từng lén xem qua mấy cuộn giấy của Thái Ất Chân Nhân, cái gì ngũ hành tụ, mối lái thông nhau, cuối cùng âm dương hòa hợp là đạo trời, là "tu thân luyện hóa trường sinh thuật". Hắn không thèm làm tiên, cũng không hứng thú với trường sinh bất lão, càng không quan tâm nếm trải cực lạc nhân gian để thấu hiểu hồng trần, hắn chỉ khao khát chiếm hữu Ngao Bính một lần nữa, để an ủi sự trống rỗng sau khi một châu hóa hai.
Na Tra giơ tay, cởi dây lưng, lại từ từ cởi áo dài, áo trong, làn da trắng như ngọc, hắn khẽ áp lòng bàn tay lên, một lát sau liền nổi lên màu hồng nhạt. Hắn từng tấc từng tấc vuốt ve, cởi bỏ quần áo, lại cởi luôn áo của mình.
"Ôm ta đi."
Nói xong, Ngao Bính ngồi dậy, ôm chặt lấy hắn. Hai cơ thể hòa vào nhau, như hai con rắn đang giao phối bên đường ruộng nước mùa hè, quấn vào nhau, Nữ Oa và huynh trưởng Phục Hy cũng như vậy giao hợp để dạy vạn vật sinh sôi. Hắn ôm chặt lấy Ngao Bính, cảm nhận cơ bắp và xương cốt lấp đầy vòng tay, theo bản năng, hắn khẽ đẩy phần dưới, há miệng, cắn vào hõm cổ Ngao Bính.
Họ như hai con thú nhỏ, trên giường lật qua lật lại, chỗ nào cũng tò mò, khắp nơi sờ sờ mó mó, không bỏ sót một tấc nào. Na Tra nghiêng đầu, cảm giác lưỡi Ngao Bính khẽ liếm theo đường gân xanh nổi lên trên cổ hắn, mát lạnh lướt qua, sau đó lại châm lửa, ngọn lửa này không mãnh liệt như Tam Muội Chân Hỏa, nhưng lại thấu xương hơn cả nó, từng đợt tê râm truyền từ xương sống lan ra tứ chi, thoải mái đến mức hắn không nhịn được rên lên.
Ngao Bính nghe thấy động tĩnh của hắn, như nắm được bí quyết gì đó, lại ngẩng đầu, khẽ liếm cắn cằm hắn, mãi đến khi đến miệng, đột nhiên đưa lưỡi vào trong miệng hắn.
Na Tra sững sờ, không biết phải làm sao, mà Ngao Bính đã cúi đầu, liếm nhẹ trên đầu lưỡi hắn, thỉnh thoảng lại quét qua vòm miệng và sau răng. Thì ra cơ thể mình còn có nhiều chỗ nhạy cảm chưa từng phát hiện. Na Tra nhắm mắt, để mặc Ngao Bính hôn mình, bản thân chỉ việc ngẩng đầu đáp lại, chỉ cảm thấy ngọn lửa trong bụng càng cháy càng mạnh, như sắp vỡ ra, từ bên trong tái sinh một thân thể mới.
Thấy hắn một lúc cũng không động, Ngao Bính dừng lại, tóc dài từ hai bên thái dương buông xuống, che một tấm màn nhỏ. Bên trong tối mờ, chỉ có hai khuôn mặt nhìn nhau.
Ngao Bính vẫn thở nhẹ, "Ngươi làm sao vậy?"
"Không sao." Na Tra giơ tay vén một lọn tóc ra sau tai y, nhìn chằm chằm Ngao Bính một lúc, cười, "Ta rất thích ngươi."
Ngao Bính cũng cười theo, đột nhiên rút tay, sờ xuống dưới, ấn vào bụng Na Tra, theo cơ bắp căng phồng, sờ đến căn nghiệt cương cứng của hắn, có chút tinh nghịch hỏi: "Cái gì đây?"
Na Tra mặt đỏ, lại cười khẽ, "Ngươi xem là biết ngay."
Nói xong, hai người đều ngại ngùng. Na Tra nhớ ra điều gì đó, đột nhiên hỏi: "Của rồng và con người có giống nhau không?"
Ngao Bính thành thật nói: "Ta không biết của con người như thế nào."
"Ừm" Na Tra ngồi bật dậy, cúi đầu nhìn mình, lại đột nhiên giơ tay sờ vào Ngao Bính, "Chính là sáng sớm nào đó ngươi mở mắt, đột nhiên phát hiện trong quần mình, ừm, mà đôi khi ngươi cũng mơ mộng." Hắn không muốn nói về những giấc mơ xuân không đầu không đuôi của mình, cũng không biết phải nói với Ngao Bính thế nào, có rất nhiều chuyện hắn đã làm với y trong mơ nhiều lần rồi, "Nói chung là—"
Ngao Bính chỉ rất thật thà nhìn hắn, nhíu mày "Ta thì thường mơ thấy ngươi."
Na Tra không ngờ y thẳng thắn như vậy, đột nhiên có chút hưng phấn, "Ngươi mơ thấy gì?"
"Chính là cùng nhau đi chơi thôi," Ngao Bính cười "Ta thường mơ thấy buổi tối chúng ta cùng nhau đi xem kịch."
Không hiểu sao Na Tra đột nhiên như xì hơi, ừm một tiếng, qua một lát liếc mắt, cười tinh quái, "Vậy ngươi có muốn biết, trong mơ ta đã làm gì với ngươi không?" Hắn giơ tay nắm lấy dương vật của Ngao Bính, cách quần nhẹ bóp một cái, thì ra mềm mại và cứng rắn có thể cùng tồn tại. Dục hỏa vừa nãy vì nói chuyện mà tạm dừng lại bốc lên, Na Tra liếm môi, không nhịn được vội vàng kéo quần Ngao Bính.
Vài cái đá rời quần, hai người lúc này đã cởi bỏ hoàn toàn, nhìn nhau một cái, Ngao Bính ngại ngùng quay mặt đi, Na Tra lại nhìn chằm chằm y, mắt không rời.
"Na Tra," Ngao Bính bị hắn nhìn đến mức khó xử, "Đừng nhìn nữa."
"Sao lại không nhìn," Na Tra tiến lại gần, một tay nắm lấy nghiệt căn y, chỉ thấy một giọt nước trong suốt từ đầu chảy ra, bị hắn dùng ngón cái miết đi, "Đẹp lắm." Nói xong đưa tay lên xuống, nhìn nó càng trở nên căng cứng, xấu xa hỏi: "Tự mình làm chưa?"
Đầu Ngao Bính dựa vào xương đòn hắn lắc nhẹ.
Ngao Bính rất ngoan, sợ rằng cũng không ai dạy y. Na Tra đẩy nhẹ đầu y lên, dùng trán mình đè lên, nhất định bắt y cúi đầu nhìn, "Ngươi cũng nắm lấy ta." Ngao Bính cực kỳ cẩn thận, "Đừng sợ, có thể dùng chút sức" Na Tra khích lệ nói, nào ngờ lời vừa dứt, Ngao Bính liền siết chặt lại, kích thích đến mức hắn không nhịn được hít một hơi, làm y sợ hãi định buông tay, lại bị hắn ngăn lại, giọng khàn khàn nói, "Cứ như vậy là được."
Na Tra do dự một lát, cuối cùng không nói ra. Lần đầu tự xử là một buổi sáng khi hành quân tiến về Triều Ca, hôm đó không cần hắn canh đêm, liền sớm vào lều ngủ, tấm da lót trên cỏ khô ráp, hắn không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ. Thực ra hắn không nhớ đêm đó mình có nằm mơ hay không, hay là ngủ một mạch đến sáng. Chỉ cảm thấy khi tỉnh dậy nóng nảy khó chịu, dương vật cương cứng thẳng đứng, vô cùng lúng túng, hắn dùng tay ấn xuống, bụng dưới lại dâng lên khoái cảm chưa từng có, khiến hắn không nhịn được run lên.
Trước đây cha mẹ nói, có một số thứ bẩm sinh, tuổi đến tự nhiên hiểu, nhưng họ chỉ nói đạo lý nhân sinh, lại không nói cho hắn cách làm những chuyện này. Cho nên hắn tự học, theo bản năng đuổi theo khoái cảm, cho đến khi dòng nước trắng lạnh bắn ra khắp nơi, hắn vội vàng nhặt mấy nắm cỏ che lên, sau đó mới hết sợ kéo quần lên, giả vờ thản nhiên đi ra ngoài.
Sau này hắn liền nhận ra, chuyện này thực ra có thể khống chế theo ý mình, theo một số ý nghĩ kỳ lạ trong lòng dâng lên hạ xuống, ví dụ như Ngao Bính.
"Ngươi nắm lấy nó." Na Tra tay kia nhẹ nhàng dẫn dắt Ngao Bính, từ từ tạo nhịp điệu, "Sau đó, nghĩ đến ta."
"Cái gì?"
"Bởi vì mỗi lần ta làm vậy đều nghĩ đến ngươi."
Ngao Bính dịu dàng cười, có chút vui vẻ, lại có chút ngại ngùng, nhưng niềm vui thuần khiết này liền khó mà duy trì. Dục vọng dâng lên, biểu cảm của họ đều không thể khống chế, không nhịn được nhíu chặt mày, hơi thở cũng nặng nề hơn, cho đến khi còn nửa bước leo lên đỉnh. Na Tra hai tay dùng sức, hai người trong cổ họng đều rên rỉ mấy tiếng, liền cùng lúc xuất tinh, phun đầy bụng dưới và đùi. Na Tra thoải mái đến mắt hoa, chớp mắt, mới thấy Ngao Bính đối diện má đỏ như quả đào chín, ánh mắt đờ đẫn nhìn khoảng không trước mặt, dường như vẫn chưa tỉnh táo.
Hiếm khi có thứ gì hắn hiểu rõ hơn Ngao Bính, Na Tra không nhịn được có chút đắc ý, "Lần này hiểu rồi chứ?"
Thấy Ngao Bính chỉ ngốc nghếch chớp mắt, Na Tra trong lòng đập thình thịch, lại nói: "Tiếp theo," hắn hít một hơi, thần bí nói, "Sẽ càng thoải mái hơn. Nhưng ngươi phải nhẫn nại."
"Ngươi làm sao biết?"
Na Tra mím môi, hắn ngại nói nghe từ bên ngoài, bản thân thực sự cũng chưa làm, đành nói: "Ngươi nghĩ cũng biết mà." Lại rất nghiêm túc nhìn Ngao Bính, "Nếu ngươi khó chịu thì nói với ta, nếu ngươi đau quá, cắn ta là được."
Ngao Bính khẽ cười, không nhịn được cười nói: "Ai sẽ giống ngươi cắn người."
"Ngươi nhẫn nại chút là được rồi," Na Tra tiến lên đè Ngao Bính xuống, dùng tay đẩy đùi y, sờ về phía sau, mở rộng cửa mềm mại kia, thử dùng đầu ngón tay đẩy đẩy, thấy Ngao Bính không nhịn được duỗi thẳng chân, lại đẩy vào thêm nửa đốt ngón tay, "Có khó chịu không?"
Ngao Bính lắc đầu, mặt đỏ bừng, "Có chút kỳ lạ."
"Đương nhiên rồi," hắn cũng theo đó hạ người xuống, khẽ hôn lên trán Ngao Bính, "Thả lỏng." Mở rộng là việc cần thời gian, Na Tra sớm đã có chuẩn bị tâm lý, chỉ là không ngờ lại phiền phức như vậy. Ngao Bính nhíu mày một cái, rên rỉ nặng một chút, hắn liền vội vàng dừng tay, sợ làm y đau, qua lại mấy lần, không thấy động tĩnh gì, lại mệt đến đầm đìa mồ hôi.
Ngao Bính thấy hắn có chút bực bội, co chân, hai chân đạp ra ngoài, giơ tay sờ má hắn. "Không sao đâu, ngươi không cần để ý." y khẽ an ủi "Đau ta tự biết cắn ngươi."
Na Tra bị y làm cho cười "Đây là ngươi nói đó."
Nói xong, Na Tra rút ngón giữa ra, thêm ngón trỏ ép vào hậu huyệt, từ từ mở rộng. Thấy trên mặt Ngao Bính không có vẻ đau đớn, hắn lại thêm một ngón nữa vào. Nghe thấy tiếng rên rỉ bên dưới, hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn, nhưng lại bị Ngao Bính đè xuống, dịu dàng thúc giục: "Không sao, ngươi chậm chạp quá, ta mới mệt đấy."
Na Tra nghe vậy, cổ họng bừng bừng hơi nghẹn "Vậy ta không khách khí nữa." Nói xong, động tác cần căm trên tay liền nhanh hơn. Lúc này bản thân hắn thực sự không có nhiều khoái cảm, chỉ có cánh tay mỏi nhừ, nhưng Ngao Bính lúc nãy còn nhíu mày, một lát đã ngửa mặt ra sau, nhắm mắt, há miệng, từng đợt rên rỉ, cơ bụng và eo cũng theo động tác của hắn mà vặn vẹo, hẳn là đã nếm được khoái cảm. Na Tra thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu, hôn lên chỗ lõm giữa xương đòn của Ngao Bính, đầu ngón tay ấn vào chỗ hơi nhô lên trong lòng, lăn qua lăn lại, nước dồi dào chảy theo kẽ ngón tay đến lòng bàn tay, lăn xuống cổ tay, thấm ướt một góc nhỏ ga giường, chỉ thấy Ngao Bính nuốt vài tiếng rên rỉ gấp gáp, đột nhiên cong nửa người, khẽ gọi một tiếng "Na Tra" lại xuất tinh.
Tiếng gọi này khiến Na Tra tim gan xương cốt đều tan chảy, luyến tiếc rút tay ra, chất lỏng trong suốt treo lơ lửng giữa những ngón tay.
Có lẽ là ngại ngùng, vừa dừng lại, Ngao Bính chui vào lòng hắn, nửa ngày cũng không chịu ngẩng mặt lên.
"Đừng xấu hổ." Na Tra rảnh tay kia, vén mái tóc ướt đẫm trên mặt Ngao Bính. "Ta vẫn chưa xong đâu." hắn dùng mũi cọ cọ trán Ngao Bính, khẽ hỏi: "Có thoải mái không?"
Ngao Bính chỉ gật đầu.
"Vậy ngươi nằm xuống đây." Na Tra nói: "Ôm cổ ta."
Ngao Bính từ từ quay người, chạm ánh mắt Na Tra, lại vội vàng dời tầm mắt đi. Na Tra cúi người, xoay mặt Ngao Bính lại "Nhìn ta," dứt lời xong lại nghiêng đầu tới: "Căng thẳng thì hôn ta một cái trước."
Kết quả Ngao Bính chỉ giơ tay nhẹ nhéo tai hắn: "Ngươi đấy."
Nói xong, hai người đều không nhịn được mà cười nhẹ.
Nhân lúc Ngao Bính còn cười, Na Tra nắm lấy dương vật y thủ dâm vài cái, bảo Ngao Bính nâng mông lên, mò mẫm đẩy vào. Kết quả mới vào được một nửa, đã chật cứng tại chỗ không động đậy được, thực sự quá chặt, thành trong hút chặt lấy, như không muốn buông nó đi, không cho vào cũng không cho ra, nếu không dùng thêm sức thì hoàn toàn không cách nào đẩy được. Ngao Bính theo đó hít một hơi, cuối cùng nghiến răng, tay trái nắm chặt cánh tay Na Tra, sự tình đến nước này, đại khái phải làm gì, trong lòng cũng đoán được, liền mở miệng nói: "ngươi cứ vào đi."
Nói xong lại nâng mông cao hơn, cố gắng hướng về phía Na Tra, kết quả làm phản tác dụng, trực tiếp khiến hắn tuột ra ngoài.
Na Tra xấu hổ hít một hơi: "Hay là đổi tư thế?"
Kết quả nằm sấp xuống, kê cao gối, không tác dụng, lại nằm nghiêng, kê chân Ngao Bính lên, vẫn không được, thực sự không nghĩ ra cách nào khác, đành lại nằm xuống. Hai người mệt thở không ra hơi, nằm cạnh nhau một lát, mồ hôi trên người đã nguội lạnh, Na Tra có chút bực bội, "Hay là lần này tạm thôi?" Lời vừa thốt ra, lại có chút hối hận, điều này thực sự không giống lời hắn nói, Ngao Bính chống người ngồi dậy, nhíu mày, giống hệt một tiên sinh dạy học: "Sao có thể bỏ dở giữa chừng?"
Na Tra nghe vậy lại vui lên, "Ý ngươi là sao?" khí thế hỗn độn không biết từ đâu nổi lên, mở miệng, những lời lẽ thường ngày không nói ra cũng tuôn ra, "Tối nay nhất định phải giao thân cho ta phải không?" Hắn lật người lại đè lên Ngao Bính: "Vậy ta nhất định phải thành toàn cho ngươi—"
Ngao Bính ôm lấy cổ hắn, ngẩng người lên hôn môi hắn một cái.
Việc này còn khiến hắn nghiêm túc hơn cả khi xuất quân ra trận. Hai người ôm nhau âu yếm một lát, nghiệt căn lại cương cứng, Na Tra lại mở rộng, đến khi nước dồi dào không ngừng chảy đầy đùi, hắn nghiến răng, hạ quyết tâm, một mạch đẩy vào. Ngao Bính cứng người, tay phải siết chặt, tay trái nắm cánh tay Na Tra, môi cắn đến trắng bệch, một lát sau mới từ từ buông lỏng.
Cảm nhận nghiệt căn được bao bọc bởi hơi ấm kỳ lạ, Na Tra hai tay chống hai bên mặt Ngao Bính, cúi đầu, nhìn vào mắt y ngẩn ngơ một lát, trong mắt dường như có nước mắt, hòa vào mồ hôi hóa thành một giọt, rơi trên mặt Ngao Bính. Ngao Bính chớp mắt, giơ tay, từ từ ôm hắn vào lòng, dịu dàng vuốt ve cơ bắp căng cứng trên lưng hắn, môi khẽ áp vào tóc ướt đẫm mồ hôi.
Ngàn vạn năm, đây là lần đầu tiên họ trở lại làm một với tư thế chưa từng có. Na Tra ôm chặt lưng Ngao Bính, cảm nhận nhịp tim dữ dội trong lồng ngực hai bên, phần dưới bắt đầu dùng sức đẩy mạnh. Sau khi sự trì trệ ban đầu qua đi, khoái cảm tràn đến, hắn như ngọn lửa bùng cháy, còn Ngao Bính như một khối băng không thể tan chảy, họ kịch liệt trao đổi thần hồn khí tức của nhau, cuộn trào, giống như linh khí hỗn độn ngày xưa, từng sợi từng sợi quấn lấy nhau, không còn phân biệt được.
Giường kêu cót két, đồ vật vốn đặt đầu giường cũng rơi xuống đất ầm ầm, tấm màn trên đầu trong ánh nến như sóng nước gợn lên, ngoài tiếng rên rỉ, chính là âm thanh phù phiếm khi cơ thể quấn lấy nhau. Trong phòng tràn ngập vẻ đẹp đẽ thắm thiết, Na Tra chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong mắt ngoài Ngao Bính, không còn nhìn thấy gì khác, khoái cảm không gì sánh được nuốt chửng lý trí, chỉ còn lại niềm vui thuần khiết. Hắn từng cái từng cái đâm vào cơ thể Ngao Bính, mong đợi từng cái từng cái được y bao bọc nuốt chửng, hai người như đuổi bắt nhau trong mây, leo lên từng đỉnh cao, lại ở khoảnh khắc rơi xuống lắc lư trở lại đỉnh.
"Ừm—" Ngao Bính gần như không thở được nữa, đột nhiên nghiêng đầu, hướng về phía vai Na Tra, cắn một cái.
Na Tra từ sự mê muội sau nhiều lần lên đỉnh tỉnh lại, ngẩng đầu, không nhịn được cười: "Lúc này mới biết đau à?"
"Không có." Ngao Bính mệt đến mắt cũng không mở ra, chỉ khóe môi khẽ cong, "Trả ngươi đấy."
Ga giường phía dưới đã ướt sũng, hai người tìm một góc còn khô ráo nằm xuống, một khoảng nhỏ xíu, chỉ có thể ôm nhau mới nằm vừa. Ngao Bính nhắm mắt, lông mi cũng ướt đẫm, từng sợi từng sợi rõ ràng, Na Tra cúi đầu nhìn một lát, nhàn rỗi liền đếm, đang đếm đến nửa chừng, đột nhiên nghe Ngao Bính khẽ nói:
"Nam Khảm nữ Ly, Hoàng bà se duyên, Kim mẫu Mộc công, mai mối thông giao."
Khá lắm, hóa ra Ngao Bính cũng xem qua những sách này rồi. Na Tra sững sờ, lại nghe y nói "Chúng ta hình như không phải."
"Đương nhiên không phải." Na Tra không quan tâm nói, "Chúng ta là chúng ta." hắn nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Ngao Bính, quả quyết: "Chúng ta vốn không nên tách rời."
Chợt nhớ, Na Tra nhớ lại lần trước ở Triều Ca tình cờ gặp một kẻ say rượu, lão xách xô gỗ, hát nghêu ngao trên đường, hát xong lại nói, có những ngày như thế này, cho làm tiên cũng không đổi. Lúc đó các thần tướng đi cùng đều cười khúc khích, phàm nhân làm sao biết được sự tự tại của tiên nhân, chỉ riêng tuổi thọ ngàn vạn năm đã khiến đế vương thèm khát, làm sao so được? Na Tra lúc đó trong đầu chỉ nghĩ đến cái lược bị người ta mua mất, cảm thấy lời nói này thực sự vô vị, làm sao biết được ai là người vui vẻ nhất thế gian.
Sau khi vượt qua Thiên Kiếp Chú, hắn lại có được ký ức của Hỗn Nguyên Châu, gió nổi mây bốc, sấm rền mưa đổ, nước chảy không ngừng mà vạn vật không nghỉ, cổ xưa trong trời đất cũng chỉ là một thoáng. Sau đó vì long gân, hắn đi khắp nơi tìm tung tích của ba bảo vật, đi khắp mọi ngọn núi dòng sông có thể, thấy được rất nhiều sự tình chưa từng nghe qua, cho đến khi gặp lại Ngao Bính, lại trải qua một phen luyện tập thấu xương, cuối cùng đạt được ngộ. Cái gọi là tuổi thọ vô hạn, cái gọi là phúc trạch vĩnh cửu, cái gọi là vĩnh viễn không còn khổ đau sinh lão bệnh tử, cũng chỉ là vọng niệm nhất thời. Bây giờ hắn cuối cùng cũng biết, mình chính là người vui vẻ nhất thế gian, thân thể bất tử thì có là gì? Hắn không thèm.
"Nghĩ gì vậy?" Ngao Bính vùng ra khỏi lòng hắn, ngẩng đầu lên, "Nghe như ngươi đang lẩm bẩm gì đó."
"Không có." Na Tra vốn định đối phó, thấy y không tin, liếc mắt cười khẽ, "Ta chỉ đang nghĩ đến tiên nhân trên trời kia cũng không bằng ta."
"Tại sao?"
"Bởi vì.." Na Tra áp trán vào Ngao Bính, kéo tay y đặt lên môi, lại khẽ xoa xoa đốt ngón tay, đắc ý nhướng mày cười nói "Ta có em".
—Hết—
P.S: Bây ơi bây H lần đầu sao dịch nó ngại zl vậy bây ơi =))))))))) 5k chữ mà khở lun mà.Hoàn rồi giờ tập trung làm Thiên phú nhá :X
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro