Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9

Kể từ sau chuyện gân rồng, đây là lần đầu tiên Na Tra mơ thấy Ngao Bính.

Ngày thường hắn nhớ nhung đến phát điên, vậy mà chưa bao giờ có thể mơ thấy y. Có lẽ hoàn hồn hương thực sự linh nghiệm, dù chỉ là vài tia tàn hồn cũng có thể khiến lòng người dao động. Đêm đó, Na Tra bị những lời của Ngao Bính làm cho phiền muộn rối bời. Lúc thì bứt rứt bồn chồn, lúc lại thấy mình đáng lẽ phải hiên ngang. Cứ ngỡ sẽ lại thức trắng, nào ngờ vừa đặt đầu xuống gối đã chìm vào giấc ngủ.

Giấc mơ vẫn hỗn loạn như mọi khi. Hắn bị vùi lấp giữa núi xác chết tanh tưởi, không sao nhấc chân lên nổi. Chớp mắt một cái, bốn phía bỗng biến thành mùa xuân hoa nở, chợ búa Trần Đường Quan náo nhiệt vô cùng. Ai đó đưa vào tay hắn một chiếc chong chóng bảy màu, hắn định thổi, chong chóng lại hóa thành Hỏa Tiêm Thương, xuyên qua đầu một con yêu thú đầm đìa máu me. Mùi tanh xộc lên làm hắn buồn nôn, vội vàng hất ra xa. Ai ngờ giữa không trung, cái đầu kia lại biến thành một chiếc cầu.

Là cầu lông.

Đã lâu rồi hắn không đá cầu.

Na Tra đuổi theo vài bước, nhưng đột nhiên một bóng dáng tuyết trắng từ trên trời đáp xuống. Người nọ dùng vạt áo đỡ lấy quả cầu, rồi nhẹ nhàng dùng mũi chân hất lên. Thân hình xoay chuyển, cầu lông gọn gàng bay qua vai, bị một cú đá ngược đưa sang đầu gối trái.

"Đã lâu rồi chúng ta không chơi đá cầu" người ấy mỉm cười "Từ khi ngươi theo quân phạt Trụ, ta vẫn luôn đợi ngươi trở về."

Na Tra cúi xuống, phát hiện mình đã trở lại hình dáng ba tuổi, ngơ ngác đứng yên tại chỗ, mặc cho quả cầu bay đến đập vào ngực. Hắn ngẩng mặt lên, cố gắng nhìn rõ nụ cười đối phương, nhưng tầm nhìn cứ mờ đi, chỉ có nụ cười ấy như có nhiệt độ, khiến cả người hắn nóng bừng lên "Ta cũng đang đợi ngươi trở về."

Lời nói vừa dứt, giấc mơ liền kết thúc.

Na Tra giật mình mở mắt, bật người ngồi dậy, hai tay ôm trán.

Na Tra nhớ lại bóng dáng mơ hồ trong mộng, bất giác bật cười khẽ, trèo xuống giường, lấy long cân ra. Hắn vẫn như mọi ngày, nhỏ lên đó một giọt tâm huyết.

Cuối cùng, hắn có chút xấu hổ, thì thầm: "Sau này... nhớ tìm ta nhiều hơn một chút."

Cuối cùng cũng đến ngày rằm, Na Tra không đợi trời sáng đã lên đường. Hắn lần theo dòng suối đi ngược lên thượng nguồn, thấy nước càng lúc càng trong và cạn, gần đến nguồn thì mặt nước bị sương mù dày đặc bao phủ, mặc cho mặt trời trên cao chói chang cũng không xuyên qua được. Tính toán thời gian gần đã gần trưa, Na Tra hóa ra Hỏa Tiêm Thương, nín thở tập trung từ từ lao vào trong sương.

Xung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ, thậm chí nước chảy dưới chân cũng không còn phát ra âm thanh. Sương mù dày đặc đến mức bất thường, đến cả ngọn lửa từ Phong Hỏa Luân cũng mờ nhạt đi. Na Tra nhíu ngón tay, Hỗn Thiên Lăng từ sau lưng bay ra, như một con cá đỏ bơi vào làn sương. Chốc lát sau, một tia kim quang như dao chém qua, Hỗn Thiên Lăng vội vàng quay về bên cạnh hắn. Na Tra lùi lại nửa bước, thấy dưới chân đột nhiên sôi lên, dòng suối bắt đầu nổi bong bóng lớn bằng nắm tay, phát ra tiếng ục ục quái dị.

Hắn vừa định vung Hỏa Tiêm Thương thăm dò, thì thấy kim quang xé toạc làn sương, từ dưới nước nổi lên một con đường nhỏ.

Cửa núi đã mở!

Na Tra lập tức giẫm lên Phong Hỏa Luân, phóng vút vào bên trong. Màn sương dày đặc như vực thẳm sâu không thấy đáy, nhưng trong nháy mắt đã bị bỏ lại phía sau. Quay đầu nhìn lại, quả nhiên chỉ là một ảo giác che mắt. Hắn đặt thương trên vai, trong lòng dâng lên một chút kích động..

Vượt qua cửa núi, đối diện là một thung lũng cực kỳ hẹp. Thượng Thân Sơn không hoang vu như lời đồn, Na Tra nhìn quanh, thấy cây cối um tùm, dây leo chằng chịt. Trong rừng văng vẳng tiếng nước chảy, nhưng nhìn quanh lại chẳng thấy con suối nào, mang theo một vẻ huyền bí kỳ dị. Đột nhiên một con hươu trắng xuất hiện, sừng đỏ như máu, nó nhảy lên một tảng đá xanh, quay đầu nhìn Na Tra rồi lao vào rừng sâu.

Na Tra ngẩn người, vội vàng đuổi theo.

Một người một hươu đuổi nhau trong rừng không biết bao lâu, Na Tra đột nhiên nhận ra thời gian có hạn, lập tức dừng lại. Cùng lúc đó, con hươu cũng đứng yên, chăm chú nhìn Na Tra, bỗng ngẩng đầu kêu hai tiếng, rồi dùng móng đào đào lớp lá rụng dưới gốc cây.

Na Tra nghi hoặc nhìn qua, rồi chợt nhận ra, giữa những rễ cây quấn lấy nhau, có hai cây linh chi đen mọc sát bên nhau, ẩm ướt lấp lánh, phát ra ánh sáng mờ mờ.

"Ha, cảm ơn ngươi nhé!" Na Tra nhảy đến, vỗ nhẹ đầu con hươu, cúi xuống cẩn thận đào linh chi, cất vào túi vải. Nhưng khi ngẩng đầu lên, chàng chợt phát hiện không xa đó cũng có bốn, năm cây hawsc chi khác, tuy nhỏ nhưng trông căng mọng hơn.

Thật khó tin, Na Tra không nhịn được dụi mắt, nhìn kỹ xung quanh, dưới mỗi gốc cây đều mọc vài cây, trong chốc lát không đếm xuể.

Thì ra lời đồn linh chi mọc khắp nơi là thật! Na Tra mừng rỡ, lập tức đào lấy một mớ, chất thành đống trước mặt, do dự một hồi không biết chọn cái nào, dứt khoát gom hết vào túi. Loại tiên dược quý giá này, chỉ cần một nửa cây cũng đủ cứu người thường, tự nhiên là càng nhiều càng tốt.

Hắn phủi tay đứng dậy, búng ngón tay một cái, Phong Hỏa Luân liền lăn đến dưới chân.

"Tìm kiếm khắp nơi không thấy, nào ngờ lại dễ dàng như vậy." Hắn đang vui, không hiểu sao lại nhớ đến cuộc tranh cãi với Ngao Bính hôm đó, trong lòng đột nhiên bị bóp nghẹt. Nhưng bây giờ không phải lúc giải quyết tâm sự, Na Tra hít một hơi thật sâu, ước lượng thời gian cửa núi đóng sắp đến, định quay đầu theo đường cũ trở về.

Nhưng trước khi hắn bay lên không trung, một cơn đau nhói từ mắt cá chân lan lên, suýt nữa khiến Na Tra ngã xuống đất.

Quay đầu lại, con hươu kia đang cắn chặt chân hắn. Chỉ trong chớp mắt, điên cuồng mọc dài ra, mỗi nhánh sừng biến thành lưỡi dao sắc bén. Na Tra né không kịp, cánh tay bị cắt một nhát, nửa người như bị lửa đốt.

"Tìm chết!" Na Tra hóa ra sáu tay, cầm Hỏa Tiêm Thương, đâm thẳng vào đầu con hươu "Buông ra!"

Nhưng con hươu đã sớm buông ra, nhẹ nhàng né tránh mũi thương, quay người húc vào Na Tra. Na Tra toàn thân bốc lửa "Tiểu gia không có thời gian đùa với ngươi—" Nói rồi, hắn tung một quyền, đánh nát con hươu trắng.

Máu văng tung tóe, bắn đầy mặt Na Tra. Chưa kịp thở, những mảnh thịt văng ra rơi xuống đất, lại biến thành những con hươu trắng khác, to lớn hơn trước, miệng phun mùi tanh, lắc lư sừng, chuẩn bị lao vào cắn xé.

Na Tra nheo mắt, bay lùi về phía sau. Nếu là ngày thường, hắn sẽ vui vẻ đánh nhau với đám yêu quái này, nhưng thời gian không còn nhiều, thoát khỏi Thượng Thân Sơn mới là quan trọng. Hắn vung Hỏa Tiêm Thương, mấy luồng lửa cùng lúc phóng ra như những con rồng lao xuống, khu rừng lập tức biến thành biển lửa. Đám hươu trắng vẫy vùng bỏ chạy, lại bị ngọn lửa cuốn trở lại, trong chớp mắt cháy thành than.

"Hừ" Na Tra khẽ nhếch mép, quay đầu bay về phía cửa núi.

Chỉ còn một đoạn ngắn nữa là tới đáy thung lũng – lối ra vào lúc đầu, Na Tra nghiến răng, quyết tâm một hơi xông ra khỏi đây. Không ngờ ngay lúc đó, một tảng đá khổng lồ từ trên cao rơi xuống, đập mạnh vào vách núi, đá vụn văng tung tóe, cả thung lũng rung chuyển rồi đổ sập xuống, từng khối lớn ầm ầm rơi về phía trung tâm.

Na Tra vất vả tránh được trận mưa đá dữ dội, những sợi dây leo hai bên vách núi lại bất ngờ vươn lên, đan thành một tấm lưới khổng lồ, chặn hắn giữa không trung.

Na Tra tức giận đến cực điểm, nhếch miệng cười lạnh. Những ngày qua hắn vốn bực bội khó chịu, giờ lại có kẻ tự tìm đến chỗ chết. Hắn cầm Hỏa Tiêm Thương, lao thẳng về phía trước.

Những cành cây cháy đen rơi xuống, nhưng khi còn giữa không trung lại hồi sinh xanh tốt như trước. Nê Tra vung thương chém giết, nhưng càng chém thì dây leo mọc càng nhanh, chẳng mấy chốc đã dệt thành những tấm lưới lớn hơn, chặn kín lối ra. Đánh qua đánh lại, dù hắn mạnh mẽ đến đâu cũng bắt đầu thở gấp, ngẩng đầu nhìn, cổng núi chỉ còn lại một khe hẹp, đang khép lại nhanh chóng, nếu chậm thêm chút nữa, hắn sẽ hoàn toàn bị nhốt bên trong.

"Hừ, thú vị đấy."

Dưới áp lực, Na Tra lại càng thêm hăng hái. Hắn lùi lại một bước, hai tay chắp lại, khoanh chân ngồi giữa không trung, tập trung thần niệm. Lần này, hắn nhất định phải phá tan mọi chướng ngại trong một chiêu duy nhất. Hắn chậm rãi thở ra một hơi, rồi đột ngột mở mắt, lửa trên người bùng lên dữ dội, như những cánh sen rực cháy, dần dần lan rộng ra bốn phía.

Na Tra dồn khí đan điền, hét lớn:

"Phá—!"

Chỉ nghe một tiếng nổ ầm vang, ngọn lửa ngút trời bùng lên dữ dội, cuồng bạo thiêu rụi cả thung lũng, nơi nó đi qua, cây cỏ hóa tro trong nháy mắt. Sóng nhiệt cuồn cuộn như thủy triều, tràn tới cổng núi lúc này chỉ còn lại một khe hẹp bằng hai ngón tay.

Na Tra giơ Hỏa Tiêm Thương, dùng hết sức ném về phía trước, định chọc thủng một khe hở.

Trong khoảnh khắc lóe sáng, một tiếng rồng ngâm xé trời vang lên, khiến Na Tra giật mình ngước nhìn. Chỉ thấy một con rồng khổng lồ lao ra từ tầng mây, bốn chân chống lên hai vách núi, gắng sức giữ cho vách đá vốn sắp khép chặt lại có một khoảng trống nhỏ vừa đủ. Cổng núi như cảm nhận được lực cản, dường như nổi giận, càng ép xuống mạnh hơn, như muốn nghiền nát thân rồng.

"Mau đi!"

Chỉ nghe một tiếng vang, Na Tra cùng Hỏa Tiêm Thương, lướt qua vách đá, cùng nhau ngã ra khỏi cửa núi, đập xuống dòng suối, sặc nước đau mắt cay mũi. Hắn dụi mắt, không kịp nghĩ nhiều, vội vàng quay người, chưa kịp đứng dậy, đã thấy Ngao Bính kiệt sức, không giữ được nguyên hình, từ đỉnh núi rơi thẳng xuống.

Na Tra không nghĩ ngợi, hét lớn: "Đi!"

Hỗn Thiên Lăng lập tức bay ra, kịp thời đỡ lấy Ngao Bính trước khi y rơi xuống nước, nhẹ nhàng đưa y đến một tảng đá bên bờ.

Na Tra vội vã lội qua dòng suối ngập đến eo, nhảy lên tảng đá, lay mạnh vai Ngao Bính "Ngao Bính? Ngao Bính! Tỉnh lại——"

Mái tóc xanh ướt sũng dính vào má, càng làm cho khuôn mặt hắn tái nhợt như giấy. Na Tra cẩn thận đưa tay dò hơi thở, không cảm nhận được gì, vội vàng ấn vào ngực Ngao Bính, định truyền một ít linh lực, nào ngờ ánh sáng đỏ chưa kịp tan, Ngao Bính đã đau đớn co giật, khiến Na Tra vội vàng rút tay lại.

"Ngao Bính?" Hắn cúi xuống, trong lúc hoảng loạn nhớ đến nấm đen vừa hái được, vội vàng lấy ra một cây, bẻ một miếng nhỏ, nhét vào miệng Ngao Bính, khẽ hỏi "Thấy khá hơn chút nào không?"

Bị hắn quấy nhiễu như vậy, Ngao Bính rốt cuộc cũng có chút hơi thở, chỉ thấy đôi mày nhíu chặt rồi dần giãn ra, chậm rãi mở mắt. Y vừa định nói gì đó, liền cảm nhận có thứ gì trên đầu lưỡi, cắn nhẹ một cái, sau đó bật cười chua xót, lại nhắm mắt lần nữa.

"Ngươi... lấy được hắc chi rồi sao?"

"Ngươi thế nào rồi?"

Ngao Bính im lặng một lúc rồi mới đáp: "Ngươi mau về đi."

Na Tra nhíu mày "Cái gì?"

"Hắc Chi... khụ, phải lập tức trộn vào Hồi Sinh Hương, nếu không chỉ cần vài canh giờ sẽ héo tàn." Ngao Bính khẽ nghiêng mặt đi, gắng gượng chống tay ngồi dậy, nhưng tay vừa trượt một cái, cả người lại ngã xuống. Na Tra vội đưa tay đỡ, nhưng vừa chạm vào khuỷu tay y, y đã hít một hơi lạnh, nhíu mày vì đau, khiến hắn đành phải thu tay lại.

"Đừng phí thời gian." Biết bản thân tạm thời không đứng dậy được, Ngao Bính cắn răng, cố ngồi thẳng người, nhưng không chịu nhìn Na Tra "Ta nghỉ một lát là ổn."

Na Tra tức giận đến nỗi đầu bốc khói, muốn nổi giận lại sợ không kiềm chế được, chỉ có thể nắm chặt tay, nhưng Ngao Bính coi như không thấy "Hắc chi không thể chậm trễ" y bình tĩnh nhìn dòng suối trước mặt "Ngươi không muốn cứu Long gân nữa sao?"

"Ta—" Na Tra ngực phập phồng, tai ù đi "Bảo ta bỏ mặc ngươi không lo làm sao sao?!"

"Ngươi có lòng rồi" Ngao Bính không chút dao động "Cảm ơn vì đã chia Hắc Chi cho ta."

Na Tra tức đến mức muốn nhảy dựng lên, lôi cây hắc chi vừa bẻ ra ban nãy, ném vào lòng Ngao Bính, giận dữ nói: "Ngươi ăn ngay cho ta."

Ngao Bính liếc nhìn thoáng qua, nhưng lại làm như không thấy, cắn răng chịu đựng cơn đau, khoanh chân ngồi thiền.

"Ta có cả đống đây" hắn giơ cái túi vải lên lắc lắc trước mặt y, thúc giục "Thiếu một cây này cũng chẳng sao—"

Ngao Bính ngước mắt nhìn hắn, biểu cảm lạnh như sương thoáng dịu đi một chút, nhưng vẫn kiên quyết từ chối: "Ta không cần, ngươi cầm đi."

"Được thôi" Na Tra cũng khoanh chân ngồi xuống đối diện "Ngươi không ăn, ta cũng không đi."

Ngao Bính nhíu mày.

Thấy y im lặng, hắn tưởng mình đã thắng thế, tiếp tục đe dọa: "Đến lúc làm lỡ chuyện của Long gân, ta xem ngươi lấy gì mà đền cho ta."

Không ngờ Ngao Bính lại khẽ cười "Ngươi định rút gân ta sao?" Y nhắm mắt, giọng nói u ám "Đáng tiếc là, sau trận vừa rồi, gân rồng của ta e rằng không đủ cho ngươi nữa."

"Ngươi bị thương rồi?"

"Không sao." Y điềm nhiên gạt đi "Ngươi mau về Trần Đường Quan đi."

Na Tra sa sầm mặt, đứng dậy, nhìn xuống Ngao Bính, bóng hắn phủ lên người y: "Ngươi đang giận dỗi với ta."

"Ai thèm giận dỗi với ngươi?" Ngao Bính không thèm ngẩng đầu, giọng điệu bình thản, không mang chút cảm xúc nào "Đừng làm loạn nữa, mau đi đi."

Na Tra nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu y một lúc, rồi bất ngờ cúi xuống, nghiêng đầu quan sát gương mặt nghiêng của y. Hắn ghé sát đến mức hơi thở có thể làm rung động hàng mi y.

Hắn nhìn đỉnh đầu y một lúc, đột nhiên cúi xuống, nghiêng đầu, quan sát gương mặt bên của Ngao Bính, gần đến mức hơi thở có thể thổi vào lông mi "Ai nói, ta thấy ngươi đang giận đấy" hắn áp sát tai y, khẽ cười, nói nhỏ "Ta quan tâm Long gân như vậy, ngươi không vui sao?" Thấy y toàn thân cứng đờ, tai ửng hồng, hắn lại cười, giơ tay nắm lấy một lọn tóc sau tai y, lười biếng nói "Hôm đó ngươi lải nhải cả ngày, không phải vì chuyện này sao?"

"Ngươi chê ta không thật lòng với ngươi, chỉ biết lợi dụng ngươi để cứu sống Long gân." Na Tra cười giễu cợt, ngồi sát vào y hơn "Còn nói không phải? Nếu không, sao ngươi cứ khăng khăng không chịu ăn Hắc Chi này?"

Khóe môi Ngao Bính khẽ giật giật, thở dài: "Giờ ta ăn Hắc Chi, thuốc không đúng bệnh, hà tất phải lãng phí?"

Na Tra cười khẩy, "Hắc Chi là thần dược hiếm có, đại bổ vô cùng, ăn vào thế nào cũng có lợi." Hắn quay sang nhìn y, sắc mặt nghiêm túc hơn: "Hồi nãy, ngươi dám lấy thân rồng chặn cổng núi cho ta, lại còn bị thương." Hắn cầm cây Hắc Chi trong lòng Ngao Bính lên, giơ tới trước mũi y: "Cứ xem như ta cảm ơn ngươi, nhận thì nhận, không nhận thì ta vứt."

Ngao Bính bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng mở mắt nhìn hắn, "Thiện ý của ngươi ta xin nhận, nhưng nấm đen này ta không thể nhận" y giơ tay đẩy cổ tay hắn ra "Giúp đỡ là ta tự nguyện, ngươi cũng không cần để bụng" thấy Na Tra trán nổi gân xanh, y suy nghĩ một chút lại nói "Ta không sao, nghỉ ngơi một lát là được. Việc cấp bách bây giờ là ngươi phải mau về Trần Đường Quan—"

Thấy y cứng đầu, thế nào cũng không chịu nghe, Na Tra tức giận đứng bật dậy "Cả đời chưa thấy ai như ngươi—"

"Cứng đầu cứng cổ." Ngao Bính lại thay hắn nói hết câu, lại nhắm mắt, như quyết tâm không nói chuyện với Na Tra nữa, khẽ nói "Ngươi đã ở đây với ta gần nửa giờ rồi."

Hắn há miệng, định nổi giận, một cây phất trần chém ngang, chặn giữa hai người. "Cãi nhau cái gì!" Hai đám mây quen thuộc từ từ hạ xuống "Điên rồi sao, ai cho các ngươi dám xông vào Thượng Thân Sơn!"

P.s: Đang làm dở c2 thiên phú thì bận, lát về úp nha 😗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro